Trong phòng làm việc bùng lên hương trà nồng đậm, Trương Thanh Vân tự mình pha trà cho Viên Thánh Sở, cũng giới thiệu những lợi ích và kỹ xảo khi dùng trà. Viên Thánh Sở nghe rất chân thành, chốc chốc lại gật đầu, hai người có vẻ rất hòa hợp.
Trà được vài ly Trương Thanh Vân mới thở dài một hơi nói:
- Anh Viên, nói thật, anh đến quá kịp thời. Những năm này tôi rất gấp, ban ngành Giang Nam chúng ta còn chậm chạp thì sẽ rất mất mặt.
- Bây giờ Giang Nam có thể nói là khá rối, tôi là một người vừa làm cha vừa làm mẹ, áp lực quá lớn, cũng không có năng lực làm tốt tất cả, bây giờ anh đến thì quá tốt.
- Anh Viên, tình hình rất nghiêm trọng, bây giờ sáu tỉnh Trung Nguyên chúng ta không ai nhường ai, cạnh tranh rất dữ dội. Giang Nam chúng ta gần đây luôn bất an, nhưng bây giờ chúng ta cũng rớt lạ phía sau quá xa, chúng ta cần phải xem xét rất nhiều vấn đề.
Trương Thanh Vân nói đến đây thì dừng lại một chút rồi nói:
- Anh Viên, hai người chúng ta đều chưa quá năm mươi, chắc anh cũng nghe thấy những tin đồn rồi chứ. Cả nước có nhiều tỉnh thành và khu tự trị nhưng ban ngành Giang Nam được trẻ hóa nhất, nói dễ nghe một chút, chính là người khác chú ý đến chúng ta, đợi biểu hiện của chúng ta.
- Nói khó nghe thì có nhiều người đang chờ chúng ta phạm sai lầm để chế giễu. Vì vậy trước tiên chúng ta phải có chung một nhận thức, dù thế nào thì cũng không cho người khác chế giễu, Giang Nam chúng ta không thể tụt hậu trong cạnh tranh với các tỉnh khác.
Trương Thanh Vân nói trắng ra, Viên Thánh Sở nghe nói như vậy thì vẻ mặt hòa hoãn một chút, hắn nói:
- Điều này là đương nhien, bí thư, tôi mới đến mà anh đã tín nhiệm như vậy, tôi thật sự cảm thấy rất vui.
- Không gạt anh, trước khi tôi đến Giang Nam đã có người ở Hoàng Hải nói Trương Thanh Vân không dễ sống chung, quá hà khắc và cay nghiệt, xem ra phải gặp mặt mới biết được, phần lớn tin đồn chỉ là nhảm nhí.
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn cùng Viên Thánh Sở nhìn nhau, sau đó hai người cùng cười lên ha hả. Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân thu nạp nụ cười rồi nói:
- Tôi còn không ngờ mình ó danh tiếng lớn như vậy, Hoàng Hải đã có nhiều người biết tôi không dễ sống chung, không đơn giản, đúng là không đơn giản, nên cạn ly.
Viên Thánh Sở nói:
- Dù không đơn giản nhưng bây giờ tôi đến làm một tư lệnh ở Giang Nam, dù sao nah cũng phải giúp đỡ công tác của tôi, chúng ta có chung nhận thức hay không cũng chẳng sao. Trước khi đến tôi đã trò chuyện với đồng chí Đông Phương, lý luận của anh ấy rất cao, tôi rất thỏa mãn với một trợ thủ như vậy.
Trương Thanh Vân khoát tay nói:
- Anh là chủ tịch tỉnh của Giang Nam chúng tôi, tôi không ủng hộ anh thì ủng hộ ai? Anh Viên, thời buổi này rất căng, lá gan không nên quá nhỏ, cần phải buông tay buông chân làm việc, không cần phải quan tâm đén hai chữ thay mặt . Thay mặt chủ tịch cũng là chủ tịch, chỉ cần anh có thể làm tốt vì cục diện Giang Nam, hai chữ này không là vấn đề.
Trương Thanh Vân tỏ thái độ rất nhnah, cũng khẳng định sẽ thả quyền cho Viên Thánh Sở, cũng để cho Viên Thánh Sở đi xử lý toàn diện công tác khối chính quyền, dưới điều kiện không quá khác biệt thì tất cả chăng có vấn đề. Nếu có gì đó khác biệt thì hai bên sẽ phân tích cụ thể, mọi người cùng hợp sức hợp mưu giải quyết.
Trương Thanh Vân không có quá nhiều thời gian, hắn không thể từng bước để Viên Thánh Sở thích ứng công tác, hắn phải dùng đao mạnh chém nhanh, phải vận động Viên Thánh Sở làm tốt công tác hòa hợp.
Không thể không nói đây là một khiêu chiến không nhỏ, dù sau này thế nào thì Trương Thanh Vân và Viên Thánh Sở đều là cán bộ trẻ, Trương Thanh Vân là một người chưa có kinh nghiệm làm bí thư tỉnh ủy, Viên Thánh Sở cũng không có kinh nghiệm làm chủ tịch tỉnh. Hai người bọn họ kết hợp thì bản thân chính là một khiêu chiến, huống hồ bây giờ cả hai đều gặp áp lực lớn ở bên ngoài?
Trương Thanh Vân nói rất rõ với Viên Thánh Sở, hắn phân tích từng cục diện, từng tình huống các thành phố, những ưu thế cố hữu của Giang Nam, những đièu kiện hoàn cảnh xấu, rõ ràng có ý vị nhồi nhét.
Cuối cùng Trương Thanh Vân nói:
- Anh Viên, tình huống đại khái là như vậy, có thể có nhiều điểm chưa chu toàn, có nhiều chỗ anh có thể hỏi tôi, cũng có những vấn đề anh nên liên hợp với Quý Đông Phương. Tất nhiên, anh cũngc ó thể nghiên cứu và đưa ra phán đoán của riêng mình.
- Tôi là người trực tiếp, khối chính quyền chính quyền tôi ủy thác cho anh, anh nhanh chóng phát triển dựa theo ý đồ của mình, nếu gặp vấn đề đau đầu hay trở lực thì cứ nói với tôi, để tôi xem đám người kia có giác ngộ lên không.
Viên Thánh Sở có chút cảm động, hắn đứng lên chắp tay nói:
- Nghe vua nói vài lời bằng đọc sách trăm năm, sau khi nghe vài lời của bí thư thì những nghi ngờ của tôi vài ngày qua đã tan biến, tôi sẽ toàn tâm toàn ý, có lực lượng, sẽ thật sự tiến vào trong công tác.
Viên Thánh Sở bốn mươi tám tuổi, hắn bảo dưỡng rất khá, nhìn qua có vẻ rất trẻ. Những năm qua hắn liên tục hoạt động giữa các lãnh đa͙σ là người già, bây giờ có thể hợp tác với một người gần như cùng thế hệ như Viên Thánh Sở, vì vậy mà trong lòng cảm thấy không giống như bình thường, cảm thấy hai bên liên hệ rất thông.
... ....
Thủ đô vẫn nóng bức, liên tục một tháng không mưa, vừa nóng vừa khô hạn, thời gian rất khó khăn.
Bệnh viện Tổng hậu cần thủ đô, trong phòng chăm sóc đặc có một người đang nằm ngửa trên giường, vẻ mặt tái nhợt, vì nguyên nhân dùng hóa chất chữa bệnh nên tó đã tróc ra rất nhiều, bộ dạng già nua nói không nên lời.
Cao Khiêm lớn hơn một giáp so với Trương Thanh Vân, hắn đã năm mươi ba tuổi nhưng nhìn bộ dạng vào lúc này dù nói là sáu bảy mươi cũng có người tin. Trước đây cặp môi của Cao Khiêm luôn đỏ thẫm nhưng bây giờ đã thâm tím, vì nguyên nhân môi mỏng nên nhìn qua không quá phù hợp.
Đặt biệt là trị bệnh bằng nhiều hóa chất nên làn da Cao Khiêm trắng bệch, không còn chút máu, vì vậy nếu nhìn qua sẽ khó thể phân biệt nam nữ, làm cho người xem cảm thấy bức bối. Lúc này cửa phòng bệnh mở ra, bên ngoài là một khoảng sân nhỏ, trong sân là hoa hồng đua nhau nở. Dù bây giờ đang ở vào thời điểm nóng bức khô hạn nhưng hoàn cảnh của bệnh viện giống như không liên quan đến thế giới bên ngoài, chỗ này rõ ràng là một vùng thế nɠɵạı đào viên.
Bộ dạng Cao Khiêm đơn lẻ, thận trọng, cặp mắt lâu lâu mới hoạt động, cũng không ai biết trong lòng hắn đang nghĩ gì. Trong lúc làm quan hắn thường hay giả bệnh, nhưng lúc này hắn không còn cơ hội giả bệnh, hắn thật sự dính bệnh.
Một tiếng két vang lên, cửa phòng mở ra, Nghê Thu Nguyệt mang theo một hộp cơm được giữ ấm tiến vào phòng. Cao Khiêm thấy Nghê Thu Nguyệt thì ánh mắt có chút sức sống, hắn hoạt động cơ thể nói:
- Thu Nguyệt đến rồi à?
Giọng điệu của Cao Khiêm có chút khàn khàn, cũng không phải vì cảm sốt, vì sự tra tấn của bệnh tật.
Nghê Thu Nguyệt cười cười nói:
- Mang đến cho anh một phần miến nấu thịt bò, là món anh thích ăn nhất.
Cao Khiêm gật đầu, hắn chỉ lên đầu giường nói:
- Đặt lên đó đi, anh sẽ ăn, bây giờ em ngồi chơi chốc lát.
Nghê Thu Nguyệt ngồi ngang đầu Cao Khiêm, nàng nhìn hắn, trong lòng có chút không đành lòng, nàng trầm mặc một lúc rồi nói:
- Hôm nay chuyên gia nước Mỹ cũng đã đến, giám đốc Hà nói loại bệnh của anh không phải là không có biện pháp, chủ yếu là anh phải óc lòng tin.
Cao Khiêm lại cười, hắn không nói lời nào, ánh mắt nhìn về phía Nghê Thu Nguyệt, hắn đột nhiên nói:
- Hôm qua em không ngủ sao?
Nghê Thu Nguyệt ngạc nhiên ngẩng đầu, nụ cười trên mặt Cao Khiêm không đổi, hắn khoát tay với nàng. Nghê Thu Nguyệt vươn tay ra, Cao Khiêm cầm lấy, trong ánh mắt hắn có cái nhìn dịu dàng, một lúc lâu sau mới nói:
- Chuyện này anh biết, em dứt khoát sang Mỹ đi, bên đó em có tương lai tốt, nghe lời anh, tin tưởng anh.
Bàn tay Nghê Thu Nguyệt chợt run lên, nàng cảm thấy ánh mắt của Cao Khiêm hôm nay cực kỳ sắc bén, giống như nhìn thấu tất cả thế gian, điều này làm nàng không có dũng khí đối mặt.
Giọng điệu của Cao Khiêm rất bình thản nhưng rõ ràng đang rất buồn khổ, Nghê Thu Nguyệt muốn an ủi hắn vài câu, nhưng nàng biết Cao Khiêm đã biết về bệnh tình của mình, tất cả những lời an ủi chỉ là dư thừa.
Hai người rơi vào trầm mặc, Cao Khiêm dần buông tay Nghê Thu Nguyệt ra, hắn nói:
- Dù là thế nào thì em cũng hy sinh cho tôi rất nhiều, nhưng nếu xét về phương diện khác thì em hy sinh cũng có thu hoạch, chúng ta kết hôn nhiều năm, hai bên đều công bằng, có phải không?
Nghê Thu Nguyệt liếc mắt nhìn Cao Khiêm, nàng không nói gì. Cao Khiêm dừng lại một chút rồi nói:
- Em là vợ anh, điều này sẽ không biến đổi, những thứ khác đều có thể thay đổi nhưng nhiều năm qua điều này chưa từng cải biến, đây là chuyện anh rất vui mừng.
Cao Khiêm nhìn Nghê Thu Nguyệt:
- Tất nhiên, sau này sẽ có biến hóa, nhưng anh thấy khả năng này là không lớn, hì.
Cao Khiêm hì một tiếng, sau đó hắn không nói thêm lời nào mà nhắm mắt lại. Gương mặt Nghê Thu Nguyệt đỏ lên, nàng mấp máy môi muốn nói nhưng không nên lời, nàng hít vào một hơi thật sâu cố gắng làm mình bình tĩnh.
Cao Khiêm không nói, hắn nhắm mắt ngủ, Nghê Thu Nguyệt ở lâu cũng vô ích, vì vậy nàng lui ra ngoài, lúc cuối cùng còn liếc mắt nhìn Cao Khiêm. Nàng trước nay không có cảm tình với người đàn ông này, nhưng khoảnh khắc vừa rồi nàng cảm thấy có chút không đành lòng.
Cửa đóng lại, Cao Khiêm mở to mắt, ánh mắt lấp lánh, vẻ mặt phức tạp.
Những tiếng rột roạt vang lên, Cao Khiêm đột nhiên lấy ra một cái nhẫn như có phép thuật. Chiếc nhẫn này rất đơn sơ, nhìn không rõ chất liệu, Cao Khiêm híp mắt, sau đó hần nhắm mắt, lệ nóng tuôn trào.
Những khổ sở của Cao Khiêm thì người bình thường khó thể hiểu ra, hắn là một người đàn ông nhưng không có sinh lý của đàn ông, cả đời này hắn có bao nhiêu tiếc nuối?
Cảm tình của Cao Khiêm với Nghê Thu Nguyệt thì người thường cũng khó thể hiểu được, hai người chỉ có danh nghĩa là vợ chồng, nhưng thật ra Cao Khiêm rất yêu mến Nghê Thu Nguyệt, loại cảm giác yêu mến này chẳng phải là tình yêu nam nữ, là một cảm giác muốn được che chở.
Loại cảm giác che chở này không thể kiềm chế, đã từng có một lần Nghê Thu Nguyệt là cậy trụ chống đỡ tinh thần của Cao Khiêm, điều này người bình thường khó thể hiểu, thậm chí cả Nghê Thu Nguyệt cũng khó hiểu, vì vậy Nghê Thu Nguyệt muốn lẩn tránh Cao Khiêm.
Sự kiện Nghê Thu Nguyệt phản bội là đả kích tàn khốc nhất với Cao Khiêm, là sự việc tàn nhẫn. Trong lòng Cao Khiêm luôn canh cánh điều này, dù đến bây giờ hắn vẫn chưa xóa tan được nó, biết đâu nếu đời cho hắn là một người đàn ông bình thường như bao người khác thì sự việc như vậy sẽ không xảy ra?