Sau khi kết thúc bữa tiệc, Âu Đan ngủ trên đường về, Liên Nhược Hàm ngồi ở bên cạnh, trong lòng bùng lên đủ tư vị.
Cục diện mà Liên Nhược Hàm suy đoán không xuất hiện, Trương Thanh Vân và Âu Đan không có va chạm, ngược lại quan hệ đã rất gần, hai người cùng dùng cơm vài nói chuyện rất vui sướиɠ.
Âu Đan hỏi thăm Trương Thanh Vân về rất nhiều tình huống ở Hoa Đông, Trương Thanh Vân cũng không che giấu, căn bản là nói liên miên bất tận. Trong lúc hai người nói chuyện thì Liên Nhược Hàm đã biết tỉnh ủy có quyết định nghiêm túc và triệt để với Lâm Hải, mà người đề xuất xử lý sớm nhất là Trương Thanh Vân.
Bí thư Âu cũng ra sức giúp đỡ lời đề nghị này của Trương Thanh Vân, cuối cùng cũng thành công, nhận được sự trợ giúp của các thường ủy khác, cũng vì vậy mà tranh chấp Âu Trương kết thúc.
Tình hình ở Lâm Hải đã hoàn toàn lên dây cung, ảnh hưởng quá lớn, nhưng đây chỉ là một thành phố, vấn để cải cách toàn Hoa Đông vẫn do Trương Thanh Vân nắm thế chủ động. Vì vậy nếu xét theo phương diện này thì Trương Thanh Vân chiếm thượng phong trong tranh chấp, rõ ràng lại là không chiến mà thắng.
Quan hệ giữa Trương Thanh Vân và Âu Đan không vì tranh chấp lần này mà chuyển biến xấu, khác biệt chính là sau khi trải qua tranh đấu thì hai bên đều ý thức được giá trị của đối phương, quan hệ hòa hoãn, tình cảnh hợp tác chặt chẽ sắp đến.
Sự việc thật sự là như vậy sao? Liên Nhược Hàm cảm thấy vấn đề này không nhất định. Nàng biết Âu Đan rất nhiều năm, nàng biết rõ trong khung của bí thư là tính cách mạnh mẽ, lần này bị buộc phải thỏa hiệp sẽ không vui sướиɠ như những gì biểu hiện.
Liên Nhược Hàm nghĩ đến đây thì không khỏi quay đầu nhìn Âu Đan, lúc này bí thư đang khép chặt hai mắt, có thể thấy rõ hàng lông my dài, mắt chốc chốc lại khẽ run, hô hấp đều đặn. Dù Âu Đan không mở mắt nhưng Liên Nhược Hàm vẫn có thể thấy được tâm sự nặng nề của bí thư.
Quả thật Liên Nhược Hàm đoán không sai, trong lòng Âu Đan cũng không bình tĩnh như những biểu hiện bên ngoài. Lần này Trương Thanh Vân thắng trong lúc tranh chấp lý niệm chính trị, hơn nữa còn thắng quá đẹp, điều làm Âu Đan cảm thấy khó chịu chính là tất cả những gì mình chuẩn bị đều không thể sử dụng, cuối cùng phải đứng dưới đối phương.
Trước nay Âu Đan luôn cho rằng cục diện được mình khống chế trong lòng bàn tay, nhưng mãi đến khi Trương Thanh Vân lên tiếng thì nàng mới phát hiện sự thật không phải như thế. Nàng đã phạm phải một sai lầm trí mạng là đánh giá thấp Trương Thanh Vân.
Âu Đan vẫn cho rằng chủ trương chậm rãi cải cách của Trương Thanh Vân là không đúng thời điểm, chẳng qua chỉ muốn lung lạc nhân tâm cán bộ phái Hoa Đông, là một cải cách mâu thuẫn, là thay đổi mâu thuẫn.
Nhưng sự thật đã chứng minh Âu Đan phán đoán sai, Trương Thanh Vân sở dĩ phản đối Âu Đan vì một lý do đơn giản hơn nhiều, hơn nữa ánh mắt nhìn đại cục của Trương Thanh Vân cũng tốt hơn Âu Đan, vì vậy cuối cùng hắn mới có thể công chính và khách quan, thậm chí còn mạnh mẽ trong vấn đề xử lý Lâm Hải.
Trương Thanh Vân phát biểu có hai trọng điểm, thứ nhất là sai lầm đã xuất hiện, trước tiên phải giải quyết hậu quả. Điểm thứ hai chính là đâm lao phải theo lao, dứt khoát đến cùng. Hai điểm này đều liên quan đến vấn đề sai lầm, thực tế đã chối bỏ tất cả công tác của ủy ban kỷ luật.
Hơn nữa lời chối bỏ này của Trương Thanh Vân không có người nào dám cãi lại, có thể dùng vấn đề nhiễu loạn ở Lâm Hải để chứng minh. Vì tổ công tác của ủy ban kỷ luật phạm phải sai lầm nên tỉnh ủy không thể không mạnh tay giải quyết để ảnh hưởng tiêu cực không mở rộng, nếu đã là như vậy thì chủ trương phá rồi lập của Âu Đan cũng sụp đổ.
Trương Thanh Vân phát biểu từ đầu đến cuối không có lời nào đả động đến chủ trương phá rồi lập của Âu Đan, nhưng kết quả cuối cùng kẻ nào cũng biết ai đúng ai sai. Điều này có nghĩa là Âu Đan có chuẩn bị nhưng vẫn bị Trương Thanh Vân ép cho không thể tiến lên, nếu lúc đó nàng còn tiếp tục bảo vệ chủ trương của mình thì rõ ràng là không biết thức thời... ....
Lý niệm chính trị của Âu Đan không được mọi người thừa nhận, điều này là thất bại đối với nàng, mà nàng cho rằng đó là thất bại hoàn toàn. Từ khi nàng định vị Trương Thanh Vân thì chú định sẽ thất bại, nàng rõ ràng đã bày ra tình cảnh mình không hiểu Hoa Đông, đồng thời cũng không tin tưởng đồng chí, có rất nhiều sai lầm.
Không biết bao lâu thì Âu Đan mới mở mắt nhìn Liên Nhược Hàm, lúc này Liên Nhược Hàm cũng đang nhìn nàng, vì vậy mà nàng hít vào một hơi thật sâu, sau đó thầm lắc đầu.
Âu Đan biết rõ tâm tư của Liên Nhược Hàm, Trương Thanh Vân vì sự việc phát sinh với Cao Cát Tường mà hoàn toàn có ấn tượng rất xấu với Liên Nhược Hàm. Nhưng năm xưa Trương Thanh Vân làm gì cũng chiếm thượng phong, Cao Cát Tường cũng vì khó thể trốn tránh trách nhiệm mà bị xử phạt, bị xuống chức, đến bây giờ còn chưa hồi phục trở lại.
Liên Nhược Hàm là vợ Cao Cát Tường, là một người phụ nữ, nàng không thể không hận Trương Thanh Vân.
Liên Nhược Hàm kỳ vọng Âu Đan có thể đánh cho Trương Thanh Vân tơi bời, nhưng bây giờ bí thư lại thiếu chút nữa không toàn thân quay ra, tâm tình của Liên Nhược Hàm lúc này là thế nào hoàn toàn có thể thấy rõ ràng.
Nhưng Âu Đan thấy Liên Nhược Hàm không nên như thế, nàng đã từng gặp Cao Cát Tường, trong mắt nàng thì Cao Cát Tường không cùng một cấp bậc với Trương Thanh Vân. Nếu đã là như vậy thì tranh đấu giữa hai bên là một bên không lượng sức, Cao Cát Tường tự phạm sai lầm và vấp ngã, như vậy còn oán hận ai được?
- ŧıểυ Hàm, biểu hiện của cháu tối nay làm cô rất thất vọng, cháu là trưởng ban của ban tổng hợp, sao có thể thất thố như vậy? May mà hôm nay cô mở tiệc chiêu đãi trưởng phòng Trương, là ban ngành cấp dưới, hơn nữa còn là người quen, vì vậy mà trưởng phòng sẽ không chú ý. Nhưng nếu là tình cảnh chiêu đãi khách quý, nếu cháu có biểu hiện như vậy thì cô còn mặt mũi gì nữa?
Âu Đan mở miệng thản nhiên nói.
Liên Nhược Hàm đỏ bừng mặt, nàng cúi đầu xuống thấp. Hôm nay nàng đã thật sự thất thố, nguyên nhân chủ yếu là nàng không ngờ khách của bí thư Âu chính là Trương Thanh Vân, hơn nữa thường ủy vừa kết thúc đã mời khách, điều này chứng tỏ khoảng thời gian giương cung bạt kiếm trước đó đã không phù hợp, điều này làm nàng cảm thấy khó thể tiếp nhận.
- Bí thư Âu, cháu biết sai rồi, sau này sẽ không như vậy nữa... ....
Liên Nhược Hàm nói, giọng điệu rất thấp.
Âu Đan nhìn chằm chằm vào Liên Nhược Hàm một lúc lâu, sau đó nói:
- Nha đầu, trước nay nam nhân đều làm chủ thiên hạ, người phụ nữ thường chỉ phụ thuộc vào đàn ông, tại sao phải như vậy?
- Nguyên nhân lớn nhất chính là lòng dạ và ánh mắt, nhìn vấn đề phải xa, phải khách quan, lòng dạ phải thoáng, như vậy mới có thể thành sự nghiệp. Nếu lòng dạ nhỏ hẹp, coi mình làm chủ, những tư tưởng này rất bất lợi cho tương lai phát triển.
Âu Đan nói đến đây thì chợt khựng lại, sau đó tiếp tục:
- Cao Cát Tường nhà cháu không thể so sánh với trưởng phòng Thanh Vân về khí độ và lòng dạ, cô cũng có nghe về chuyện năm xưa giữa cậu ấy và Trương Thanh Vân, nếu suy xét khách quan thì trách nhiệm thuộc về Cao Cát Tường.
- Nếu hai vợ chồng cháu đều luôn khắc ghi mối ân oán này trong lòng thì lòng dạ các cháu không thông thoáng, tương lai sẽ phát triển bao nhiêu? Lời này thật ra cô cũng không muốn nói, nhưng biểu hiện của cháu hôm nay quá khác thường, vì vậy cô không nhịn được phải nhắc nhở. Cháu có thể đại khái nhắc lại lời của cô cho Cao Cát Tường, cậu ta còn kém rất xa Trương Thanh Vân, cần phải tích cực hơn, tâm tình còn phải mài giũa... ....
Liên Nhược Hàm không dám lên tiếng nhưng mồ hôi lạnh đã túa ra. Âu Đan nói không khách khí, nàng trực tiếp chỉ trích sai lầm của Liên Nhược Hàm, ngay sau đó là Cao Cát Tường. Hơn nữa những câu nói sau cùng của Âu Đan quá khó nghe, điều này làm Liên Nhược Hàm sinh ra những hương vị khác thường.
Cát Tường kém Trương Thanh Vân xa như vậy sao? Tại sao lại có chênh lệch lớn như vậy?
Trong lòng Liên Nhược Hàm bùng lên những câu hỏi như vậy, nàng cảm thấy rất khó chịu. Là một người phụ nữ, nàng tất nhiên hy vọng chồng mình có thể chiếm ưu thế trong lúc tranh đấu với người đàn ông khác.
Khi nghe người khác nói người đàn ông của mình thua kém kẻ khác, đây là một nổi đau đớn của người phụ nữ, nếu là người khác nói thì Liên Nhược Hàm sẽ không bỏ qua, nhất định phải lấy lại công bằng cho Cát Tường.
Dù là lời này được cha nói ra thì Liên Nhược Hàm cũng khó tiếp nhận, tất nhiên nàng đã không phải chỉ một lần tranh cãi với cha về vấn đề của Cao Cát Tường. Nhưng bây giờ người nói là Âu Đan, là một thủ trưởng và tiền bối mà nàng kính phục nhất, trước đây Âu Đan cũng luôn hòa nhã với Liên Nhược Hàm, đồng thời cũng rất nghiêm khắc.
Hai thân phận như vậy đã làm cho Liên Nhược Hàm hầu như hoàn toàn kính phục Âu Đan, nàng tuyệt đối không dám phản bác lại lời phê bình của bí thư.
Nhưng càng như vậy thì Liên Nhược Hàm cảm thấy rất khó chịu, trước nay nàng luôn kính phục Âu Đan, bây giờ Âu Đan nói Cao Cát Tường như vậy, điều này đã chứng minh sự chênh lệch quá lớn giữa Cao Cát Tường và Trương Thanh Vân trong mắt người khác.
Liên Nhược Hàm đờ đẫn nhìn ra cửa sổ, trong lòng u ám, tâm tình rất thấp. Nàng không ngừng suy xét về nguyên nhân, nhưng nàng càng nôn nóng thì càng khó chịu.
- Trương Thanh Vân, còn trẻ mà khí phái như vậy, sau này sẽ là nhân tài trụ cột... ....
Âu Đan thì thào nói, nàng giống như đang lẩm bẩm, cũng giống như nói cho Liên Nhược Hàm nghe.
Trong lòng Liên Nhược Hàm chợt chấn động, nàng có thể nghe thấy trong lời Âu Đan tràn đầy cảm khái và thê lương, mơ hồ còn có chút tiếc nuối... ....
Liên Nhược Hàm chợt kinh hoàng, lúc này nàng mới hiểu ra tâm tình của Âu Đan. Âu Đan là người thế nào? Bình thường rất cao ngạo, không những chỉ có năng lực siêu quần, hơn nữa còn ở trên địa vị cao nhiều năm, hiểu rõ pháp tắc quan trường, dù đứng trong hàng ngũ Hải phái thì cũng là nhân tài nổi bật.
Nhưng lần này Âu Đan thất bại trong tay Trương Thanh Vân, điều này là đả kích thế nào với nàng? Mà Âu Đan nói Trương Thanh Vân mạnh hơn nhiều so với Cao Cát Tường, rõ ràng không phải bịa chuyện, đó là sự nhận thức của riêng nàng.
Dù là Liên Nhược Hàm thì trong lòng cũng có mực thước, nàng đều rất thân cận với Cao Cát Tường và Âu Đan, tất nhiên biết rõ sự chênh lệch giữa Cao Cát Tường và Âu Đan. Bây giờ Âu Đan còn thua trong tay một thủ hạ là Trương Thanh Vân, còn tỏ ra tâm phụ khẩu phục, như vậy Cao Cát Tường có thể chen vào sao?