Biệt thự Âu Đan, hôm nay nàng mời khách, có vợ chồng Cao Cát Tường, Yến Thành, Miêu Thiên Phương cùng đến dự tiệc. Mục đích hôm nay phó bí thư Âu mời khách đã rất rõ ràng, mọi người tổ chức tiệc đón gió tẩy trần cho Cao Cát Tường đến nhận chức ở Hoa Đông.
Liên Nhược Hàm hôm nay mặc một bộ váy dài hồng phấn, cách ăn mặc cực kỳ cao quý, nhìn qua có vẻ rất vui sướиɠ. Chồng nàng đến nhận chức ở Hoa Đông, bây giờ phó bí thư tỉnh ủy lại tổ chức tiệc đón gió tẩy trần, vinh quang như vậy người thường khó thể có được.
Người phụ nữ nào cũng có lòng hư vinh, Liên Nhược Hàm tất nhiên cũng không phải nɠɵạı lệ, khi gặp tình cảnh đặc biệt thì nàng luôn cực kỳ vui sướиɠ.
Nếu so sánh với Liên Nhược Hàm vui sướиɠ rạo rực thì Cao Cát Tường trầm ổn hơn rất nhiều, vẻ mặt yên tĩnh như nước giếng sâu, bộ dạng giống như không quan tâm hơn thua.
Âu Đan híp mắt nhìn Cao Cát Tường nói:
- Này, vài năm không gặp mà Cát Tường đã ngày càng trầm ổn, lần trước ŧıểυ Hàm khen cậu làm tôi cảm thấy quá mức, bây giờ xem ra tuyệt đối không khoa trương, quả nhiên không giống như trước... ....
Cao Cát Tường nở nụ cười khiêm tốn, hắn nói:
- Bí thư Âu quá khen, cháu mới đến Hoa Đông, cũng không hiểu được nhiều, sau này còn cần cô chỉ bảo... ....
Cao Cát Tường liếc mắt về phía Yến Thành và Miêu Thiên Phương rồi nói:
- Hai vị này chắc chắn là giám đốc Yến và giám đốc Miêu, tôi ở thủ đô đã nghe qua đại danh của hai vị, hôm nay có thể gặp mặt đúng là cực kỳ vinh hạnh... ....
Yến Thành và Miêu Thiên Phương vội vàng tiến lên bắt tay, Âu Đan ở bên cạnh lại nhíu mày, trong lòng thở dài một hơi. Ấn tượng đầu tiên của Cao Cát Tường với nàng rất tốt, nhưng bây giờ nàng vẫn thấy đứa cháu này có vài phần chưa quá trưởng thành.
Yến Thành và Miêu Thiên Phương có danh tiếng gì ở thủ đô? Cao Cát Tường nói ra một câu đã bày ra bộ dạng nghĩ một đằng nói một nẻo, đơn giản đang biểu hiện những chuẩn bị của mình khi đến Hoa Đông, rõ ràng hiểu khá rõ thế lực Hải phái ở Hoa Đông.
Âu Đan cảm thấy Cao Cát Tường cũng không cần phải làm như vậy, hơn nữa cũng không thỏa đáng. Cao Cát Tường chẳng qua chỉ là vãn bối trước mặt Âu Đan, vãn bối đến dự tiệc cũng không cần bơi lội giới hạn trong các phe phái như vậy, tình hình nhìn qua thì có vẻ rất có tự trọng, thật ra bản chất của nó là biểu hiện kém tự tin.
Liên Nhược Hàm cũng khách khí với Yến Thành và Miêu Thiên Phương theo Cao Cát Tường. Khi chủ khách ngồi xuống thì Âu Đan mới hỏi Cao Cát Tường:
- Cát Tường, cậu đến được một tuần rồi phải không? Thế nào, đã thích ứng với các phương diện công tác rồi chứ? Có vấn đề nào khó thích ứng không?
- Mọi chuyện đều tốt, cám ơn cô đã quan tâm... ....
Cao Cát Tường nói, Yến Thành đột nhiên chen lời:
- Đúng rồi, chủ tịch Cao, tôi nghe nói lần này anh đến nhận chức ở Lăng Thủy được chính trưởng phòng Trương đưa đi. Đây là Hoa Đông, anh lại là người quen cũ của trưởng phòng Trương, được anh ấy đứa đến nhận chức chắc cảm giác rất tốt phải không?
Vẻ mặt Liên Nhược Hàm chợt biến đổi, Âu Đan cũng nhíu mày, Cao Cát Tường lại nói:
- Đồng chí Thanh Vân thật sự là người quen cũ, cảm xúc lớn nhất của tôi là bây giờ uy vọng của Thanh Vân ở Hoa Đông đã rất cao, hoàn toàn không còn giống như năm xưa.
- Nhưng anh ấy vẫn ngay thẳng như thường, chúng tôi hàn huyên rất nhiều, tôi cũng thu được rất nhiều bài học bổ ích... ....
Vẻ mặt Yến Thành có chút mất tự nhiên, hắn cười gượng hai tiếng. Trước đó hắn muốn làm khó để xem tâm tính của Cao Cát Tường là thế nào, không ngờ đối phương ứng đối rất tự nhiên, ngược lại còn nói trò chuyện vui vẻ với Trương Thanh Vân, rõ ràng đang châm chọc Yến Thành nếm quả đắng trên tay Trương Thanh Vân.
Đúng lúc này thư ký ŧıểυ Tô của Âu Đan tiến vào nói thức ăn đã chuẩn bị xong, Âu Đan vội vàng đứng lên mời mọi người đến dùng cơm. Trên bàn cơm vì có mặt Âu Đan nên phương diện uống rượu phải giảm bớt.
Âu Đan có phong thái mạnh mẽ của lãnh đa͙σ, nàng không nói rõ chi tiết, khi hỏi thường làm Cao Cát Tường rơi vào tình cảnh khó khưn. Âu Đan dù là thường ủy tỉnh ủy nhưng cấp bậc hành chính cũng tương đồng như Cao Cát Tường, bây giờ Cao Cát Tường bị Âu Đan xem là một đứa trẻ, vì vậy trong lòng sinh ra tư vị khác thường.
Điều làm cho Cao Cát Tường khó chịu chính là Yến Thành và Miêu Thiên Phương cũng ngẫu nhiên mở miệng nhắc đến những chuyện này nọ của Trương Thanh Vân, điều này làm cảm tình của hắn với hai người dần tan biến.
Trong lúc dùng cơm thì Âu Đan có chuyện phải rời khỏi nhà hàng vài phút, lúc này Yến Thành quay sang nói với Cao Cát Tường:
- Chủ tịch Cao, tôi thấy cậu khá tôn sùng trưởng phòng Trương, xem ra niềm tin của cậu với anh ấy là rất lớn. Nhưng bây giờ Trương Thanh Vân có danh tiếng quá mức ở Hoa Đông, những sự việc làm ra cũng quá đáng, mà những vấn đề thường nằm dưới ánh hào quang, anh cần phải nhìn cho rõ... ....
Cao Cát Tường mỉm cười nói:
- Giám đốc Yến quá lo lắng rồi, tôi làm việc đều có chủ trương, cũng không cần anh phải quan tâm quá mức. Tôi là người liên hệ nhiều với trưởng phòng Trương, tôi biết anh ấy có tính ngay thẳng, trong mắt không có cát, hơn nữa vừa có năng lực vừa có thủ đoạn. Tôi cảm thấy mình chỉ nên lo lắng cho công tác mà không nên xen vào vấn đề của người khác, sợ rằng sẽ bi gãy móng... ....
Ánh mắt Yến Thành chợt lóe lên chút tức tối, hắn quay đầu sang một bên không nói thêm điều gì. Rõ ràng hắn không hài lòng về lời nói của Cao Cát Tường, người này ăn nói quá hống hách, cũng gây ra khó khăn cho Yến Thành.
Bữa tiệc từ biệt mà không mang đến hiệu quả như mong muốn, Cao Cát Tường và Liên Nhược Hàm từ biệt Âu Đan lên xe quay về. Vì đây là tiệc tư nhân của phó bí thư Âu, vì vậy Cao Cát Tường cũng không mang theo lái xe, cũng không mang theo thư ký, hắn tự mình lái xe, Liên Nhược Hàm ngồi ở bên cạnh.
Liên Nhược Hàm vừa lên xe đã nổi giận, rõ ràng nàng không hài lòng với những biểu hiện của Cao Cát Tường trong bữa tiệc hôm nay, nàng nói:
- Anh Cao, em thấy đầu anh có thứ gì đó hư hại thì phải, anh mới đến Hoa Đông thì cần phải xem xét trận tuyến, sao có thể cứng nhắc với hai người Yến Thành? Bọn họ là người của bí thư Âu, là người Hải phái, em thấy anh đúng là không biết phân biệt... ....
Cao Cát Tường cau mày, hắn không nói lời nào mà chỉ lo lái xe chạy đi. Vì vậy mà Liên Nhược Hàm càng tức giận, nàng dùng tay kéo một vật trang sức trên xe xuống, vật này khẽ cạ qua mặt Cao Cát Tường, vì vậy mà hắn tấp xe vào lề rồi nổi giận nói:
- Em thì biết cái gì? Em cho rằng hai người đó là đồ tốt sao? Bọn họ biết rõ anh và Trương Thanh Vân có mâu thuẫn nhưng vẫn cố ý nói như vậy, rõ ràng muốn đưa anh lên đầu súng.
- Hơn nữa quan hệ giữa em và bí thư Âu rất tốt, nhưng đứng trên lập trường của anh, anh họ Cao, anh có nguyên tắc của mình. Nếu muốn anh phụ thuộc vào bọn họ thì không thể nào, đây là vấn đề nguyên tắc, chẳng lẽ em không hiểu sao?
Cao Cát Tường nổi giận thì Liên Nhược Hàm cũng xì hơi, nàng ấp úng một lúc lâu mới nói:
- Nhưng dù nói thế nào thì bọn họ cũng rất bất mãn với Trương Thanh Vân, anh đừng quên Trương Thanh Vân là kẻ địch lớn nhất của mình ở Hoa Đông.
Chủ tịch hừ lạnh một tiếng, hắn nói:
- Bọn họ luôn mồn nói Trương Thanh Vân danh tiếng quá cao, làm việc quá phận, anh đánh giá bọn họ đang dùng trăm phương ngàn kế cản chân Trương Thanh Vân. Đây rõ ràng không biết lượng sức, Trương Thanh Vân nếu dễ bóp nắn như vậy thì có thể đi đến vị trí hôm nay sao?
- Yến Thành kia là một người rất nguy hiểm, anh cũng hối hận vì đến ăn bữa cơm hôm nay. Đối với loại người này phải tránh càng xa càng tốt, không tin em xem, nếu bí thư Âu coi trọng đám người này thì chúng ta sẽ thiệt thòi lớn từ lâu.
Liên Nhược Hàm cau mày, nàng nghe thấy như vậy thì có chút mất hứng:
- Anh đừng tự giết chết uy phong của mình, em cũng không tin Trương Thanh Vân là thần, sẽ không thể không phạm sai lầm. Anh đừng quên bây giờ anh ta có danh tiếng quá lớn ở Hoa Đông, vì vậy mà có rất nhiều người bất mãn, trong đó có cả chủ tịch Kiều của phái Kinh Tân, anh xem nếu đối phương không ẩn nhẫn, như vậy còn sống được bao lâu..., ....
- Về, anh không nói với em, kiến thức của em quá kém, lòng dạ quá nhỏ, cả ngày chỉ biết khắc ghi chuyện cũ. Anh là người bị hại mà đã lãng quên, em nhớ đến nó làm gì? Lần này anh đến công tác ở Hoa Đông, không phải đến đây làm khó cho Trương Thanh Vân, nếu em không biết rõ vấn đề thì chẳng còn gì để nói... ....
Cao Cát Tường nói, hắn lại khởi động xe phóng đi.
Liên Nhược Hàm cũng có tâm tính ŧıểυ thư, khi nghe thấy Cao Cát Tường nói như vậy thì nàng cũng nổi giận:
- Cái gì? Lòng dạ hẹp hòi sao? Lòng dạ anh lớn lắm sao? Anh đừng quên vợ anh bị ai cướp đi, hơn nữa còn bị đánh đuổi như chó ở thủ đô, cuối cùng còn phải muối mặt nhiều năm ở khối trung ương.
- Anh cho là em có oán hận với Trương Thanh Vân sao? Em không phải làm việc thay anh sao? Anh thì hay lắm, anh xem em là lòng lang dạ thú, còn dạy bảo lại em, lương tâm của anh bị chó ăn rồi sao? Sao tôi lại gả cho một người đàn ông bất lực thế này?
- Tôi không tin Trương Thanh Vân và anh công tác cùng tỉnh mà lòng dạ của hắn tốt đẹp, anh đừng quên hắn là một nhân vật nổi tiếng hung ác, là loại người có thù tất báo... ....
Liên Nhược Hàm liên tục mắng chửi, lời như súng máy, Cao Cát Tường bị mắng như xối nước lên đầu, vẻ mặt tái nhợt, cực kỳ khó nhìn. Vì vậy hắn giẫm mạnh chân ga, xe phóng đi như bay trên đường như ngựa hoang.
Trong đầu Cao Cát Tường liên tục vang vọng câu nói cuối cùng của Liên Nhược Hàm, nếu Trương Thanh Vân cùng công tác với mình ở đất khách, như vậy đối phương có rộng lượng hay không? Với hiểu biết của Cao Cát Tường với Trương Thanh Vân, lúc này hắn biết thì sao đối phương không biết?
Chỉ có những người cùng liên hệ mới biết Trương Thanh Vân hung ác đến mức độ nào, một nhân vật như Trương Thanh Vân thì sao có thể chịu nhục? Cao Cát Tường biết rất rõ, trong khung xương của Trương Thanh Vân là một người cực kỳ cao ngạo, là loại người có thù phải báo... ....
Cao Cát Tường suy nghĩ miên man thì cảm thấy tinh thần rối loạn, hắn dùng sức vung vẩy đầu để lấy lại tỉnh táo, tốc độ xe cũng chậm rãi giảm xuống.
Cao Cát Tường tự mình hiểu một vấn đề, bây giờ mình và Trương Thanh Vân ở Hoa Đông không phải cùng một cấp bậc, vì vậy nói về vấn đề ân oán chỉ là vô cân cứ.
Trên quan trường thường tôn sùng kẻ có thực lực, nếu không có lực lượng thì chỉ có thể bị xếp sang bên cạnh, đây là sự thật. Đối với Cao Cát Tường thì hắn chỉ suy xét làm sao đứng vững bàn chân ở Lăng Thủy, Uông Sâm không phải loại người tốt đẹp gì, Cao Cát Tường tiến vào Lăng Thủy chắc chắn cũng không làm đối phương tin tưởng. Dưới tình huống này Cao Cát Tường còn tinh lực để quan tâm đến Trương Thanh Vân sao?
Khi đến nhà, Cao Cát Tường chậm rãi dừng xe đúng vị trí, hắn thở dài một hơi, vẻ mặt đã bình tĩnh trở lại. Hắn cởi dây an toàn, rút khóa xe, mở cửa xuống xe, hắn không quan tâm đến Liên Nhược Hàm.
- Cát Tường... ....
Liên Nhược Hàm gọi một tiếng, nàng ôm lấy Cao Cát Tường từ phía sau. Cao Cát Tường quay đầu, trên mặt lộ ra nụ cười, nhưng nụ cười này cực kỳ khó coi