Lăng Tuyết Phi nhìn thấy tất cả, trong lòng nàng cũng không có chút hoảng hốt. Nàng muốn xem một chị Hoàng khó lường trong lời nói của Khuông Mai có bao nhiêu bản lĩnh, nàng cố ý không biết điều cũng vì như vậy. Tất nhiên cũng không loại trừ nguyên nhân nàng rất chán ghét Hoàng Văn Quyền, những năm trước nàng về Thành Đô biểu diễn luôn bị tên khốn này dở trò quỷ, điều này làm cho những buổi biểu diễn đó thiếu chút nữa bị hủy bỏ, nàng cũng nhận được uy hiếp từ khắp phía.
Sau đó vì công ty có thực lực hùng mạnh tìm được người có tài ở Giang Nam, vì vậy mà sự việc mới được dàn xếp ổn thỏa. Không ngờ sự việc cũng không chấm dứt, người tài ba trước kia cũng xong, người ta thu tiền và bây giờ đã rớt đài, sự việc cũng lập tức phức tạp. Đồng thời chuyện này cũng có rất nhiều người muốn tạo ra thiêu thân, bây giờ bên trong có nhiều vấn đề, tất cả dần bộc phát.
Thật ra nói đến tiền thuế thì Lăng Tuyết Phi và những ông bầu đều nộp thuế đầy đủ, nhưng sự việc ở Trung Quốc có ai nói cho chính xác được? Hoàng Văn Quyền lúc đó không đạt được mục đích xấu xa, bây giờ hắn vận dụng năng lượng trong tay để kinh động phòng giám sát thị ủy Thành Đô đến điều tra.
Người ta đốt đèn tìm vấn đề, tất nhiên sẽ tìm ra được vấn đề, ai có thể làm được điều gì khi mà đối phương tích cực? Vì vậy nếu nói về một phương diện nào đó thì những ông bầu khi đó xuất tiền cũng là chuyện bất đắc dĩ, lúc đó ai ngờ đến tai họa ngầm vào lúc này?
Bây giờ tai họa ngầm bộc phát, địa vị của Hoàng Văn Quyền xưa không bằng nay, quyền lực dần che trời, tất nhiên hắn sẽ nhớ mối hận cũ. Vì vậy ngay từ đầu Lăng Tuyết Phi đã rất bị động, tất cả các ban ngành ở Thành Đô không quan tâm đến Lăng Tuyết Phi, bọn họ đều giải quyết việc chung, thậm chí cũng không loại trừ ý đồ khuấy nước cho nhanh đục.
Hoàng Mẫn Hà chính thức vạch mặt, nàng không vòng vo, ngay khi vào cửa thì bầu không khí đã chẳng thích hợp, nàng cũng không khách khí mà nói thẳng:
- Cục trưởng Hoàng, hôm nay chúng ta dùng cơm, ngoài vấn đề hợp tác thu hình, còn có một việc cần nói rõ.
Hoàng Mẫn Hà chỉ vào Lăng Tuyết Phi rồi nói:
- Lăng Tuyết Phi ŧıểυ thư là bạn của tôi, không biết cô ấy đắc tội với anh ở đâu? Nếu thật sự là có, tôi thay mặt cô ấy xin lỗi anh, hy vọng anh đại nhân đại lượng không tính toán, bỏ qua sự việc, thế nào?
Hoàng Mẫn Hà là người trời sinh thích quyền mưu, nàng khách khí có vẻ rất khéo léo và tươi đẹp, điều này có thể làm cho đàn ông cảm thấy xương cốt rã rời. Nhưng bây giờ nàng nghiêm nghị thì sinh ra tư thế nữ vương, nàng nói chuyện cũng không khách khí, đã sớm không còn vòng vo, chính thức ngã bài với Hoàng Văn Quyền.
Hoàng Văn Quyền có chút sững sốt, sau đó hắn nói:
- Hoàng ŧıểυ thư, tôi thấy chị lầm đối tượng rồi, tôi và Lăng ŧıểυ thư không quen biết, làm gì có ân oán? Giới văn nghệ nhiều chuyện thị phi, điều này Hoàng ŧıểυ thư biết rất rõ, vì vậy những lời đồn bên ngoài chị cũng đừng nên cho là thật, sao có thể tin những lời nói vô căn cứ như vậy được?
Hoàng Văn Quyền rõ ràng xảo quyệt như cá chạch, hắn trực tiếp đẩy tất cả vấn đề ra ngoài. Hoàng Mẫn Hà cười khanh khách nói:
- Như vậy thì quá tốt, người nào cũng biết anh có mánh khóe thông thiên ở Thành Đô, hôm nay tôi cầu anh giúp một lần, xử lý chút phiền toái cho cô bạn tôi, như vậy cũng không có vấn đề gì chứ?
Trên mặt Hoàng Mẫn Hà treo nụ cười, những lời này thiếu chút nữa làm cho Hoàng Văn Quyền sặc sụa. Nàng vừa nói ra đã ép buộc hắn, đúng là khí thế đến cực điểm.
Hoàng Mẫn Hà nói quá mạnh mẽ, Hoàng Văn Quyền lại trở nên trầm ngâm, ánh mắt nhìn về phía Lăng Tuyết Phi và nhìn Hoàng Mẫn Hà. Hắn không xa lạ gì Hoàng Mẫn Hà, hắn biết rõ người phụ nữ này là loại độc địa, là điển hình của bọ cạp, cũng là một thỏi son.
- Chị Hoàng, có một số việc không nên làm cho người ta khó chịu, Lăng Tuyết Phi tôi tuân thủ kỷ cương phép nước, nếu chính quyền muốn điều tra, tôi sẽ toàn lực phối hợp.
- Cục trưởng Hoàng tuy quyền cao chức trọng nhưng dù sao cũng chỉ là một lãnh đa͙σ của khối tư pháp, nếu để anh ấy ra mặt ở khối thuế vụ và văn hóa thì cũng rất khó chịu.
Lăng Tuyết Phi từ đầu đến cuối không nói gì, đúng lúc này nàng nói một câu.
Những lời này có vẻ rất bình thường nhưng nghe vào tai của Hoàng Mẫn Hà và Hoàng Văn Quyền thì có hương vị khác. Hoàng Mẫn Hà thấy Lăng Tuyết Phi có nghi vấn về năng lực của mình, mà Hoàng Văn Quyền thì thấy Lăng Tuyết Phi đang cùng Hoàng Mẫn Hà phối hợp để mỉa mai mình.
- Cục trưởng Hoàng, tôi không nói nhiều lời, sự việc rốt cuộc là thế nào thì ai cũng biết. Nếu việc này có thể dừng lại ở đây, coi như Hoàng Mẫn Hà tôi vì cô em gái này nhận của anh một phần nhân tình.
- Tất nhiên anh cũng có thể hiểu đây là một lời khuyên, một lời cảnh báo, chỉ có thế mà thôi.
Hoàng Mẫn Hà nói, nàng cũng không quan tâm đến ý nguyện của Lăng Tuyết Phi mà trực tiếp nói:
- Lăng ŧıểυ thư, chúng ta đổi nơi khác, thức ăn ở khách sạn Hương Tạ Lệ Cung quá nồng, mất đi hương vị vốn có, khó thể nuốt trôi.
Lăng Tuyết Phi nở nụ cười nhàn nhạt, trên mặt là nụ cười sâu xa khó hiểu. Nàng cũng không tỏ ý sẽ đi cùng với Hoàng Mẫn Hà mà vẫy tay với Khuông Mai nói:
- Chúng ta đi thôi.
Lăng Tuyết Phi hầu như dắt Khuông Mai với vẻ mặt tái nhợt đi ra ngoài.
Hoàng Mẫn Hà đi theo phía sau Lăng Tuyết Phi, gương mặt nóng lên, trong lòng thầm mắng Lăng Tuyết Phi là bà nội khó hầu. Hôm nay nàng đã bỏ ra cái giá lớn nhưng kết quả còn chưa xong, cục diện thế này nàng không thể khống chế được, trước tiên nàng phải điện thoại cho Chu Quốc Lập, để hắn nghĩ biện pháp.
Đồ sứ tốt nhất thường có gốc gác từ thị trấn Cảnh Đức, ly trắng noãn, những hoa văn sinh động, ý cảnh cao xa.
Hoàng Văn Quyền không phải là người cao nhã nhưng lại có sở thích vuốt ve đồ sứ, nếu nói về tâm cảnh vuốt đồ sứ thì hắn có sự khác biệt với người khác. Khi trong lòng hắn cảm thấy không xong thì trên tay thường có một món đồ sứ, ví dụ như bây giờ, trên tay hắn có một cái ly trắng noãn, vẻ mặt hắn rất chuyên chú, giống như đang vuốt má tình nhân.
Những ngày nay tâm tình của Hoàng Văn Quyền đặc biệt không xong, hắn thật sự không ngờ mình đường đường là một cục trưởng khối tư pháp lại để cho hai người phụ nữ trắng trợn khiêu khích và sỉ nhục, cuối cùng cũng không dám sủa câu nào, đúng là quá vớ vẩn.
Không thể không thừa nhận lúc đó Hoàng Văn Quyền thật sự choáng váng, hắn không thể giữ lại trạng thái bình tĩnh. Nếu nói về nguyên nhân thì vì hai người phụ nữ kia ngửa bài không theo quy luật thông thường, đặc biệt là Hoàng Mẫn Hà, nàng cứng rắn đến mức người khác phải sợ hãi.
Hoàng Văn Quyền có thể biết chắc, dù là Chu Quốc Lập đứng trước mặt hắn cũng không đám có thái độ như vậy. Dù Chu Quốc Lập là phó chủ tịch tỉnh, kiêm cục trưởng cục công an tỉnh, nhưng nếu Chu Quốc Lập chỉ vì một ngôi sao mà như vậy thì quá kiêu ngạo, thật sự quá sức tưởng tượng.
Hoàng Văn Quyền thật sự có chút cưỡng ép, hắn cũng muốn xem hai người phụ nữ kia có bao nhiêu bản lĩnh. Dù nói thế nào thì Hoàng Văn Quyền cũng nắm thế chủ động, vì Lăng Tuyết Phi khả nghi trốn thuế và đưa hối lộ có chứng cứ vô cùng xác thực, dù là bí thư tỉnh ủy Thang Vận Quốc vung tay chặn trời cũng khó đứng vững bàn chân.
Hoàng Văn Quyền là địa đầu xà mà làm không được, như vậy sau này còn uy tín gì? Sau lưng Hoàng Mẫn Hà là Chu Quốc Lập, Hoàng Văn Quyền có bất hòa năm xưa với Chu Quốc Lập, hắn không sợ đối phương, hắn thật sự muốn xem cục trưởng cục công an tỉnh có khí thế ra sao?
- Tút, tút.
Điện thoại công tác trên bàn liên tục vang lên, Hoàng Văn Quyền cau mày, hắn không nhúc nhích. Hắn ghét nhất là khi đang vuốt đồ sứ lại bị cắt đứt, cảm giác giống như đang ngủ say bị đánh thức, cực kỳ khó chịu.
Tiếng điện thoại vang lên không dứt, rất nhiều lần, Hoàng Văn Quyền thở dài một hơi, hắn dùng sức nhấc điện thoại để ra. Tiếng chuông điện thoại dừng lại, thế giới trở nên yên tĩnh.
Trong mai lan cúc trúc thì Hoàng Văn Quyền chỉ thích lan, những bức thư pháp vẽ hoa lan rất có ý vị, làm người ta mê say. Lúc này Hoàng Văn Quyền đang xem một đồ sứ có vẻ hoa lan, hắn giống như có thể ngửi thấy hương hoa nồng đậm.
- Cốc, cốc.
Có người gõ cửa, Hoàng Văn Quyền nhướng mày, cửa bị đẩy ra, là thư ký ŧıểυ Liêu.
- Cục...Cục trưởng...Điều này...Có một chuyện.
ŧıểυ Liêu nói năng lộn xộn, hít thở dồn dập, tổ chức ngôn từ rất khó khăn.
- Sao?
Hoàng Văn Quyền hừ lạnh một tiếng, trong lòng chợt trầm xuống. Hắn hiểu thư ký của mình, ŧıểυ Liêu như vậy thì nhất định có chuyện xảy ra, hắn nói;
- Có gì từ từ nói, không cần gấp.
- Điều này...Lăng...Là ngôi sao kia, vừa rồi xuất hiện ở sân bay, những anh em ở sân bay nhìn thấy cô ta, muốn hỏi ý của anh.
ŧıểυ Liêu lắp bắp nói, cuối cùng đã nói rất rõ ràng.
- Cậu nói gì?
Vẻ mặt Hoàng Văn Quyền chợt biến đổi, hắn vô thức buông lỏng tay, ly sứ trên tay rơi xuống nền đất, đáng tiếc là thảm lót nền tuy mềm nhưng cái ly vẫn vỡ thành năm mảnh.
Hoàng Văn Quyền vô thức nhìn xuống đất, tâm tình đau xót, chiếc ly này hắn cất giữ vài chục năm, hôm nay coi như đã bị hủy hoại.
- Ai cho cô ta xuất cảnh? Cậu tra xét chưa? Tôi muốn xem, là ai không nể mặt tôi, tôi...Tôi... ....
Hoàng Văn Quyền thẹn quá hóa giận, hắn tức giận vì Lăng Tuyết Phi rời đi, cũng bực bội vì nhân vật chen tay, dù là thế nào thì tình hình cũng quá bức bối.
ŧıểυ Liêu sợ đến mức gương mặt trắng bệch, hắn nói:
- Tôi...Tôi đã xem xét tình huống, hình như chuyện trốn thuế không liên quan gì đến Lăng Tuyết Phi, người ta đã tra được vấn đề, cục thế vụ và phòng văn hóa đã chen tay.
- Chó má.
Hoàng Văn Quyền vỗ bàn, dáng vẻ bệ vệ kinh người:
- Tôi muốn xem là tên khốn nào nhúng tay, người ông muốn giết thì chưa từng có vấn đề nào như lúc này.
Hoàng Văn Quyền vừa nói vừa đứng lên, vẻ mặt tức giận đến cực điểm, làm người ta không rét mà run.