Sáng sớm hôm sau Trương Thanh Vân tỉnh lại, hắn cảm thấy đầu hơi đau nhức, sau khi híp mắt nhìn khắp xung quanh thì thấy hoàn cảnh rất xa lạ.
- Trương...Bí thư Trương, anh tỉnh rồi sao?
Lúc này Trương Thanh Vân mới nhìn thấy Chu Uyển Dung đang ngồi trên một chiếc ghế ngay đầu giường, vành mắt nàng hơi đen, rõ ràng tối qua cũng không được ngủ nghỉ.
- Có chuyện gì vậy? Đây là nơi nào?
Trương Thanh Vân nói.
- Đây là trạm xá thị trấn, đêm qua anh uống quá nhiều rượu, bác sĩ nói dạ dày anh co thắt rất dữ dội.
Chu Uyển Dung khẽ nói.
Chu Uyển Dung giúp Trương Thanh Vân ngồi thẳng người trên giường, hắn lắc lắc đầu rồi mơ hồ nhớ rõ tối qua mình còn nói chuyện với Hoàng Quyên, sau đó dạ dày hắn co bóp dữ dội rồi ngất đi, khi tỉnh lại thì thấy chính mình đang nằm ở đây.
- Cám ơn em, bây giờ là mấy giờ rồi?
Trương Thanh Vân dùng giọng xin lỗi nói, ngày đầu tiên đi làm đã say rượu, hơn nữa còn làm phiền người khác phải hầu hạ, hắn cảm thấy có chút xấu hổ.
Một tiếng két vang lên, cửa bị đẩy ra, Trương Thanh Vân ngẩng đầu nhìn thì phát hiện Hoàng Quyên đang đứng trước cửa, sau lưng nàng còn có một người, đó chính là người đàn ông to mập, chính là đồn trưởng đồn công an thị trấn Nguyệt Toàn. Người này tên là Vương Dật, Trần Vân Sơn đã từng nói qua với Trương Thanh Vân, người này rất đáng tin.
- Trương...Bí thư Trương, anh tỉnh rồi à?
Hai gò má Hoàng Quyên chợt trở nên đỏ ửng, rõ ràng hoàn toàn khác biệt so với bộ dạng mạnh mẽ trước đây. Trương Thanh Vân nhướng mày, chẳng lẽ hôm qua có chuyện gì đó xảy ra?
- Chào bí thư Trương!
Vương Dật cũng tiến lên nói.
Trương Thanh Vân xấu hổ vung tay cho hai người bọn họ ngồi xuống, Hoàng Quyên cầm trên tay hai hộp điểm tâm sáng, nàng đặt lên bàn trà.
- Bí thư Trương, rất xin lỗi, anh vừa đến thị trấn Nguyệt Toàn thì chúng tôi đã gây ra phiền toái.
Vương Dật dùng giọng có chút hổ thẹn nói.
Trương Thanh Vân cười cười:
- Sau này đồn công an các anh phá án phải có quy củ một chút, phải có tính nguyên tắc, xã hội bây giờ là pháp chế, nếu muốn đối phó với đám lưu manh du côn cũng phải có đa͙σ lý riêng.
Trương Thanh Vân lại nhìn về phía Hoàng Quyên:
- Trương Kim là anh của em sao? Em cũng không nên học theo anh ta, làm việc phải dùng cái đầu.
Gương mặt Hoàng Quyên chợt đỏ bừng, nàng lại nghĩ đến chuyện xảy ra trên chuyến xe khách và trong vườn cam, sau đó liếc mắt về phía Trương Thanh Vân, trong lòng sinh ra tương phản rất lớn. Người này giống như có hai bộ mặt, trên xe thì giống hệt như một sắc lang nhưng bây giờ lại cực kỳ uy nghiêm, có khí phách của lãnh đa͙σ, thật sự làm người ta khó thể thích ứng.
Trong lòng Hoàng Quyên nghĩ như vậy nhưng trong lòng Chu Uyển Dung lại rất phức tạp, nàng còn nhờ rõ tình huống báo danh ngày hôm qua, khi đó Trương Thanh Vân giống hệt như một cậu trai tinh nghịch, nhưng thay đổi bất thường lập tức đưa Trương Thanh Vân trở thành bí thư Trương. Chu Uyển Dung nhớ đến vẻ mặt đám lãnh đa͙σ tối qua khi Trương Thanh Vân ngất xỉu, lúc này nàng cảm thấy rất không chân thật.
Tối qua Chu Truyền Phương lại cực kỳ hòa ái với Chu Uyển Dung, người này hỏi chuyện công tác và cuộc sống của nàng bằng giọng ôn hòa như một người cha. Chu Uyển Dung biết chắc chắn chuyện này có liên quan đến Trương Thanh Vân, có lẽ Ngô Hồng trong văn phòng đã nói gì đó với Chu Truyền Phương. Khi Chu Truyền Phương biết rõ Trương Thanh Vân hiền hòa với mình thì lập tức lộ vẻ quan tâm.
Vương Dật liên tục gật đầu xưng vâng với lời nói của Trương Thanh Vân, hắn nói chính mình đã hiểu rõ, trở về sẽ truyền đạt lại cho các cán bộ khác. Trong cuộc họp cục công an cuối năm trước thì Trần Vân Sơn đã từng nói chuyện với Vương Dật, lão dặn dò hắn làm việc ở thị trấn Nguyệt Toàn phải chú ý kết hợp với công tác đảng ủy, ý tứ của Trần Vân Sơn chỉ cần nghe đã hiểu, rõ ràng muốn hắn nghe theo lời chỉ huy của Trương Thanh Vân.
- Cốc cốc cốc!
Vài tiếng gõ cửa vang lên, mọi người nhìn về phía cửa, Lý Tiếu Thiên đang cầm theo một túi hoa quả mỉm cười tiến vào phòng, sau lưng là Liêu Băng, Uông Văn và Chu Truyền Phương.
- Ôi, bí thư Trương, nếu cơ thể chưa được khỏe thì cũng đừng cố gắng.
Lý Tiếu Thiên dùng giọng quan tâm nói:
- Ngày hôm qua rõ ràng là chúng tôi sai, mọi người cũng vì muốn bầu không khí trở nên náo nhiệt mà thôi, nào ngờ đã làm ảnh hưởng đến sức khỏe của anh, việc này nhất định phải kiểm điểm.
- Các anh này...Các anh tập trung đến đây làm gì? Chẳng qua chỉ là say rượu mà thôi, có gì đâu?
Trương Thanh Vân dùng giọng tức giận nói, hắn quay đầu nói với Vương Dật và Hoàng Quyên:
- Hai người quay về công tác đi, nơi đây có ŧıểυ Chu là được rồi.
Vương Dật thấy căn phòng quá nhỏ, hắn vội vàng đứng dậy chào hỏi các vị lãnh đa͙σ, sau đó lập tức dẫn Hoàng Quyên rời khỏi phòng. Đám người Lý Tiếu Thiên dùng ánh mắt lơ đãng nhìn Vương Dật, trong lòng đám người lại càng rung động. Vương Dật là người nổi danh cứng rắn trong thị trấn Nguyệt Toàn, người này vừa thối lại vừa cứng, hơn nữa chỉ biết nghe một mình Trần Vân Sơn, dù là Đàm Vân Quốc hay Lý Tiếu Thiên cũng không thèm quan tâm. Không ngờ Vương Dật lại đến thăm Trương Thanh Vân, điều này không cần nói thì kẻ nào cũng hiểu.
- ŧıểυ Chu, thu dọn đồ đạc, chúng ta xuất viện!
Sau khi hai người Vương Dật rời khỏi phòng thì Trương Thanh Vân cười nói.
- Như vậy sao được? Bí thư Trương, thân thể của anh là quan trọng, bác sĩ nói rằng phải ở đây bồi bổ ba ngày mới được.
Chu Truyền Phương tiến lên nói.
Trương Thanh Vân vung tay rồi lắc đầu:
- Tôi biết rõ tình hình của mình, ở lại trạm xá chẳng khác nào đang chịu tội, hơn nữa còn làm phiền đến mọi người, không phải tối qua ŧıểυ Chu không được nghỉ ngơi sao? Các anh xem, mắt ŧıểυ Chu thâm quầng rồi.
Trương Thanh Vân nói xong thì lập tức xuống giường làm hai động tác vươn ngực vung tay, hắn cảm thấy thân thể không có bất kỳ vấn đề gì. Khi đám người Lý Tiếu Thiên ở bên cạnh đang định mở miệng khuyên bảo thì Trương Thanh Vân chợt xoay người nói:
- Hôm nay chủ tịch Đàm xuống cơ sở phải không?
Vẻ mặt đám người lập tức trở nên trì trệ, Chu Truyền Phương khôn khéo tiến lên nói:
- Không phải xuống nông thôn mà sáng sớm đã đi Ung Bình, anh ấy nói đi đến lấy tiền ở hiệp hội cam, nghe nói sẽ ít nhất là hai triệu đồng.
Trương Thanh Vân nhướng mày, trong lòng thầm cười. Vũ Đức Chi rõ ràng đã giao dịch với chính mình nhưng lại để tiếng cho Đàm Vân Quốc, những mánh khóe nho nhỏ thế này mà một chủ tịch huyện có thể sắp xếp hoàn thiện. Chỉ cần đưa xuống hai triệu thì rõ ràng danh tiếng của Đàm Vân Quốc sẽ được tăng cường.
- Ừ, là chuyện tốt! Chủ tịch Đàm có thể lấy được tiền thì chúng ta đều vui sướиɠ, sau khi trở về sẽ luận công ban thưởng. Chủ nhiệm Chu ở lại lo phần thủ tục giúp tôi, những người khác lập tức theo tôi trở về.
Trương Thanh Vân cười nói, vẻ mặt rất vui nhưng đám người xung quanh lại không thể hiểu được những suy nghĩ trong lòng hắn.
Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng chẳng thèm so đo với mánh khóe của Vũ Đức Chi, dù sao thì muốn xây dựng và phát triển kinh tế của thị trấn Nguyệt Toàn cũng phải cần mọi người đồng tâm hiệp lực. Chuyện ngày hôm qua hy vọng Đàm Vân Quốc có thể sáng mắt mà dừng cương trước vực, Trương Thanh Vân không cho rằng mình là kẻ độc đoán nhưng nếu có con thiêu thân tạo ra tình cảnh hỗn loạn phá hoại cục diện ổn định của thị trấn Nguyệt Toàn thì đừng trách hắn không khách khí.
... ....
Trong hội nghị bí thư hôm nay thì trọng tâm chính là thảo luận về vấn đề cây cam trong thị trấn Nguyệt Toàn. Đàm Vân Quốc mới lấy được hai triệu từ phòng tài chính huyện, trong lời nói có thể nhìn thấy được sự thận trọng. Tất nhiên Trương Thanh Vân cố sức chúc mừng, vì vậy mà bầu không khí hội nghị trở nên rộn rã hơn.
Lưu Quốc Đống là người phụ trách vấn đề cây cam trong thị trấn Nguyệt Toàn, hắn đứng lên báo cáo chuyên đề nhưng chỉ mới nói được một nửa thì Trương Thanh Vân đã cau mày. Lần trước Trương Thanh Vân cũng đã từng gặp mặt tên mập chủ nhiệm hiệp hội cam trong thị trấn Nguyệt Toàn, lần này tên mập cũng dự thính hội nghị, chỉ cần nhìn vẻ mặt Trương Thanh Vân thì biết rõ mọi chuyện không được tốt. Lưu Quốc Đống đang liên tục nói tung tóe nước miếng, không biết trong lòng Trương Thanh Vân đang nghĩ gì.
Nhưng Trương Thanh Vân cũng không muốn cắt ngang lời của Lưu Quốc Đống, Trương Thanh Vân không muốn phủ nhận công tác của người ta trong hội ghị đầu tiên, nếu như vậy sẽ tạo ra tình huống không tốt, lưu lại ấn tượng chỉ tay năm ngón.
Sau khi Lưu Quốc Đống lên tiếng thì nhìn sang Đàm Vân Quốc, hắn nâng ly lên uống một hớp trà rồi nói:
- Về vấn đề sử dụng số tiến hai triệu thì tôi có đề nghị cây cam cũng không cần quá nhiều tiền như vậy, chúng ta có thể chi một phần tài chính đến hỗ trợ vấn đề nuôi dê. Lúc này quy mô nuôi dê trong thị trấn Nguyệt Toàn chúng ta còn chưa lớn, mà quan trọng chính là dê con quá ít, chúng ta có thể bỏ ra một phần tài chính để sang huyện Đào Hoa mua dê con. Mọi người thấy thế nào?
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Lưu Quốc Đống, sau đó lại nhìn Đàm Vân Quốc, Trương Thanh Vân thấy Đàm Vân Quốc không nói lời nào nhưng rõ ràng đã chuẩn bị gật đầu đồng ý. Trương Thanh Vân nhịn không được chuẩn bị mở miệng thì Lý Tiếu Thiên đã nói trước:
- Tôi không đồng ý với vấn đề này, tuy tôi không được phân công quản lý nông nghiệp nhưng cây cam vẫn là vấn đề cần được quan tâm nhất vào lúc này. Phòng tài chính huyện đã đưa tiền cho chúng ta, như vậy chúng ta phải dùng tiền nào vào việc đó, nên dùng vào vấn đề cây cam, nếu không sẽ làm rối loạn vấn đề quy hoạch của huyện ủy.
Đàm Vân Quốc nhướng mày, trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu. Lý Tiếu Thiên này liên tục làm Đàm Vân Quốc hắn cảm thấy bực bội, ngay cả vấn đề liên quan đến nông nghiệp cũng muốn nhúng tay vào, như vậy không phải đang vươn vòi bạch tuộc sao? Đàm Vân Quốc nhìn sang Trương Thanh Vân, hắn thấy vị bí thư trẻ có vẻ thất thần, rõ ràng đang nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ điều gì đó. Đàm Vân Quốc không nhịn được phải quay đầu nhìn Trương Thanh Vân rồi nói:
- Tôi thấy chúng ta không nên vội vàng quyết định vấn đề này, ngân sách của huyện ủy cấp cho chúng ta cần phải dùng hết sức cẩn thận. Chúng ta không nên sử dụng ngay khi tiền vừa mới được đưa vào trong tay, phải quy hoạch rõ ràng thì sử dụng cũng không muộn.
- Thị trấn chúng ta là khu vực trồng cam, lúc này trái cam đang ế ẩm trên diện rộng, chúng ta phải xem xét các doanh nghiệp cần bao nhiêu tiền, những vấn đề này ai có thể tính toán cho rõ ràng được? Có thể làm một triệu, có thể là mười triệu cũng chưa đủ. Vì vậy trước khi chưa biết rõ thì chúng ta không nên có kết luận vội vàng, bí thư Lưu, anh thấy thế nào?
Vẻ mặt Lưu Quốc Đống có chút mất tự nhiên, hắn không ngờ Trương Thanh Vân lại có phản ứng nhanh như vậy. Khi nghe thấy lời nói từ chối hàm hồ của Trương Thanh Vân thì Lưu Quốc Đống mới biết được thế nào là chân lý nói suông. Nếu bí thư đã nói như vậy thì Lưu Quốc Đống hắn còn gì để phản đối?
Đàm Vân Quốc thì thầm lau mồ hôi trán, hắn cảm thấy may mắn vì vừa rồi mình không mở lời. Người từ trong huyện ủy đi ra thường rất khôn khéo nhưng trong lòng Đàm Vân Quốc cũng không quá mức coi trọng Trương Thanh Vân. Những gì mắc nghẹn trong cuống họng ngày hôm qua vẫn được Đàm Vân Quốc nhớ rất rõ, hơn nữa hôm nay Vũ Đức Chi cũng đã tỏ ý cho Đàm Vân Quốc hắn làm việc thoải mái, vì vậy Đàm Vân Quốc cảm thấy chính mình nhận được sự ủng hộ.
Hơn nữa khi đi ngang qua thị trấn Thanh Hà thì Vũ Chí Cường cũng kéo hắn đi dùng cơm, giữa câu chuyện còn nhắc đến Trương Thanh Vân. Vũ Chí Cường nói Trương Thanh Vân có kinh nghiệm rất phong phú, yêu cầu Đàm Vân Quốc muốn thực hiện bất kỳ kế hoạch gì phải cẩn thận. Đàm Vân Quốc lại hiểu ngược lời nói của Vũ Chí Cường, hắn nghĩ rằng Trương Thanh Vân mỗi ngày đều ngồi chơi trong huyện ủy, có bao nhiêu năng lực về kinh tế chứ?
Đàm Vân Quốc tin chỉ cần phối hợp với Vũ Chí Cường thì thị trấn Nguyệt Toàn sẽ trở thành sân sau của mình. Nhưng hắn đã quên mất thái độ của Vũ Chí Cường trước đó, tuy Vũ Chí Cường nhắc đến Trương Thanh Vân thì vẫn rất nghiến răng nghiến lợi nhưng lời nói lại rất hàm súc. Đàm Vân Quốc đã không để ý đến sự thay đổi thái độ của Vũ Chí Cường, hắn còn nghĩ rằng mình nhất định không nên dừng cương.
Sau khi tan họp thì Lý Tiếu Thiên kéo Uông Văn và Trương Thanh Vân nói về vấn đề trường trung học Tân Giáo trong thị trấn Nguyệt Toàn đã hoàn thành một khu phòng. Lý Tiếu Thiên muốn Trương Thanh Vân đến tham gia cắt băng khánh thành. Tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ thoải mái nhận lời, vấn đề cắt băng chẳng qua chỉ là giả, có người muốn dựa vào hắn mới là thật.