- Đúng vậy, cơn mưa này rất đúng lúc, sẽ rất khó bại lộ.
Trương Thanh Vân khẽ cười một tiếng, hắn và Vương Cương Vân ngồi nói chuyện chẳng qua muốn làm hòa hoãn bầu không khí. Khoảng thời gian này Vương Cương Vân liên tục quản chế tất cả động tĩnh của tỉnh ủy, hôm nay nội dung báo cáo của hắn với Trương Thanh Vân lại càng kinh người.
Hôm qua Trương Thanh Vân còn tiếp nhận điện thoại của tổ công tác ủy ban kỷ luật trung ương, bọn họ nói nhân viên công tác phát hiện camera quản chế ở chỗ dừng chân, đây là sự kiện trực tiếp uy hiếp đến sự an toàn của bọn họ.
Trương Thanh Vân tự mình sắp xếp cho tổ công tác thay đổi khách sạn, hơn nữa còn sắp xếp hai nhân viên cảnh sát ở trung đoàn cơ động có nhiệm vụ bảo vệ an toàn. Tình thế Giang Nam lúc này như trống trận nổi lên, đột nhiên dồn dập, đường chết đường sống, thắng bại chỉ ở trong một ý nghĩ.
Đối với Trương Thanh Vân thì nhiệm vụ quan trọng nhất chính là lựa chọn người phụ trách hành động của trung ương lần này, hắn trực tiếp quét dọn, trực tiếp đưa những kẻ ảnh hưởng đến đại cục và thắng bại ra ngoài.
Thời điểm nên ra tay đã đến.
- Bây giờ ai đang ở trong khách sạn?
Trương Thanh Vân thản nhiên nói, hắn chỉ vào khách sạn Vienna cách đó không xa:
- Anh nói sơ qua những tình huống khi tổ trưởng Lưu tổ công tác của ủy ban kỷ luật trung ương nói chuyện với bí thư Thang, ám hiệu bên trong tỉnh ủy có đồng chí xảy ra vấn đề, anh ấy trả lời thế nào?
Vương Cương Vân nói:
- Bí thư trả lời, vấn đề của tỉnh ủy Giang Nam là vấn đề ở diện rộng, không phải tập trung trên một người. Nếu tỉnh ủy Giang Nam có vấn đề thì trung ương nào còn sắp xếp công tác? Đây là mâu thuẫn.
- Anh ấy còn nói vấn đề Giang Nam tốt nhất nên dựa vào sự giải quyết của tỉnh ủy Giang Nam, anh ấy không bài xích lãnh đa͙σ của trung ương, chẳng qua các đồng chí trung ương không hiểu tình huống Giang Nam, nếu không biết rõ tình huống thì sao có thể công tác? Nếu công tác không tiến triển, đây là kết quả mà tổ chức không muốn thấy.
- Nếu đã như vậy thì sao không dựa vào tỉnh ủy Giang Nam? Tổ công tác của ủy ban kỷ luật trung ương cần liên lạc trao đổi ý kiến với lãnh đa͙σ tỉnh ủy, như vậy mới có thể thật sự làm tốt công tác, mới thật sự giải quyết được vấn đề.
Trương Thanh Vân vỗ đầu, nếu không phải hắn tín nhiệm Vương Cương Vân thì sẽ tuyệt đối không tin Thang Vận Quốc có thể nói ra những lời như vậy. Lão luôn mồm nói không bài xích trung ương, nhưng từng câu từng chữ kia có câu nào chữ nào không chống lại trung ương?
Nếu tất cả các tỉnh đều là như vậy thì thật sự quá đáng sợ.
- Chuẩn bị sẵn, khi bọn họ tan họp thì nghĩ biện pháp khống chế bí thư Cao, khi tất yếu có thể dùng biện pháp cưỡng chế.
Trương Thanh Vân thản nhiên nói.
Vương Cương Vân lập tức ngồi thẳng lên, hắn thật sự không tin vào tai mình. Cao Khiêm đường đường là phó bí thư tỉnh ủy, nói khống chế là khống chế sao? Đây là chuyện mà một cục trưởng cục công an có thể làm sao? Dù là thế nào thì đây cũng là xã hội pháp chế, không có các giấy tờ và thủ tục tương quan thì không thể lựa chọn biện pháp cưỡng chế, hơn nữa đối phương lại là phó bí thư tỉnh ủy.
Trương Thanh Vân híp mắt mỉm cười nói:
- Tôi không nói anh làm việc quá lộ, chỉ là anh nghĩ biện pháp đưa anh ta ra chỗ khác, tôi có lời muốn nói với anh ta. Anh có thể liên lạc cùng hành động với ủy ban kỷ luật trung ương, khoác lớp da của bọn họ là tốt nhất.
Trương Thanh Vân đột nhiên lên giọng:
- Tốt lắm, cụ thể là thế nào thì anh nghĩ biện pháp, tối nay tôi muốn gặp anh ấy.
- Vâng!
Vương Cương Vân thở dài một hơi, hắn nghiêm túc nói. Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Vương Cương Vân, vẻ mặt không chút biểu cảm, hắn tiếp tục nói:
- Thông báo cho ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, đêm nay sẽ hành động, không buông tha những người nên bắt.
- Mặt khác thông báo cho cảnh sát và quân đội, lập tức phong tỏa tất cả con đường ra sân bay, nhà ga, phong tỏa tất cả địa phương có thể di chuyển, phong tỏa tin tức, không lộ ra bất kỳ một câu nào.
Trương Thanh Vân từng ra những mệnh lệnh như vậy, bây giờ hắn cực kỳ bình tĩnh. Nhưng Vương Cương Vân nghe được những lời như vậy mà đầu lưỡi khô đắng, tâm tình chấn động. Bây giờ hắn ngoài thân phận là cục trưởng cục công an tỉnh Giang Nam, hơn nữa còn là phó tổ trưởng tổ hành động đặc biệt, có nhiệm vụ truyền đạt mệnh lệnh của thượng cấp, thống nhất bước đi, tất cả là công tác của hắn.
- Nghe rõ chưa?
Trương Thanh Vân lạnh giọng nói.
- Nghe rõ.
Vương Cương Vân cố sức nói, Trương Thanh Vân nhíu mày, thân thể Vương Cương Vân chợt chấn động, hắn lớn tiếng ní:
- Nghe rõ, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
Trương Thanh Vân khẽ khoát tay, Vương Cương Vân kéo cửa xe, bên ngoài có hai người cầm dù chờ sẵn. Một tiếp ầm vang lên, cửa xe đóng lại, đoàn người Vương Cương Vân lập tức biến mất trong làn mưa.
Mưa vẫn rơi, càng lúc càng nặng hạt không dứt. Lái xe quay đầu lại nhìn vài lần nhưng Trương Thanh Vân cũng không mở cửa xe, hắn chỉ dùng ánh mắt hăng hái nhìn làn mưa bên ngoài.
Trời mưa quá lớn, đường đầy nước trắng xóa, tình cảnh mênh mông rất đồ sộ, làm người ta sinh ra cảm giác đất trời mênh mông mờ mịt. Có vài người đi bên đường, dù căn bản cũng khó thể chịu được mưa gió, mưa phả lên như xối nước. Trên đường vẫn có rất nhiều xe chạy qua, bánh xe lướt nước, những hàng nước dạt sang hai bên, sương mù bùng lên, tầm nhìn càng thấp.
Trương Thanh Vân chậm rãi nhắm mắt, nếu nói hắn không căng thẳng thì chẳng qua chỉ là dối mình lừa người. Hắn đã từng trải qua nhiều chuyện đại sự, nhưng đây là lần đầu tiên hăn cảm thấy trong lòng khó có ý nghĩ hoàn thiện. Sự việc phát triển đến mức này đã làm cho Trương Thanh Vân đại khái hiểu được nhiều vấn đề.
Chuyện Giang Nam căn bản không phải của riêng Giang Nam, hơn nữa còn liên quan đến đấu tranh cấp cao, đã vượt qua sự tồn tại ở một địa phương. Đáp án sắp được đưa ra, đối với Trương Thanh Vân thì cấp bậc hiện tại cũng làm hắn không dám nói ra lời chắc chắn.
Nhưng dù thế nào thì Trương Thanh Vân cần phải nắm chắc cục diện Giang Nam, hắn phải đảm bảo Giang Nam không loạn.
- Lái xe.
Trương Thanh Vân nói, âm thanh vừa dứt thì xe khởi động, vài giây sau đã khuất trong làn mưa và sương mù dày đặc.
Sảnh khách quý của khách sạn đèn hoa rực rỡ, trong một gian phòng cao nhã xa hoa, bốn phía vách tường đều là những bức tranh sơn thủy đặt trong khung kiếng, dưới mặt đất là thảm đỏ, những hàng ghế cổ được bọc da thật làm người ta sinh ra cảm giác ấm áp.
Trương Thanh Vân ngồi ở vị trí ghế sa lông chủ vị, đối diện hắn là Cao Khiêm. Trương Thanh Vân đã hành động, lúc này trong phòng có hai người đứng sau lưng Cao Khiêm, tình cảnh căng thẳng.
- Chủ tịch, đây là có chuyện gì xảy ra? Điều này đúng là vớ vẩn, anh giam lỏng tôi sao? Anh dựa vào cái gì? Anh làm gì có quyền lợi như vậy?
Cao Khiêm nhìn trái nhìn phải, bộ dạng có chút kích động.
Trương Thanh Vân cau mày, hắn không che giấu:
- Có thể nói là như vậy, còn vì sao, anh yên tâm, đừng vội, chúng ta sẽ chậm rãi nói chuyện.
Trương Thanh Vân dừng lại một chút, hắn ngồi thẳng người, giọng điệu trở nên nghiêm khắc:
- Đồng chí Cao Khiêm, hôm nay tôi đại biểu tổ chức nói chuyện với anh, cuộc nói chuyện hôm nay cực kỳ quan trọng, tôi hy vọng anh có thể chuyên chú, không nên tạo ra sai lầm.
Cao Khiêm sững sờ, hắn nhìn gương mặt chăm chú và lạnh lùng của Trương Thanh Vân mà tâm tình chợt hoảng hốt không hiểu nguyên nhân, đáng lý ra hắn cực kỳ lo lắng, bây giờ hắn bị dọa càng thêm ớn lạnh. Một lúc lâu sau hắn mới nói:
- Có vấn đề gì xin cứ hỏi, không cần nói nhiều.
Trương Thanh Vân khẽ cười nói:
- Chuyện thứ nhất tôi muốn nói cho anh, chính là từ bây giờ , cũng chính là khi tôi và anh nói chuyện, anh đã không còn là thường ủy tỉnh ủy, uy viên tỉnh ủy, phó bí thư tỉnh ủy Giang Nam. Mong anh nhớ kỹ điều này, đồng thời cũng hy vọng anh chuẩn bị tâm lý.
- Dù kết quả chúng ta nói chuyện là thế nào, sau khi kết thúc thì anh phải rời khỏi Giang Nam, sự việc ở Giang Nam không cần anh phải lo lắng, khi cần phối hợp thì sẽ có nhân viên tương quan tìm đến anh.
- Cái gì?
Vẻ mặt Cao Khiêm chợt biến đổi, hắn đột nhiên muốn đứng lên nhưng từ phía sau có hai bàn tay đặt lên hai bờ vai của hắn. Tuy người ở phía sau không quá dùng sức nhưng hành động của Cao Khiêm cũng bị chế ngự, Cao Khiêm lại ngồi xuống mặt ghế.
Khi Cao Khiêm ngồi xuống thì tâm tình cũng lạnh như băng, trán vã mồ hôi như hạt gạo. Lúc này dáng vẻ bệ vệ của hắn đã không còn, bây giờ chỉ còn lại sự sợ hãi.
- Hừ, dựa vào cái gì? Tôi muốn được thấy thông báo của trung ương, anh...Anh không tự mình làm loạn đấy chứ?
Cao Khiêm nói, giọng điệu tuy có vẻ cứng nhưng rõ ràng rất mềm.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn nói:
- Anh nói rất đúng, tạm thời đây là ý của tôi, nhưng anh yên tâm, ngày mai cục tổ chức trung ương sẽ có thông báo, tuyệt đối sẽ không có sai lầm.
Cao Khiêm ngây người tại chỗ, hắn đột nhiên bộc phát:
- Anh dựa vào cái gì? Anh có quyền lợi miễn chức một thường ủy tỉnh ủy sao? Anh đúng là to gan, vi phạm nguyên tắc của tổ chức.
- Anh nên lập tức thả tôi ra, xem như sự việc hôm nay chưa từng phát sinh, nếu không dù đến trung ương thì tôi cũng sẽ không bỏ qua, nhất định phải lấy lại lẽ công bằng.
Cao Khiêm rất kích động, nhưng hai người phía sau hắn đã áp chế tất cả, tuy vậy động tác của hắn cũng làm cho những ly trà trên bàn đổ vỡ tràn lan.
- Đủ rồi.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn vỗ bàn lạnh lùng nhìn Cao Khiêm, ánh mắt như đao.
Cao Khiêm bị động tác và tiếng quát của Trương Thanh Vân làm cho khựng người, hắn luống cuống vì Trương Thanh Vân phát hỏa, bây giờ hắn như củi cháy ném vào nước lũ, tất cả đều tắt ngấm.
- Cao Khiêm, đến nước này rồi anh còn cố gắng bấu víu sao? Đúng là có thể làm người ta bội phục. Chưa nói đến những thứ gì khác, tôi chỉ cần nói ra một vấn đề, anh nắm bí thư Thang Vận Quốc, nhiều lần đưa ra uy hiếp, đây là tình huống vi phạm kỷ luật nghiêm trọng.
- Miễn chức phó bí thư của anh chỉ là một sự kiện bắt đầu mà thôi, bây giờ nếu anh tiếp tục có thái độ này thì chỉ có thể nói là quá kiêu ngạo, anh nào còn giác ngộ của cán bộ đảng cao cấp?
Giọng nói của Trương Thanh Vân rất lạnh lùng, từng câu từng chữ đều phóng vào trong tâm Cao Khiêm, bàn tay Cao Khiêm cuối cùng cũng run rẩy, thân thể cũng chậm rãi hạ xuống. Lúc này hắn cảm thấy giống như ngồi trên bàn chông, thân thể rất nặng, đầu óc trống rỗng, trong lòng chỉ còn hai chữ Xong rồi .