Trương Thanh Vân thấy vẻ mặt Mã Đào và Trần Khoa trở nên nhăn nhó như mặt khỉ thì trong lòng sinh ra một loại cảm thán khó hiểu. Kiếp trước hắn ghét nhất là những loại quan viên giở giọng, nhưng đến khi làm quan hắn mới biết được miệng lưỡi hách dịch của nhà quan không thể không có. Nếu là trước đó hắn dùng giọng thẳng thắn nói chuyện, chắc chắn sẽ bị bọn họ ức hiếp, thậm chí trong ánh mắt cũng tràn đầy cái nhìn khinh thường.
Nhưng lúc này hắn dùng giọng điệu có chút lớn lối để bắt bí thì gương mặt hai người Mã Đào và Trần Khoa lập tức biến đổi, không nói đến sự cung kính mà ngay cả trong mắt cũng có cái nhìn kinh sợ. Chiến lược cà rốt và cây gậy, đây rõ ràng là một học vấn mà người làm quan cần phải hiểu rõ.
- Được rồi, được rồi, hai vị trưởng trạm, tôi cũng không hiểu rõ tình hình cụ thể, dù sao chuyện lớn như vậy cũng cần các vị lãnh đa͙σ ngồi lại bàn bạc mới có thể quyết định. Thậm chí còn cần phải phê chuẩn mới được áp dụng, các người cứ yên lặng mà xem xét diễn biến tình hình để đề ra những biện pháp thích hợp.
Tuy trong lòng Mã Đào và Trần Khoa vẫn còn có chút mờ mịt nhưng Trương Thanh Vân đã nói như vậy thì bọn họ cũng không muốn hỏi lại. Lúc này hai người chỉ mong sao sớm rời khỏi nhà Trương Thanh Vân để đến tìm các vị lãnh đa͙σ khác hỏi dò xem thế nào, vì vậy mà cả hai lúc này sinh ra cảm giác đứng ngồi không yên.
Trương Thanh Vân thầm cảm thấy buồn cười, hắn tuyệt đối không lo lắng hai vị Mã Trần này đến chỗ khác thăm dò xem những lời vừa rồi là thật hay giả. Người làm quan mà nói về chính sách thì ai có thể hiểu rõ được? Nếu là những lãnh đa͙σ có cấp bậc thì chắc chắn cũng chỉ nói vài lời ví dụ như: Cố gắng giải quyết vấn đề vận chuyển hành khách sao cho đi đúng hướng, chỉ có điều cá nhân tôi cảm thấy phải thận trọng...Còn về phần những ngành chức năng khác sẽ thề thốt phủ nhận nhưng đối phương không có đủ lực tin, vì vậy mà Mã Đào và Trần Khoa cũng chỉ biết hồ đồ mà thôi.
- Tốt lắm, thời gian cũng không còn sớm, tôi thấy hai anh cũng còn nhiều việc cần phải làm, tôi cũng không muốn làm ảnh hưởng đến hai anh.
Trương Thanh Vân mỉm cười nói.
Vẻ mặt hai người Mã Trần đều trở nên đỏ bừng, Mã Đào ngượng ngùng cười nói:
- Ánh mắt chủ nhiệm Trương quả nhiên sắc bén, công tác xuân vận này còn đang được tiến hành rất khẩn trương, lúc này mà vẫn còn rất rối rắm...Chúng tôi cũng chỉ biết cáo từ trước mà thôi... ....
Mã Đào nói xong thì nháy mắt với Trần Khoa, Lúc này Trần Khoa cũng vội vàng tiếp lời:
- Chủ nhiệm Trương, đây...Ha ha, đây chỉ là một chút lễ mọn, chỉ là một chút lòng thành mà thôi.
Trần Khoa vừa nói vừa dùng tay chỉ những lễ vật đã đặt sẵn lên bàn:
- Củ sâm này dùng cho các lão gia, hì hì...Đã được đào ra vào tháng sáu năm trước, lúc này thời tiết khô ráo, nếu lấy ra sử dụng thì...Thì rất tốt.
Trần Khoa nói xong thì dùng tay vỗ vỗ lên chiếc hộp không có vẻ bắt mắt, sau đó lập tức cùng Mã Đào đi về.
Sau khi hai người bỏ đi, Trương Thanh Vân khẽ giật mình, cặp mắt hắn đảo qua hộp gỗ. Sau đó hắn đứng dậy mở hộp gỗ ra, bên trong quả nhiên có một cây sâm núi, trong hộp gỗ được lót lụa đỏ.
Trương Thanh Vân thành thạo kéo tấm lụa đỏ ra ngoài, một tiếng xoẹt vang lên, một tệp tiền một trăm đồng rơi xuống đất.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân lập tức biến đổi, hắn thầm nghĩ may mắn, may mà cha mẹ không có ở đây, nếu hai người mà thấy được tình cảnh này thì không biết bị dọa đến mức nào. Cha mẹ vốn là người an phận, cha hắn lại có vài phần khí chất của trí thức, nếu bọn họ biết được con mình làm quan nhận tiền thì rõ ràng cực kỳ rắc rối.
- Xem ra sau này phải tìm biện pháp ra ở riêng mới được.
Trương Thanh Vân lẩm bẩm nói, số tiền kia hắn đã đếm cẩn thận, tổng cộng có hai ngàn đồng.
Trương Thanh Vân cầm số tiền mà khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, bến xe đúng là quá béo bở, chỉ tùy tiện đã lì xì cán bộ hai ngàn đồng, nếu là những lãnh đa͙σ trực tiếp thì sao?
Từ sâu trong lòng Trương Thanh Vân cũng không muốn cầm số tiền này, nhưng rõ ràng hắn cảm thấy trả lại là không thích hợp, Mã Đào và Trần Khoa mà tức nước vỡ bờ thì biết làm gì bây giờ? Địa vị Lệ Cương vốn đã không ổn định, nếu chính mình còn gây thù chuốc oán thì chắc chắn sẽ cực kỳ khốn khó.
Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới thở dài một tiếng rồi cất tiền đi thật kỹ, sau đó lập tức ngồi xuống ghế sa lông. Lúc này trong lòng hắn thầm nói với mình, sau này những chuyện như vậy tuyệt đối không được lặp lại, bến xe mà sinh chuyện thì sẽ rất rắc rối.
Trong lòng Trương Thanh Vân biết rõ, quan chức mà nhận tiền hối lộ thì cực kỳ ngu xuẩn, rõ ràng sẽ bị người ta cầm chắc chuôi dao. Kinh nghiệm quan chức ra đi khi nhận hối lộ là nhiều không kể xiết, trên con đường làm quan phải cực kỳ chú ý, những chuyện nhận tiền hối lộ là không thể chấp nhận được. Xem như lần này hắn không có kinh nghiệm bị người ta bắt buộc phải nhận.
Trương Thanh Vân ngồi trên ghế sa lông một lúc lâu nhưng cha mẹ vẫn chưa về. Lúc này hắn cảm thấy rất buồn ngủ, mí mắt đã bắt đầu sụp xuống, vì vậy đành phải cất bước thấp bước cao về phòng của mình.
Nhưng khi Trương Thanh Vân leo lên giường lại rất khó chìm vào giấc ngủ, trong đầu hắn toàn nghĩ về vấn đề công tác, khoảnh khắc này nghĩ về Lệ Cương, một lúc sau lại là Vũ Đức Chi, tất cả những người hắn đã tiếp xúc đều hiện lên khá rõ ràng. Hắn thầm nghĩ mình vừa tiến vào huyện ủy được một tháng đã trải qua quá nhiều chuyện như vậy, có quá nhiều chuyện đau đầu, đúng là làm quan khó như lên trời.
Không biết đã trải qua bao lâu, Trương Thanh Vân đột nhiên nghe thấy những tiếng sột soạt ngoài phòng khách, tiếng người mở cửa và đóng cửa lại, hắn biết cha mẹ cuối cùng cũng đã trở về.
- Tôi đã nói rồi mà ông không chịu nghe, khách đã sớm đi về rồi, Thanh Vân chắc cũng không thể gắng gượng được, chắc đã đi ngủ rồi.
Doãn Tố Nga khẽ nói.
- Tôi không lo lắng đâu có được, lỡ may con mình và bọn họ bàn chuyện công, chúng ta ở đây quấy rầy cũng không tốt.
- Xem như ông có lý!
Doãn Tố Nga hừ một tiếng nói:
- Này, ông xem, những thứ hai người kia mang đến cũng khá tốt, ông xem đi, đây là gì? Đây là sâm núi có giá hơn một ngàn đồng đấy.
Doãn Tố Nga lập tức thay đổi chủ đề, bà còn nói thêm:
- Ôi, ông à, tôi nghĩ hai người kia tám phần là đến cầu Thanh Vân nhà ta giúp chuyện gì đó, bọn họ gọi Thanh Vân là gì nhỉ? Chủ nhiệm Trương? Thanh Vân là chủ nhiệm sao?
- Được rồi, được rồi, bà cũng đừng nói nhiều nữa, tôi làm sao biết được, bà trực tiếp hỏi Thanh Vân không phải tốt hơn sao? ŧıểυ tử này, người ta chỉ tặng một bình rượu đã bằng một tháng lương của cha, hừ!
Trương Đức Giang dùng giọng mất kiên nhẫn nói.
- Ôi, ông à, sao tôi thấy ông có chút ghen tuông nhỉ? Có phải ông thấy tiền đồ của con quá cao mà mất hứng không?
... ....
Trương Thanh Vân loáng thoáng nghe thấy cha mẹ nói chuyện, trong lòng cũng tự nhiên sinh ra cảm giác ấm áp, tâm tư cũng trở nên thoải mái hơn, không bao lâu sau đã chìm vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau Trương Thanh Vân vừa thức dậy đã chuẩn bị đồ đạc để đi làm, khi hắn tiến vào trong khoảng sân nhỏ giữa cơ quan huyện và huyện ủy thì lập tức cảm thấy có chút mê man, hơn nữa cũng có hơi buồn cười.
Trương Thanh Vân không biết mình nên tiến vào văn phòng huyện ủy hay là đi sang văn phòng huyện. Hắn là người huyện ủy, những chuyện hắn xử lý cũng thuộc về huyện ủy. Nhưng nếu xét về một mặt khác thì hắn chính là thư ký của Lệ Cương, văn phòng huyện thì gần với văn phòng Lệ Cương hơn, nếu đi qua cũng thuận tiện hơn.
Trong Ung Bình thì văn phòng huyện cũng không có nhiều tác dụng, huyện Ung Bình tổng cộng có bốn phó chủ tịch huyện, trong số đó thì Vương Bình là người kiêm nhiệm luôn chức phó bí thư, là thành viên của đảng ủy, trọng tâm đều ở huyện ủy. Trong hai vị chủ tịch huyện còn lại có một người tên là Lãnh Học Nho, là bộ đội chuyển ngành.
Vị huynh đệ này sở dĩ phải chuyển ngành vì hắn mắc bệnh ŧıểυ đường, mỗi ngày hắn đều phải tiêm insulin, vì vậy mà chức phó chủ tịch huyện này chắc cũng không ổn định được.
Một vị phó chủ tịch huyện khác chính là Chu Cương, người này quan hệ rất chặt với Vũ Đức Chi. Nếu xét theo danh nghĩa thì Chu Cương là người quản lý những công tác nông thôn nhưng thực tế thì quyền lợi đều nằm trong tay Vũ Đức Chi, hắn chẳng qua chỉ là một người làm việc theo chỉ thị của Vũ Đức Chi mà thôi.
Mà Hoàng Tung Sơn cũng cực kỳ khôn ngoan, không biết lão dùng phương pháp nào mà chức vị chủ nhiệm văn phòng huyện lại được tên Lãnh Học Nho kiêm nhiệm. Vì vậy văn phòng huyện cũng chẳng qua chỉ dùng để nuôi không những kẻ rãnh rổi mà thôi.
Trương Thanh Vân lắc đầu cười khổ, quan trường huyện Ung Bình đúng là quá mức kỳ dị, chủ tịch huyện và thư ký của phó huyện trưởng thường vụ đều ở văn phòng huyện ủy, mà văn phòng huyện bên này căn bản đều nằm dưới sự khống chế của Vũ Đức Chi. Hơn nữa Hoàng Tung Sơn và Vũ Đức Chi lại đang đánh cờ trong huyện ủy, tình hình rõ ràng rất rối loạn. Vì sự rối loạn này mà tạo ra một kết quả là Lệ Cương khó thể nào bắt tay vào làm việc, huyện ủy là của Hoàng Tung Sơn, mà văn phòng huyện chính là giang sơn của Vũ Đức Chi, Lệ Cương căn bản không có không gian hoạt động.
Trương Thanh Vân hơi do dự, cuối cùng hắn cũng quyết định trực tiếp đi tìm Lệ Cương. Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, các vị lãnh đa͙σ huyện thường dựa theo lẽ thường mà đi chúc tết các phòng, Lệ Cương chắc chắn cũng muốn Trương Thanh Vân hắn cùng đi.