Đến lượt Trương Thanh Vân lên cầm micro, trước mặt hắn là một đám người đông nghịt. Hắn bắt đầu cất tiếng, lời nói rất chấc phác, hầu như vẽ ra một phần phác thảo kế hoạch cho tất cả nhân dân.
Có nước thì có thể trồng được lúa, nhân dân rốt cuộc không cần dùng cây ngô để đổi lúa nước, đồng thời có nước thì vài ngàn mẫu dược liệu sẽ không cần phải lo lắng. Nếu tính theo thu hoạch thì mỗi gia đình được chia đều trồng bốn mẫu dược liệu có thể thu vào được hơn vài chục ngàn đồng, hoàn toàn có thể đạt đến mức thu nhập theo đầu người của nông dân toàn quốc.
Tang Chương tổng cộng có chín xã bốn thị trấn, hoạt động lần này chỉ nhằm vào các xã ở xung quanh và một thị trấn. Trương Thanh Vân dùng lời nói để điểm danh, chỉ rõ nhóm người nào được lợi, sau này nước sẽ chảy thành sông.
Cuối cùng Trương Thanh Vân còn nói:
- Thưa các đồng chí, thưa bà con, đây là một cuộc chiến tranh nhân dân mà tất cả mọi người đều phải ra tay, chúng ta không có quá nhiều tiền để thuê những thợ xây chuyên nhiệp nhưng có rất nhiều công tác bắt buộc chúng ta phải hoàn thành.
- Chúng ta không có nhiều tiền nhưng chúng ta có lực, mọi người gom củi đốt chung, mọi người đồng tâm hợp lực sức mạnh như thành đồng, chúng ta sẽ cùng nhau hoàn thành công trình thủy lợi tạo phúc cho con cháu đời sau.
Phía dưới vang lên những tiếng vỗ tay vang dội, những tiếng hoan hô ầm ĩ, dù là cán bộ, quần chúng hay thợ xây đều bừng bừng sĩ khí, đều được Trương Thanh Vân truyền lửa đến đỉnh điểm.
Vương Bình ngồi trên ghế khách quý mà vẻ mặt không thay đổi, hắn là người có kinh nghiệm, hắn biết rõ mọi người thống nhất tư tưởng như thế này là điều rất khó. Hầu như là từ trên xuống dưới, phải nắm chắc từng tầng mới có được hiệu quả như vậy. Có thể nói vào giai đoạn đầu xây dựng đất nước cũng vì khí thế bừng bừng thế này mới tạo thành những thành quả vượt bậc.
Khoảnh khắc này nhân dân Tang Chương trở nên điên cuồng, mà người làm cho tất cả điên cuồng là một vị bí thư huyện ủy trẻ tuổi. Kết quả của tình cảnh điên cuồng là thế nào thì còn phải quan sát, nhưng khoảnh khắc mà toàn dân rung động thì khó ai có thể quên.
Người nắm quyền một phương, người đứng đầu làm lãnh đa͙σ có ai không hy vọng được mọi người tung hô? Mọi người cùng hưởng ứng, có mấy ai làm được? Nhưng Trương Thanh Vân lại làm được điều này.
Quá trình tuyên thệ trước nhân dân chấm dứt, sau đó chính là những nghi thức khởi công. Trương Thanh Vân dẫn đầu tất cả thường ủy Tang Chương, mỗi người cầm một chiếc xẻng xúc vài miếng đất, công trình thủy lợi cũng vì vậy mà được bắt đầu. Nước sẽ được đưa xuyên qua những ngọn núi kéo vào trong một động đá vôi sâu vài ngàn thước ở trong dãy Hoàng Lĩnh, khi đó sẽ có mạch ngầm, và nơi đấy chính là ngọn nguồn.
Chiều dài của con kênh dẫn nước là bốn kilomet, khảo sát công trình và bản vẽ đã được hoàn thành rất nhiều năm về trước, năm đó chuyên gia thủy lợi cũng phải mất hai năm mới vẽ xong. Lúc đó vì công trình quá lớn, hơn nữa nhân dân được hưởng lợi trực tiếp lại không có nhiều, tài chính các cấp cũng quá căng thẳng nên mắc cạn. Lúc này huyện Tang Chương bắt đầu khởi động công trình vốn phải được xây dựng.
Trương Thanh Vân thầm hạch toán, nếu để công trình này cho những công ty chính quy thi công thì ít nhất cũng không thấp hơn chục triệu đồng. Nhưng lúc này tình hình tài chính ở Tang Chương cũng không còn nhiều như vậy, tài chính dùng để mua sắm vật tư còn thiếu hụt, nhưng lãnh đa͙σ huyện Tang Chương đã bắn cung không cần quay lại, vẫn quyến định khởi công.
Đây là một cuộc chiến tranh nhân dân, tất cả các xã thôn xóm đều phải tham gia công tác xây dựng. Trương Thanh Vân tin, vài ngàn dân cùng ra tay thì công trình nhất định sẽ hoàn thành.
Khi nghi thức khởi công chấm dứt thì Trương Thanh Vân tuyên bố thành lập bộ chỉ huy an toàn cho công trình, bộ chỉ huy an toàn và tất cả các vấn đề về công trình trực tiếp do huyện ủy phụ trách. Dư Hán Anh là tổng chỉ huy, giám đốc bệnh viện nhân dân huyện Tang Chương Lưu Hải Sơn và cục trưởng công an Trần Mại là phó tổng chỉ huy, bên dưới còn có các thành viên khác, tất cả đều là bí thư ở xã thôn xóm.
Sau khi bổ nhiệm xong thì chương trình kế tiếp chính là cuộc thi đấu bóng rỗ hữu nghị giữa cán bộ hai huyện Tang Từ, không khí vui tươi phấn khởi cũng lan vào trong cuộc thi đấu. Vấn đề tổ chức hôm nay khá tốt, cũng không bỏ qua công lao của Dư Hán Anh.
Trên đài chủ tịch là lãnh đa͙σ hai huyện Tang Chương và Từ Khê, mọi người cùng nhau và cùng dân chúng chung vui, cùng xem trận bóng rỗ hữu nghị giữa hai huyện. Những tiếng hô cố lên, cố lên! vang vọng khắp không gian.
- Chủ tịch Vương, đội các anh rất mạnh! Tất cả các cầu thủ đều cao hơn người chúng tôi hơn năm phân!
Trương Thanh Vân cười nói, vẻ mặt rất thoải mái.
Vương Bình cười ha hả nói:
- Giao hữu là thứ nhất, hữu nghị là đệ nhất.
Đám thường ủy huyện Tang Chương trên đài đồng loạt quay đầu nhìn Vương Bình, trong ánh mắt có chút giận dữ. Vương Bình đỏ mặt, lúc này hắn mới phát hiện ra lời nói của mình có chút khoa trương, đây rõ ràng là địa bàn của người ta.
Trương Thanh Vân cau mày, hắn ho khan, lúc này mọi người mới khôi phục lại như thường. Trương Thanh Vân cười nói:
- Chủ tịch Vương nói không sai, chỉ có điều là người đứng đầu Tang Chương tôi cũng muốn đánh cuộc, tuy biết rõ yếu thế nhưng vẫn đánh cuộc Tang Chương thắng.
Vương Bình đã sớm khôi phục lại như thường, khi thấy Trương Thanh Vân nói như vậy thì cũng rất hào hứng:
- Không biết anh lấy gì để đặt cược.
Trương Thanh Vân nở nụ cười thần bí nói:
- Tiền đặt cược sao? Nếu anh thắng thì khi tập đoàn Vân Sơn đến đầu tư coi như anh có một phần, hai chúng ta đều mở hạng mục ở Tam Môn Dục và vài hạng mục vận động bên ngoài, anh thấy thế nào?
Cặp mắt Vương Bình chợt trở nên sáng ngời, hắn nói:
- Mở hạng mục vận động bên ngoài là sao?
Trương Thanh Vân gật đầu nói:
- Nói trắng ra chính là nhảy dù hay leo núi...Đây là những hoạt động mạo hiểm!
Ý niệm trong lòng Vương Bình chợt biến đổi rất nhanh, hắn lập tức bắt kịp tiền cảnh của hạng mục. Lúc này những hoạt động mạo hiểm rất được hoan nghênh, đồng thời cũng dần phát triển trong nước, những người thích các hoạt động này thường có rất nhiều tiền.
Nếu Tang Chương mở những hoạt động mạo hiểm này thì có điều kiện rất tốt, hàng xóm là Ung Bình và Từ Khê, giao thông Vũ Lăng tiện lợi. Hơn nữa Vũ Lăng là thành phố du lịch, không có vấn đề về khách hàng, đồng thời cũng không có vấn đề gì khác. Nhưng điều kiện để mở vận động mạo hiểm thường rất khắc khe, dù là nhảy dù hay leo núi cũng đều cần sân bãi tốt.
Nghĩ đến những vấn đề này mà trong lòng Vương Bình chợt kích động, nhưng khi nghĩ lại thì thấy dãy Hoàng Lĩnh rất gần Vũ Lăng, hơn nữa bên kia còn đang mở hạng mục du lịch ở Hoàng Lĩnh, Trương Thanh Vân sao có thể mở hạng mục vận động mạo hiểm? Hơn nữa còn đặt tổng hành dinh ở Tam Môn Dục?
Vương Bình nghĩ đến đây thì đột nhiên mở miệng hỏi:
- Là thật sao?
Vương Bình vừa nói dứt lời thì tất cả những người còn lại cũng nhìn về phía Trương Thanh Vân, những gì hắn vừa nói thì tất cả mọi người đều nghe thấy. Đám thường ủy Tang Chương tuy đều kinh ngạc khi nghe nói đến hạng mục của Trương Thanh Vân nhưng cũng rất nhanh phán đoán được tiền cảnh, hơn nữa những phân tích của Vương Bình cũng khá tốt.
Mọi người thật sự không ngờ Trương Thanh Vân chỉ dùng thắng bại của một trận bóng bình thường để quyết định hướng đi của một hạng mục, điều này làm người ta sinh ra cảm giác vua đùa giỡn chư hầu.
Trương Thanh Vân nhắm mắt dưỡng thần, vẻ mặt như mây trôi nước chảy, một lúc lâu sau hắn mới híp mắt nhìn về phía sân bãi nói:
- Trận bóng bắt đầu rồi, xem kìa, xem kìa! Tôi trước nay đã nói là làm!
Vẻ mặt Vương Bình trở nên trì trệ, vẻ mặt những người khác cũng biến đổi, tất cả đều nhìn về phía sân bóng, quả nhiên trận bóng đã bắt đầu.
Vương Bình tuy cảm thấy lời nói của Trương Thanh Vân có thể là trò đùa nhưng hắn rất hiểu người này, đây là loại người thiên mã hành không. Cũng vì vậy mà Vương Bình phải nhìn chằm chằm vào trận bóng, trong lòng căng thẳng đến cực điểm.
Mà đám người bên Tang Chương lại rất hiểu rõ phong cách của Trương Thanh Vân, bí thư trước nay đã nói là làm. Dù mọi người đều hoài nghi tính chân thực của hạng mục nhưng nếu Tang Chương có được điều kiện tốt như vậy thì cớ gì phải cho Từ Khê thơm lây? Trong lòng người Tang Chương thì đều muốn chính mình phát triển sau đó giẫm Từ Khê xuống dưới chân, cuối cùng phải ra sức chà đạp mới phát tiết được mối hận trong lòng.
Cũng vì vậy mà tất cả lãnh đa͙σ trên đài chủ tịch đều tập trung tinh thần, ai ai cũng rất chăm chú, thậm chí còn nóng ruột hơn so với khi xem đội tuyển quốc gia thi đấu. Mỗi khi ghi được điểm thì có thể nghe thấy tiếng người kêu gào hưng phấn, tiếng than thở, tiếng vỗ tay nhiệt liệt, thậm chí đứng thẳng dậy, nhưng khi bị mất bóng hay mất điểm thì kẻ nào cũng kêu than.
Chỉ có Trương Thanh Vân là rất tỉnh táo, hắn lẳng lặng nhìn trận bóng, khoảnh cách thực lực giữa hai bên khá gần, Từ Khê có ưu thế về chiều cao nhưng Tang Chương lạ rất linh hoạt, hơn nữa ném rổ rất chính xác. Nhưng nếu tổng hợp các thế lực lại thì Từ Khê vẫn mạnh, nhưng vì có yếu tố sân nhà mà các thành viên của Tang Chương có sĩ khí rất cao, tình cảnh rơi vào thế giằng co, điểm số liên tục đi lên!
- Tiến lên, tiến lên, kéo áo tên số tám đi, trời! Trọng tài ma quỷ, đúng là người Vũ Lăng không có ai tốt!
Dư Hán Anh là một người phụ nữ nên mất đi sự tỉnh táo, trong miệng khẽ lầm bầm, người cũng đứng lên.
Trương Thanh Vân nhướng mày, hắn gõ tay xuống bàn. Dư Hán Anh lúc này mới nhận ra mình thất thố, mặt đỏ bừng, nàng ngượng ngùng ngồi xuống nhưng toàn thân không được tự nhiên rồi nói:
- À, bí thư, tôi đi sang xem xét cục trưởng Trần một chút!
Trương Thanh Vân gật đầu, Dư Hán Anh vội vàng rời khỏi đài chủ tịch. Những thành viên thường ủy khác đảo mắt về phía nàng, vì có Trương Thanh Vân nên không ai dám mở miệng nhưng lại liên tục nấc lên. Dư Hán Anh gật đầu rồi bước nhanh xuống.
Trương Thanh Vân thầm buồn cười, phó bí thư phụ trách công tác đoàn thể mà phải xuống động viên cầu thủ.
- Bầu không khí Tang Chương quá nóng, cổ động viên cũng có thể nói là hạng nhất! Trương Thanh Vân, anh nói là... ....
Vương Bình nói, hắn thấy những cổ động viên đướng bên ngoài gào thét như điên mà giọng điệu cũng có chút hương vị ê ẩm.
- Hữu nghị là vấn đề quan trọng nhất, đây là sự hoan nghênh của nhân dân Tang Chương đối với những người bạn đến từ Từ Khê!
Lưu Thần lập tức trả lời bằng giọng điệu mỉa mai.
Vương Bình cười hì hì, hắn không nói thêm điều gì. Một lúc sau cầu thủ Từ Khê tiến lên ghi điểm thì Vương Bình cũng liên tục vỗ tay, sau đó lại gật đầu về phía Lưu Thần như tướng quân thắng trận.
Vẻ mặt Lưu Thần trở nên tái nhợt, nhưng chỉ trong chốc lát cầu thủ Tang Chương đã lấy lại được danh dự, Lưu Thần cười lên ha hả, những lãnh đa͙σ khác cũng liên tục cổ động.
Vương Bình cảm thấy có chút không nhịn được, hắn nhìn về phía Trương Thanh Vân. Nhưng lúc này hắn chợt phát hiện ra ánh mắt Trương Thanh Vân nhìn về rất xa, căn bản không chú ý đến biến hóa của trận đấu, trong lòng Trương Thanh Vân rõ ràng đang nghĩ chuyện gì đó.
Vương Bình thầm xấu hổ, lúc này hắn chợt phát hiện ra khoảng cách giữa Trương Thanh Vân và mình là quá xa, chỉ cần xét khí độ mây trôi nước chảy và không nóng không vội này thì chính mình không thể nào so sánh được.
Không phải sao? Đến lúc quan trọng thì Vương Bình hắn thường hay kích động, sẽ chỉ vì cái trước mắt, lúc trước ở Ung Bình cũng vì vấn đề này mà chịu thiệt. Hắn nhớ rõ khi Trương Thanh Vân còn ở Ung Bình thì tính tình cũng rất nóng, thậm chí còn nóng hơn cả mình. Nhưng qua vài năm, lúc này nhìn mình nhìn người, mình so sánh với đối phương có thể nói là quạ và phượng hoàng. Trương Thanh Vân có thể đi đến thành công ngày hôm nay cũng không phải là may mắn và ngẫu nhiên.