Dương Võng Minh là người trẻ tuổi đến mức làm Trương Thanh Vân phải kinh sợ, người này không thua kém hắn bao nhiêu nhưng năm nay bò lên chức chủ tịch huyện, quả nhiên danh tiếng hầu như còn muốn áp đảo cả Cao Khiêm.
Đúng như Trương Thanh Vân dự đoán, đến giấc trưa thì Vương Tề nhấn chuông gọi mình, nàng nói chủ tịch Dương đến thăm hỏi. Trương Thanh Vân vội vàng xuống tiếp khách, hắn còn tỏ ra lờ đờ, quần áo lộn xộn.
- Chào chủ tịch Dương, không biết anh tới chơi nên tôi ngủ quên mất giấc trưa. Vương Tề, mau gọi nhân viên dâng trà.
Trương Thanh Vân cười nói.
- Khách khí rồi, chủ nhiệm Trương, từ khi anh đến Ung Bình thì chúng ta cũng không có cơ hội gặp mặt, không phải anh có việc mà vì tôi quá bận rộn, vì vậy mà những ngày vừa qua luôn trì hoãn, hôm nay mới đến thăm hỏi anh.
Dương Võng Minh cười ha hả nói, sau đó hắn tiến lên bắt tay Trương Thanh Vân, hai người ngồi xuống theo vị trí chủ khách.
- Vương Tề, đưa một phần hồ sơ phục chế đến cho chủ tịch Dương.
Trương Thanh Vân quay đầu nói với Vương Tề.
- Chủ tịch Dương, tôi cũng đang chuẩn bị cho người đưa báo cáo đến cho anh, không ngờ anh đã đến, như vậy cũng bớt được nhiều chuyện.
Dương Võng Minh chợt ngẩn ngơ, hắn đã nghe thấy tin tức phòng giám sát chuẩn bị rút đi, lúc này mới vội vàng chạy đến gặp Trương Thanh Vân. Không ngờ Trương Thanh Vân đã làm xong mọi thứ, thậm chí cũng không cần trưng cầu ý kiến của hắn, như vậy chẳng phải quá qua loa sao?
Dương Võng Minh tiếp nhận hồ sơ trong tay Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân cũng cười nói:
- Những tình huống trong đây đều là kết quả cuối cùng của chuyến đi thực nghiệm sáu xã phía nam, vì xem xét thấy chủ tịch Dương vừa đến nhận chức, khi huyện Ung Bình đưa ra chính sách cải tạo vườn cam thành vườn trà thì anh không được tham gia, vì vậy cũng không muốn đưa tin cho anh.
Vẻ mặt Dương Võng Minh chợt phát lạnh, hắn nhanh chóng mở hồ sơ ra đọc như gió, hắn hiểu rõ đại khái rất nhanh, tâm tình cũng chìm hẳn xuống đáy cốc. Hắn không nhịn được phải nhìn Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân cũng đang tươi cười nhìn hắn, vẻ mặt không có bất kỳ chút biểu cảm khác thường nào.
Trong lòng Dương Võng Minh chợt bùng lên ngọn lửa không tên, từ đưa tin mà Trương Thanh Vân vừa nói rất hàm súc, ý của hắn chính là phòng giám sát đã biết rõ tình hình nên không nhất định phải đến tìm từng vị lãnh đa͙σ, đồng thời cũng không cần phải trưng cầu ý kiến về hồ sơ này.
- Ha ha, chủ nhiệm Trương quả nhiên là làm việc như sấm sét, khó trách chủ tịch Cao thường nhắc đến anh, nói rằng phòng giám sát tỉnh ủy chỉ có anh là người tương lai rộng mở, lúc này xem ra lời nói của chủ tịch Cao là rất đúng.
Dương Võng Minh cười nói, giọng nói như nước chảy mây trôi, thực tế hai đầu lông mày lại bùng lên cảm giác lo lắng.
Lời nói của hắn có hai tầng ý nghĩa, một là tự giới thiệu với Trương Thanh Vân mình là người của Cao Khiêm, đồng thời còn có cả ý tứ uy hiếp. Hắn nói Trương Thanh Vân tương lai rộng mở, tất nhiên cũng cần Trương Thanh Vân phải biết quý trọng.
Dù sao thì hai người Mã Xuân Niên cũng đã gây chuyện bị nhân dân dèm pha trong huyện Ung Bình, nếu không che đậy điều này thì hai người Mã Xuân Niên chắc chắn sẽ rơi vào đường chết, Trương Thanh Vân là lãnh đa͙σ, như vậy hắn sẽ nghĩ thế nào? Đắc tội với Cao Khiêm, hơn nữa còn tự bôi đen bộ mặt của phòng giám sát tỉnh ủy, rõ ràng bắt buộc Trương Thanh Vân phải suy xét.
Trương Thanh Vân liên tục nói lời khách khí, trong lời nói của hắn tỏ ra rất cung kính với Cao Khiêm nhưng trong lòng thầm kết án tử hình với Dương Võng Minh. Người này còn quá trẻ, chưa kịp suy xét vì sao Trương Thanh Vân làm như vậy thì đã trực tiếp ngửa bài, Cao Khiêm dùng Dương Võng Minh thì rõ ràng đang đưa đá mài dao cho Lệ Cương.
Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì lập tức thất vọng, hắn cho rằng Dương Võng Minh là người rất tài giỏi, thì ra lúc này mới biết mình quá đánh giá cao người này. Chẳng qua tất cả mọi thứ cũng chỉ vì Cao Khiêm ngồi phía sau làm ra mà thôi, rõ ràng Dương Võng Minh là người ngồi mát ăn bát vàng.
Có Cao Khiêm ở phía sau thì người thuộc thế lực họ Cao sẽ tung hoành rất thoải mái, dù là Vũ Đức Chi hay Lệ Cương cũng không dám trực tiếp đưa mình lên đầu súng.
Cũng chỉ có Vũ Đức Chi mới nghĩ ra kỳ chiêu này để đả kích Dương Võng Minh, sau khi trải qua đả kích lần này thì tiếng nói của Dương Võng Minh ở Ung Bình chắc chắn sẽ giảm sút nghiêm trọng.
Điều này đã chứng minh một đa͙σ lý, nếu anh muốn dựa mà cây sau lưng quá lớn, trong lòng không có tính toán thì kẻ khác sẽ nghĩ ra biện pháp kéo anh xuống, thậm chí cuối cùng còn bị thế lực sau lưng vứt bỏ.
Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì không còn hứng thú để tiếp tục dây dưa với Dương Võng Minh, hắn nói:
- Nếu đã như vậy thì tôi sẽ phái người đến bệnh viện lo thủ tục xuất viện cho hai giám sát viên Mã và Lưu, vụ án này xem như đã hòa hợp viên mãn. Ngày mai chúng tôi sẽ tổ chức họp báo công bố tình hình lúc này ra ngoài, để xóa bỏ những tin đồn bên ngoài và những ảnh hưởng tiêu cực.
Vẻ mặt Dương Võng Minh chợt biến đổi, hắn không kìm lòng được phải đứng dậy. Hắn không ngờ Trương Thanh Vân lại cứng rắn như vậy, rõ ràng làm ngơ trước những ám hiệu vừa rồi của chính mình. Người này nghe mà không hiểu sao? Trong lòng Dương Võng Minh thầm nói nhưng miệng há hốc mà không có lời nào thoát ra ngoài.
Trương Thanh Vân khoát khoát tay nói:
- Chủ tịch Dương, không cần phải nói thêm những lời khách khí. Chủ nhiệm Cao là lãnh đa͙σ của tôi, anh ấy rất giỏi cổ vũ những người hiểu biết. Tôi cũng không phải là người tương lai vô hạn, trước kia cũng phạm phải rất nhiều sai lầm, đã từng bị mắng rất nhiều lần.
Dương Võng Minh cảm thấy kinh sợ, Trương Thanh Vân tạo ra cho hắn một loại cảm giác không thể sử dụng được lực lượng. Hắn có rất nhiều lời để nói nhưng không biết cách dùng từ thế nào cho phù hợp, nhưng hắn cũng thầm quyết định phải lập tức nói chuyện với chủ tịch Cao, phải nói rõ ràng mới được, để xem Trương Thanh Vân này hồ đồ thật hay hồ đồ giả.
Sau khi tiễn Dương Võng Minh ra ngoài thì Hứa Nguy đi tới đi lui trong phòng rất lo lắng, hắn cũng là lão cơ quan, vừa rồi cũng không nghe rõ vài lời nhưng biết được một vài manh mối, vì vậy mà không khỏi âm thầm kêu khổ.
Nhưng lúc này hắn lại không dám nói ra điều gì trước mặt Trương Thanh Vân, vì vậy mà trong lòng rất lo lắng, rất bất an.
Trương Thanh Vân đứng dậy ho khan hai tiếng rồi nói:
- Trưởng khoa Hứa, ngày mai chúng ta và huyện Ung Bình tổ chức họp báo để kịp thời làm sáng tỏ tình hình với bên ngoài, anh chuẩn bị một chút cho tốt.
Trương Thanh Vân nói xong thì quay về văn phòng của mình.
... ....
- Thanh Vân, sao hôm nay lại gọi điện thoại cho em!
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói êm dịu của Nghê Thu Nguyệt, nàng có chút kinh ngạc.
- Cao Khiêm đến Vũ Đức quả nhiên có rất nhiều đất dụng võ, lúc này anh đang ở huyện Ung Bình thành phố Vũ Đức.
- Sao? Anh!
Nghê Thu Nguyệt lập tức kinh ngạc, nàng cũng hiểu ngay ra vấn đề, nàng nói:
- Anh gặp phải phiền phức gì sao? Dương Võng Minh ở huyện Ung Bình có vấn đề gì à?
Ý niệm trong lòng Trương Thanh Vân thay đổi rất nhanh, hắn không ngờ Nghê Thu Nguyệt biết rõ người trong thế lực họ Cao ở Giang Nam rõ ràng như vậy, xem ra không thể xem thường nàng.
- Thanh Vân, có gì cần hỗ trợ thì anh cứ nói thẳng, dù Dương Võng Minh là em họ của Cao Khiêm nhưng lại rất biết nghe lời em.
Nghê Thu Nguyệt thấy Trương Thanh Vân không lên tiếng thì cho rằng Trương Thanh Vân cảm thấy xấu hổ khi mở miệng, nàng lập tức la lên.
Nghê Thu Nguyệt vừa nói được một nửa thì Trương Thanh Vân đã cắt ngang:
- Em hiểu lầm rồi, anh chỉ muốn nói một câu với chủ nhiệm Cao, em giúp anh truyền lời nhé? Em nói với anh ấy rằng tổ giám sát số ba của trung ương đang ở tại Giang Nam, họ đang rất quan tâm đến vấn đề nông nghiệp phát sinh trong huyện Ung Bình, có được không?
- Chỉ một câu như vậy thôi sao? Em dùng danh nghĩa của ai để nói với hắn?
Nghê Thu Nguyệt dùng giọng hoài nghi nói, càng nói càng có chút lắp bắp.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt trở nên trì trệ, lúc này hắn mới nhớ đến quan hệ đáng xấu hổ giữa hắn và nàng, vì vậy nếu muốn truyền lời thì phải chọn nguyên nhân thật phù hợp. Ý niệm trong đầu hắn chợt xoay chuyển, hắn nói:
- Vậy thì em cứ tự nói với hắn, em nói rằng nghe được vài tin tức trong tỉnh ủy, hắn nghe thấy sẽ hiểu rõ.
- Vâng!
Nghê Thu Nguyệt vâng một tiếng rồi đột nhiên nói:
- Thanh Vân, lần này Dương Võng Minh gây ra đại họa phải không? Sẽ không liên lụy đến Cao Khiêm đấy chứ?
Trương Thanh Vân nhướng mày, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu không hiểu rõ nguyên nhân. Nam hay nữ cũng đều có cảm giác này, rõ ràng không muốn người nam hay nữ phát sinh quan hệ với mình quan tâm đến kẻ khác, tất nhiên Trương Thanh Vân cũng là như vậy.
- Anh không biết, em cứ trực tiếp hỏi Cao Khiêm là biết.
Trương Thanh Vân dùng giọng lạnh lẽo nói, sau đó hắn cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại thì Trương Thanh Vân lại cảm thấy có chút hối hận, đây là chuyện gì? Người ta quan tâm đến chồng mà mình tức giận được sao? Trương Thanh Vân bấm lại số máy Nghê Thu Nguyệt, máy bận. Hắn cúp bỏ điện thoại, nếu tiếp tục suy nghĩ vấn đề này thì sẽ rất rối loạn, thôi thì đến đâu hay đến đó.
Trương Thanh Vân tin Cao Khiêm sẽ có phản ứng rất nhanh, tổ giám sát của trung ương nhìn chằm chằm vào Ung Bình, đồng thời cũng đang nhìn vào Vũ Đức. Nếu Cao Khiêm tiếp tục giằng co với vụ án này thì thứ nhất chính là chức phó chủ tịch thường vụ thành phố của hắn sẽ bị ảnh hưởng.
Thứ hai là trên đời này không có tờ giấy nào gói được lửa, rốt cuộc Ung Bình đã xảy ra chuyện gì, tất cả lãnh đa͙σ khác của Vũ Đức sẽ kiểm tra ra rất rõ ràng. Nếu một khi bọn họ biết được vấn đề này do chính người thuộc thế lực họ Cao gây ra, lúc đó đưa tin đến tổ giám sát, chắc chắn Cao Khiêm sẽ cuốn gói mà đi.
Dù thế lực họ Cao có hùng mạnh thế nào cũng không thể nào chịu đựng được cục diện bốn mặt là kẻ địch, huống hồ khi đã lên đến cấp thành phố thì kẻ nào không có bối cảnh sau lưng, Cao Khiêm cũng hiểu rất rõ đa͙σ lý này.
Hơn nữa Dương Võng Minh lại là em họ của Cao Khiêm, điều này lại càng làm cho người ta cảm thấy bất ngờ, hèn gì Lệ Cương và Vũ Đức Chi đều cảm thấy kiêng kỵ. Nhưng dù là thế nào thì vị em họ này cũng phải mài giũa thêm vài năm mới có kinh nghiệm.
Sau khi trải qua đợt kiểm tra lần này thì Lệ Cương và Vũ Đức Chi sẽ thu được khá nhiều lợi ích, mà Dương Võng Minh vốn căn cơ mỏng sẽ càng bị chặt bớt cành lá, dù hắn là Tôn Ngộ Không cũng khó thể biến ra được thứ gì tốt đẹp.
Trương Thanh Vân biết rất rõ những thay đổi về sau nhưng lại mang tâm tình của một người đứng bên ngoài nhìn vào. Chuyện xảy ra ở Ung Bình coi như xong, chính trị thường kỳ quái như vậy, chính hắn năm xưa bị Lệ Cương và Vũ Đức Chi làm cho lăn lộn cực kỳ thê thảm, nhưng không ngờ lúc này lại đưa tay kéo hai người bọn họ, tất nhiên trong vụ việc lần này cũng phải nhắc đến nhân tố lợi ích.
Nhưng trong lòng Trương Thanh Vân còn mơ hồ cảm nhận được một loại cảm giác gì đó rất lạ, hắn đã chính thức đặt quan hệ và coi trọng Lệ Cương, Vũ Đức Chi. Đối với Dương Võng Minh hiểu biết nông cạn và là con nhà quan, Trương Thanh Vân sẽ không đặt người này vào trong những đám người đáng được coi trọng. Trong lúc mơ hồ Trương Thanh Vân đã bắt đầu cảm giác được hành vi và phương pháp của mình bắt đầu lãnh đa͙σ hóa, biết đâu chẳng bao lâu nữa hắn sẽ là người nắm quyền một phương, lúc đó mới chính là thời điểm bộc lộ tài hoa.
Trong phòng hội nghị chức năng của khách sạn Ginza, hôm nay phòng giám sát tỉnh ủy Giang Nam và chính quyền huyện Ung Bình phối hợp với nhau tổ chức họp báo, tất cả những vấn đề liên quan đến vụ việc chuyển hóa vườn cam thành vườn trà đều được thông báo rõ ràng ra bên ngoài.
Người tham gia họp báo gồm có phó chủ nhiệm phòng giám sát tỉnh ủy Trương Thanh Vân, chủ tịch huyện Ung Bình Dương Võng Minh, phó bí thư huyện ủy Ung Bình Liễu Thanh. Ba người thay nhau trả lời những vấn đề của các phóng viên trong Giang Nam, nội dung câu hỏi dều liên quan đến nguyên nhân và sự thật của vụ việc chuyển đổi từ cam sang trà.
Trương Thanh Vân chính thức ở trên hội nghị nói rõ vấn đề cải cách nông nghiệp rất phức tạp, gian khổ và luôn luôn có vật cản. Lần này phòng giám sát xuống đây chính là phá bỏ vật cản, không cho phép những phần tử bịa đặt tung tin đồn nhảm, có ý nói dối công chúng, nhân cơ hội đục nước béo cò, cản trở chính quyền thì hành biện pháp chính trị.
Vì vậy mà phòng giám sát đã vượt qua khó khăn gian khổ để xâm nhập vào sáu xã huyện Ung Bình, tiến hành nghiên cứu thực địa trong hai xã. Kết luận của phòng giám sát chính là chỉ thị chuyển đổi của huyện Ung Bình đã được tính toán rất rõ ràng, rất phù hợp dân tâm.
Khi Trương Thanh Vân chậm rãi nói ra những lời này thì khẽ đảo mắt nhìn lén vẻ mặt mất tự nhiên của chủ tịch huyện Dương Võng Minh, trong lòng hắn không khỏi thở dài một hơi. Đời lúc nào cũng vậy, thuận thì sống, nghịch thì chết, mong sao Dương Võng Minh rút ra được kinh nghiệm trong bài học lần này, cố gắng nằm gai nếm mật để đông sơn tái khởi, nếu được như vậy thì rõ ràng đây cũng là cán bộ có năng lực.
Sau khi họp báo chấm dứt thì huyện Ung Bình tổ chức bữa tiệc rượu đưa tiễn phòng giám sát, Trương Thanh Vân dẫn theo tất cả nhân viên bao gồm cả Mã Xuân Niên, Lưu Vĩ đến tham gia.
Trên bữa tiệc thì Lệ Cương, Vũ Đức Chi và Dương Võng Minh đều tìm Trương Thanh Vân cụng ly, ý tứ lời nói của mỗi người đều khác hẳn nhau.
Ánh mắt Lệ Cương rõ ràng có chút lơ lửng, tuy giọng nói vẫn khách khí như trước nhưng đã giảm bớt nổi niềm thân thiết như xưa, sau này sợ rằng sẽ không cho Trương Thanh Vân một cái nhìn hiền hòa. Vấn đề Ung Bình quá phức tạp nhưng Trương Thanh Vân đã tìm ra được nguyên nhân quá nhanh, ra tay gọn gàng, chỉ sau khoảnh khắc đã biến nguy cơ thành vô hình, dù là cấp trên hay tuyến dưới đều rất thỏa mãn, dù đối thủ nuốt phải quả đắng cũng tình nguyện hoàn thành. Thủ đoạn của Trương Thanh Vân quá mức cay độc và khắc nghiệt, dù bất kể kẻ nào đứng vào thế đối lập đều cảm thấy sợ hãi.
Lúc này Lệ Cương cảm thấy có chút hối hận, trước đó hắn không nên vì lợi ích trước mắt mà vạch mặt Trương Thanh Vân, nhưng nếu cứ che chở thì Trương Thanh Vân nào có ngày hôm nay? Đây đúng là một cách nghĩ khó khăn.
Vũ Đức Chi là mặt trời sắp lặn ở phía tây nhưng biểu hiện của lão lại không có chút bi thương: Lão cùng Trương Thanh Vân cụng ly hai lượt, trò chuyện rất vui. Vấn đề Vũ Đức Chi đứng vững ở vị trí là hoàn toàn thuận lợi, đời chính trị đến mức này đã thấy đủ thế sự rồi.
Người có tâm tình phức tạp nhất chính là Dương Võng Minh, đây không phải là lần đầu tiên hắn nghe qua cái tên Trương Thanh Vân nhưng lại là lần đầu tiên biết được người này quá lợi hại, nếu nói khắc sâu vào tận tim gan cũng còn chưa đủ. Hắn còn nhớ rất rõ cuộc điện thoại như sấm sét của anh họ vào tối hôm qua, Cao Khiêm mắng hắn chỉ thích công lớn mà không nhìn rõ đại cục.
Cao Khiêm nói nếu hắn không có căn cơ ở phòng giám sát thì không biết còn bao nhiêu tai họa. Sau khi ngừng mắng thì hắn mới nhắc đến chuyện tổ giám sát số ba của trung ương rồi phân tích lợi hại bên trong. Điều này làm cho Dương Võng Minh cả đêm mất ngủ.
Hôm nay Dương Võng Minh tiễn chân Trương Thanh Vân thì trong lòng mơ hồ bùng lên khí lạnh. Trương Thanh Vân chỉ ở trong Ung Bình bốn năm ngày thì đã tìm ra tất cả tình huống, nhưng rõ ràng người ta không đi đâu, suốt ngày chỉ rong chơi rất thần bí. Điều này còn làm cho Dương Võng Minh nghĩ rằng Trương Thanh Vân đang thử sức chịu đựng của chính mình.
Không ngờ Trương Thanh Vân đã sớm tính trước, hắn làm như vậy với mục đích làm cho Dương Võng Minh trở tay không kịp, hơn nữa còn loại trừ sức ảnh hưởng của chính Dương Võng Minh ở huyện Ung Bình, gián tiếp giúp Lệ Cương và lão già Vũ Đức Chi chết tiệt. Nhưng lúc này Dương Võng Minh hiểu rõ tất cả thì đã quá muộn, cũng không còn gì để níu kéo.
Xét cho cùng thì Dương Võng Minh hắn quá tự tin, hắn cho rằng Mã Xuân Niên và Lưu Vĩ gây ra chuyện thì Trương Thanh Vân nhất định sẽ bị ảnh hưởng, còn tưởng rằng quyền chủ động đang nằm trong tay mình.
Dương Võng Minh hắn không biết trước nay mình chưa hề nắm quyền chủ động, rõ ràng rất cả mọi hành động đều nằm trong kế hoạch của đối phương.
Dương Võng Minh nghĩ đến đây mà thầm cười khổ, trên mặt còn ra vẻ nhiệt tình và vui mừng để tiễn đưa phòng giám sát tỉnh ủy. Hắn không muốn để lại ấn tượng xấu, lúc này thời buổi rối loạn hắn biết mình phải hết sức cẩn thận.
Khi quay về Thành Đô thì Lưu Vĩ ngồi ở bên cạnh tài xế, Mã Xuân Niên ngồi ở phía sau với Trương Thanh Vân, Hứa Nguy và Vương Tề thì đi trên một chiếc xe khác. Đoạn đường này Mã Xuân Niên và Lưu Vĩ cảm thấy rất bất an, không biết mình quay về sẽ bị xử phạt thế nào.
- Trở về làm việc, không cần phải suy nghĩ bất cứ điều gì, rõ chưa?
Trương Thanh Vân nói.
Mã Xuân Niên và Lưu Vĩ đồng thời cảm thấy kinh hoàng, còn có cơ hội công tác sao? Chuyện hai người bọn họ làm vừa rồi đã hoàn toàn bôi tro trát trấu lên mặt phòng giám sát tỉnh ủy, làm giám sát viên mất hết mặt mũi, điều này chẳng lẽ không đủ để miễn chức à?
- Sao vậy? Có ý kiến gì với lời nói của tôi sao?
Trương Thanh Vân tiếp tục nói.
- Không...Không có gì!
Mã Xuân Niên vội vàng nói, trong lòng chợt bùng lên kích động, kích động đến mức ăn nói lắp bắp.
- Được rồi, chuyện các anh rất cơ mật, rất ít người biết chuyện, trở về nhớ giữ mồm giữ miệng, nghe rõ chưa?
- Vâng, cám ơn chủ nhiệm Trương, cám ơn chủ nhiệm Trương, anh... ....
Mã Xuân Niên dùng ánh mắt kích động không nói nên lời nhìn Trương Thanh Vân, trong lòng hắn biết rất rõ lần này chủ nhiệm Trương đã bảo vệ chính mình và Lưu Vĩ, vì vậy mà nước mắt cũng trào ra.
Mã Xuân Niên hắn và Lưu Vĩ rất giống nhau, vừa kết hôn không được bao lâu, là con trai độc nhất trong nhà, đồng thời cũng là hy vọng của cả nhà. Nếu lần này vì gái mà bị miễn chức thì tuyệt đối sẽ giống như sét đánh xuống đầu.
- Được rồi, lớn rồi còn khóc gì? Cố gắng rút ra kinh nghiệm, lấy đại sự làm trọng, bị người ta gài bẫy thì sau này nên nhìn xa trông rộng, sau này cố gắng lấy công tác bù đắp vào.
Trương Thanh Vân nhíu mày nói.
Mã Xuân Niên và Lưu Vĩ lập tức cung kính xưng vâng nhưng trong lòng nhớ kỹ ơn nghĩa của Trương Thanh Vân, khoa số một vốn không phải là dòng chính của Trương Thanh Vân, trước kia khi Trương Thanh Vân còn ở khoa số ba thì khoa số một còn cố ý ngáng chân, không ngờ... ....
Nhưng người ta lại không nhớ đến những hiềm khích trước đó, hai người gây ra đại họa nhưng Trương Thanh Vân đã hoàn toàn phù phép để biến mất vô hình, hoàn toàn coi hai người là người nhà. Rõ ràng phần trí tuệ và phong thái này giống hệt như lãnh đa͙σ, thường thì lãnh đa͙σ khác đều liên tục chụp mũ, lãnh đa͙σ này thì sao?
Khi nhìn vẻ mặt hai người Mã Xuân Niên thì Trương Thanh Vân khẽ cười, hai người này gây chuyện không quá lớn nhưng kết quả thế này với một giám sát viên thì cũng nên khấn trời bái phật. Chuyến đi này Trương Thanh Vân đã chính thức dùng thủ đoạn để bảo vệ nhân viên, không biết thư ký trưởng có biết hay không.
Đến Thành Đô thì đã là giờ chiều, Trương Thanh Vân trực tiếp sắp xếp mọi người về nhà ngủ nghỉ, hắn cũng quay về khu Ung Cảnh. Sau khi Trương Thanh Vân nghỉ ngơi trong chốc lát thì vào phòng tắm rửa, sau đó lại nhận được điện thoại của Triệu Giai Ngọc hỏi xem hắn đã quay về hay chưa?
Sau khi biết Trương Thanh Vân đã quay về thì Triệu Giai Ngọc nói cho hắn một địa chỉ, là tòa nhà Hải Thiên, nàng nói ra để Trương Thanh Vân đến xem xét.
Trương Thanh Vân vội vàng xuống lầu rồi lái xe phóng về phía ngân hàng Giang Nam, tòa nhà Hải Thiên ở gần ngay nơi đó và được gọi là tòa nhà văn phòng cao cấp nhất Thành Đô. Xem ra lần này Uông Phong ra tay quả nhiên khủng bố, thành lập công ty rất nhanh, hơn nữa còn đang chuẩn bị thuê văn phòng...