Trương Thanh Vân khẽ nói, hai ngày nay hắn bị cảm, giọng điệu có hơi biến đổi, mơ hồ có chút khàn khàn.
Cửa chậm rãi đẩy ra, Quý Đông Phương nhẹ nhàng đi đến trước bàn làm việc của Trương Thanh Vân. Trương Thanh Vân cũng không nhìn Quý Đông Phương, hắn nói:
- Anh là người hiểu rất rõ về tình huống sòng bạc ngầm ở Vũ Đức phải không? Nghe nói sự kiện này liên quan đến rất nhiều xí nghiệp nổi danh, làm người ta nghe thấy mà giật mình.
Quý Đông Phương đi đến ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc, hắn nói:
- Lần này bí thư Liêu khối tư pháp đã tự mình đôn đốc, đã triển khai những hoạt động chấn chỉnh sự kiện sòng bạc ngầm ở Vũ Đức lần này, biên độ động tác khá lớn, những người bị liên lụy cũng hợp tình hợp lý. Nhưng quy mô hoạt động chuyên nghiệp lần này có nên châm chước hay không? Còn nữa, ủy ban kỷ luật có tham gia không? Những thứ này chưa thể biết chắc, cũng có rất nhiều người đang xem xét vấn đề này.
Trương Thanh Vân gật đầu, hắn đảo mắt qua mặt Quý Đông Phương rồi cười nói:
- Anh Quý, anh là người không có chuyện không lên điện tam bảo, nói đi, có chuyện gì?
Quý Đông Phương ngượng ngùng cười nói:
- Chủ tịc, đều là tôi không làm tốt công tác.
Quý Đông Phương nói vài lời phê bình, sau đó ngưng lại một chút rồi tiếp tục:
- Lần này công tác điều chỉnh ban ngành khối chính quyền tỉnh không làm tốt công tác bí mật, không biết ai để lộ ra tin đồn, chọc vào tổ ong vò vẽ. Vì vậy mà gần đây tuyến dưới nói gở rất nhiều, cũng mất đi tính nghiêm túc, anh nói xem...Điều này....Đúng là buồn cười.
Trương Thanh Vân cau mày, sau đó hắn lại nở nụ cười:
- Thiên hạ chẳng có bức tường nào không lọt gió, phía dưới biết trước sớm một bước hay muộn một bước cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, sóng cồn đào cát, lúc này là thời điểm khảo nghiệm cán bộ,.
Trương Thanh Vân nói đến đây thì trên mặt xuất hiện nụ cười kỳ quái, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Quý Đông Phương:
- Vì vậy anh cần phải nắm chắc cơ hội này, chăm chú quan sát những nhân tố không ổn định, vấn đề ổn định là trách nhiệm đầu tiên, dù là bất kỳ điều gì và người nào gây bất lợi đều phải giải quyết.
Trương Thanh Vân khẽ khoát tay giống như đuổi ruồi, nhưng động tác của hắn rơi vào trong mắt Quý Đông Phương lại giống như sát khí sát phạt. Hắn biết rõ động tác khoát tay của Trương Thanh Vân bao hàm lập trường cứng rắn.
Vì vậy mà Quý Đông Phương cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng, vì nhìn qua hắn cảm thấy Trương Thanh Vân thật sự yên tâm về mình. Từ khi lộ ra tin đồn Trương Thanh Vân sẽ điều chỉnh ban ngành khối chính quyền tỉnh thì gần đây tỉnh thành khá náo nhiệt, những người tìm quan hệ, đi cửa sau là rất nhiều, còn có người ở trong bóng tối nói gở. Trên cơ bản thì tất cả thế lực ở Giang Nam đều chú ý đến chuyện này.
Quý Đông Phương cũng không có chút nắm chắc, sinh ra cảm giác khó gánh được áp lực, nhưng bây giờ nhìn vẻ mặt tự nhiên của Trương Thanh Vân, giống như đã sớm dự đoán được vấn đề này. Điều này làm cho hắn phải thở dài một hơi, đồng thời cũng có thêm chút niềm tin.
Trương Thanh Vân dám ủy quyền cho Quý Đông Phương, nếu còn không thừa nhận trách nhiệm, chuyện tốt thế này còn bỏ qua sao? Dù bây giờ bên ngoài có nhiều tin đồn tạo nên nhân tốt bất lợi cho Trương Thanh Vân, nhưng quan hệ thượng cấp của Trương Thanh Vân với Quý Đông Phương, hơn nữa Trương Thanh Vân lại tự mình bố trí nhiệm vụ, Quý Đông Phương chăm chú chấp hành, điều này cũng nói rõ Quý Đông Phương có lý.
Hơn nữa chính trị không thể không có nguy hiểm, nếu nguy hiểm lớn thì cơ hội sẽ lớn, Quý Đông Phương đời này không nắm chắc được nhiều cơ hội, lúc này hắn sẽ không tình nguyện bỏ qua.
Gần đây sự việc chấn chỉnh và điều tra sự kiện sòng bạc ngầm ở Vũ Đức luôn được các giới xã hội quan tâm. Trước nay Vũ Đức luôn có những sòng bạc ngầm, năm xưa Trương Thanh Vân đã từng được chứng kiến tình cảnh lớn ở Hồng Lâu, bây giờ Hồng Lâu đã sớm tẩy trắng, sòng bạc kia cũng không còn.
Nhưng những sòng bạc ngầm ở Vũ Đức vẫn phát đạt, trong đó không chỉ là nhân tố dân gian, hơn nữa còn liên quan đến sự cấu kết của quan thương.
Đồng thời dân chúng lại rất nổi giận với sự kiện quan thương cấu kết, vì thế khi sự việc bắt đầu thì hàng loạt động tĩnh bùng lên khó chấm dứt.
Nói thật ra, Trương Thanh Vân cảm thấy sự kiện khối tư pháp và cục công an hành động bài trừ sòng bạc ngầm cũng không phải là sự kiện trọng yếu ở Giang Nam lúc này, nhưng đây lại là sự kiện làm cho cái nắp mở ra. Bây giờ khắp nơi đều này, trong đó đồn đãi nóng nhất chính là tin tức nhỏ bí thư thị ủy Vũ Đức là Lệ Cương có liên quan vào sự việc.
Khi tất cả vừa mới có động tác ban đầu thì Lý Vũ Hiệp là cán bộ lão thành ở Vũ Đức đã điện thoại đến cho Trương Thanh Vân, lão nói chuyện rất mờ mịt:
- Chủ tịch, tôi thấy có người muốn phá hoại hình tượng của Vũ Đức, giội nước bẩn lên cán bộ Vũ Đức. Nói thật, trong mười thành phố cấp tỉnh và châu tự trị, những năm nay Vũ Đức là nơi phát triển kinh tế và ổn định xã hội bậc nhất. Tôi thấy Vũ Đức vì phát triển quá tốt nên bị kẻ khác ghen ghét.... ....
- Cũng không nên nói như vậy, anh Lý, những tổ chức chuyên tổ chức đánh bạc trong tỉnh cũng chẳng nhằm vào chỉ một mình Vũ Đức, nhưng chẳng qua sự kiện này ở Vũ Đức thì tương đối nghiêm trọng hơn mà thôi, trong hành động thường bắt điển hình, đây là quy luật thông thường.
- Cũng không nên quá để ý đến những tin đồn ở tuyến dưới, trắng sẽ trắng đen sẽ đen, những người có vấn đề sẽ không thể trốn thoát, ai không có vấn đề tôi cũng tin sẽ chẳng hàm oan cho họ, tôi cũng không quan tâm đến những người chạy ngược lên tuyến trên... ....
Trương Thanh Vân bình thản nói.
Lý Vũ Hiệp tất nhiên cũng không kiên trì ý kiến của mình, lão liên tục xưng vâng. Hai người đối thoại ngắn gọn, nghe qua có vẻ giống như Lý Vũ Hiệp đang càu nhàu và bị Trương Thanh Vân phê bình, nhưng tình huống thực tế là thế nào thì chỉ hai người biết rõ. Thật ra Lý Vũ Hiệp đang truyền một ý tứ về phía Trương Thanh Vân, đó chính là hành động lần này rất có thể sẽ hướng về phía Lệ Cương, sau lưng Lệ Cương là Trương Thanh Vân, như vậy chuyện Vũ Đức nên tính toán thế nào? Tuy chỉ là một đám cán bộ ở Vũ Đức phụ thuộc vào Trương Thanh Vân, nhưng mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, nếu khi vạch kế hoạch không chu đáo thì áp dụng cụ thể thường xảy ra chuyện. Ví dụ như sự kiện Vũ Đức, trước đó Trương Thanh Vân cũng không ngờ sẽ có vấn đề này.
Lệ Cương rốt cuộc có vấn đề hay không, có nhiều ít bao nhiêu, Trương Thanh Vân không biết. Nếu nói Lệ Cương thật sự có vấn đề nghiêm trọng, như vậy Trương Thanh Vân sẽ vạch rõ giới hạn với đối phương, nhưng chỉ cần hắn còn đang ở trên vị trí bí thư thị ủy Vũ Đức, Trương Thanh Vân vẫn phải bảo vệ.
Trước mắt Giang Nam ai cũng biết Lệ Cương là người của Trương Thanh Vân, nếu Trương Thanh Vân bỏ con giữa chợ quá sớm sẽ làm người khác lưu tâm, hơn nữa còn cho rằng Trương Thanh Vân đang mềm yếu. Đấu tranh chính trị thường là như vậy, đôi khi cũng chẳng tranh giành cái gì, chỉ là bất đắc dĩ, không tranh không được.
Trương Thanh Vân tiễn Quý Đông Phương rồi quay vào tính toán cục diện trước mắt, hắn mơ hồ cảm thấy mình hành động và đối phương đã tỏ ra thiếu kiên nhẫn, nhìn qua có vẻ sự việc tiến triển vượt qua sức tưởng tượng của hắn.
Điện thoại vang lên, Trương Thanh Vân tổng cộng có hai bộ điện thoại, số điện thoại liên lạc nội bộ đưa cho Trần Gia Cường cầm và sử dụng, thư ký Trần Gia Cường có nhiệm vụ nghe và chọn lọc, sau đó mới đưa đến cho Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân còn mang bên người một số điện thoại, chỉ có người thân mới biết số này. Trương Thanh Vân nhìn vào màn hình, sau đó hắn nhất nút nghe và đặt bên tai.
- Chủ tịch, tôi là Lệ Cương, hôm nay tôi vào tỉnh thành có chút chuyện với sở nông nghiệp, buổi tối anh có rảnh không? Tôi muốn mời anh một bữa cơm.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói vững vàng của Lệ Cương.
- Ha ha, cần gì nhiều nghi thức xã giao như vậy? Tôi không thể so được với anh, khảng thời gian này nhiều chuyện, ăn cơm thì lúc nào cũng được, cứ để đấy, hẹn hôm khác.
Trương Thanh Vân cười nói, thật ra tối nay hắn cũng không có sắp xếp gì, nhưng lúc này hắn cho rằng thời điểm không phù hợp để dùng cơm với Lệ Cương.
- Vậy cũng được, lần sau có cơ hội sẽ điện thoại cho anh.
Lệ Cương nói, giọng điệu có thể thấy có chút thất vọng.
Lệ Cương cúp điện thoại mà thở dài một hơi, thật ra lần này hắn đến Thành Đô ngủ lại ở khách sạn Hán Dũng, hắn thật sự cảm thấy rất buồn khổ.
Lệ Cương cầm lấy điện thoại, hắn đảo mắt qua danh bạ mà không có mục đích rõ rệt, nhưng âm thanh bấm phím vang lên giữa không gian yên tĩnh. Một lúc lâu sau động tác tay của hắn chợt khựng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một dãy số, đó là Vũ Đức Chi.
Lệ Cương cắn răng bấm điện thoại.
Trong một gian phòng hơn một trăm mét vuông, là phòng của Thẩm Di, bên trong chủ yếu được lắp đặt những trang thiết bị màu hồng nhạt, quang cảnh hồng nhạt dịu dàng ấm áp, hơn nữa còn có hương vị lãng mạn. Hoàn cảnh như vậy rõ ràng gây ra tương phản không nhỏ với một người phụ nữ mạnh mẽ, thường ngày công tác khôn khéo giỏi giang và liều mạng.
Mai Vinh đang ngồi trên ghế sa lông, lão dùng tay trái vuốt ve tay ghế và vẻ mặt có chút động tình. Cha con liền tâm, thật ra trong lòng lão rất yêu thương con là Thẩm Di, nhưng thay vào đó nhiều năm qua hai người hiểu lầm rất sâu, hóa giải cực kỳ khó.
Thẩm Di ngồi đối diện với Mai Vinh, sau khi tan tầm thì nàng đã thay trang phục công sở, mặc một bộ áo ngủ rộng thùng tình, hai chân xếp lên ghế sa lông, phía trước là một tô mì gói, bên cạnh là hai quả trứng, một cây chân giò.
Giữa hai cha con Mai Vinh không có quá nhiều trao đổi, ánh mắt Thẩm Di chỉ nhìn chằm chằm vào tô mì, lúc này nàng quả thật đang rất đói.
- ŧıểυ Di, tối về sao không chịu khó ra ngoài an dưỡng, ăn mì cũng không tốt cho cơ thể.
Mai Vinh nói.
- Vâng.
Thẩm Di chỉ vâng một tiếng, nàng không nói nhiều. Lúc này nàng mở nắp tô mì, khí nóng bùng ra, nàng thu dọn mọi thứ và bắt đầu dùng bữa.
Mai Vinh thở dài một hơi, lão thầm lắc đầu, lão biết rõ một người cha như mình nói vài lời cũng không có trọng lượng trước mắt Thẩm Di, thôi thì nói thẳng vào vấn đề, tránh lãng phí thời gian của nhau.
- ŧıểυ Di, là thế này, gần đây trung ương đã quyết định chọn ra những cán bộ trẻ vĩ đại trong phạm vi toàn quốc để đưa ra nước ngoài học tập, lần này không giống như năm xưa, đứng đầu là cục tổ chức trung ương, độ nặng rất lớn. Bố muốn khơi thông quan hệ cho con một danh sách, đây là chuyện vui, sau này đất nước cần chuyên gia trị quốc, con còn trẻ, nên nắm lấy cơ hội này... ....
Mai Vinh nói, lão vừa nói được một nửa thì Thẩm Di đã dừng động tác tay, nàng nói: