Có một vài vấn đề lơ đãng xuất hiện, ví dụ như vấn đề thuộc về tỉnh ủy lúc này, trước nay Trương Thanh Vân luôn bận rộn, hắn công tác mà xem nhẹ ánh mắt của người tuyến dưới, không ngờ bây giờ bên trong ban ngành thường ủy tỉnh ủy đã lặng lẽ chia thành hai phái.
Một phái do Trần Hiểu đứng đầu, thực tế thì xem xét thái độ sẽ thấy hắn có khuynh hướng về phía Trương Thanh Vân. Một phái còn lại đứng đầu là Viên Thánh Sở, sau khi người này đến Giang Nam thì luôn được Trương Thanh Vân giúp đỡ vào những lúc gặp trọng điểm công tác, vì vậy mà địa vị ngày càng vững chắc. Năng lực của bản thân Viên Thánh Sở lại tương đối mạnh, ít nhất ở phương diện hội nghị thường ủy thì đã tương xứng với một Trần Hiểu cáo mượn oai hùm.
Trương Thanh Vân tinh tế nhấp trà trên ghế dựa trong hội nghị thường ủy, hắn không nói lời nào, không có động tác gì, cũng không nói người nào ngừng lại, chỉ ngồi yên nghe mọi người lên tiếng lần lượt. Hôm nay coi như là lần va chạm đầu tiên của Viên Thánh Sở và Trần Hiểu, hội nghị bùng lên ánh lửa rất nồng đậm.
Cuối cùng Trần Hiểu dần rơi xuống thế hạ phong, điều này làm cho hắn cảm thấy mất mặt, cuối cùng cũng không chịu nổi, đành phải ngậm miệng lại. Hắn lặng lẽ hành động như vậy cũng làm cho Viên Thánh Sở ngừng lại không tiếp tục ầm ĩ, sạu đó ai cũng nhìn về phía Trương Thanh Vân.
Trong tất cả thường ủy tỉnh ủy thì Trương Thanh Vân là người trẻ tuổi nhất, nhưng tuổi tác không liên quan gì đến sự uy nghiêm của lãnh đa͙σ đứng đầu một tỉnh, chỉ cần Trương Thanh Vân khẽ nhíu mày cũng làm cho bầu không khí trở nên yên tĩnh tuyệt đối.
- Tranh luận rất dữ dội, nhưng có một vài nghi vấn, chúng ta cần phải tranh cãi ra đúng sai sao? Đồng chí Lí Thiều Sơn và Chung Lăng hai hơn ai kém, một lời có thể nói cho rõ ràng được à?
- Đôi khi chúng ta cần phải nếm thử những biện pháp khác, không nên đỏ mặt tía tai với nhau, ví dụ như chúng ta có thể cùng phản ánh hai người lên cấp trên, điều này cũng tạo điều kiện cho cấp trên châm chước.
Trương Thanh Vân thản nhiên nói, giọng điệu khá lơ lửng nhưng lời nói không có bao nhiêu sắc thái cảm tình.
Những người ngồi đây là nhân vật thế nào? Bọn họ có thể từ lời nói của Trương Thanh Vân mà cảm nhận được sự tức giận, rõ ràng bí thư có chút bất mãn vì tranh luận dữ dội của hội nghị thường ủy về vấn đề vừa rồi.
- Bí thư nói rất đúng, chúng ta có thể phản ánh tình huống chi tiết, tôi tin tổ chức nhất định sẽ có tổng hợp suy xét rõ ràng.
Viên Thánh Sở là người đầu tiên lên tiếng giúp đỡ, tất cả thường ủy tỉnh ủy cũng đều trở nên thận trọng vì sự tức giận của Trương Thanh Vân, thậm chí có người phải cúi đàu nghĩ lại, nhưng Viên Thánh Sở vẫn rất tự nhiên, khí độ hiên ngang.
- Dựa theo ý của tôi thì nhân tuyển cho chức vụ trưởng phòng tổ chức tỉnh Giang Nam đã có hai người phù hợp điều kiện, tất nhiên cũng có một nhóm người phù hợp điều kiện. Có phải trong số những người phù hợp điều kiện thì Lí Thiều Sơn và Chung Lăng là có điều kiện nhất hay không?
- Vấn đề này khó ai có câu trả lời thuyết phục, nếu đã như vậy vì sao chúng ta mở hội nghị chỉ vì thảo luận về hai người này? Ai có thể nói cho tôi biết, trong sự kiện rõ ràng này có vấn đề gì?
Lúc đầu Trương Thanh Vân mở miệng với nụ cười trên môi, nhưng hắn càng nói về sau thì nụ cười càng nhạt. Lúc đầu Viên Thánh Sở ở bên cạnh còn chưa cảm thấy gì, nhưng hắn càng nghe càng cảm thấy có hương vị khác lạ, cuối cùng vẻ mặt cũng biến đổi, có vẻ rất xấu hổ.
Lời chất vấn của Trương Thanh Vân chính là trách móc những người bên cạnh mình không có chủ kiến, thật ra chẳng phải phê bình ban ngành không đoàn kết và tạo nên phe phái sao? Trương Thanh Vân nói ra những lời này thì đám thường ủy tỉnh ủy chợt câm như hến, ngay cả Viên Thánh Sở cũng phải ẩn nhẫn trở lại.
Khi Trương Thanh Vân cường điệu vấn đề đoàn kết thì đã đập bàn, chỉ trích những con sâu làm rầu nồi canh, lời lẽ cực kỳ hùng hồn. Viên Thánh Sở tuy công tác còn chưa quá lâu nhưng cũng hiểu tõ đại khái tính cách của Trương Thanh Vân.
Hơn nữa nhiều năm qua Trương Thanh Vân có rất nhiều hung danh, Viên Thánh Sở cũng nghe được nhiều truyền thuyết về Trương Thanh Vân. Trước khi hắn đến Giang Nam thì đã từng nhận được đủ các lời khuyên, các lời cảnh báo, mà tám chín phần những lời nói như vậy đều nói về đa͙σ lý sống chung với Trương Thanh Vân.
Viên Thánh Sở đã đến Giang Nam khá lâu, trước nay Trương Thanh Vân chưa từng nổi giận, cũng tỏ vẻ giúp đỡ công tác của hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy có chút lâng lâng. Bây giờ Trương Thanh Vân đột nhiên trở mặt, Viên Thánh Sở giống như úp đầu vào băng, vì vậy hắn mới ý thức mình phạm vào điều kiêng kỵ.
Viên Thánh Sở ý thức được vấn đề này thì Trần Hiểu cũng hiểu ra, nếu so với Viên Thánh Sở thì hắn càng có lịch sử máu chảy đầm đìa với Trương Thanh Vân. Vào thời đại của Thang Vận Quốc thì Trần Hiểu đã có ý đồ phân tranh cao thấp với Trương Thanh Vân, nhưng hắn liên tục bị Trương Thanh Vân chèn ép, đầu tóc đầy bụi, suýt chút nữa thì phải sớm cáo lão về hưu.
Trần Hiểu cũng biết rõ vào thời điểm mấu chốt thì Trương Thanh Vân rất ghét những kẻ dùng cờ hiệu của mình để tranh đấu, hơn nữa trước đó hắn đã nhấn mạnh đoàn kết. Khi Trần Hiểu nghĩ đến vấn đề này thì vã đầy mồ hôi, cảm thấy hôm nay mình quá liều lĩnh.
Thực tế thì Trần Hiểu quá đề cao chính mình đồng thời lại đánh giá thấp đối thủ, hắn đã dùng trăm phương ngàn kế với thế trục ngày hôm nay, mà hắn và Viên Thánh Sở lại trực tiếp ma sát ở phương diện nhân sự.
Viên Thánh Sở thường không quan tâm đến Trần Hiểu ở phương diện người giúp việc ở khối chính quyền, đối với một số vị trí không quan trọng thì trực tiếp đề cử lên phòng tổ chức, đối với một số vị trí mấu chốt thì hắn cũng khinh thường liên hệ với Trần Hiểu mà trực tiếp báo cáo tình huống với Trương Thanh Vân, điều này làm cho Trần Hiểu cảm thấy khó thích ứng.
Điều càng làm cho Trần Hiểu cảm thấy khó thích ứng chính là Viên Thánh Sở thích thu mua nhân tâm, nhiều thuộc hạ cũ của Thang Vận Quốc trước kia đều bị hắn lôi kéo. Ví dụ như bí thư thị ủy Thanh Giang Chung Lăng, khi Chung Lăng tiến lên làm bí thư thị ủy Thanh Giang thì người ra tay trợ giúp chính là Trần Hiểu.
Nhưng bây giờ Chung Lăng lại cấu kết làm bậy với Viên Thánh Sở, hơn nữa Viên Thánh Sở còn dõng dạc vỗ ngực nói sẽ giúp Chung Lăng tiến vào vị trí thường ủy tỉnh ủy. Điều này làm cho Trần Hiểu cảm thấy có thể nhẫn mà không thể nhịn, vì vậy mới tạo ra thế cục hôm nay.
Dựa theo suy nghĩ của Trần Hiểu, hắn đề của Lí Thiều Sơn, mà Lí Thiều Sơn lại có quan hệ thân thiết với Trương Thanh Vân, như vậy hội nghị thường ủy sẽ thiên về một phía, hắn có thể tìm ra cảnh tượng mới, đồng thời cũng ép đầu Viên Thánh Sở.
Nhưng cục diện cuối cùng lại chẳng phải là như vậy, thế lực hai bên ngang nhau, hai bên tạo nên thế giằng co ở hội nghị thường ủy, khó thể phân tranh thắng bại. Ngược lại hai bên còn làm Trương Thanh Vân tức giận, vì vậy trong lòng Trần Hiểu cực kỳ uể oải và sợ hãi.
- Bí thư, chức trưởng phòng tổ chức này quá quan trọng, quá mấu chốt, đáng lý ra sẽ không nên đề cử theo quy tắc thông thường, vì vậy khó tránh khỏi có vài vấn đề bất công.
- Thực tế khi cạnh tranh vị trí mấu chốt thường có rất nhiều nhân tuyển, chúng tôi chủ yếu suy xét những người phù hợp, chỉ cần có lợi cho công tác tổ chức ở Giang Nam là được. Như vậy chúng ta có thể chọn trúng người.
Trần Hiểu cẩn thận nói.
Việc đã đến nước này thì Trần Hiểu cũng chỉ còn cách cố gắng vãn hồi thế cục, hắn dù sao cũng cộng tác lâu dài với Trương Thanh Vân, hắn có thể phỏng đoán được vài tâm tư của đối phương, vì vậy bắt đầu di chuyển chủ đề.
- Thật ra, bí thư, cũng có người phù hợp, đó chính là phó phòng thường vụ phòng tổ chức, đồng chí Lý Vũ Hiệp. Anh ấy có kinh nghiệm công tác phong phú, bản lĩnh lý luận vững chắc, tính tích cực rất cao, chú tâm công tác, tôi thấy anh ấy hoàn toàn có thể đảm nhiệm vị trí trưởng phòng tổ chức.
Trần Hiểu lại nói.
Lúc này Trần Hiểu đề cử có vẻ khá trúng trọng tâm, nếu nói về phương diện năng lực thì hắn chẳng phải không có sự chuyên nghiệp và học vấn, chẳng qua trước nay thường đi đường vòng, thường tự làm cho sự việc thêm rối mà thôi.
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn đám người thường ủy tỉnh ủy, Trần Hiểu tiếp tục nói:
- Khuyết điểm duy nhất của đồng chí Lý Vũ Hiệp chính là đắc tội nhiều người, anh ấy là phó phòng tổ chức nhiều năm thì khó tránh khỏi vấn đề này.
Trương Thanh Vân cười nhạt một tiếng nói:
- Sao? Đề nghị như vậy, ý của anh là tất cả mọi người trong hội nghị hôm nay không ai đả động đến đồng chí Lý Vũ Hiệp, như vậy cũng vì bình thường anh ta đắc tội nhiều người, bây giờ không ai muốn nhắc đến tên anh ta sao?
Vẻ mặt Trần Hiểu chợt biến đổi, hắn liên tục khoát tay nói:
- Bí thư, tôi cũng không phải nói ngày hôm nay, nhưng vấn đề đồng chí Lý Vũ Hiệp phù hợp với chức vụ trưởng phòng tổ chức là sự thật.
Trương Thanh Vân gõ mặt bàn mà trầm ngâm không nói, lúc này phó chủ tịch thường vụ Quý Đông Phương lại nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của bí thư Trần, đồng chí Lý Vũ Hiệp trầm ổn, kinh nghiệm phong phú, lý lịch chu đáo, nếu so sánh với hai vị vừa rồi thì rõ ràng rất thích hợp với vị trí trưởng phòng tổ chức.
Quý Đông Phương nói xong thì tất cả mọi người trong hội nghị cũng lên tiếng giúp đỡ, lúc này tất cả đều cùng một nhịp, đã không còn có kẻ nào dị nghị. Nếu nhìn qua tình cảnh bây giờ thì thấy tình huống tranh đấu vừa rồi chỉ là chó má, chẳng qua chỉ là đấu khí mà thôi.
- Không cần phải đưa ra kết luận quá sớm, việc này còn phải tiếp tục châm chước.
- Anh Trần, anh phụ trách xem xét tình huống, anh đến liên hệ với những người kia, xem như khảo sát sơ bộ.
- Nhất định phải làm sao cho khách quan công chính, làm tốt công tác này là cực kỳ quan trọng, vì tôi phán đoán trung ương sẽ không bác bỏ kiến nghị của chúng ta, vì vậy qua loa là không được.
- Vâng, tôi đảm báo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Trần Hiểu nói, gương mặt tràn đầy nụ cười.
Viên Thánh Sở thì vã đầy mồ hôi trán, hắn tự cho rằng mình có chút lực lượng, hôm nay hắn giao chiến chính diện với Trần Hiểu và chiếm chút thượng phong, nhưng đến lúc này hắn mới hiểu, chút lực lượng kia trước mặt Trương Thanh Vân quá ngây thơ và buồn cười.
Trong lòng Trương Thanh Vân đã sớm có nhân tuyển, hơn nữa trên hội nghị thường ủy quá triệt ý chí thì hắn không có động tác dư thừa. Trần Hiểu, Quý Đông Phương đều là những người thông minh tuyệt đỉnh, bọn họ sẽ tiếp thu đầy đủ ý đồ của Trương Thanh Vân sau đó nhanh chóng đưa sự việc phát triển theo hướng đúng đắn.
Nhìn chung thì Viên Thánh Sở lôi kéo một vài người ở thường ủy cũng không phải nhằm vào Trương Thanh Vân, uy vọng của Trương Thanh Vân không thể nào rung chuyển, ít nhất thì Viên Thánh Sở cũng khó thể làm gì được. Khoảnh khắc này hắn mới chính thức thanh tỉnh, khoảng cách đến hội nghị thường ủy vẫn còn rất xa xôi