Trương Thanh Vân mơ hồ nghe thấy tiếng gõ cửa, âm thanh khá nhỏ.
- A Sương, mở cửa xem, hình như có người gõ cửa!
Trương Thanh Vân nói.
- Xin hỏi anh tìm ai?
Giọng nói của Cảnh Sương vang lên, một lúc lâu sau cũng không có âm thanh nào vang lên.
- Anh cũng đến tìm bí thư Trương sao?
Giọng nói của Cảnh Sương lại vang lên, cũng không thấy có người trả lời.
- Này anh, anh đừng căng thẳng, nếu anh không nói thì tôi đóng cửa đấy!
Giọng nói của Cảnh Sương lại vang lên.
- Đừng!
Cuối cùng cũng có người trả lời, Trương Thanh Vân nhướng mày, chủ nhân đã tìm đến nhà rồi. Trương Kim xui xẻo chắc đã biết vợ đến tìm Trương Thanh Vân, vì vậy lúc này cũng bắt buộc phải đến.
Quả nhiên vừa nghe được giọng nói bên ngoài thì Vương Tú Xuân đã đứng thẳng người lên nói:
- Chồng tôi đến!
Sau đó Vương Tú Xuân bước nhanh ra cửa, nàng nói:
- Anh Kim, sao lại đến đây? Chẳng phải không dám đến sao? May mà không có bí thư Trương ở nhà, em đang nói chuyện với con trai ông ấy.
Vương Tú Xuân mở cửa, Trương Kim do dự đi vào. Sau khi tiến vào phòng khách thì cặp mắt Trương Kim chợt dựng ngược, người ngồi trên ghế sa lông không phải là bí thư Trương sao?
- Trương...Trương...Bí thư Trương, vợ của tôi...Không biết chuyện...Cái kia... ....
Trương Kim líu lưỡi nói, hắn khẽ cúi người, vẻ mặt đỏ bừng.
- Sao? Bí thư Trương đâu?
Vương Tú Xuân sững sờ, nàng dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn Trương Thanh Vân:
- Cậu...Cậu là bí thư Trương sao?
- Ngồi, mọi người ngồi xuống, lúc này cũng đang vào dịp tết nhất, tôi sẽ ăn thịt hai anh chị sao?
Trương Thanh Vân cười nói, hôm nay hắn mới phát hiện ra một điều, vợ chồng Trương Kim đúng là một cặp dở hơi trời sinh. Trương Kim cũng là người được việc, là lão quan trường nhưng lá gan lại như gan chuột, bộ dạng lúc này khá hèn mọn bỉ ổi, nào có chút bộ dạng oai phong của công an?
Tất nhiên nếu xét tình hình thực tế thì Trương Kim cũng không giống như những gì Trương Thanh Vân đang nghĩ. Nhưng Ung Bình này là một huyện vùng núi, dân gian có chút tư tưởng mê tín thời phong kiến, người và người thường nói với nhau về vấn đề khắc tinh . Sau vài ngàn năm thì hai chữ khắc tinh được hoàn thiện rất khủng bố trong tư tưởng dân gian Ung Bình, đối với người nơi đây thì gặp phải khắc tinh còn đáng sợ hơn gặp quỷ. Rõ ràng Trương Thanh Vân đã bị Trương Kim coi là khắc tinh của chính mình.
Hai vợ chồng Trương Kim cẩn thận ngồi xuống ghế sa lông, Trương Thanh Vân vội vàng phân phó Cảnh Sương châm trà cho hai người. Khi nhìn thấy vẻ mặt Trương Thanh Vân khá tốt thì Trương Kim cũng có chút an tâm, có chút thận trọng, nhưng hắn cũng không dám ngẩng đầu lên đối diện với Trương Thanh Vân.
- Đồn trưởng Trương, sao vậy? Sao anh lại bị cục trưởng Trần miễn chức?
Trương Thanh Vân nói.
- Không...À, tôi phạm phải sai lầm nên tự nguyện...Tự nguyện... ....
Trương Kim ấp úng nói.
- Phạm sai lầm không có gì đáng sợ, biết sai mà sửa mới là đáng quý. Tôi thấy vợ anh không hiểu chuyện nhưng rõ ràng lại biết được nhiều thứ hơn. Trước tiên là thái độ nhận sai lầm tốt hơn anh, hơn nữa biết rõ trách nhiệm mà không trốn tránh lại rất đáng quý trọng. Một người đàn ông mà không chống đỡ được gia đình làm cho vợ chạy ra ngoài giúp chính mình nối liền quan hệ, anh đấy, uổng công lăn lộn quan trường nhiều năm như vậy.
Trương Thanh Vân trầm giọng nói.
Trương Kim kiên tục gật đầu xưng vâng, hắn liên tục cúi đầu ũ rủ không dám ngước mặt lên. Vương Tú Xuân thấy chồng như vậy thì lập tức khẽ cười hướng về phía Trương Thanh Vân nói:
- Bí thư Trương, thật ra bình thường anh Kim rất thương tôi, cũng không muốn tôi phải khổ sở, lần này tôi tự mình đến đây... ....
Vẻ mặt Trương Kim lập tức biến đổi, hắn kéo mạnh vạt áo Vương Tú Xuân từ phía sau. Vương Tú Xuân lại tiếp tục vung tay rồi lớn tiếng nói:
- Anh Kim, anh sợ gì chứ? Em thấy bí thư Trương rất hiền lành hòa nhã, mình phạm sai lầm thì thành thật nhận sai, sau này không tái phạm là được. Thần tiên cũng có lúc sai lầm, nói không chừng bí thư Trương cũng có sai lầm.
- Em... ....
Trương Kim đứng thẳng người khỏi ghế sa lông, vẻ mặt hắn trắng bệch:
- Em bớt nói thì người khác sẽ không cho rằng em câm.
Trương Thanh Vân cười nói:
- Chị Vương nói rất đúng, ai cũng có sai lầm, tôi cũng như vậy mà thôi. Anh Trương cũng đừng trách chị nhà.
Trương Kim lúc này mới hòa hoãn lại và ngồi xuống, nhưng lúc này hắn cảm thấy tay chân rât thừa thãi, cũng không biết phải nói thế nào.
- Được rồi, anh Trương, tôi đã hiểu tình huống của anh, anh và chị cứ về trước đi, tôi sẽ gọi điện thoại cho cục trưởng Trần ngay.
Trương Thanh Vân chậm rãi nói, sau đó hắn nhìn về phía lễ vật của Vương Tú Xuân rồi nói tiếp:
- Anh chị cũng không cần phải đưa lễ vật, đây không phải là chuyện tốt, lần sau cũng phải sửa đổi.
- Cái này à? Bí thư Trương, lễ vật này cậu nhất định phải nhận, đây là rau dại tôi hái trên núi, tất cả đều là rau đặc sản, hương vị rất tuyệt đấy.
Trương Thanh Vân thiếu chút nữa đã té xỉu, hắn đảo mắt nhìn Cảnh Sương, hai vợ chồng thiếu chút nữa đã cười ha hả. Đây là lần đầu tiên thấy có người tặng quà bằng rau dại, Vương Tú Xuân này quả nhiên rất đáng yêu. Nếu câu chuyện này truyền ra ngoài thì sợ rằng cả Ung Bình sẽ cười rụng răng.
Trương Thanh Vân khoát tay, Cảnh Sương đem lễ vật cất kỹ. Trương Kim cũng cảm thấy rất mất mặt nhưng tình cảnh không đúng nên cũng chẳng dám mắng vợ, hắn đành phải dẫn Vương Tú Xuân nói ngàn lời cảm tạ rồi rời khỏi nhà Trương Thanh Vân.
Sau khi vợ chồng Trương Kim rời khỏi nhà, Trương Thanh Vân nhìn Cảnh Sương, hai người không nhịn được phải cười lăn lộn trên ghế sa lông. Một ngày nghỉ buồn tẻ mà gặp được một chuyện lý thú như vậy, quả thật làm con người có chút thoải mái.
... ....
Nhà Vũ Đức Chi nằm bên bờ sông Thủy Hà, Trương Thanh Vân khẽ bấm chuông cửa, ra cửa là một người phụ nữ trên bốn mươi. Người này có chút mập mạp, sau khi mở của thì nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, khi thấy Trương Thanh Vân không được hợp mắt thì nhướng mày. Trương Thanh Vân cũng không biết người phụ nữ mập này có phải là vợ của Vũ Đức Chi hay không.
- Chào chị, xin hỏi chủ tịch Vũ có ở nhà không? Tôi muốn đến thăm hỏi anh ấy.
Trương Thanh Vân dùng giọng khách khí nói.
- Không có! Hôm nay chủ tịch Vũ không có nhà!
Người phụ nữ dùng giọng lạnh lùng nói, sau đó ầm một tiếng, cửa đã được đóng lại.
Trương Thanh Vân trở nên sững sờ, người làm công mà cũng kiêu ngạo như vậy sao? Hắn cảm thấy bực bội rồi tiếp tục nhấn chuông cửa.
- Anh có biết đang làm phiền người khác hay không? Anh ở đơn vị nào? Tôi đã nói là chủ tịch Vũ không có nhà, anh còn bấm chuông làm gì?
Người phụ nữ mập thẹn quá hóa giận nói.
- Xin chị mở cửa để tôi vào, nếu anh ấy không có ở nhà thì cũng phải để lại chút quà.
Trương Thanh Vân thản nhiên nói.
Người phụ nữ mập dùng ánh mắt hèn mọn nhìn Trương Thanh Vân, nàng thầm nghĩ không biết người này chạy từ trong xã heo hút nào ra, trước nay nàng cũng chưa từng gặp qua vị cán bộ nào thế này. Khi đoán độ tuổi thì biết chắc đây là cán bộ trẻ, vừa nghĩ đến đây thì người phụ nữ béo chợt trừng mắt:
- Nhà của chủ tịch Vũ là vườn rau nhà anh sao? Anh muốn vào thì vào muốn không thì không à? Sao anh không nhìn lại chính bản thân mình đi.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn vừa định mở miệng nói vài câu thì trong nhà truyền đến một âm thanh:
- Dì Hà, là ai thế? Có chuyện gì xảy ra mà ồn ào vậy?
- Chí Cường, cậu đến đây xem người này, đúng là không biết điều, đã nói chủ tịch Vũ không có nhà thế mà vẫn cứ đứng đơ ra đó... ....
Người phụ nữ béo chợt hét toáng lên.
- Sao? Kẻ nào mà lớn gan vậy? Để cháu xem...À... ....
- Chào bí thư Vũ, mỗi năm đều có một lần, hôm nay tôi đến thăm hỏ chủ tịch Vũ, chẳng biết có thể vào được không?
Trương Thanh Vân mỉm cười nói.
Vẻ mặt Vũ Chí Cường chợt đỏ chợt hồng, sau đó lại chuyển sang màu trắng, người phụ nữ mập bên cạnh lại nói:
- Sao cậu? Cậu cũng không biết à? Vậy tôi đóng cửa đây.
- Mở cửa!
Một lúc lâu sau Vũ Chí Cường mới nói ra hai chữ, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân. Nếu ánh mắt có thể giết người thì rõ ràng Trương Thanh Vân đã chết trên một trăm lần.
- Cha tôi đang ngủ, anh chờ ở phòng khách đi!
Sau khi vào nhà thì Vũ Chí Cường tức giận nói, sau đó hắn lại đi vào phòng ngủ, một tiếng ầm vang lên, cửa phòng bị đóng lại thật mạnh. Người phụ nữ mập nhìn Vũ Chí Cường rồi lại nhìn Trương Thanh Vân, cũng không biết chuyện này là thế nào.
Người phụ nữ béo biết Vũ Chí Cường nhận ra Trương Thanh Vân, nhưng giữa hai người này có gì đó không đúng, hình như có thù hằn với nhau, nếu như vậy sao người thanh niên này lại đến đây thăm hỏi? Đây rõ ràng không giống như tính cách của Vũ Chí Cường?
Trương Thanh Vân ngồi trên ghế sa lông, hắn đặt túi quà lên bàn. Hắn bị người phụ nữ mập nhìn chằm chằm cực kỳ mất tự nhiên, hắn mở miệng nói:
- Chị gái, cho em xin một ly trà. Thế nào? Dì Vương có nhà không chị?
Người phụ nữ mập dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Trương Thanh Vân, sau đó lại cảm thấy khó xử. Nàng thầm nghĩ ŧıểυ tử này sao không có chút ấn tượng nào? Đúng lúc này cửa phòng trên lầu được mở ra, một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi đi từ trên cầu thang xuống bên dưới. Người này rất chú ý cách ăn mặc, hơn nữa quần áo cũng khá đẹp, chẳng qua mái tóc đã điểm vài sợi bạc, vẻ mặt rất kiêu ngạo, là Vương Thải Vân vợ của Vũ Đức Chi.
- Có gì vậy? A Hà, còn chưa chuẩn bị cơm nước sao? Giờ là lúc nào rồi, sau khi Đức Chi ngủ dậy sẽ uống nước gừng.
Vương Thải Vân đi xuống lầu, nàn còn chút buồn ngủ, rõ ràng vừa mới ngủ trưa. Lúc này bà đảo mắt qua khắp bốn phía, đúng lúc nhìn thấy Trương Thanh Vân, bà chợt sững sờ rồi nói:
- A Hà, sao lại thế này? Sao lại tùy tiện để khách vào nhà?
Vương Thải Vân nhìn về phía Trương Thanh Vân rồi nói:
- ŧıểυ tử, cậu là người đơn vị nào? Tìm chủ tịch Vũ à? Chủ tịch Vũ không có nhà, nếu không có gì thì cậu về trước đi.
Trương Thanh Vân đứng thẳng người dậy, hắn đang định mở miệng thì lập tức nuốt lời xuống bụng. Người phụ nữ béo ở bên cạnh lại nói:
- Không phải...Không phải, cậu này...Cậu này được Chí Cường đưa vào.
- Sao?
Vương Thải Vân nhíu mày, bà hướng về phía phòng ngủ của Vũ Chí Cường rồi kêu lớn:
- Chí Cường, Chí Cường! Sao con lại làm như vậy? Con không biết dạo này thân thể cha con rất không thoải mái sao? Con... ....
Vương Thải Vân kêu lên hai tiếng mà không có người trả lời, vì vậy trong lòng rất khó chịu. Sau khi bà đảo mắt qua túi quà trên bàn thì ánh mắt lại trở nên rất độc hại, chỉ cần nhìn qua thì biết không có thứ gì ra hồn, nhiều lắm cũng chỉ là vài ba loại hoa quả tầm thường mà thôi. Vì vậy lúc này tâm tình bà rất kém, bà nhìn về phía Trương Thanh Vân rồi nói:
- Thế này nhé, cậu về trước đi, thứ gì đó cũng xách về. Muốn được việc phải thể hiện bản lĩnh của chính mình, đi cửa sau tạo quan hệ cũng không phải hay, chủ tịch Vũ của anh cũng ghét nhất những người như vậy.
Trương Thanh Vân đứng dậy cười cười, hắn thầm nghĩ mình nào phải đến đây tạo quan hệ, chẳng qua lúc này dây mơ rễ má với Vũ Đức Chi nên mới phải tận tâm đến đây mà thôi. Tuy trong lòng Trương Thanh Vân nghĩ như vậy nhưng hắn cũng không dám ứng dụng vào lời nói, hắn trầm ngâm một chút rồi mở miệng:
- Vậy cũng được, dì Vương, nếu thân thể chủ tịch Vũ không tốt thì tôi sẽ không quấy rầy, nhưng lễ vật cũng phải để lại, chỉ là chút quà mọn mà thôi.
- Mang đi, mang đi ngay! Cậu không nghe rõ lời tôi sao? Tôi muốn cậu mang đi, nếu nhà chúng tôi mà thích ăn trái cây thì hình như tất cả mọi đặc sản trong Ung Bình này đều chất đống trong nhà, sợ rằng cái nhà này sẽ trở thành sạp trái cây rồi.
Vương Thải Vân dùng giọng mất kiên nhẫn nói.
Trương Thanh Vân trở nên sững sờ, lúc này hắn mới biết người ta không phải chẳng muốn thu lễ vật nhưng lại cảm thấy thứ mình mang đến quá khó coi. Một cây sâm, hai ký thịt nai cũng hơn một ngàn đồng, vậy mà khó coi sao, vậy mà bảo là trái cây? Vừa nghĩ đến đây thì Trương Thanh Vân đành phải cười khổ, hắn đành phải xách lễ vật của mình chuẩn bị rời khỏi Vũ gia.