Thái độ của tên mập họ Uông trước sau khác biệt như trời và đất, Trương Thanh Vân thì khẽ cười, hắn đang định mở lời với tên mập vài câu thì nhìn thấy cửa chiếc xe chạy sau cùng hạ xuống, Lăng Tuyết Phi đang ngồi bên trong.
- Hì hì, bí thư Trương, hôm nay Lăng Tuyết Phi biểu diễn, cô ấy rất an phận nên mới đi đường này đến, nào ngờ...Không ngờ gặp được anh ở đây.
Tên mập họ Uông nở nụ cười lấy lòng.
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Lăng Tuyết Phi, người phụ nữ này đúng là quỷ sứ hại nước hại dân, hôm nay nàng vẫn chưa trang điểm nhưng mặc một bộ váy xẻ ngực, bên dưới lại đeo dây vải rất mê người, bộ ngực cao nhất khẽ rung rinh theo nhịp thở, cặp môi đỏ hồng khêu gợi, hai con ngươi như đá đen, sóng mắt khẽ lưu chuyển bùng ra cảm giác quyến rũ.
- Vậy thì các anh cứ đi, tôi chẳng qua chỉ đi ngang qua đây mà thôi.
Trương Thanh Vân thản nhiên nói, hắn chuyển ánh mắt lên người tên mập.
- Vâng!
Tên mập trở nên sững sốt, hắn vội vàng gật đầu nói. Một lúc sau hắn xoa xoa mồ hôi trán rồi đi về phía xe.
Tất cả mọi người đều lên xe, đoàn xe chậm rãi lăn bánh nhưng đột nhiên khựng lại. Một người phụ nữ từ trên xe bước xuống, gương mặt nàng rất xinh đẹp, trên người là một bộ vest khá mềm mại, nàng bước nhanh đến trước mặt Trương Thanh Vân rồi nói:
- Xin hỏi có phải anh là Trương tiên sinh hay không?
Trương Thanh Vân gật đầu, người phụ nữ nở nụ cười thanh nhã:
- Lăng Tuyết Phi hy vọng anh có thể đến cổ vũ, có thể chứ?
- Sao?
Trương Thanh Vân kinh ngạc nói:
- Tôi đến cổ vũ? Nhưng hôm nay tôi còn không mua nổi vé vào cổng.
- Anh cứ nói đùa, đây là hai vé Vip!
Người phụ nữ chợt lấy ra hai chiếc vé đưa cho Trương Thanh Vân, người này không để Trương Thanh Vân từ chối mà tiếp tục nói:
- Lăng ŧıểυ thư nói anh chắc chắn sẽ không từ chối, vì trước đây anh đã từng xin chữ ký của cô ấy.
Trương Thanh Vân chợt trở nên ngẩn ngơ, hắn để mặc cho người phụ nữ nhét hai tấm vé vào trong tay rồi quay đầu bỏ đi.
Trương Thanh Vân nhìn ba chiếc xe biến mất trên đường rồi nhướng mày, hắn không thể nào biết được ý nghĩ của Lăng Tuyết Phi. Hắn không biết Lăng Tuyết Phi là người thế nào nhưng rõ ràng cũng có tâm cơ, phụ nữ xinh đẹp là tai họa, huống hồ lại là người có tâm kế. Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ không cho rằng Lăng Tuyết Phi muốn Trương Thanh Vân được thưởng thức giọng hát của nàng.
Buổi biểu diễn ca nhạc được tổ chức trong sân vận động đại học Hoa Trung, khi Trương Thanh Vân đi vào thì nơi đây đã cực kỳ náo nhiệt, những fan ca nhạc bắt đầu lũ lượt đi vào. Trương Thanh Vân dùng ánh mắt cẩn thận nhìn trạm soát vé, may mà khách vé vip có đường riêng, hắn cũng không cần phải xếp hàng như những người khác.
- Này, Thanh Vân, Thanh Vân!
Trương Thanh Vân nghe thấy có người gọi mình, hắn chợt quay đầu rồi nhìn thấy Vi Cường.
- Không phải nói là không tới à? Sao lúc này lại đến?
Vi Cường cười hì hì nói, bên cạnh hắn còn có cả Khâu Hâm và Uông Triết, hơn nữa còn có vài người mà Trương Thanh Vân không biết.
Trương Thanh Vân gật đầu với đám người Vi Cường rồi tiến lên nói:
- Các anh chưa vào sao?
- Tất cả đều do Uông Triết không lấy thêm vé vip, lúc này biểu diễn ca nhạc đã sắp bắt đầu mà bạn bè quá đông, có ít vé quá.
Vi Cường tùy tiện nói.
- Anh Vi, anh đừng nói nữa, chút nữa sẽ có thêm vé ngay thôi, không phải chỉ là hai vé sao?
Uông Triết chợt nói.
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Uông Triết rồi nói:
- Cậu vào xem ca nhạc mà cũng phải bỏ vé sao? Tôi thấy điều này có vẻ thừa thãi.
Vẻ mặt Uông Triết chợt đỏ lên, hắn có chút mất tự nhiên. Trương Thanh Vân thì cười thầm, xem ra cậu ấm Uông Triết cũng bị người ta nhìn chằm chằm, công ty truyền thông cũng rất quan tâm đến cậu chủ, vì vậy cậu chủ cũng không dám làm điều gì quá đáng. Sợ rằng nếu để người khác biết được thì sẽ có chuyện.
- Mọi người không cần chờ, tôi có hai vé, mọi người cầm đi!
Trương Thanh Vân móc từ trong áo khoác ra hai vé rồi cười nói.
Đám người chợt trở nên sững sờ, Vi Cường là người mở miệng đầu tiên:
- Ủa? Sao anh có nhiều vé như vậy? Ai đưa cho anh? Hừ, anh đúng là người không trượng nghĩa, không nói lời thật lòng với tôi.
Tuy Vi Cường nói như vậy nhưng cũng không khách khí nhận lấy hai tấm vé trên tay Trương Thanh Vân rồi chia cho những cô gái ở phía sau. Trương Thanh Vân thấy hai cô gái vẫn còn là sinh viên, rõ ràng đám người này là hoa công tử, chuyên đi reo rắc tai họa cho cho con gái nhà lành.
- Anh đưa phiếu cho chúng tôi không phải mình chẳng còn sao?
Khâu Hâm cười nói, hắn giang tay ôm lấy một cô gái, rõ ràng là một người hoàn toàn khác với cô gái trong sân golf hôm trước.
- Các anh cứ vào đi, tôi thì không sao, tôi không hứng thú với biểu diễn ca nhạc, nhưng hôm nay là ngày nghỉ cũng không có gì làm, cũng muốn đi dạo một vòng cho giãn gân cốt.
Trương Thanh Vân cười nói.
Đám người Vi Cường đều cười ha hả, Vi Cường chợt tiến lên nói:
- Thanh Vân, có muốn tôi giới thiệu cho một cô gái không?
Trương Thanh Vân hừ một tiếng, hắn đẩy mạnh Vi Cường. Đám người này đúng là hoa công tử, chơi đùa với gái cũng không có gì kiêng kỵ, đúng là ngựa đực thuần chủng. Trương Thanh Vân và đám người này không giống nhau, nếu tác phong xảy ra vấn đề thì tai họa ập xuống đầu.
- À, chú Trương, cha của cháu đã quay về Thành Đô, ông ấy nói nếu chú có rãnh thì gọi điện thoại, cha nói trước đây không gọi được cho chú.
Uông Triết tiến lên lắp bắp nói.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn cảm thấy rất xấu hổ. Dù sao hắn cũng chỉ lớn hơn những người này ba bốn tuổi, bị người ta gọi là chú thì cảm thấy rất mất tự nhiên. Có lẽ đây cũng không phải là những gì Uông Phong dạy Uông Triết, Uông Phong không phải hiểu lầm Trương Thanh Vân hắn và Triệu Giai Ngọc đấy chứ? Nếu con của Uông Phong gọi Trương Thanh Vân là chú thì Triệu Giai Ngọc phải gọi thế nào?
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì muốn mở miệng nhưng phía sau lại có rất nhiều người tiến tới, có lẽ ca nhạc sắp bắt đầu, lúc này ai ai cũng vội vàng.
... ....
Từ sáng sớm Trương Thanh Vân đã nhận được điện thoại của phó chủ nhiệm văn phòng kiêm hiệu trưởng Diệp Quốc Thanh, vì vậy Trương Thanh Vân vội vàng chạy đến phòng làm việc của hiệu trưởng trường đảng. Khi Trương Thanh Vân gõ cửa thì người tiến ra chính là hiệu trưởng Diệp, đây là một người đã cao tuổi, người này làm việc ở trường đảng được hơn nửa đời người, được tất cả giáo viên trong trường kính trọng.
- ŧıểυ Trương, đến đây, để tôi giới thiệu với cậu... ....
Hiệu trưởng Diệp nở nụ cười hiền lành nói, khi ông vừa nói được một nửa thì Trương Thanh Vân đã nhìn thấy trong phòng có hai người. Một người trong đó chính là Đỗ Dũng phòng giám sát tỉnh ủy, Trương Thanh Vân biết người này, còn lại là một người đàn ông phúc hậu, khá lớn tuổi, ngồi bên cạnh Đỗ Dũng.
- À, bí thư Trương Thanh Vân sao? Đúng là anh, tôi nghe tên đã cảm thấy quen thuộc, thì ra lần này người tiến vào phòng giám sát của chúng tôi chính là anh!
Đỗ Dũng dựng ngược mày, hắn nói.
- Thì ra mọi người đã quen biết nhau, tôi đây cũng được giảm bớt rất nhiều chuyện. Đây là đồng chí Ngũ Viễn Cường, là phó phòng nhân sự của tỉnh ủy. À, lúc này đồng chí Đỗ Dũng đã được đề bạt làm phó chủ nhiệm phòng giám sát tỉnh ủy. Các anh tâm sự với nhau đi.
Hiệu trưởng Diệp cười tủm tỉm nói.
Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, trái tim đập lên không ngừng, mình có thể tiến vào phòng giám sát sao? Đây rõ ràng là một cơ quan tốt nhất trên tỉnh.
Trong những cơ quan cấp tỉnh thì văn phòng tỉnh ủy và phòng tổ chức là những ban ngành quan trọng nhất, mà phòng giám sát chính là một bộ phận của văn phòng tỉnh ủy. Trong văn phòng tỉnh ủy ngoài phòng giám sát đứng vào vị trí trung tâm thì còn có những phòng ban khác khá quan trọng như văn phòng thường ủy.
Nếu nói văn phòng tỉnh ủy là đầu mối khá then chốt thì văn phòng thường ủy là tổ chức được gần lãnh đa͙σ nhất, mà phòng giám sát chính là quan khâm sai trong tỉnh. Trong phạm vi toàn tỉnh, tất cả các ban ngành, tất cả các cơ quan đơn vị đều có thể bị phòng giám sát xen ngang điều tra. Cũng vì vậy mà phòng giám sát là một ngành rất có thực quyền, ít nhất cũng là như vậy trong mắt tất cả quan chức tuyến dưới.
Đỗ Dũng trước đây là phó phòng của phòng giám sát, là một cán bộ khá cao cấp nhưng lúc này đã trở thành phó chủ nhiệm, cấp bậc hành chính đã tăng lên khá mạnh.
- Đồng chí Thanh Vân, hôm nay tôi đến đây để nói chuyện về vấn đề chuyên môn. Chúng tôi đều đã biết tình hình của anh, chúng tôi đã thông báo, phòng tổ chức tỉnh ủy cũng đã quyết định sẽ chuyển anh đến phòng giám sát tỉnh ủy. Sau này anh sẽ là một thành viên của phòng giám sát.
Ngũ Viễn Cường cười nói.
- Tôi xin phục tùng sự sắp xếp của tổ chức.
Trương Thanh Vân nói, trong lòng tuy hưng phấn nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh. Hắn biết Đỗ Dũng và Ngũ Viễn Cường có thể đang đại biểu lãnh đa͙σ đến nói chuyện với mình, chính hắn phải cực kỳ cẩn thận mới được.
Quả nhiên sau đó Đỗ Dũng lập tức hỏi về kinh nghiệm công tác của Trương Thanh Vân trước đó, hơn nữa lại hỏi rất kỹ về những kinh nghiệm khi Trương Thanh Vân đảm nhiệm chức vụ phó chủ nhiệm huyện Ung Bình. Đỗ Dũng là thành viên phòng giám sát, hắn biết rõ vấn đề xem xét năng lực là không thể thiếu, sau khi phân tích năng lực mới có thể quyết định.
Người có thể được phòng tổ chức tỉnh ủy điều động rõ ràng không phải bình thường, mỗi vấn đề đều có thể liên quan rất rộng. Hơn nữa phòng giám sát là nơi bắt buộc phải hiểu rõ ý nghĩ của lãnh đa͙σ, phải làm việc đúng theo như những gì lãnh đa͙σ yêu cầu, nếu lỗ mãng thì rõ ràng mang đến tai họa.
Còn những phương diện khác, nếu nói phòng giám sát có quyền rất lớn, bất cứ thứ gì cũng có thể xen ngang điều tra, nhưng thực tế cũng không phải như vậy. Có rất nhiều vấn đề mà bí thư và chủ tịch tỉnh đã biết rất rõ ràng, bọn họ sẽ chỉ ra vài vấn đề, và phòng giám sát nhất định phải hoạt động theo ý tứ của lãnh đa͙σ. Nếu đưa về một người không hòa hợp, không có năng lực thì rõ ràng không thể hoạt động được.
Nhưng kết quả làm Đỗ Dũng cảm thấy rất hài lòng, chỉ cần xét vào cách ăn nói thì biết ngay Trương Thanh Vân này không phải chỉ có năng lực mạnh, hơn nữa cũng là loại người khá cay độc. Những lời Đỗ Dũng hắn muốn nói thì Trương Thanh Vân đã đều biết rõ, nhưng Trương Thanh Vân vẫn kiên nhẫn nói ra những gì thuộc về hiểu biết, chỉ cần nhìn vào đó là biết tình tình kẻ này rất trầm ổn.
Không hổ là cán bộ từ cơ sở đi lên, rõ ràng trưởng thành hơn rất nhiều đám ŧıểυ tử trong các cơ quan.
Đỗ Dũng thầm nghĩ, hắn lập tức cười nói:
- Được rồi, đồng chí Thanh Vân, hôm nay chúng ta nói chuyện đến đây thôi. Lãnh đa͙σ đảng ủy đã quyết định muốn cậu tiếp nhận chức vụ trong phòng giám sát, vì vậy trong khoảng thời gian tới cậu cần phải chú ý.
- Tất nhiên những gì tôi nói đều dựa vào điều kiện tiên quyết chính là cậu thuận lợi tốt nghiệp trường đảng, đạt được thành tích tốt. Vì vậy vấn đề quan trọng trước mắt của cậu chính là đặt nặng vấn đề học tập, cần phải mài dao đốn củi kiếm kinh nghiệm.
Trương Thanh Vân liên tục gật đầu xưng vâng nhưng trong lòng biết rõ Đỗ Dũng đang bày tỏ quan điểm với chính mình. Thành viên phòng giám sát tỉnh ủy số lượng có hạn, bình thường đều do chính chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy quyết định, Đỗ Dũng nói như vậy rõ ràng cho biết chính hắn phân công và ra tay vì Trương Thanh Vân.
Nhưng sau khi trải qua vài năm công tác ở huyện Ung Bình thì tâm trí của Trương Thanh Vân lúc này đã không thể nào so sánh với vài năm trước, vấn đề này nói rõ cho hắn biết phải biểu hiện thật tốt, hơn nữa như vậy cũng học thêm được rất nhiều thứ.
Sau khi rời khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng thì tâm tình Trương Thanh Vân thoáng trở nên buông lỏng, trong lòng cũng cảm thấy rất vui mừng. Đây là cơ hội rất mạnh, lúc này Trương Thanh Vân mới biết nếu tiếp tục ở lại Ung Bình thì vĩnh viễn không thể bay cao.
Lại nói về Vũ Đức Chi, người này quả thật là yêu nghiệt, hắn đã được học tập ở trường đảng nhưng quá thông minh cũng bị thông minh hại chết, nếu không phải cứ bám lấy huyện Ung Bình thì ít nhất lúc này cũng là cán bộ cấp sở.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì lập tức nhớ đến Triệu Truyền, lần này rõ ràng là Triệu Truyền giúp hắn, đã thả một con cá nhỏ như hắn ra biển rộng. Nhưng Trương Thanh Vân không biết rõ tâm tư của Triệu Truyền. Triệu Truyền là người quyền cao chức trọng, hắn là người có bối cảnh thâm sâu và Trương Thanh Vân nào có thể dò xét được? Nói không chừng trong tỉnh ủy Giang Nam cũng có người của Triệu gia, chính hắn cũng có thể xem như là người Triệu gia hay không?
Trương Thanh Vân lắc đầu cười khổ, một cán bộ cấp phòng của huyện, nếu muốn đến trông cửa cho Triệu gia thì cấp bậc vẫn còn quá thấp.
Trương Thanh Vân về đến phòng thì đốt một điếu thuốc ngồi trên ghế sa lông. Lúc này hắn nghĩ về những gì đã trải qua trong những năm vừa rồi, quan trường huyện Ung Bình quả nhiên khắc nghiệt, quá vi diệu, không phải chỉ giáo dục cán bộ con đường làm quan như thế nào.
Trương Thanh Vân hồi tưởng lại sự ngây thơ của chính mình khi tiến vào văn phòng huyện ủy, hắn thầm nghĩ toàn tâm toàn ý giúp Lệ Cương đứng vững bàn chân, thậm chí còn quên mất chính mình chỉ là một thư ký. Lúc đó hắn còn mở rộng cửa lòng bày mưu định kế cho Lệ Cương, nhưng không ngờ trong lúc vô tình lại phạm vào điều kiêng kỵ trong quan trường.
Sau đó cũng vì lợi ích trước mắt mà chính hắn đã chủ động ra ám hiệu cho Hoàng Tung Sơn biết chính mình là quân cờ, Trương Thanh Vân hắn bị thiêu trên ngọn lửa, là người đầu tiên biến thành bia đỡ đạn cho tất cả các thế lực. Hắn lăn lộn tranh đấu vài năm, liên tục đánh nam dẹp bắc trong khe hẹp nhưng cuối cùng lưới cũng ngày càng thu hẹp, nếu không phải Triệu Truyền ra tay giúp đỡ thì Trương Thanh Vân hắn chắc chắn chỉ trầm luân trong một góc nào đó ở huyện Ung Bình.
Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân biết được rất nhiều, hắn dần chuyển từ trạng thái vui sướиɠ sang bình thản. Hắn lại nghĩ về lời nói của Vũ Đức Chi Không so sánh ganh đua, không vội vàng nôn nóng. và câu Nan đắc hồ đồ , lúc này hắn cũng đã hiểu được vài phần ý nghĩa. Những lãnh đa͙σ trong huyện Ung Bình gồm có Hoàng Tung Sơn đa mưu túc trí, Lệ Cương ẩn nhẫn và tàn nhẫn, Vũ Đức Chi khôn khéo yêu nghiệt, Vương Bình khôn khéo toàn diện, tất cả đều lóe lên trong đầu Trương Thanh Vân.
Mãi đến lúc này thì tâm tình Trương Thanh Vân mới hoàn toàn biến đổi, rõ ràng những người này đã không phải là đối thủ của hắn, trong mắt lãnh đa͙σ hắn không còn là quân cờ, nhưng trong lòng hắn thì coi những lãnh đa͙σ là người thầy. Bọn họ đều dùng những giáo án phức tạp, khắc nghiệt, tàn nhẫn để dạy Trương Thanh Vân biết thế nào là làm quan, bọn họ dùng hành động để cho Trương Thanh Vân chứng kiến thế nào là tai họa khi sai lầm.
Trương Thanh Vân đột nhiên cảm thấy biết ơn những người thầy đã ra sức giáo dục hắn trong lớp quan trường vỡ lòng. Ung Bình rõ ràng là lò luyện cán bộ, trước đây hắn còn nghĩ rằng vì sao các cán bộ phải rèn luyện ở tuyến dưới rồi tiến lên huyện ủy giữ chức vài năm mới được đề bạt, thì ra đây là kinh nghiệm bồi dưỡng cán bộ rất hay và tàn nhẫn. Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân lại hiểu sâu hơn một tầng.
- Tút, tút!
Điện thoại có tin nhắn, Trương Thanh Vân mở hộp tin ra đọc, một dãy số lạ, nội dung như sau: Trương Thanh Vân, tôi muốn tìm anh nói chuyện! Tám giờ tối nay, phòng Vip nhà hàng Vienna.
Trương Thanh Vân đột nhiên bắn người khỏi ghế sa lông, chẳng lẽ là Triệu Giai Ngọc? Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì đưa tay nhìn giờ, lúc này mới hơn ba giờ chiều, hắn vội vàng gửi tin nhắn trả lời với nội dung sẽ đến đúng giờ.
Suốt cả buổi chiều Trương Thanh Vân căn bản không làm gì khác, trong đầu luôn nghĩ phải làm sao để moi ra tin tức về Cảnh Sương trong đầu Triệu Giai Ngọc. Hắn biết Triệu Giai Ngọc đã có tính toán, vì vậy vội vàng tìm từ, hắn cảm thấy chính mình chưa từng chú ý như vậy bao giờ, tâm tình không yên giống như được gặp mặt bí thư tỉnh ủy.
Vienna là nhà hàng tây xa hoa nhất ở thành phố Thành Đô, đây cũng là nơi mà tất cả các nhân vật nổi tiếng trong Thành Đô hay đến. Trương Thanh Vân chưa từng đến đây nhưng hắn chạy đến mà cũng vì lo lắng nên không thèm nhìn đường.
Khi xuống xe thì Trương Thanh Vân nhìn thấy bảng hiệu khách sạn Vienna khá khổng lồ, mà nhà hàng Vienna thì nằm ở phía bên phải. Nhà hàng này có kiến trúc cổ châu âu, trước mặt là một rừng cây lớn và một con đường tiến thẳng vào trong. Nhà hàng ở sâu trong rừng cây, không gian lịch sự và thanh nhã.
Trương Thanh Vân chậm rãi đi đến cửa chính, hắn cẩn thận quan sát xung quanh, trên đường liên tục phóng qua những chiếc xe xa hoa, hầu hết đều là nhãn hiệu châu âu.
Trương Thanh Vân đi vào nhà hàng thì cảm thấy khá thoải mái, trong nhà hàng đã có rất nhiều người nhưng không gian lại yên tĩnh, những điệu nhạc nhẹ nhàng vang lên, tiếng dương cầm thánh thót. Nhân viên phục vụ cũng có rất nhiều người quốc tịch nước ngoài, Trương Thanh Vân không nhịn được phải khẽ cười, rõ ràng đến đây cũng làm một nhóm người nào đó thoải mái tâm lý.
Những năm gần đây mọi người rất sính nɠɵạı, lúc này tìm về vài nhân viên phục vụ người nước ngoài, như vậy chắc chắn sẽ làm cho nhiều kẻ cảm thấy thoải mái.
Ông chủ nhà hàng này là người khôn khéo!
Trương Thanh Vân thầm nghĩ, sau đó hắn lập tức đi tìm một vị nhân viên để dùng vốn tiếng anh lưu loát của kiếp trước hỏi phòng vip ở nơi nào. Nào ngờ người này dùng tiếng Trung Quốc rất sõi:
- Xin hỏi có phải ngài là Trương tiên sinh không?
Trương Thanh Vân gật đầu, người này cười nói:
- Mời ngài đi bên này.
Trương Thanh Vân đi theo nhân viên phục vụ lên thang máy chuyên dụng, khi lên đến lầu ba thì thấy tất cả các phòng đều là phòng vip.
Trương Thanh Vân bấm chuông cửa, người mở cửa chính là một cô gái phục vụ. Cô gái này cười nói:
- Mời Trương tiên sinh, Lăng ŧıểυ thư đã chờ từ rất lâu.
Cô gái nói xong thì nháy mắt, rõ ràng có ý mập mờ.
- Cái gì?
Trương Thanh Vân ngẩn ngơ, hắn đẩy cửa tiến vào, người đang ngồi ngay ngắn trên bàn ăn chính là Lăng Tuyết Phi.
Lúc này Trương Thanh Vân rất khó thể hình dung ra tâm tình của chính mình, hắn lăn lộn không yên suốt cả buổi chiều nhưng không ngờ lại đến gặp Lăng Tuyết Phi, nếu sớm biết như vậy thì khổ sở để làm gì?
Lúc này Lăng Tuyết Phi cũng đang ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm mắt ngoài cửa sổ khá rộng, có thể nhìn thấy những dòng xe trên đường Thành Đô ở phương xa. Cửa sổ mở rộng, những ngọn gió nhẹ khẽ lùa mái tóc Lăng Tuyết Phi, mái tóc phất phơ làm gương mặt xinh đẹp như ẩn như hiện giống như đang muốn trêu đùa ánh mắt của người khác.
Hôm nay Lăng Tuyết Phi mặc một bộ váy dạ hội màu xanh nhạt, trước ngực là một chuỗi ngọc trai trắng bạc, ánh đèn rực rỡ làm chuỗi ngọc trai phát sáng lung linh làm cho bộ ngực cao ngất trở thành tiêu điểm của tất cả ánh mắt, xinh đẹp và gợi cảm nói không nên lời.