Chẳng lẽ, trừ bỏ hận nàng, sử dụng đủ loại thủ đoạn để tra tấn nàng, hắn đối với nàng còn có cảm tình gì khác? Nàng lắc đầu, ngực như bị một phen đại chùy đập mạnh, như thế nào lại có cảm giác đau kịch liệt đến vậy?
Nhất định là gian văn phòng này rất buồn mới có loại ảo giác này, nàng nhắm mắt hung hăng lắc đầu, lại trợn mắt khi thấy hắn đứng ở khoảng cách rất gần.
Nàng cả kinh chạy đến hướng cửa, nhưng vẫn là chậm một bước. Sắp chạm được vào tay nắm cửa thì cánh tay đã bị phía sau mạnh mẽ giật lại, nàng nhất thời bị một cỗ khí lực thật mạnh kéo đến cạnh vách tường.
Thân hình cao lớn lập tức đè ép đi lên, nàng đổ hấp khẩu khí “Anh muốn làm gì? Đồ ma quỷ, mau thả tôi ra. Anh không phải nói anh đối với tôi không có hứng thú sao? Tiền tôi đã đưa cho anh, anh còn muốn thế nào?”
Hắn mị mâu tới gần mặt nàng, phiếm lãnh liệt hơi thở “Tôi đương nhiên đối với cô không có hứng thú. Bất quá tôi muốn cô nói cho tôi biết, tờ chi phiếu này là vì làm sao mà lại có? Không cần dùng những lý do hoang đường để qua loa tắc trách tôi”
Mơ hồ, con ngươi đen của nàng hiện lên một tia âm u. Chết tiệt! Trăm ngàn lần miệng nàng đừng nói ra cái tên kia, nếu không hắn cũng không thể khống chế được chính mình, đối với nàng không biết sẽ làm ra chuyện gì.
Hơi thở của hắn khuếch tán trên mặt nàng như một loại hàn băng lãnh khí, đối mặt hắn gắt gao ép hỏi, nàng cực lực tránh ra khỏi khoảng cách ám muội này.
Xem ra hôm nay nếu không trả lời, hắn khẳng định không buông tha chính mình. Vậy có thể nói cho hắn tình hình thực tế sao? Nói đây là chi phiếu phụ thân của hắn cấp cho nàng lễ gặp mặt? Không được, không thể nói, trực giác mách bảo nàng tuyệt đối không thể nói chuyện này.
Vậy nói Kim Chính Vũ sao? Đó là một cái tên làm nàng lo lắng. Nàng cực lực không nghĩ sẽ nhắc đến. Trải qua nhiều lần, kinh nghiệm nói cho nàng, chỉ cần nhắc tới Kim Chính Vũ, Doãn Lạc Hàn sẽ trở nên thô bạo không thôi.
Như vậy, vẫn là nói Quý Dương? Dù sao hắn từng giúp đỡ chính mình. Không, từ lần hắn giúp nàng thoát khỏi Doãn Lạc Hàn, nàng chưa thấy qua hắn. Nếu nàng hiện tại nói là Quý Dương mà hắn lập tức gọi điện thoại hỏi Quý Dương, sự tình khẳng định sẽ bại lộ.
Sau khi cân nhắc tự hỏi một phen, nàng nhẹ nhàng mấp máy môi, phát ra thanh âm mỏng manh thong thả “Là Kim………..”
“Không cần nói nữa.” Hắn đột nhiên nổi giận cắt lời nàng, nàng còn chưa kịp phản ứng, hắn chợt nảy sinh ác độc cướp lấy trụ của nàng thần, dã man cắn đôi môi non mịn, bắt buộc nàng đau đớn mà phải mở ra hàm răng.
Lưỡi nàng liều mạng trốn đi ngăn cản hắn xâm nhập, hai tay dùng sức để ở trước ngực muốn đẩy hắn ra, nhưng là thân thể của hắn vẫn như cũ không nhúc nhích nửa phân.
Không cần nói, hắn không muốn nghe được cái tên kia từ miệng nàng, hắn cuồng bạo đầu lưỡi đoạt nàng thần gian ngọt ngào, bá đạo đôi môi không chút khách khí đè ép, tàn sát bừa bãi cắn nuốt của nàng hết thảy, hắn như trừng phạt nàng, lại tựa hồ mang theo cảm xúc sâu lắng.
Nàng không thể đoán được hắn, cũng không muốn tìm hiểu hành vi cổ quái hiện tại của hắn, nàng không hiểu cảm thấy bối rối, thầm nghĩ muốn trốn, vì thế quyết tâm dùng sức cắn xuống, nhất thời một hương vị tinh ngọt lan tràn ở khoang miệng cả hai người.
Hắn đột nhiên dừng một chút. Nàng nắm lấy cơ hội, đem hết toàn lực đẩy hắn ra. Nàng ôm đôi môi, nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài.
Một đường thẳng đến đại hạ ngoại, trên mặt còn di lưu vết máu, nàng hung hăng lấy giấy lau đi, nhưng là thần gian lại tổng cảm giác được hương vị của hắn.
Nàng lại rút giấy, không để ý hình tượng, vươn đầu lưỡi dùng sức lau đi, cố gắng đưa hương vị hắn đi khỏi.
Mà trên thực tế, khứu giác đã sớm phản bội nàng, đem thần gian hương vị rõ ràng truyền vào đầu óc, nóng rực mà lại cuồng tứ bá đạo, như là vĩnh cửu bảo tồn trong trí nhớ.
Cúi đầu chậm rãi đi ở ngã tư đường, hai tay vô thức đặt ở trước ngực. Không biết khi nào, ngực như là thiếu mất một khối, lạnh lùng thổi cô tịch gió lạnh làm nàng phát run.
Đại khái là bị cảm đi, nàng chỉ có thể nghĩ như vậy. Nàng càng không hiểu tâm tư hiện tại của chính mình, còn tiền bồi thường, hơn nữa hắn lại tuyệt chưa nói ra lời cam đoan, nàng rốt cục chân chính tự do, nhưng vì cái gì mà một chút vui vẻ nàng cũng không có?
Về nhà, mệt mỏi, nàng đau đầu đi ngủ, lại có một trận tiếng chuông ầm ĩ khiến nàng bừng tỉnh, nàng cầm lấy di động đặt ở bên gối, mơ mơ hồ hồ lại không thấy di động kêu nữa.
Nàng lại nhắm mắt ngủ say.
Đến khi tỉnh lại, vừa thấy thời gian hiện tại đã muộn rồi, lại nghĩ đến cái điện thoại, có thể hay không là Chính Vũ gọi tới?
Tối nay đã hứa cùng hắn gặp mặt, cũng là hắn muốn nghe nàng nói đáp án cuối cùng. Nhưng giờ đã nửa đêm, làm sao bây giờ? Hắn nhất định sẽ chờ đến cùng, nên sẽ không nghĩ đến đây là cách nàng cự tuyệt hắn đi.
Nàng kích động luống cuống tay chân mở ra di động, nhanh chóng ấn số của hắn. Như là hắn đang đợi điện thoại của nàng, vừa có tiếng chuông thứ hai đã có người trả lời.
“Mân Mân, em rốt cuộc cũng gọi cho tôi.” Microphone truyền đến giọng Kim Chính Vũ khẩn trương mà thân thiết “Em vẫn bị cảm, không thoải mái? Tôi hôm nay đi đến công ty tìm em.”
“Không có, tôi tốt lắm. Có thể là gần đây hơi mệt mỏi thôi. Cho nên chiều hôm nay tôi ở nhà ngủ, vừa mới tỉnh lại.” Nàng chột dạ vỗ trán, nhanh chóng chuyển đề tài “Cậu còn đến tạp chí tìm tôi?”
Không có, tôi tốt lắm. Có thể là gần đây hơi mệt mỏi thôi. Cho nên chiều hôm nay tôi ở nhà ngủ, vừa mới tỉnh lại.” Nàng chột dạ vỗ trán, nhanh chóng chuyển đề tài “Cậu còn đến tạp chí tìm tôi?”
Đầu dây bên kia vang lên thanh âm thư thái “Phải, chạng vạng hôm nay tôi ở dưới lầu công ty chờ em, kết quả đợi mãi không thấy, tôi liền đi lên tìm em. Mấy người ở tạp chí nói em giữa trưa xin nghỉ bệnh. Tôi lo lắng là em không chỉ bị cảm, gọi điện thoại cho em, em lại đột nhiên tắt điện thoại.”
Thì ra là như vậy, tiểu tử Kim Chính Vũ này đợi mình nửa ngày, nên sẽ không vừa muốn phát hỏa đi, nghĩ vậy, nàng vội vàng chân thành xin lỗi “Thật có lỗi, Chính Vũ, tôi hôm nay quên mất không nói cho cậu, lần sau sẽ không như vậy nữa.”
“Vậy em phải bồi thường cho tôi.” Kim Chính Vũ ở đầu bên kia quả nhiên lộ ra một tia tức giận.
“Được, chờ tháng sau phát lương, tôi mời cậu một bữa.” Nàng vui vẻ nói.
“Ừ.” Hắn thấp giọng, đột nhiên lớn tiếng hỏi “Đáp án của em đâu?”
“A… Cái đó…. Cái đó….” Nàng vỗ trán, hai ngày nay nàng đã nghĩ đến chuyện này, nhưng là ý chí luôn lắc lư lưng chừng, nàng thật sự thích hắn sao? Là giống Chỉ Dao bạn bè thích nhau, hay là thích người khác giới, nàng thật sự có điểm hồ đồ.
“Lăng Mân Huyên, em hôm nay có phải hay không cố ý trốn tôi?” Hắn tổn thương gầm nhẹ.
“Không phải, không phải vậy. Chính Vũ, đừng tức giận…………. Nghe tôi nói đã……… cái đó……… tôi là…………” Nàng liều mạng muốn giải thích rõ ràng, nhưng là càng muốn giải thích, lại càng không rõ ràng lắm. Nàng không thể nói ra buổi chiều xin phép là để đi gặp Doãn Lạc Hàn.
Hắn hít sâu “Nếu không phải, vậy em nói cho tôi biết, em rốt cuộc muốn hay không nhận lời làm bạn gái tôi?”
“Chính Vũ, hiện tại ở điện thoại thật khó nói, để sau chúng ta……….”
“Không cần, không cần để sau, ngay hiện tại… em lập tức nói cho tôi biết địa chỉ, tôi sẽ lái xe đến đón em.” Hắn khàn khàn tiếng nói, lo lắng mà cố chấp.
Nàng không thể nói gì, đành phải đọc địa chỉ. Hắn chỉ nói “Tôi mười lăm phút nữa sẽ tới” liền cúp điện thoại.
Nàng vội vàng ra khỏi giường, qua loa rửa mặt chải đầu đơn giản, sau đó chạy đến dưới lầu chờ hắn. Đang lúc đợi hắn, lòng nàng bối rối không chịu nổi. Nàng không biết phải nói cho hắn đáp án gì, nhưng có một chuyện rất rõ ràng, nàng phải nói cho hắn sự thật.
Mười ba phút, hắn mở cửa xe, đứng cách nàng vài bước “Mân Mân, chúng ta lên xe bàn tiếp”
Cuối cùng cũng phải đến, chẳng bằng thành khẩn thẳng thắn mà đối diện Kim Chính Vũ, nàng thở ra một hơi, chạy qua mở cửa xe, ngồi xuống.
“Mân Mân, nói cho tôi biết, mặc kệ đáp án là gì, tôi đều phải nghe.” Hắn quay sang, trong mắt lóe mỏng manh mâu quang, trên mặt cũng có chút tiều tụy thần sắc.
Nàng nhẹ cúi đầu, gằn từng tiếng, rõ ràng nói xong “Kim Chính Vũ, nếu tôi nói cho cậu, tôi không giống cậu tưởng tượng là cô gái trong sạch, cậu còn có thể tiếp tục yêu cầu tôi làm bạn gái sao?”
Hắn tựa hồ nhất thời không kịp phản ứng, nhẹ nhàng nhìn nàng. Một hồi lâu sau, hắn như là mới chậm rãi hiểu ra “Em là nói…………”
Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, khóe môi cứng ngắc nở nụ cười “Nếu cậu hiện tại hối hận, tôi sẽ không trách cậu, chúng ta vẫn có thể làm bằng hữu.”
“Mân Mân……” Hắn khẽ gọi tên nàng, ngữ khí phức tạp.
Phản ứng này đã cho nàng biết thái độ của hắn, nàng cố gắng không khó chịu, trong giọng nói còn hơi run run “Đã nửa đêm, tôi mệt rồi. Tôi về ngủ trước.”
“Chẳng lẽ hiện tại em còn không hiểu được tâm ý của tôi sao?” Hắn đột nhiên cầm tay nàng “Hiện tại là thế kỉ nào rồi chứ? Những chuyện đã qua tôi cũng không để ý. Sở dĩ vừa rồi tôi không nói gì, là vì tôi cũng có chuyện không thể mở miệng.”
Động tác đứng dậy nhất thời ngừng lại, nàng chậm rãi quay đầu nhìn hắn. Hắn muốn nói cái gì?
Hắn sắc mặt dị thường, mặt ửng đỏ, ánh mắt cũng là lòe ra không chừng “Kia….. Cái kia chính là……… Tôi kết giao với chín mươi mấy nữ bằng hữu……ừm…….có một lần uống…rượu….. Tóm lại, tôi yêu em, tôi chủ yếu là cần tâm hồn thuộc về nhau, cũng không phải loại ngoại tại gì đó, em hiểu không?”
Nàng bình tĩnh theo dõi hắn, chậm rãi hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, kỳ thật nàng cũng liệu đến hắn sẽ nói loại sự tình này nên cũng không quá kinh ngạc.
“Những chuyện đã qua, tôi không quan tâm. Tôi chỉ cần có em trong tương lai của tôi.” Đôi mắt hắn hàm ý thâm tình, kéo hai tay nàng lại, nhẹ nhàng nắm trong lòng bàn tay.
Ánh mắt hắn chân thành tha thiết mà trong sáng, một cỗ dòng nước ấm theo tâm khảm lan ra toàn thân, nàng biết những lời hắn nói đều là thật lòng. Nàng không chút nghi ngờ hắn yêu nàng, hơn nữa trong suốt 5 năm.
Nàng nín thở nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, nàng xác định chính mình cũng thích hắn sao?
Trong đầu suy nghĩ lộn xộn, càng để ý càng loạn, càng loạn càng sốt ruột. Cuối cùng nàng không thể không buông tha cho.
Hắn không nói lời nào, nàng hiểu hắn đang đợi chính mình mở miệng, nhưng là hiện tại nàng đâu biết nói gì? Hắn đã lui rất nhiều bước, chỉ còn chờ nàng gật đầu hoặc lắc đầu.
Một lúc lâu sau, nàng khẽ liếm môi, thong thả mở miệng “Chính Vũ, tôi không phủ nhận tôi thích cậu, nhưng tôi hiện giờ không phải yêu cậu.”
“Như vậy chúng ta có thể trước kết giao.” Hắn như là nháy mắt thấy được hi vọng, mau chóng cầm lấy tay nàng “Tôi sẽ chậm rãi chờ, chờ em yêu tôi một ngày nào đó.”
“Như vậy chúng ta có thể trước kết giao.” Hắn như là nháy mắt thấy được hi vọng, mau chóng cầm lấy tay nàng “Tôi sẽ chậm rãi chờ, chờ em yêu tôi một ngày nào đó.”
Nàng không nghĩ tới Chính Vũ lại nhượng bộ như vậy. Nếu nhỡ kết giao xong nàng vẫn không thể yêu hắn thì phải làm sao? Như vậy là rất bất công với hắn.
Nàng lắc lắc đầu, không đồng ý đề nghị của hắn “Không được, như vậy đối với cậu mà nói……….”
“Không thử làm sao biết em sẽ không yêu thương tôi, cũng là em nói thích của tôi nói là ở có lệ tôi” Hắn trong mắt lộ vẻ thống khổ, nhanh chóng nắm lấy tay nàng, có hơi dùng sức.
“Chính Vũ, cậu không cần như vậy, tôi không có có lệ cậu.” Nàng vội vàng lên tiếng “Tôi là vì nhĩ hảo, cậu luôn luôn tại trả giá, đối với cậu cái gì cũng không cho cậu làm, cậu……..”
“Lấy cớ” Hắn buông tay nàng ra, xoay người trở lại chỗ ngồi cũ, nhìn thẳng phía trước “Đều là em lấy cớ”
Hắn biết chính mình đang mạo hiểm, nhưng là đau khổ chờ nàng năm năm, hắn thật sự rất yêu nàng, hắn không nghĩ đến buông tay, cho dù kết cục có là hắn thương tích đầy mình, hắn cũng muốn thử, thông qua đủ loại cố gắng, thử làm cho nàng yêu thương chính mình.
Hắn khẩu khí tràn ngập chỉ trích tức giận, nàng cắn môi nhìn nghiêng gương mặt hắn, lại cẩn thận để ý thấy lông mày hắn hơi hơi run run, lúc này trong lòng hắn nhất định là rất đau.
Nàng thật sự quá tàn nhẫn, một tình cảm chân thành tha thiết trước mặt, nàng không chỉ không có đáp lại, ngược lại vô tình cự tuyệt, lần nữa làm tổn thương hắn. Nàng quá xấu, nàng thật sự là quá xấu rồi.
Trước mắt thoáng chốc là một tầng nước mờ mịt, cái mũi đau xót, nước mắt không khỏi chảy xuống, nàng khóc nức nở đứng lên “Kim Chính Vũ……….. Thực xin lỗi…….. Thực xin lỗi……..”
Nghe được tiếng nghẹn ngào của nàng, hắn thoáng quay sang, đôi mắt trong suốt cũng phiếm nước mắt.
Hắn vừa khóc. Đây đã là lần thứ mấy rồi? Hình như từ lúc quen nàng, hắn khóc nhiều hơn, mà mỗi lần đều là do nàng gây nên, nàng thật sự quá xấu, quá đáng giận.
“Cậu đừng khóc… Kim Chính Vũ…. Xin cậu đừng khóc…… Tôi nghe lời cậu… đều nghe theo cậu….” Nàng nức nở không thôi, run run hơi vươn tay, hắn né mặt tránh, tựa hồ không tin lời nàng.
Nàng nhẹ nhàng cúi người hướng hắn, ngón tay cố chấp phủ trên gương mặt hắn, mềm mại lau đi nước mắt lan tràn trên khuôn mặt tuấn tú.
Động tác của nàng như vậy, như là đối đãi một vật quý, hắn chậm rãi xoay mặt đến, làn mi nồng đậm khẽ run, đôi mắt trong suốt tỏa ra một chút sáng rọi.
Nàng biết hắn kì vọng cái gì, nhẹ nhàng nuốt nước miếng, hơi hơi khóc nức nở nói “Tôi cam đoan những lời vừa rồi đều là thật, từ giờ trở đi, tôi sẽ thử từ thích nâng lên thành yêu.”
“Mân Mân, tôi tin tưởng em, cũng muốn cám ơn em cho tôi cơ hội này… Bây giờ, tôi… có thể ôm em không?” Hắn hỉ cực khóc, trong mắt cầm lệ, cúi người tiến gần nàng.
Nàng dựa vào trong lòng hắn, nàng còn có thể nói gì. Hắn bất kể những chuyện khác, chỉ cần nàng có thể ở bên cạnh hắn, chậm rãi yêu thương hắn.
Gió nhẹ thoảng qua chiếc xe thể thao, hai thân hình vừa khóc vừa ôm nhau thật chặt, trên gương mặt chưa khô nước mắt hỗn hợp phức tạp tâm tình…
Ngày hôm sau, mở to mắt, quay đầu nhìn chiếc đồng hồ báo thức trên tủ, nguy rồi, ngủ quên, buổi sáng đồng hồ dường như cũng có kêu, sau lại bị chính nàng tắt đi.
Cái này xong rồi, bị muộn rồi. Nàng vội vàng đứng lên, luống cuống mặc quần áo, đánh răng rửa mặt, lại nghĩ tối hôm qua từ biệt Kim Chính Vũ, về nhà nằm trên giường, như thế nào cũng không ngủ được, trong đầu nghĩ đi nghĩ lại câu nói của Kim Chính Vũ, sau đó lại một trận thở dài, mãi đến rạng sáng ba bốn giờ mới mơ mơ màng màng ngủ.
Rửa mặt chải đầu xong, cầm lấy cái ba lô khi suy nghĩ trong đầu ngừng một chút, hôm nay vô luận như thế nào cũng phải mua cái bao da, chứ trang phục công sở phối hợp với cái ba lô thật chẳng ra cái gì cả.
Nàng đi giày cao gót, đóng cửa chống trộm, nhanh chóng chạy xuống lầu. Nơi này cách bến xe bus còn có một đoạn không nhỏ, nàng hít sâu, tính vượt qua đôi giày cao gót lấy trăm mét chạy tốc độ một tiếng trống *í là chạy rất nhanh* làm tinh thần hăng hái lên.
Ai ngờ nàng vừa chạy được vài bước, bên cạnh liền vang lên tiếng còi ô tô, nàng theo bản năng quay đầu lại. Là Kim Chính Vũ. Hắn như thế nào lại tới đây?
Nàng mê hoặc chạy tới, chiếc kính Gucci to che mất nửa khuôn mặt tuấn tú của hắn *anh í có vẻ rất thích hàng Gucci nhỉ ><* Hắn hướng nàng vẫy vẫy tay, ý bảo nàng lên xe.
<>Ý tứ của hắn là muốn đưa nàng đi. Nàng chạy nhanh đến. Có xe miễn phí đưa đi, dĩ nhiên là nàng sẽ không ngốc đến mức không muốn đi nhờ.
<>Nàng ý cười dạt dào, thuần thục cài dây bảo hiểm, nhịn không được hỏi “Cậu như thế nào mà đến sớm vậy?”
<>“Đương nhiên là tâm tình vui vẻ” Kim Chính Vũ khinh xao tay lái, quanh thân tràn đầy sức sống vô hạn.
<>Nàng mím môi cười trộm, tiểu tử này nghĩ gì đều hiện rõ trên mặt hết. “Cậu buổi sáng không cần đi làm sao? Về sau không cần phiền toái đến đón tôi, tôi tự bắt xe bus là được rồi.”
“Tuy rằng cũng bận, nhưng tôi quản lý toàn bộ khách sạn, đương nhiên là có quyền tự chủ.” Hắn vô tình nhún nhún vai, một bên lái xe, một bên nghiêng người, cánh tay rất nhanh từ sau cầm lấy vật gì đặt trên đùi nàng.
<>Nàng định tình nhìn thấy, là hai giấy túi, cái túi thứ nhất tỏa ra mùi thực vật, cái thứ hai bên trong rõ ràng là lần trước nàng xem trung kia khoản túi Gucci hàng hiệu.
<>“Kim Chính Vũ, cái này rất quý…. Tôi không thể lấy” Nàng bản năng đã nghĩ đến đem giấy túi trả lại cho hắn.
<>“Cho em” Hắn mỉm cười cong lên khóe môi, giơ cánh tay rảnh đưa túi trả lại cho nàng.
<>