Giang Hán Thanh đúng là một bí thư thị ủy có cá tính, những việc hắn làm phần lớn không thèm giữ thể diện, chỉ nói hiệu quả. Đường đường là một bí thư thị ủy thì những chuyện mất mặt đáng lý không nên làm, nếu đến kêu khóc om sòm cũng rất xấu hổ.
Nhưng Giang Hán Thanh thì khác biệt, trong tỉnh Hoa Đông, dù là Tần Vệ Quốc cũng phải đau đầu với người này. Trương Thanh Vân cũng đã có vài lần liên hệ với Giang Hán Thanh, cũng đã biết sự lợi hại của đối phương, nhưng cũng vì vậy mà rất có cảm tình với đối phương.
Giang Hán Thanh tuy vô lại, chủ nghĩa đỉnh núi nghiêm trọng nhưng công tác rất chuyên chú và biết phụ trách, có gan thừa nhận trách nhiệm, rất chú ý đến phát triển và vấn đề dân sinh của thành phố Lâm Hải, có uy vọng rất lớn ở Lâm Hải.
Lần này tỉnh ủy ra sức cải tạo Lâm Hải, Âu Đan dốc sức chủ đa͙σ nhưng không có vấn đề gì liên quan đến Giang Hán Thanh. Nếu nhắc đến Giang Hán Thanh thì tất cả cán bộ và quần chúng Lâm Hải đều nể phục, vì vậy Âu Đan không áp dụng phương án kéo Giang Hán Thanh xuống ngựa. Nếu chỉ nhìn vào vấn đề này thì có thể thấy Giang Hán Thanh làm bí thư cũng khá cao tay.
Giang Hán Thanh dừng xe bên ngoài cửa biệt thự, sau khi dừng xe thì hắn xuống chỉ huy lái xe mang theo túi lớn bọc nhỏ tiến vào. Mao Khiêm liên tục nhíu mày, Giang Hán Thanh giống như không phát hiện ra ánh mắt đối phương, hắn nở nụ cười ngượng ngùng:
- Này, người anh em, đến giúp một chút, có hơi nhiều món, cẩn thận kẻo dập hết, đây là của nhân dân Lâm Hải chúng tôi.
Vẻ mặt Mao Khiêm có chút cổ quái, Giang Hán Thanh cũng không để ý lái xe đang luống cuống tay chân ở phía sau, chính hắn thì ưỡn ngực ngẩng cao đầu tiến vào phòng khách. Mao Khiêm vì bất đắc dĩ mà phải tiến lên hỗ trợ, mà lúc này Giang Hán Thanh cuối cùng cũng nhìn thấy Trương Thanh Vân.
- Trưởng phòng Trương, hôm nay tôi không hiểu lễ, mong anh đại nhân đại lượng bao dung, tha thứ cho.
Giang Hán Thanh cất cao giọng nói, sau đó hắn chỉ tay vào những túi lớn bọc nhỏ mà Mao Khiêm và lái xe đang đưa vào:
- Đây là chút ý, tất cả đều có tác dụng giải trí là chính, tôi biết anh cũng không quan tâm đến chút chuyện nhỏ nhặt này, nhưng đây đều là tâm ý của nhân dân Lâm Hải chúng tôi, điều này...Ha ha... ....
Giang Hán Thanh tự cười ha hả, sau đó tự mình chỉ huy Mao Khiêm và lái xe cất kỹ lễ vật. Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Giang Hán Thanh, hắn chỉ Tả Nam Sơn và Lý Mộng Khê ở bên cạnh nói:
- Hai vị này đến thăm hỏi tôi và đều biết quy củ, anh lại mang theo nhiều món, không phải ép tôi phạm sai lầm sao?
- Cũng không thể nói như vậy được, trưởng phòng. Tôi vốn đến đây mời anh bữa cơm, nhưng suy xét đến vấn đề anh công tác bận rộn, có lẽ không thể phân thân dự tiệc, vì vậy mới chuẩn bị chút đặc sản Lâm Hải. Đây là những món ăn dân dã, cung không có gì to tát. Khắp thiên hạ ai cũng biết trưởng phòng nhà giàu sụ, nếu đút lót chẳng phải quá khinh thường anh sao?
Giang Hán Thanh cười ha hả, hắn không cần được mời mà ngồi xuống ghế sa lông, lại ngồi ngay dưới tay Lý Mộng Khê.
Tả Nam Sơn và Lý Mộng Khê đều đứng lên, Trương Thanh Vân ép tay nói:
- Các anh chị không nên khách khí với bí thư Giang, anh ấy là người không làm theo quy củ, hơn nữa hai người cũng không phải là cán bộ Lâm Hải, không liên quan đến anh ấy, không nên chú ý... ....
Tuy Trương Thanh Vân đã nói rõ như vậy nhưng Tả Nam Sơn và Lý Mộng Khê vẫn không dám ngồi, Giang Hán Thanh cười ha hả nói:
- Vẫn là trưởng phòng hiểu tôi, hôm nay tôi đến thăm hỏi trưởng phòng Trương lại không biết hai người là khách quý đã hẹn trước, tôi là khách không mời mà đến, tất nhiên tôi cũng chỉ tính là khách dự thính mà thôi... ....
Giọng nói của Giang Hán Thanh như chuông đồng, lời nói không chút kiêng nể, điều này làm cho Tả Nam Sơn và Lý Mộng Khê không dám chối từ, vì vậy đành bấm bụng ngồi xuống.
Vì có Giang Hán Thanh chen vào nên Trương Thanh Vân muốn cùng Tả Nam Sơn và Lý Mộng Khê bàn chuyện cũng không tiện, mọi người nói vài câu chuyện phiếm, sau đó Trương Thanh Vân đành phải nói với Giang Hán Thanh:
- Anh Giang, không có chuyện không lên điện tam bảo, anh đến chỗ tôi làm ra động tĩnh lớn như vậy, tất nhiên là có chuyện, mà có chuyện gì khiến anh phải vội vàng đến đây như vậy?
Giang Hán Thanh nở nụ cười ngượng ngùng, sau đó hắn quay lại nhìn Tả Nam Sơn và Lý Mộng Khê, một lúc lâu sau mới nói:
- Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là gần đây không phải toàn tỉnh đang làm công tác trao đổi cán bộ sao? Tôi là người ở lại Hoa Đông nhiều năm, có cơ hội thế này tôi cũng muốn được trải nghiệm. Hôm nay tôi đến tìm anh cũng vì vấn đề này, chẳng biết có cơ hội hay không?
- Sao?
Trương Thanh Vân chợt kinh ngạc, hắn ngẩng đầu lên nói:
- Anh muốn rời khỏi Hoa Đông ra ngoài công tác sao?
Trương Thanh Vân có chút nghi ngờ lời đề nghị này của Giang Hán Thanh, bây giờ dù có trào lưu đổi mới nhưng cán bộ rời khỏi quê hương ra ngoài phát triển vẫn có những lo lắng nặng nề.
Mà quan trọng là những cán bộ cấp trưởng phòng thường không có danh sách, bây giờ Giang Hán Thanh là bí thư thị ủy, dựa theo quy định tổ chức thì đưa ra tỉnh ngoài cũng phải là bí thư thị ủy. Thường thì cán bộ đảng được điều động, nếu không có sai phạm đều phải là đề bạt, dưới tình huống này Giang Hán Thanh đưa ra lời đề nghị cũng không mấy phù hợp.
Nếu bây giờ đưa Giang Hán Thanh ra ngoài tỉnh thì nhất định phải cho đảm nhiệm chức vụ quan trọng, rõ ràng làm công tác trao đổi cán bộ cũng không thỏa đáng. Dù rời khỏi Hoa Đông cũng là đề bạt sang tỉnh khác, không thể coi là trao đổi cán bộ.
Trương Thanh Vân không hỏi vì sao Giang Hán Thanh có ý nghĩ này, hắn trầm mặc rất lâu, cuối cùng nói:
- Bí thư Tả, trưởng ban Lý, hai anh chị trước tiên vào phòng làm việc của tôi xem tài liệu tương quan, tôi sắp xếp nói vài lời với bí thư Giang, cũng không tiện cho anh chị.
Tả Nam Sơn và Lý Mộng Khê đều là người trong quan trường lâu năm, bọn họ đã sớm có ý lảng tránh, bây giờ Trương Thanh Vân cho cơ hội, tất nhiên bọn họ sẽ hiểu ý và nhanh chóng rời đi.
- Anh Giang, anh nói đi, có chuyện gì cứ nói thẳng, nơi đây cũng không còn người ngoài... ...
Trương Thanh Vân thản nhiên nói.
Vẻ mặt Giang Hán Thanh dần trở nên nghiêm túc, đã không còn vẻ cợt nhả như vừa rồi, hắn trầm ngâm một lúc lâu rồi nói:
- Trưởng phòng Trương, hôm nay tôi tìm anh đúng là có chuyện.
Giang Hán Thanh vừa nói vừa lấy từ trong cặp ra một xấp văn kiện đưa cho Trương Thanh Vân, hắn nói:
- Anh xem, đây là những ghi chép nghiêm túc của tất cả những cán bộ trên cấp phó ban được trao đổi, tôi không nói trước vấn đề đang bùng ra, chỉ nói đến vấn đề năng lực, những người này đều phù hợp sao? Đều đề bạt và phân công theo đúng quy cách sao?
- Còn nữa, những cán bộ được điều động phần lớn đều không tôn trọng ý kiến của thị ủy chúng tôi, đây là ý đồ gì? Cũng vì vụ án Mao Đàm mà tất cả quan viên đảng ủy Lâm Hải chúng tôi cái gì cũng sai sao?
Giang Hán Thanh liên tiếp đặt nhiều câu hỏi, cũng không còn bộ dạng dày mặt như trước, chỉ sau khoảnh khắc đã bày ra uy phong hiển hách của bí thư thị ủy, mười phần khí thế, ăn nói sắc bén, giàu tình công kích.
Trương Thanh Vân cau mày, hắn cẩn thận xem xét văn kiện của Giang Hán Thanh. Không thể không nói tài liệu của Giang Hán Thanh rất triệt để, rất kỹ càng, lý lịch cũng từng cán bộ được điều động đến Lâm Hải được phân tích kỹ càng.
Chỉ cần xem qua cũng thấy rõ rất nhiều vấn đề, ít nhất cũng có thể thấy vấn đề sử dụng cán bộ ở Lâm Hải bây giờ là không công bình công chính, có rất nhiều điều cần phải xem xét.
- Anh Giang, tài liệu này của anh rất tốt, anh có thể trực tiếp giao cho bí thư Tần, bây giờ anh giao cho tôi, không sợ tôi tức giận sao?
Trương Thanh Vân thản nhiên nói.
Giang Hán Thanh chợt ngẩn ngơ, hắn nói:
- Trưởng phòng Trương, tôi tín nhiệm anh, nhưng sự việc này tôi thấy rõ ràng, anh không thể tự mình làm tất cả, tất nhiên có người tuyến dưới làm việc xuất hiện sai lầm.
- Nếu chỉ vì chút thành kiến thì tôi sẽ nghĩ khác, nhưng đây là thành kiến quá lớn, lớn đến mức một bí thư thị ủy như tôi cũng khó khống chế cục diện. Nếu đã như vậy thì tôi còn ở Lâm Hải làm gì? Còn không bằng ra ngoài tìm thêm kinh nghiệm.
Khóe miệng Trương Thanh Vân chợt co quắp vài lượt, xem như nở nụ cười. Hắn không trả lời câu hỏi của Giang Hán Thanh, chỉ lật xem tài liệu, nụ cười cũng dần giảm, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.
Trương Thanh Vân đã sớm ý thức được trong hệ thống tổ chức có vấn đề nghiêm trọng, hắn cũng liên tục tự nghĩ sẽ sửa trị, nhưng trước nay vẫn chưa nhúc nhích. Nhưng hôm nay nhìn tài liệu của Giang Hán Thanh, hắn đã ý thức được sự việc còn nghiêm trọng và độc hại hơn mình tưởng. Một thành phố như Lâm Hải mà có quá nhiều cán bộ được điều động, bây giờ vấn đề quá phổ biến, sau lưng chắc chắn có thế lực không nhỏ đang khống chế cục diện. Trương Thanh Vân bây giờ đều giao tất cả công tác thông thường cho Lâm Ninh xử lý, bây giờ xem ra Lâm Ninh là một con cá lớn.
Đột nhiên Trương Thanh Vân run tay, hắn đứng thẳng lên nói:
Đúng lúc này Phương Hàn từ ngoài cửa tiến vào nói:
- Trưởng phòng, có chuyện gì?
- Anh nói xem, lần này phó bí thư tỉnh ủy Âu Đan xuống khảo sát khối công tác vào thời điểm nào?
Trương Thanh Vân nói.
- Vào ngày mười bảy, tổng cộng có hơn hai mươi người, bí thư Âu là đoàn trưởng, phó đoàn trưởng là phó phòng Lâm, còn có cả phó bí thư Chiêm của khối tư pháp.
Phương Hàn cất cao giọng nói, hắn có chút tò mò, vì sao trưởng phòng Trương lại đột nhiên quan tâm đến tin tức này.
Phó bí thư Âu khảo sát khối tổ chức là chuyện đã được xác định từ đầu năm, mà thành viên khối khảo sát cũng đã được quyết định từ lâu, hơn nữa việc này đã từng báo cáo cho Trương Thanh Vân, sao bây giờ còn phải hỏi lại.
Trương Thanh Vân không quan tâm đến sự hiếu kỳ của Phương Hàn, hắn khoát tay cho thư ký lui ra, sau đó lại ngồi xuống ghế xem xét tài liệu.
Không thể nghi ngờ phần tài liệu này của Giang Hán Thanh làm Trương Thanh Vân trở nên cảnh giác, kinh nghiệm tranh đấu nhiều năm làm hắn ngửi ra được hương vị khác thường. Nếu Lâm Ninh thật sự có vấn đề thì lần trước bí thư Âu khảo sát hệ thống tổ chức sao không sinh chuyện?
Nếu có chuyện xấu thì có phòng ngừa chu đáo hay không, có nghĩ kỹ đối sách? Dù là thế nào thì Trương Thanh Vân cũng cho rằng Lâm Ninh có vấn đề, điều này không thể tiếp tục cho đối phương cất bước. Nhưng bí thư Âu khảo sát mà không nhìn ra, bây giờ nếu Trương Thanh Vân chụp lấy Lâm Ninh thì sẽ làm cho người ta cảnh giác, sẽ đánh rắn động cỏ.
Trương Thanh Vân dạo bước trong phòng khách, trong đầu liên tục xuất hiện ý nghĩ. Hắn chẳng những suy xét về vấn đề của Lâm Ninh, hơn nữa còn phải xem xét nhổ cỏ tận gốc các vấn đề ở phòng tổ chức, lúc này là thời cơ rất thích hợp để trong sạch hóa bộ máy phòng tổ chức