Nguồn: Sưu tầmSau khi từ trong văn phòng Hoàng Tung Sơn đi ra thì Trương Thanh Vân phải lau mồ hôi lạnh trên mặt, trong lòng hắn cũng có chút mê man. Hoàng Tung Sơn sao lại muốn Trương Thanh Vân đi thăm hỏi Lưu Vạn Hà? Mình đến thăm hỏi Lưu Vạn Hà thì Lệ Cương sẽ nghĩ thế nào? Hoàng Tung Sơn chỉ định rằng đợt thay đổi nhân sự lần này sẽ khiến mình cảm thấy cảm kích, huống hồ trước đó hắn còn đến cầu Cao Kiến Dụ với Hoàng Tung Sơn.
Tuy tổ chức có kỷ luật nhưng bí thư đã mở lời thì bắt buộc cũng phải thực hiện. Trước hội nghị thường ủy không phải Vương Bình cũng đã tìm và nói lời quan tâm đến Trương Thanh Vân hắn sao? Vừa nghĩ đến đây thì Trương Thanh Vân đột nhiên cảm thấy mình đang đứng trên một vị trí đáng xấu hổ.
Tự mình đứng một hàng mà không xếp chuẩn chính là điều kiêng kỵ trong quan trường, đừng nghĩ rằng lúc này Hoàng Tung Sơn và Vũ Đức Chi khách sáo với Trương Thanh Vân mà lầm tưởng, nhưng trong lòng Trương Thanh Vân biết rất rõ, nếu hắn không phải là người của Lệ Cương, nếu không còn giá trị lợi dụng thì sẽ có kết quả gì.
Trương Thanh Vân suy nghĩ miên man rồi hít vào một hơi thật sâu, hắn cất bước đi về phía văn phòng huyện. Khi đi đến cửa phòng Lệ Cương, Trương Thanh Vân gõ cửa nhưng không thấy bên trong có động tĩnh gì.
Phía xa trước văn phòng chính phủ cũng có khá nhiều người, Trương Thanh Vân đứng nhìn sang, phát hiện ra trong đám người cũng không có Vương Hoa Hoa. Trương Thanh Vân nhướng mày, hắn đang định mở miệng hỏi thăm thì Hàn Khải chủ nhiệm văn phòng huyện nhìn thấy Trương Thanh Vân, vì vậy tiến lên chào đón.
- Chào chủ nhiệm Trương, à, không đúng, không đúng! Sau này phải gọi là bí thư Trương, chúc mừng, chúc mừng. Anh mới hai mươi sáu tuổi đã là bí thư thị trấn, sau này nếu lãnh đa͙σ hỏi thăm thì cậu chính là đại biểu cho cán bộ thanh niên trong huyện.
Hàn Khải cười nói.
Trương Thanh Vân liên tục nói lời khiêm tốn, hắn bắt tay thật chặt với Hàn Khải. Thật ra Hàn Khải cũng không có nhiều mối liên hệ với Trương Thanh Vân, vì hai văn phòng cùng nằm trên một khu nên hai người cũng gặp mặt nhau vài lần. Nhưng trước đây khi gặp mặt nhau cũng chỉ gật đầu chào hỏi sơ sài, chưa từng cùng nhau nói chuyện như thế này bao giờ.
Đây cũng là vì nguyên nhân Trương Thanh Vân được thăng chức, dù khác biệt về công tác nhưng cán bộ gặp Trương Thanh Vân cũng phải chào hỏi một tiếng, đây cũng là một đa͙σ lý đối nhân xử thế trên quan trường.
- Chủ nhiệm Hàn, hôm nay chủ tịch Lệ ra ngoài rồi à?
- Chủ tịch Lệ hôm nay căn bản không đi làm, chắc gần đây chính phủ có quá nhiều chuyện nên vừa sáng sớm đã ra ngoài. Phó chủ tịch Vũ thì ngược lại, vừa rồi tôi mới thấy anh ấy đi ngang qua văn phòng huyện.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt trở nên âm trầm, Hàn Khải này quả nhiên không biết lựa lời, cố ý giả ngu ngơ, cố ý xuyên tạc mục đích gặp mặt Lệ Cương của Trương Thanh Vân. Nếu chủ tịch huyện không có mặt ở đây thì những báo cáo công tác thường phải tìm phó chủ tịch thường vụ, Hàn Khải nói như vậy rõ ràng đang muốn gây khó khăn cho Trương Thanh Vân.
Hơn nữa Hàn Khải này cũng không nói ra tin tức chính xác, chủ tịch huyện ra ngoài làm gì? Chẳng lẽ hắn là chủ nhiệm văn phòng huyện mà không biết sao?
- Vậy phải cảm ơn chủ nhiệm Hàn, tôi đến chẳng qua muốn viết vài câu lưu niệm, nếu chủ tịch Lệ đã không có ở văn phòng thì hôm sau tôi sẽ đến.
Trương Thanh Vân dùng giọng cười vui vẻ nhưng trong lòng không cười nói, viết lưu niệm...Tất nhiên chỉ là chuyện bịa, điều này cũng làm cho Hàn Khải không chụp mũ được.
Sau khi rời khỏi văn phòng huyện thì Trương Thanh Vân đứng trong sân mà trong lòng có chút nôn nóng, không gặp được Lệ Cương làm hắn cảm thấy có chút không yên. Lúc này hắn đã hoàn toàn chuyển giao các công tác trong văn phòng huyện ủy nhưng chỉ thị chính thức bổ nhiệm vẫn còn chưa có.
Khoảng thời gian này Trương Thanh Vân chắc chắn phải dùng hết sức nghiên cứu về tình hình và các loại tư liệu về thị trấn Nguyệt Toàn. Nếu hắn còn tiếp tục đi dạo thì chắc chắn phải thăm viếng, nếu cộng thêm vài chuyện xã giao bắt buộc thì mỗi ngày sẽ chạy loạn trong trụ sở huyện. Hơn nữa lúc này cũng là cuối năm, Lệ Cương cũng rất bề bộn, cũng không biết lúc nào có thể gặp mặt được. Nếu tình cảnh này kéo dài thì sẽ hoàn toàn hỏng bét, như vậy Lệ Cương chắc chắn sẽ cho rằng mình thẹn với lòng không dám gặp mặt, nếu thật sự là như vậy thì đúng là tai họa.
... ....
Trong ba thị trấn của huyện Ung Bình thì Thành Quan chính là huyện thành, theo hướng quốc lộ xuôi về phía nam chính là vùng tiếp giáp giữa thị trấn Thanh Hà và Nguyệt Toàn. Nếu tiếp tục đi về phía nam thì sẽ rời khỏi địa giới huyện Ung Bình và tiến vào huyện Đào Hoa. Vì vậy có thể nói thị trấn Nguyệt Toàn chính là cửa ngõ cuối cùng của huyện Ung Bình.
Trong ba thị trấn của huyện Ung Bình thì thị trấn Nguyệt Toàn có diện tích lớn nhất, dân cư gần bằng với Thành Quan, có hơn sáu vạn người, hơn mười hai ngàn hộ, những con số này lớn gấp sáu lần Lật Tử Bình. Địa hình thị trấn rất phức tạp, có đồng bằng, nhiều đồi núi, đặc sản chính là cam. Sản lượng cam trong thị trấn Nguyệt Toàn chiếm một phần ba số lượng cam trong huyện Ung Bình.
Ngoài cam thì thị trấn Nguyệt Toàn chính là khu công nghiệp nổi danh trong huyện Ung Bình, có hai nhà máy xi măng, một nhà máy phân đạm, một mỏ than quy mô cấp thành phố. Hơn nữa còn có rất nhiều dự án và hàng loạt nhà xưởng nhỏ.
Trương Thanh Vân xem xét hàng loạt tư liệu xếp chồng trước mặt, trong lòng thầm cười khổ. Khoảng thời gian trước hắn vừa quen thuộc tình huống Lật Tử Bình, lúc này phải lặp lại quá trình trước đó, rõ ràng Lật Tử Bình và thị trấn Nguyệt Toàn chính là hai thế giới khác biệt. Thị trấn Nguyệt Toàn chính là một địa phương lớn trong huyện Ung Bình, thị trấn tiếp giáp quốc lộ, hơn nữa đường sắt cũng đi qua Nguyệt Toàn, giao thông thuận tiện. Lật Tử Bình là một xã nghèo và không thể nào so sánh với thị trấn Nguyệt Toàn.
Nhưng Trương Thanh Vân cũng không cho rằng công tác ở thị trấn Nguyệt Toàn là dễ dàng, sự khác biệt chính là Nguyệt Toàn nổi bật trong ba thị trấn trong huyện Ung Bình, toàn bộ cao thấp trong huyện đều nhìn vào chằm chằm, vì vậy mà cũng tạo ra áp lực rất lớn cho lãnh đa͙σ thị trấn Nguyệt Toàn.
Hơn nữa Trương Thanh Vân cũng thấy được tình hình lúc này thị trấn Nguyệt Toàn đang gặp phải tình hình rất cam go. Cây nông sản chính trong thị trấn Nguyệt Toàn là cam đang càng ngày càng kém, nguyên nhân chủ yếu cũng chỉ vì không có chính sách hoàn thiện. Ngày trước nhân dân chuộng táo, vì vậy tất cả sáu tỉnh Trung Nguyên đều trồng táo, kết quả là cung vượt hẳn cầu, hậu quả là nhân dân khốn đốn.
Lúc này cây cam cũng rơi vào tình cảnh tương tự, tỉnh Giang Nam trồng cam thì tỉnh Xuyên Nam và Hải Tây cũng lập tức đuổi kịp, cũng vì vậy mà khắp các tỉnh vùng Trường Giang đều trồng cam. Lúc này giá cam giảm sút, dân chúng mỗi năm đều không thu được lợi nhuận.
Cây nông nghiệp chủ yếu của thị trấn Nguyệt Toàn không trụ lại được thì cái được gọi là công nghiệp cũng cực kỳ khó coi. Những nhà máy xi măng, phân đạm...Ngày trước còn là của quốc doanh thì năm nào cũng lỗ, tuy lúc này đã chuyển sang chế độ tư nhân nhưng vẫn rất chán nản, lãnh đa͙σ xí nghiệp liên tục đến xin có chính sách giúp đỡ, nhưng không những không trở thành đoàn quân giúp sức cho sự phát triển kinh tế mà ngược lại còn trở thành gánh nặng.
Dưới tình hình như vậy mà kinh tế thị trấn Nguyệt Toàn những năm gần đây rất buồn tẻ, kinh tế đều phải ăn nhờ vào quá trình đầu tư. Trong ba năm những công trình cầu đường cấp huyện và cấp xã, công trình thủy lợi cung ứng cho cây cam đã nuốt mất hơn trăm triệu đồng của nhà nước, chỉ số này được thể hiện trên GDP, tất nhiên số liệu sẽ rất đẹp.
Nhưng tình hình này cũng không thể nào duy trì liên tục, lúc này tất cả các công trình đã kết thúc, công trình thủy lợi cung cấp nước cho trên trăm ngàn mẫu cam đã hoàn thành, sau này thị trấn Nguyệt Toàn phải đi lên như thế nào? T
Khi nghĩ đến những vấn đề này thì Trương Thanh Vân mới phát hiện ra chính mình đang tiếp nhận một cục diện quá mức rối loạn, tình cảnh ngoài mặt ba vị bí thư thị trấn trong Ung Bình rất hào quang nhưng sau lưng lại vô cùng nguy hiểm. Nếu mình đập bể danh hiệu đầu tàu phát triển của thị trấn Nguyệt Toàn thì không chỉ đơn giản là con đường làm quan chấm dứt, hơn nữa toàn bộ nhân dân Ung Bình sẽ chửi mình là tội đồ.
- Con bà nó, tất cả đều là chó má.
Trương Thanh Vân hừ lạnh một tiếng, hắn cầm lấy xấp tài liệu đập mạnh lên bàn.
Phần văn kiện này chính là bản báo cáo của Đàm Vân Quốc thị trấn Nguyệt Toàn gửi về hội nghị công tác kinh tế cuối năm. Đàm Vân Quốc đứng trên hội nghị hót như khướu, hắn nói rằng thị trấn Nguyệt Toàn đã tìm được hướng phát triển kinh tế đó chính là phát triển cây cam, đồng thời cũng là đầu tàu trong quá trình phát triển đàn dê.
Những số liệu trong báo cáo của Đàm Vân Quốc đã hoàn toàn phân tích triển vọng về quá trình phát triển đàn dê của địa phương. Hắn đưa ra mục tiêu đến năm 2001 sẽ đạt đến số lượng một trăm ngàn đầu dê, mỗi năm sẽ có giá trị sản lượng lên đến vài triệu đồng.
Trương Thanh Vân chỉ cười gằn đối với mục tiêu của Đàm Vân Quốc. Dê chỉ thích hợp với điều kiện núi rừng mà thị trấn Nguyệt Toàn lại chủ yếu là đồng bằng và đồi núi, rõ ràng điều kiện sân bãi rất hạn chế. Hơn nữa tất cả nông dân trong thị trấn đều tập trung trồng cam một trăm phần trăm, dê nuôi ở đây thì chăn thả ở đâu? Nếu chăn dê trong vườn cam thì hoàn toàn có thể thấy được thiệt hại ngay trước mắt. Báo cáo này mà đảng ủy thị trấn cũng được thông qua, xem ra đám người dưới thị trấn Nguyệt Toàn cực kỳ mơ màng.
Sau khi xem xét trước sau thì Trương Thanh Vân cảm thấy mình nên đến thị trấn Nguyệt Toàn để khảo sát thực địa, nghe ngóng thái độ của nhân dân, đồng thời cũng phải thị sát những nhà máy trước nay chuyên chế biến nguyên liệu cam trong vùng. Biện Huy Hoàng chính là một xí nghiệp trong số đó, nghe ý kiến của họ cũng rất bổ ích.
Trương Thanh Vân biết rõ dù thay đổi thế nào thì sản nghiệp cây cam trong thị trấn Nguyệt Toàn không thể nào được động vào. Tất cả nhân dân thị trấn đều trồng cam, nếu anh bắt nhân dân chặt cam trồng những loại cây khác thì trước hết là không thực tế, hơn nữa cũng làm xáo trộn xã hội, chắc chắn sẽ sinh ra bất ổn lớn.
Trương Thanh Vân dù sao cũng là người của hai thế giới, đã từng gặp qua rất nhiều chuyện khủng bố, hắn hiểu bất cứ ngành sản xuất nào cũng cần phải cạnh tranh. Thị trấn Nguyệt Toàn chỉ cần nắm bắt tốt quá trình trồng, sản xuất, tiêu thụ sản phẩm thì chắc chắn sẽ có tương lai.
- Tút, tút, tút!
Chuông điện thoại vang lên.
- Alo, chủ nhiệm Trương à? Chủ tịch Lệ đã về huyện thành, anh lập tức đến văn phòng huyện! Anh ấy đang phê duyệt văn kiện trong văn phòng.
Trong điện thoại vang lên giọng nói của Vương Hoa Hoa.
Trương Thanh Vân giật mình, hắn vội vàng nói:
- Tốt, tôi sẽ đến ngay, làm phiền em nói một câu với chủ tịch Lệ, tôi muốn gặp anh ấy, xem anh ấy nghĩ thế nào?
Trương Thanh Vân nói xong thì lập tức cúp điện thoại rồi thu dọn vài thứ rồi xuống lầu lên xe chạy thẳng về phía trụ sở huyện. Những ngày gần đây tâm tình của Trương Thanh Vân rất bất ổn, cũng chỉ vì Lệ Cương đang đi khảo sát thực địa ở Lật Tử Bình, đang tự mình hối thúc nhân dân làm tốt công tác bón phân vào mùa đông. Vì vậy Trương Thanh Vân cũng không thể gặp mặt Lệ Cương, tình hình kéo dài đến tận ngày hôm nay.
Sau khi xuống xe trong trụ sở huyện thì Trương Thanh Vân cũng không chờ đợi thêm mà đi như chạy về phía trái văn phòng huyện. Khi hắn đi lên đến lầu hai thì lập tức gặp Vũ Đức Chi đang từ trong văn phòng đi ra, hắn vội vàng dừng lại rồi nói:
- Chào chủ tịch Vũ!
Vũ Đức Chi lập tức gật đầu, vẻ mặt lão có chút khó coi, lão quay đầu nói:
- Vội vàng như vậy làm gì, có việc gấp sao?
- Không, không có!
Trương Thanh Vân nói:
-Chỉ đến giúp bạn bè xử lý vài chuyện.
Vũ Đức Chi nhướng mày, một lúc lâu sau lão mới nói:
- Vài ngày sau sẽ có hội nghị của hiệp hội cam, trong hội nghị sẽ tụ tập tất cả lãnh đa͙σ sáu xã thị trấn, mọi người sẽ cùng nhau thảo luận về phương hướng cho năm sau, cậu cũng phải tới tham gia.
Trương Thanh Vân chợt trở nên ngẩn ngơ, ngay sau đó hắn lại gật đầu. Hắn còn chưa được chính thức bổ nhiệm nhưng trước tiên cũng bắt buộc phải làm quen công tác.