Hoàng Tung Sơn đã mở lời muốn đến Nhạn Nam ăn bữa rau dưa, xã Nhạn Nam sao dám chậm trễ? Tôn Truyền Phúc và Liễu Dật vừa đến xã Nhạn Nam(Xe bọn họ đi nhanh hơn) thì bí thư Nhạn Nam Lưu Truyền và chủ tịch xã Bì Quốc Cường đã đợi sẵn từ lâu.
- Ôi, bí thư Tôn, chủ tịch Liễu, lần này phải cảm tạ hai anh đã thông báo, cơm nước đã sắp xếp xong, sao? Bí thư Hoàng vẫn còn chưa tới à?
Lưu Truyền tiến lên bắt tay Tôn Truyền Phúc rồi cười hì hì nói.
- Lão Lưu, anh đừng làm bộ với tôi. Hừ, xem như anh may mắn, chẳng lẽ cơm nước ở Nhạn Bắc chúng tôi không bằng Nhạn Nam các anh sao?
Tôn Truyền Phúc tức giận hừ một tiếng, vẻ mặt rất mất vui.
- Lão Tôn, lão Liễu, hai anh xin bớt giận, không phải bí thư Hoàng đến đây cũng vì công tác sao? Hơn nữa Nhạn Bắc và Nhạn Nam chúng ta đều là người cùng nhà, việc gì phải phân biệt của anh của tôi, anh cũng quá khách khí rồi.
Lưu Truyền cười nói.
- Ai là người một nhà với các anh, dù sao thì tôi cũng đã hoàn thành nhiệm vụ mà bí thư Hoàng cần sắp xếp, bây giờ sẽ giao lại cho các anh. Lão Liễu, chúng ta đi, còn ở đây làm gì nữa? Nếu không về thì cơm nước sẽ nguội lạnh.
Tôn Truyền Phúc thở phì phò nói.
- Này, này, lão Tôn anh cũng không quá trượng nghĩa...ŧıểυ Ngô, nhanh, nhanh, thuốc đâu? Không thấy bí thư Tôn và chủ tịch Liễu đến đây nửa ngày rồi sao? ŧıểυ tử cậu sao không nhanh trí chút nào hết vậy?
Lưu Truyền đứng chắn ngay trước mặt Tôn Truyền Phúc rồi gào lên, hắn nói xong thì lập tức ôm lấy Tôn Truyền Phúc kéo vào trong ủy ban xã.
Khi Tôn Truyền Phúc và Liễu Dật nhận thuốc và uống vào vài ngụm trà thì vẻ mặt cũng hòa hoãn đi rất nhiều. Lúc này Lưu Truyền mới tiến lên trơ mặt nói:
- Hì hì, lão Tôn, lão Liễu, hôm nay có nhân viên nào đi cùng bí thư Hoàng không? Hai anh cho các anh em chút tin tức đi.
Tôn Truyền Phúc hừ một tiếng, nhắc đến vấn đề này thì hắn lại tức giận. Bí thư Hoàng rõ ràng sẽ ở lại qua đêm ở xã Nhạn Bắc nhưng chủ nhiệm Trương kia lại xen vào, cũng vì vậy mà Tôn Truyền Phúc hắn mới thất bại. Nhưng hắn cũng trách mình sơ sót, chủ nhiệm Trương đến Nhạn Bắc khảo sát sao trước đó chính hắn không có chút tin tức gì? Hắn sợ rằng mình đã đắc tội với người ta, không biết sau này nên bù đắp thế nào cho phải?
- Hừ, anh không biết tự xem xét sao? Không phải mọi người đã đến rồi à?
Tôn Truyền Phúc chỉ tay ra ngoài ủy ban xã dùng giọng xảo quyệt nói. Lúc này mọi người lập tức nhìn ra ngoài, quả nhiên đèn xe sáng rực, tám phần là bí thư Hoàng đã đến. Đám người Lưu Truyền vội vàng sắp xếp mỗi người một nhiệm vụ, đám người chuẩn bị ngênh đón bí thư huyện đến khảo sát.
- Được rồi, các anh về trước đi! Nếu bí thư Lưu đã khách khí như vậy thì đêm nay tôi và lão Liễu sẽ ở lại đây!
Tôn Truyền Phúc xoay người nói với những tên cán bộ xã Nhạn Bắc đi theo xe, đám người này vội vàng lên tiếng và lên xe quay về. Bọn họ cũng biết cấp bậc của mình quá thấp, cũng không có tư cách ở lại nên thản nhiên tiếp nhận.
- Thưa Bí thư Hoàng, đã đến xã Nhạn Nam.
Tài xế dừng xe lại rồi dùng giọng cung kính nói.
- Tốt, Thanh Vân, đã đến rồi, chúng ta xuống xe thôi. Hay cho thanh niên đầu óc linh hoạt, nghe xong báo cáo của cậu làm tôi trở nên thông suốt, cũng đã hiểu rõ ngọn nguồn. Sau khi xong chuyện này tôi sẽ luận công ban thưởng.
Hoàng Tung Sơn mở lời với gương mặt tràn đầy nụ cười, lúc này lão đã không còn nôn nóng, rõ ràng đều là công lao của Trương Thanh Vân.
Lúc này cửa xe đã được người mở ra, Hoàng Tung Sơn gật đầu với Trương Thanh Vân rồi bước xuống xe trước, Liễu Thanh theo sát phía sau. Trương Thanh Vân cố ý dừng lại trong xe một lúc, đợi đến khi hai gã phó phòng xây dựng và phòng giao thông vận tải ở chiếc xe phía sau bước xuống thì hắn mới đi ra theo phía sau.
Bí thư đảng ủy huyện xuống xã tất nhiên không thể tránh khỏi quá trình chào hỏi, Trương Thanh Vân cũng không muốn quá mức khoa trương, hắn chỉ theo sau hai vị phó trưởng phòng xây dựng và giao thông vận tải để bắt tay với mọi người. Vì lúc này trời đã tối, hơn nữa tất cả lực chú ý của đám người Lưu Truyền cũng đều đặt lên người Hoàng Tung Sơn và Liễu Thanh, vì vậy cũng không có mấy người chú ý đến sự có mặt của hắn.
Nhưng Tôn Truyền Phúc và Lý Dũng lại rất quỷ quyệt, bởi vì bọn họ cũng là một nửa chủ nhân, vì vậy mà đám người Nhạn Nam bên này cũng không xem bọn họ là khách. Hai người bọn họ cố ý lợi dụng cơ hội mà đi đến bên cạnh Trương Thanh Vân.
- Chủ nhiệm Trương, thật là xấu hổ, anh đến Nhạn Bắc mà không thông báo cho tôi và lão Liễu một tiếng, không phải chê Nhạn Bắc chúng tôi nghèo hèn đấy chứ?
Tôn Truyền Phúc dùng giọng nửa đùa nửa thật nói.
- Bí thư Tôn sao lại nói như vậy? Những gì tôi nói đều là thật sự! Tôi đến Nhạn Bắc cũng vì chủ tịch Lệ có chuyện khẩn cấp, trước đó tôi cũng rất ngạc nhiên, sáng sớm còn bận rộn tối tăm mặt mũi, vì vậy cũng chưa kịp đi chào hỏi các anh.
Trương Thanh Vân cười nói.
Tôn Truyền Phúc thấy vẻ mặt Trương Thanh Vân không giống như đang giả vờ, trong lòng hắn cũng dần thoải mái, thầm nghĩ chính mình cũng quá đa nghi. Hắn cũng là người lăn lộn lâu năm trên quan trường, cũng biết rõ ràng sự quan trọng của Trương Thanh Vân, một người có thể được bí thư huyện ủy cho lên ngồi cùng xe làm tùy tùng sao có thể là loại tầm thường? Nếu đám người Lưu Truyền đã ôm đùi bí thư Hoàng thì hắn cũng không muốn can thiệp, nhưng hắn hoàn toàn có thể lợi dụng cơ hội để kéo quan hệ với Trương Thanh Vân.
Lúc này Tôn Truyền Phúc và Liễu Dật đều rất nhiệt tình, hai người liên tục bắt chuyện với Trương Thanh Vân. Hai người Tôn Truyền Phúc đều là lão quan trường, tất nhiên những lời nói đều không làm khó dễ Trương Thanh Vân, đều bắt buộc hắn phải tình nguyện trả lời, vì vậy bầu không khí cực kỳ hòa hợp.
Vì bí thư Hoàng đã dặn dò chỉ cần sắp xếp một bữa cơm bình thường, Lưu Truyền tất nhiên cũng không dám quá mức phô trương, cơm nước đều được sắp xếp trong căn tin xã. Nhưng khi nhìn thấy một bàn thức ăn phong phú thì bữa cơm bình thường quả thật rất có hương vị.
Căn tin trong ủy ban xã Nhạn Nam cũng không lớn, chỉ có một gian trong và gian ngoài, gian trong chỉ có thể đặt một chiếc bàn nhưng lần này Hoàng Tung Sơn mang đến khá nhiều người, vì vậy bắt buộc phải sắp xếp thêm ở bên ngoài một chiếc bàn khác.
Dựa theo sự sắp xếp của Lưu Truyền thì gian trong gồm có bí thư Hoàng, chủ nhiệm Liễu, hai phó phòng xây dựng và giao thông vận tải. Đồng thời còn có những người liên quan khác gồm chính Lưu Truyền, Bì Quốc Cường, Tôn Truyền Phúc, Lý Dũng. Lúc này vừa đủ tám người, cũng vừa đủ ghế trên bàn ở gian trong.
Mà những nhân viên đi cùng bí thư Hoàng và những nhân viên phòng xây dựng và phòng giao thông vận tải chỉ có thể được sắp xếp ở gian ngoài. Nhưng sau khi tất cả mọi người đều đã ngồi xuống thì Lưu Truyền lại không thấy hình bóng của Tôn Truyền Phúc và Liễu Dật, hắn vội vàng nháy mắt với Bì Quốc Cường, muốn Bì Quốc Cường ra ngoài gọi người.
Bì Quốc Cường đi ra ngoài trong chốc lát, sau khi trở về thì thầm bên tai Lưu Truyền nói Tôn Truyền Phúc và Liễu Dật đã ngồi ăn ở bàn ngoài. Lưu Truyền nhướng mày, hắn cũng không có ý nghĩ gì khác, trong lòng Tôn Truyền Phúc và Liễu Dật đang tức giận, Lưu Truyền sao lại không biết? Thôi thì sau này gặp mặt mình sẽ bồi tội, chỉ cần nói vài câu dễ nghe thì mọi người chắc chắn sẽ bỏ quá cho nhau.
Trương Thanh Vân không thể nghi ngờ là nhân vật chính của bàn cơm gian ngoài, hai tài xế huyện ủy thì vẫn còn đỡ, vì ngày nào Trương Thanh Vân cũng gặp hai người bọn họ, vì vậy cũng không quá mức náo nhiệt. Nhưng những cán bộ phòng xây dựng và phòng giao thông vận tải thì hoàn toàn không giống như vậy.
Trương Thanh Vân chính là danh nhân trong huyện Ung Bình, đám nhân viên sao lại bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời để làm quen? Vì vậy ngay từ khi bữa cơm bắt đầu thì đám người liên tục mời rượu Trương Thanh Vân, Tôn Truyền Phúc và Liễu Dật cũng rất nghiêm túc, hai người một trái một phải kẹp Trương Thanh Vân vào giữa, Trương Thanh Vân cũng căn bản không cần phải gắp thức ăn. Khi Tôn Truyền Phúc thấy xã Nhạn Nam chỉ bố trí một vị phó chủ tịch xã ngồi bàn ngoài bồi rượu thì biết rõ đám huynh đệ nơi đây còn chưa biết danh tiếng của Trương Thanh Vân, nếu đây mà là huyện thành thì chắc chắc sẽ không thể tưởng tượng được.
Tuy phải ngồi ngoài nhưng Trương Thanh Vân cũng không có gì bất mãn. Hắn và Hoàng Tung Sơn, Liễu Thanh cũng không phải là người trên cùng một chiến tuyến, vì vậy hắn cần phải an phận trước mặt bọn họ. Trương Thanh Vân cũng cho rằng như vậy là hoàn toàn chính xác, tuy đây chưa hẳn là ai phận nhưng rõ ràng là điều kiện cần trong công tác.