Sáng sớm không sương, ánh sáng mặt trời hiền hòa xuyên thấu qua cửa kính rơi vãi vào phòng khách, điều này làm cho không gian bừng bừng sức sống.
Quách Tuyết Phương vừa dùng bữa sáng, nàng dùng tư thế cực kỳ lười biếng nằm trên ghế sa lông tiếp nhận sự phục vụ. Mỗi ngày nàng ăn sáng xong mới trang điểm, nàng trang điểm rất nhạt, rất đơn giản, rất ngẫu nhiên, nhưng bây giờ phần lớn có nhân viên trợ giúp.
Quách Tuyết Phương là người tôn trọng sự tự do, vì vậy nàng ghét ngồi bên cạnh bàn trang điểm, nàng có thể ngồi một nơi thoải mái, tự tiện hoạt động. Đây có thể nói là một thói quen của nàng, thời còn trẻ cũng vậy, bây giờ dù đã có con cũng không thay đổi.
- Mẹ, mẹ có ở đây không? Con đã đợi lâu rồi.
Một ŧıểυ tử ba bốn tuổi mặc một bộ tây trang màu trắng chạy vào phòng khách, giọng nói rất lớn nhưng có chút ngượng ngịu.
- Được rồi, được rồi.
Quách Tuyết Phương thản nhiên nói, đúng là rất tốt, nàng khoát tay, nhân viên trang điểm lui xuống. Nàng ngồi thẳng người trên ghế sa lông, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con trai, khi thấy vẻ mặt con thì nàng co quắp khóe miệng nói:
- Con làm gì thế? Sao ăn mặc như chú rể vậy?
Đứa bé cười cười, gương mặt hơi đỏ, rõ ràng cũng chẳng phải không biết chú rể là gì. Quách Tuyết Phương cười khanh khách nói:
- Ui da, con của mẹ còn biết thẹn, con ra mặt cho ai vậy? Mẹ không thích ngại ngùng như vậy, à, cha con ấy...Ừ...Đó là một người da mặt dày, sao bây giờ truyền giống cho con lại khác biệt như vậy.
Quách Tuyết Phương ôm lấy con trai, nàng hôn hai cái lên gương mặt mũm mỉm, tâm tình rất tốt. Đứa bé nhìn mẹ rồi đột nhiên nói:
- Không phải hôm nay gặp ba ba sao? Mẹ nói xem ba ba có thích con ăn mặc thế này không?
Quách Tuyết Phương chợt sững sờ, nàng cau mày nói:
- Ai nói sẽ gặp ba ba? Con nghe ai nói? Ai gặp ba ba không lương tâm của con?
Gương mặt Quách Tuyết Phương mất đi nụ cười, nàng dùng tay vỗ lưng con trai rồi tiếp tục nói:
- Mẹ không muốn gặp ba ba không chịu nhận thân thích của con, mẹ sợ con học được thói xấu của ông ấy, con thích lớn lên như ba ba sao? Mẹ không thích.
Âm điệu của Quách Tuyết Phương kéo dài, âm thanh kỳ quái, bộ dạng giống như rất tức giận, nàng nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt nhu tình như nước, rất cổ quái.
Đứa bé mở lớn mắt nhìn mẹ, bộ dạng rất uất ức, một lúc lâu sau mới nói:
- Ông nɠɵạı nói cho con biết, ông bảo hôm nay mẹ sẽ đưa con đi gặp ba ba.
Quách Tuyết Phương chợt sững sờ, nhiên ông nɠɵạı trong miệng con mình không phải là ai khách, chính là cha nàng, là Quách Thanh Phong. Nhưng Quách Thanh Phong nói với cháu như vậy sao? Quách Tuyết Phương thầm lắc đầu, quan hệ giữa nàng và Trương Thanh Vân không phải là bí mật ở Quách gia, không chỉ là Quách gia, thậm chí tất cả xã hội thượng tầng ở thủ đô đều biết.
Quách Tuyết Phương nghĩ đến Trương Thanh Vân mà cảm thấy tâm tình rất phức tạp, hắn quá ác, quá không lưu tình. Lần này hắn chẳng những không nể mặt Quách gia ở Giang Nam, ngay cả Triệu gia cũng như vậy, chẳng lẽ hắn không nghĩ rằng sẽ khó sống chung với đám anh em chú bác Triệu gia sao?
Trong khung Quách Tuyết Phương là một người cao ngạo, hơn nữa nàng còn cảm thấy rất mâu thuẫn. Nàng trước nay chưa từng bao giờ chịu kém đàn ông, càng là người lợi hại thì nàng càng phải đấu một trận, nàng cực kỳ yêu mến cảm giác cao tay trục lợi.
Quách Tuyết Phương đã nhiều lần đấu với Trương Thanh Vân, khi còn ở Giang Nam thì hai người đã nhiều lần buông tay buông chân chơi nhau, không có lần nào nɠɵạı lệ, Quách Tuyết Phương đều là kẻ thua cuộc.
Quách Tuyết Phương là một người phụ nữ không nói lý lẽ, nàng biết mình hiếu chiến nhưng thua trận lại thầm hận Trương Thanh Vân không nể tình. Lúc trước cũng là như vậy, bây giờ cũng là như vậy, chỉ cần nhìn cách làm của Trương Thanh Vân ở Giang Nam, đó chính là ra tay hung ác, đẩy đám người của phái con nhà quan vào chỗ chết, hung hãn đến mức làm người ta khó tưởng.
Trương Thanh Vân ở thủ đô, những nhà kia sợ ném chuột vỡ bình, tuy thấy sự việc càng ngày càng không đúng nhưng chẳng biết tìm sách lược nào để đối phó. Có lẽ vì không còn làm được gì khác mà Quách Thanh Minh mới ra chỉ thị cho Quách Thanh Phong và Quách Tuyết Phương, để nàng tiếp xúc với Trương Thanh Vân.
Quan hệ giữa Trương Thanh Vân và Quách Tuyết Phương là điều cấm kỵ trong Quách gia, không được ai nhắc đến. Trước nay đã có một lần anh em Quách Thanh Minh và Quách Thanh Phong muốn quyết tâm ra tay với Trương Thanh Vân, nhưng khi thấy cháu nɠɵạı, lại nghĩ Trương Thanh Vân là cha đứa bé, thật sự khó làm ra điều gì, vì vậy mà sự việc trôi qua, không nhắc lại.
Nhưng hôm nay Quách Thanh Minh chủ động để Quách Tuyết Phương ra mặt tiếp xúc với Trương Thanh Vân, thật ra xét theo phương diện nào đó thì rõ ràng là sử dụng quan hệ cạp váy. Nhưng Quách Thanh Minh đưa ra quyết định như vậy cũng rất khó khăn.
Là đại gia tộc thường coi trọng mặt mũi, phụ nữ trong gia tộc làm vợ bé cho người ta, bây giờ trưởng bối trong nhà còn phải thừa nhận điều này, hơn nữa còn phải biết lợi dụng nó, dù là Quách Tuyết Phương cũng cảm thán.
Quách Tuyết Phương là một người phụ nữ yêu hận rõ ràng, nàng không lấy chồng mà cam tâm làʍ t̠ìиɦ nhân cho Trương Thanh Vân, đây không phải là điều gì khó tưởng tượng. Trong mắt Quách Tuyết Phương thì Trương Thanh Vân có sức quyến rũ khủng khiếp, hoàn toàn là một người đàn ông làm nàng nghiến răng nghiến lợi.
Trương Thanh Vân là kẻ không quan tâm đến thân tình, hơn nữa còn làm người ta cảm thấy nghiêm nghị. Hắn không thương hoa tiếc ngọc, nhưng tay trong tay với hắn thì Quách Tuyết Phương cảm nhận được tâm tư của đối phương, cảm thấy hắn có lực lượng vượt qua người thường, thêm vào đó là trí tuệ vô tận.
Dù anh thiên biến vạn hóa thì trước mặt Trương Thanh Vân cũng chẳng có chỗ che giấu lẩn trốn, Quách Tuyết Phương nhiều lần dùng tâm tư với Trương Thanh Vân, thường cho rằng đã đắc kế, cảm thấy vui sướиɠ. Sau này nàng mới phát hiện Trương Thanh Vân đã biết, người ta chỉ không chọc ra mà thôi.
Thất bại như vậy thường làm người ta khó tiếp nhận, rất uể oải, rất căm tức. Quách Tuyết Phương đã trải qua những thất bại như vậy, nàng biết rõ cảm giác kia là thế nào, nhưng cảm gáic này có thể sinh ra tình yêu, hơn nữa còn là tình yêu kỳ diệu.
Quách Tuyết Phương dẫn con ra cửa, lần này nàng đưa con đi gặp Trương Thanh Vân có thể nói là cả nhà đoàn tụ, nhưng rõ ràng vẫn có ý nghĩ khác.
Trong lòng Quách Tuyết Phương không thoải mái vì nguyên nhân này, nàng không thích gặp mặt tình nhân mà vẫn còn tâm cơ. Nàng là người có tâm cơ, nàng cũng yêu thương Trương Thanh Vân vì điều này, nàng không thoải mái vì nàng biết Trương Thanh Vân sẽ chẳng nể mặt, hắn cũng sẽ không bao giờ thỏa hiệp dù nàng có dẫn theo con đến gặp mặt.
Quách Tuyết Phương thấy sự việc như vậy thường rất mất mặt, người ta sẽ nghĩ thế nào về nàng? Còn không phải là nàng chủ động sa vào vòng tay của Trương Thanh Vân sao? Cũng giống như tất cả phụ nữ, Quách Tuyết Phương cũng hy vọng dưới tình huống được mọi người nhìn chằm chằm thì đàn ông của mình có thể nể mặt, để nàng có chút mặt mũi, để nàng có cái để khoe khoang.
Nhưng lần này Quách Tuyết Phương không có hy vọng xa vời, vì nàng biết rõ Trương Thanh Vân, hắn là như vậy, nếu một người phụ nữ mà bắt hắn bỏ qua nguyên tắc, đây là chuyện khó tưởng.
- Ông nɠɵạı, ông nɠɵạı.
Đứa bé thấy mặt Quách Thanh Phong thì ồn ào gọi ông.
- Ui da, bảo bối của ông, hôm nay ăn mặc đẹp như vậy, đặc biệt cho ông xem sao?
Quách Thanh Phong cười nói, thường ngày lão không lộ mặt vì Quách gia nhưng thật ra cũng rất có độ nặng.
Quách Thanh Phong không lộ mặt vì là người tàn tật, phần dưới eo mất đi trực giác vì một vấn đề ngoài ý muốn, lão đã ở trên xe lăn hơn hai mươi năm, nhưng trong hai mươi năm đó lão cũng không nhàn rỗi.
Đầu tiên là Quách Thanh Phong bồi dưỡng được hai người con, Quách Tuyết Phương và Quách Vũ bây giờ là nhân tài thế hệ trẻ của Quách gia. Đồng thời trong lúc bày mưa tính kế thì lão cũng có phần, vì lão và Quách Thanh Minh là anh em sinh đôi, hai anh em không những có bộ dạng giống nhau, hơn nữa cảm tình cũng rất sâu. Quách Thanh Phong lớn hơn Quách Thanh Minh vài phút, nhưng Quách Thanh Minh cực kỳ tôn trọng Quách Tuyết Phương, đây cũng là nguyên nhân Quách Thanh Phong có quyền lên tiếng ở Quách gia.
Đứa bé đối mặt với câu hỏi của Quách Thanh Phong thì nhăn nhó không nói lời nào, nó quay đầu nhìn Quách Tuyết Phương. Nó không dám nói đi gặp ba ba vì vừa rồi đã bị mẹ mắng, nhưng sự thật là như vậy, hắn ăn mặc đẹp cũng chẳng phải chỉ cho ông nɠɵạı xem.
- Con nhìn mẹ làm gì? Con đúng là, chỉ giỏi tưởng tượng, giống hệt như... ....
Quách Tuyết Phương mắng, nàng đang định nói con mình giống hệt như cha nó, nhưng nàng thấy tình huống không đúng, vì vậy mới ngừng lại.
- Cháu ngoan, trước tiên đi ra ngoài chơi với vυ", để ông trò chuyện với mẹ một chút.
Quách Thanh Phong nói, lão vừa nói vừa nháy mắt với bảo mẫu ở bên cạnh. Bảo mẫu cũng hiểu ý, nàng dụ cậu bé ra ngoài, Quách Thanh Phong nhìn cháu nɠɵạı biến mất ngoài cửa, nụ cười trên mặt dần giảm xuống.
Quách Thanh Phong dùng ánh mắt ôn hòa và tiếc hận nhìn con gái, Quách Tuyết Phương rất tốt, là người trổ hết tài năng ở Quách gia, năm xưa không biết bao nhiêu công tử và con cháu thế gia cầu hôn. Trong đám người kia có nhiều kẻ rất tuyệt, chỉ cần Quách Tuyết Phương chọn một, có thể nói là nhân duyên mỹ mãn.
Nhưng khốn nổi Quách Tuyết Phương lại chọn một người làm kẻ khác mở rộng tầm mắt, lại làʍ t̠ìиɦ nhân. Quách Thanh Phong đã nhiều lần tự hỏi, Trương Thanh Vân kia là thứ quái quỷ gì? Tên khốn kia sao có thể lừa gạt được con gái mình?
Vấn đề này đã đi theo Quách Thanh Phong nhiều năm, nhưng bây giờ tất cả đã phai nhạt. Khi hào quang trên người Trương Thanh Vân ngày càng chói mắt thì thứ gì cũng chẳng thể nói rõ, Trương Thanh Vân chỉ có một thứ thiếu hụt chính là vợ, không phải chỉ có Quách Thanh Phong cảm thấy Trương Thanh Vân xứng với con mình, hơn nữa Quách Tuyết Phương cũng biết rõ, nàng không phục tùng đàn ông bình thường, cần phải có một người như Trương Thanh Vân