- Thanh Vân, Cảnh Sương là cô gái tốt, cậu cần phải đối xử với cô ấy thật tốt mới được. Khi thấy các cậu có thể ở cùng một chỗ với nhau thì trong lòng tôi cũng rất vui.
Lệ Cương nói.
Tâm thần Trương Thanh Vân có hơi mất tập trung, hắn vội vàng gọi điện cho Cảnh Sương, hy vọng nàng có thể đến đây điều tiết bầu không khí. Tâm tư của hắn lúc này đã bay lên tận chín tầng mây, cũng không còn nhớ đến những thành công của chuyến đi Vũ Đức.
Chưa đến một phút sau Cảnh Sương đã đến, hôm nay nàng mặt một bộ quần áo rất nghề nghiệp. Bộ bộ tây phục màu đen, một chiếc váy đen, chân phủ tất màu đa, cực kỳ duyên dáng và yêu kiều, đả giỏi giang lại gợi cảm.
- A Sương à, em đến chào hỏi chủ tịch Lệ, hôm nay anh ấy mời anh ăn cơm.
Trương Thanh Vân vội vàng nháy mắt với Cảnh Sương.
- Ha ha, Thanh Vân, không cần lễ nghĩa, không cần lễ nghĩa, tôi và cậu là anh em, Cảnh Sương cũng là em dâu, không cần phải khách khí.
Lệ Cương nói, miệng lưỡi đã có chút không rõ rệt.
Trương Thanh Vân cười ngượng ngùng, Cảnh Sương cũng tiến lên nói vài câu khách khí, sau đó nàng ngồi xuống. Nàng không hổ danh giỏi giao tiếp, chỉ cần nói vài câu đã chuyển chủ đề, bắt đầu nói đến chuyện nhà, trò chuyện đến chuyện vợ của Lệ Cương, dần dần bầu không khí đã trở nên hòa hợp.
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, chỉ là một bữa cơm mà ăn đến gần mười một giờ tối mới hết lòng hết dạ. Khi cáo biệt Lệ Cương vỗ vai Trương Thanh Vân nói:
- Thanh Vân, lần này cậu đi Vũ Đức rất thành công, tất cả mọi người đều rất vui, tất nhiên tôi cũng là người vui nhất. Cậu cũng khỏi cần tiễn, ŧıểυ Vương sẽ chạy đến ngay. Đúng rồi, ngày mai cậu làm thư ký hội nghị thường ủy phải không?
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt nhảy dựng lên, hắn lập tức nói:
- Điều này...Em cũng chưa rõ lắm, cũng không người nào nói rõ cho em biết, nhưng nếu không phải là em thì cũng là chủ nhiệm Lôi, ngày mai có lẽ sẽ biết.
Lệ Cương lắc đầu, hắn lầm bầm trong miệng:
- Nếu cậu làm thư ký thì tốt, cậu ghi chép rất tuyệt. Nếu không thì cũng được dự thính.
Lệ Cương nói xong thì được ŧıểυ Vương dìu lên xe, chiếc Audi chạy đi như tia chớp.
Trương Thanh Vân nhìn chiếc xe Audi mà trở nên sững sờ, các loại ý niệm bùng lên trong đầu, khoảnh khắc này hắn cảm thấy giống như có hàng trăm con ong bay vo ve trong đầu.
Một bàn tay mềm mại và ấm áp đột nhiên ôm lấy phần eo của Trương Thanh Vân, ngay sau đó hắn đã cảm giác được sự mềm mại của cơ thể phụ nữ, hương thơm nhàn nhạt bao phủ khắp toàn thân hắn.
- Thanh Vân!
Hơi thở Cảnh Sương thơm như hoa lan, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
Trương Thanh Vân khẽ cầm lấy hai bàn tay nhỏ bé của Cảnh Sương, hắn vuốt ve bàn tay nàng rất yêu thương, một lúc lâu sau mới nói:
- Chúng ta về nhà thôi.
… ….
- Thanh Vân, anh biết không? Lúc này anh là nhân vật nổi tiếng nhất trong huyện Ung Bình, mấy ngày qua những người đến Hiểu Nhĩ Sơn Trang dùng cơm đều nói về anh, em nghe được mà cũng cảm thấy đỏ mặt.
Cảnh Sương giống như một con mèo nhỏ chui vào trong lồng ngực Trương Thanh Vân, nàng dùng giọng dịu dàng nói. Sau khi nàng tắm rửa thì thân thể trở nên mềm mại và trắng nõn như tuyết, mái tóc đen bóng vẫn còn đọng lại vài luồng hơi nước, cặp lông mi dài khẽ chớp động giống như bùng lên những luồng sáng chói mắt, thật sự làm người khác yêu thương.
- Phải không đấy? Vợ yêu của anh, trong lòng em không phải cảm thấy rất tự hào sao? Em nói ra cảm nhận của mình đi.
- Đúng là bảnh chọe, không ngờ da mặt của anh lại dày như vậy.
Trương Thanh Vân cười ha hả, hai tay hắn khoanh lên trước ngực rồi cười xấu xa nói:
- Da mặt dày sao? Hôm nay anh sẽ cho em biết thế nào mới được gọi là da mặt dày.
Trương Thanh Vân nói xong thì ôm lấy người Cảnh Sương đưa lên, sau đó lại đặt xuống dưới người mình.
Cảnh Sương ư lên một tiếng, nàng đang chuẩn bị nói chuyện thì cặp môi mềm mại ướt át đã bị người ta chặn lại. Sau một nụ hôn dài, nàng mới dùng giọng không còn chút sức lực nói:
- Cái này...Đây...Đây là phòng khách, anh... ....
Trương Thanh Vân cười hì hì, hai tay khẽ hoạt động từ trên xuống dưới. Cảnh Sương kêu lên một tiếng cực kỳ yêu kiều, đồ ngủ trên người nàng đã hoàn toàn được lột trần, thân thể trắng nõn được bày ra trước mắt Trương Thanh Vân... ....
... ....
Trong văn phòng huyện ủy, cờ đảng và cờ tổ quốc được đặt sang hai bên, trên vách tường ở vị trí chính giữa chính là năm chữ Vì nhân dân phục vụ với khí thế kinh người, bầu không khí trở nên cực kỳ trang nghiêm. Lúc này phía dưới có mười một thành viên thường ủy, Trương Thanh Vân tiếp tục đảm nhiệm chức vụ thư ký hội nghị.
Người lên tiếng đầu tiên chính là trưởng phòng tổ chức Lưu Vạn Hà, hắn chủ yếu báo cáo về những vấn đề nhân tuyển của các vị trí trưởng phòng tài chính, chủ tịch hiệp hội trà và chủ nhiệm văn phòng chính phủ.
Trưởng phòng tài chính lúc này chính là Ngô Tuyết Thư, chủ tịch hiệp hội trà chính là Mã Long. Hai người này đều là những cán bộ bị chủ tịch Lệ điểm danh phê bình trước đó, sai lầm của hai người cũng khá nghiêm trọng. Lúc này đã có hình thức xử phạt đối với Mã Long, Lưu Vạn Hà cũng cho rằng phải hạ cấp công tác của Ngô Tuyết Thư, hắn nói đã có nhân tuyển cho vị trí trưởng phòng tài chính.
Mà Lưu Vạn Hà cũng không trực tiếp đề cử chức vụ chủ nhiệm văn phòng huyện, nhưng nếu xét theo lời nói thì rõ ràng lộ ra một bí thư đảng ủy thị trấn Thanh Hà Hàn Khải có năng lực rất tốt, cá nhân Lưu Vạn Hà đề nghị đề cử hắn đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm văn phòng huyện.
Khi Lưu Vạn Hà nói xong thì Trương Thanh Vân cũng ngoáy bút, hắn thầm nghĩ thì ra bầu không khí hội nghị thường ủy hôm nay có chút quỷ quái, thì ra vấn đề trọng điểm cũng đã được nhắc đến. Nếu xem xét rõ ràng thì Lưu Vạn Hà chỉ là người nói ra đầu tiên, bên dưới còn có Hoàng Tung Sơn, Lệ Cương và Vũ Đức Chi sẽ lập tức sẽ giao phong chính diện.
- Khụ khụ! Trưởng phòng Lưu vừa rồi đã nhắc đến vài vấn đề chính, nhưng phòng tài chính, hiệp hội trà và văn phòng huyện đều là những ban ngành chủ đa͙σ, khi phòng tổ chức muốn tuyển chọn cán bộ thì bắt buộc phải liên hệ với các lãnh đa͙σ chủ yếu của văn phòng huyện, với các ban ngành khác. Mọi người cần phải bảo đảm sự ổn định, không vì công tác điều chỉnh mà ảnh hưởng đến công việc nhà nước.
Hoàng Tung Sơn nói.
Trương Thanh Vân nhìn Lệ Cương, khi thấy Lệ Cương đang lúi húi trên chiếc máy tính xách tay và không có ý muốn nói, Trương Thanh Vân thầm đổ mồ hôi lạnh cho hắn.
- Sao vậy? Không ai có ý kiến gì sao?
Một lúc lâu sau Hoàng Tung Sơn không thấy ai có ý kiến thì lập tức lớn tiếng nói, lão quay đầu nhìn Vương Bình nói:
- Nếu tất cả mọi người đều không nói thì bí thư Vương, anh phát biểu đi, cứ để đấy cho mọi người thả tép bắt tôm.
Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, đồng thời cũng thầm giật mình, xem ra Hoàng Tung Sơn đang hướng về phía Lệ Cương. Vương Bình không phải là bí thư đảng ủy, Hoàng Tung Sơn muốn hắn lên tiếng thì ý tứ không cần phải hỏi cũng biết. Có lẽ Hoàng Tung Sơn đã thấy được Vương Bình và Lệ Cương dạo này quan hệ rất gần, lão đã nhận ra điều này.
Quả nhiên Vương Bình hắng giọng rồi nói lớn:
- Phòng tài chính và hiệp hội trà quả thật tồn tại khá nhiều vấn đề lớn, nhưng đối với vấn đề cán bộ thì chúng ta không thể để cho một người bị giáng chức, một người bị mất chức. Vấn đề của Mã Long chủ tịch hiệp hội trà thì quá nghiêm trọng, nếu có thể thì rút lui.
- Nhưng vấn đề về trưởng phòng tài chính Ngô Tuyết Thư thì chúng ta nên dùng phương pháp tự kiểm điểm thì hay hơn. Hơn nữa vấn đề tài chính liên quan quá rộng, nếu nói đến vấn đề tham ô tài chính của chính phủ cấp cho các dân tộc thì rõ ràng liên quan đến tất cả các lãnh đa͙σ ban ngành khác. Chúng ta phải lấy đại cục làm trọng, vì vậy đối với tôi thì vấn đề của Ngô Tuyết Thư cần phải xem xét thật cẩn thận.