Lăng Tuyết Phi rất đau đầu, nhưng lúc này người đại biểu cứ ồn ào, nàng vẫn giữ mình không nhả.
Người quản lý đại biểu cho công ty tổ chức sự kiện bên phía Lăng Thủy, cũng chính là người đàn ông anh tuấn cao lớn kia đã nghĩ hết tất cả biện pháp nhưng không thể làm cho Lăng Tuyết Phi thỏa hiệp, cuối cùng hắn cũng chỉ biết dùng bộ mặt giả nhân giả nghĩa nói:
- Lăng ŧıểυ thư, chị đừng quên đây là đại lục, nơi này là Lăng Thủy mà không phải HongKong. Nếu chị không xem xét nhân tình thì tự chịu hậu quả, bây giờ tôi trịnh trọng nói rõ, chúng tôi không nhúng tay vào vụ này, tất cả trách nhiệm đều do phía HongKong gánh chịu... ....
Lăng Tuyết Phi cau mày, lúc này người đại diện Âu Mạn San cũng tiến đến, theo sát phía sau là Triệu Hồng Thần. Lúc này Triệu Hồng Thần có vẻ xấu hổ, hắn nhún vai nói:
- Tuyết Phi ŧıểυ thư, không phải tôi không giúp, nhưng Hoa Đông này quá tà dị, tìm hai trưởng bối hỗ trợ mà không có kết quả... ....
- Cám ơn cậu... ....
Lăng Tuyết Phi khẽ nói bằng mũi.
- Cám ơn gì, chị có quan hệ thân thiết với vợ tôi, có thể giúp thì tôi sẽ xung phong... ....
Triệu Hồng Thần nói, hắn thở ra một hơi, trong lòng bùng lên oán khí khó tiêu. Hắn nói:
- Hoa Đông đúng là chó má, người người đều nói Hoa Đông coi trời bằng vung, hôm nay mới được biết rõ ràng. Trương Thanh Vân đúng là khốn kiếp, ở thủ đô người ta tâng bốc lên tận trời nhưng ở Hoa Đông lại làm rùa đen rụt đầu... ....
Trái tim Lăng Tuyết Phi chợt nhảy dựng lên, nàng quay đầu nhìn người đại diện, Âu Mạn San nhún vai, Lăng Tuyết Phi muốn nói lại thôi, tâm tình càng bết bát hơn. Triệu Hồng Thần và Trương Thanh Vân có quan hệ thế nào thì Lăng Tuyết Phi biết rất rõ, chắc chắn Triệu Hồng Thần đã liên hệ với Trương Thanh Vân... ....
Lăng Tuyết Phi bắt đầu suy nghĩ miên man, càng nghĩ thì tâm tình càng không xong, người đàn ông đại diện thấy tình hình như vậy thì lập tức tỉnh táo, hắn tiến lên khuyên nhủ:
- Lăng ŧıểυ thư, chị thấy chưa? Những quan hệ của chị ở đây đều không dùng được, Hoa Đông có quy tắc của Hoa Đông, chị cũng không cần cố chấp... ....
- Chúng ta thôi thì coi như giao tiếp, mời lãnh đa͙σ dùng một bữa cơm, nhiều lắm...Nhiều lắm thì bỏ ra chút tiền... ....
- Phải không, chỉ là bỏ ra chút tiền thôi sao?
Lăng Tuyết Phi hỏi ngược lại, trên mặt lộ ra một nụ cười sâu sắc khó hiểu, ánh mắt sững sừng, nàng cứ ngây người mà nhìn người đàn ông đại diện. Vị quản lý Hạ này bị Lăng Tuyết Phi nhìn mà cảm thấy mất tự nhiên, khí thế cũng yếu đi, hắn lắc đầu, cảm thấy không đúng rồi lại gật đầu, vẻ mặt rất bối rối.
Nụ cười của Lăng Tuyết Phi dần thu nạp, khoảnh khắc sau trên mặt đã bùng lên một tầng sương lạnh:
- Chị Âu, tiễn khách, tôi muốn ngỉ ngơi... ....
Quản lý Hạ chợt sững sờ, hắn dùng ánh mắt không tin nhìn Lăng Tuyết Phi, Âu Mạn San cũng có chút chần chừ, nàng nói:
- Tuyết Phi, giám đốc Vương đến... ....
- Tiễn khách, những chuyện còn lại chị không cần quan tâm.
Giọng nói của Lăng Tuyết Phi ngày càng lạnh.
Lúc này Âu Mạn San mới đứng lên dùng ánh mắt áy náy nhìn quản lý Hạ, vẻ mặt người đàn ông họ Hạ đã sớm tái nhợt, thậm chí có chút dữ tợn, hắn cố gắng cười nói:
- Tốt, coi như chị hung ác, tôi đi. Tôi đây cũng không phải lăn lộn trong vòng giải trí ngày một ngày hai, cái quái gì mà trinh tiết liệt nữ, cứ để đó mà xem, đừng trách tôi không nhắc trước... ....
Lăng Tuyết Phi cũng không có chút biểu cảm kinh hoàng và sợ hãi với lời uy hiếp ác độc của đối phương, nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi, điều nàng cần làm duy nhất là ngủ một giấc, muốn tránh trong chăn ấm.
- Vất vả rồi, mọi người ra thôi.
Lăng Tuyết Phi nói, mọi người cũng bỏ di, lúc này trong căn phòng thoáng đãng chỉ còn một mình nàng. Nàng đi ra đóng cửa, sau đó dựa lưng vào cửa mà không thể nhịn được nữa, nước mắt chảy xuống không một tiếng động, người cũng khó thể gắng gượng được nữa, nàng chậm rãi ngồi xuống.
Một loại cảm giác khó tả bùng lên đầu làm Lăng Tuyết Phi khó thể tự kiềm chế, nàng cảm thấy chưa từng đau thương như lúc này, cảm thấy gan ruột như lộn lên.
Lăng Tuyết Phi khóc hết nước mắt thì lên ghế sa lông ngồi ngây người, trong đầu trống rỗng. Nàng suy nghĩ rất nhiều, nàng nghĩ đến tình cảnh gặp mặt Trương Thanh Vân ở Giang Nam, nghĩ đến những lúc hai người ở chung.
Lăng Tuyết Phi càng nghĩ đến những đêm ân ái mặn nồng mà cả đời khó quên... ....
Con người luôn có hai mặt lý tính và cảm tính, trước đó Lăng Tuyết Phi vứt bỏ sự nghiệp ở đại lục, nàng dứt khoát đưa ra một lựa chọn lý tính. Nhưng những năm gần đây nàng tìm đủ mọi cách mà khó thể quên được Trương Thanh Vân, dù cố gắng thế nào cũng không được.
Lần này Lăng Tuyết Phi tiến quân vào đại lục cũng vì trong lòng có chấp niệm, có ảo tưởng.
Nhưng bây giờ chấp niệm và ảo tưởng của Lăng Tuyết Phi đã tan vỡ, dù nàng tự nói với mình rằng tất cả là bình thường, nhưng khi đối diện với sự thật thì nàng mới biết mình yếu ớt thế nào.
Là một người phụ nữ, hơn nữa còn là nữ nghệ sĩ, ngoài phấn đấu thì cũng phải ăn nhiều cay đắng, gặp phải nhiều tình cảnh mệt mỏi. Tuy vậy nàng đã gặp qua nhiều khó khăn, có nhiều kinh nghiệm, vì vậy đã sớm rèn ra tính cách kiên cường.
Nhưng kiên cường cũng không có nghĩa là chẳng có mặt yếu ớt, mà Trương Thanh Vân chính là yếu ớt trí mạng của Lăng Tuyết Phi... ....
Mãi đến khuya Lăng Tuyết Phi vẫn chưa ngủ, nàng bắt buộc mình phải tỉnh táo, cuối cùng nàng biết mình phải tự giải quyết vấn đề trước mắt. Sự việc ở Lăng Thủy vì nàng mà phát sinh, vì vậy cần nàng tự giải quyết.
Là một nghệ sĩ, Lăng Tuyết Phi nhận được rất nhiều lời yêu cầu vô lý từ bên ngoài, mà lúc này ở Lăng Thủy chỉ là một sự việc bình thường. Trước kia Lăng Tuyết Phi ở trong nội địa đều có thủ đoạn bảo vệ chính mình, nhưng những năm gần đây nàng rất lạnh nhạt.
Lăng Tuyết Phi biết rõ quy tắc ở nội địa, HongKong và Đài Loan là khác nhau, trong nội địa cần hậu trường và quan hệ. Bây giờ sự việc ở Hoa Đông đã phát triển đến bước này, trừ khi là khuất phục, chính là tài sắc bày ra, nếu không phải tìm được quan hệ hợp lý để giải quyết vấn đề.
Triệu Hồng Thần đã dùng hết quan hệ, vị con nhà quan có thể hô phong hoán vũ ở Giang Nam và thủ đô lại không dùng được ở Hoa Đông. Lăng Tuyết Phi nhìn qua một dãy số điện thoại, cuối cùng nàng xem xét rất lâu, thôi thì chọn Nghê Thu Nguyệt.
Nhưng khi vừa bấm má thì Lăng Tuyết Phi lại thôi, trong lòng rất phiền muộn, còn có chút không thoải mái. Một lúc lâu sau nàng đến phòng làm việc mở máy tính, nàng đột nhiên sinh ra một xúc động muốn mắng người, nàng muốn vết một bức thư dài, muốn chất vấn Trương Thanh Vân, vì sao?
Đột nhiên Lăng Tuyết Phi chợt ngây người, trong mail có một bưu kiện chúc mừng, người gửi đến là Trương Thanh Vân. Hắn viết:
- Nghe nói người Hoa Đông rất nhiệt tình, có người nhất định muốn mời em dùng cơm, có chuyện tốt thế này thì cần phải đi. Nếu không dám đi thì nói rõ địa chỉ, anh cùng đi với em, anh cũng muốn xem là ai nhiệt tình như vậ... ....
Lăng Tuyết Phi chợt ngây người tại chỗ, nhưng khoảnh khắc sau, mất ba giây thì nước mắt bùng ra nhưng khóe miệng cũng lộ ra nụ cười. Nàng dùng sức cắn răng, giống như hận ai đó thấu xương nhưng hai hàng chân mày lại giãn ra.
Một con người đi từ đau khổ đến sung sướиɠ hầu như chỉ mất một khoảng thời gian rất ngắn, vừa rồi tâm tư của nàng đã chết, nhưn sau khi xem qua vài dòng tin ngắn ngủi thì tâm tình đã giãn ra.
Lăng Tuyết Phi đọc đi đọc lại vài lần, nàng khóc rồi lại cười, cũng có khi nhăn mặt... ....
Lăng Tuyết Phi đột nhiên nhìn thấy bên dưới còn có tái bút, có một đoạn văn:
Nghe nói biểu diễn rất đặc sắc, đáng tiếc là quá bận không thể đi, chỉ xem qua vài lần trên tivi, cũng không tệ. Nhưng bài hát cuối cùng, ăn mặc quá chói mắt, đúng là hoa cả mắt... ....
- Ha ha... ....
Lăng Tuyết Phi cuối cùng cũng không thể nhịn được, nàng cười thành tiếng, nàng có thể tưởng tượng ra bộ dạng hoa mắt của Trương Thanh Vân, nhất định là trừng mắt méo miệng, bộ dạng rất khó coi. Đúng, chính là người đàn ông kia, là người đàn ông nàng quen thuộc, hắn cũng giống như những năm trước.
Trong mắt người ngoài thì Trương Thanh Vân là quan lớn, có uy nghiêm của quan lớn. Nhưng chỉ có người thân cận nhất mới phát hiện những mặt khác trong cuộc sống của hắn, đối với một người phụ nữ, được ôm cánh tay một người đàn ông mới thật sự là hạnh phúc.
Cảm xúc của Lăng Tuyết Phi giống như trời tháng sáu, mây đen tới nhanh mà rút đi còn nhanh hơn. Mới vừa rồi nàng còn ngồi chồm hổm trên mặt đất, nàng dựa vào cửa mà khóc lóc sướt mướt, bây giờ lại sôi nổi giống như một cô gái chưa chồng, nàng vội vàng đi tìm người đại diện Âu Mạn San.
Khi Lăng Tuyết Phi nó rõ tình huống để Âu Mạn San liên lạc với quản lý Hạ, Âu Mạn San còn tưởng rằng mình nghe lầm, nàng căn bản không dám hành động. Nàng dùng ánh mắt không yên lòng nhìn Lăng Tuyết Phi nói:
- Tuyết Phi, em đây là...Em đừng vội, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp, sao có thể để em tham gia những bữa tiệc đó được? Sao có thể như vậy được? Nếu không chị liên lạc với giám đốc Vương, anh ta có nhiều quan hệ ở đại lục, để anh ấy ra mặt xử lý... ....
Lăng Tuyết Phi dùng ánh mắt như cười như không nhìn Âu Mạn San:
- Chị Âu, chị yên tâm đi, cứ xử lý theo lời tôi, nhớ nói với Triệu công tử, tất cả đều không có gì. Chị cũng biết giám đốc Vương là ai rồi đấy, để anh ấy ra mặt là không có khả năng... ....
Âu Mạn San vẫn không yên lòng, nàng mấy máy môi nói:
- Chuyện này rất khó giải quyết, em cũng biết đấy, Triệu công tử dã nói với chị, cậu ta có quan hệ với phó chủ tịch tỉnh, nhưng không dùng được, bây giờ... ....
Lăng Tuyết Phi mỉm cười, nàng dùng một tay đặt lên vai Âu Mạn San nói:
- Chị yên tâm đi, cứ xử lý theo lời tôi, tất cả hậu quả do tôi phụ trách... ....
Lăng Tuyết Phi nói xong thì khóe miệng nhếch lên, phó chủ tịch tỉnh là quan lớn trong mắt nàng, nhưng vậy thì sao? Trương Thanh Vân mới là người mà chẳng ai làm được gì, đừng nói là phó chủ tịch tỉnh, dù là những chuyện bí thư tỉnh làm không được thì Lăng Tuyết Phi đều tin Trương Thanh Vân có thể làm được.
Âu Mạn San cảm thấy rất bất đắc dĩ, nàng phải liên lạc với quản lý Hạ. Âu Mạn San nghe được nụ cười mập mờ của quản lý Hạ mà trong lòng bùng lên ý lạnh đồng thời rất lo lắng. Nàng hợp tác với Lăng Tuyết Phi đã khá lâu, nàng biết rất rõ tính cách của đối phương.
Lăng Tuyết Phi cực kỳ mạnh mẽ và cứng rắn, nếu tình cảnh ngày mai giằng co rồi sinh loạn thì phải làm sao? Âu Mạn San nghĩ đến đây thì chợt ngẩng đầu, nào còn thấy bóng dáng của Lăng Tuyết Phi? Chỉ nghe thấy nơi hành lang vang lên những lời ca nho nhỏ, có vẻ rất tình ý.
Đáng tiếc Âu Mạn San khó thể hiểu ra, mà càng như vậy nàng càng cảm thấy quỷ dị, nhưng sự việc đã đến nước này thì nàng cũng không thể thay đổi, không còn gì để lựa chọn.