Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 115 - 116

Trước Sau

break

Chương 115   Thâm tình của hắn

 

Nàng cúi đầu, không còn ý định bắt chuyện, ngay khi nàng đang ăn miếng bít tết một cách đần độn vô vị, lại thấy đỉnh đầu vang lên giọng nói của hắn.

“Em đã biết sai lầm rồi, vậy em tính bồi thường tôi thế nào?”

Đây là hắn đã tha thứ cho nàng đi, nàng vội vàng nuốt miếng bít tết trong miệng, không cần nghĩ ngợi hỏi: “Anh thích bồi thường như thế nào???”

Hàng lông mi dài của hắn rủ xuống, vẻ giảo hoạt chợt lóe mà qua: “Cái gì đều có thể chứ? Em sẽ không đổi ý?”

“Đương nhiên, anh nói đi, nhưng với điều kiện tiên quyết là tôi không có quá nhiều tiền mời ăn đi ăn đại tiệc hoặc là đi những nơi có vẻ cao cấp, những thứ khác hẳn đều có thể đi.”

“Này đó không cần em nói tôi cũng biết.” Hắn nháy mắt lộ ra nụ cười trêu đùa: “Yêu cầu của tôi thực thể lệ, em tiếp tục làm lái xe cho tôi hai tháng nữa.”

Như vậy mỗi ngày hắn đều có thể nhìn thấy nàng, đôi mắt trong suốt lướt qua chút sáng ngời, hắn mặt không đổi sắc, cúi đầu dùng khăn ăn chà lau khóe môi.

“Đương nhiên là không thành vấn đề.” Thì ra là chuyện này, nàng thư thái cười cười, sảng khoái đồng ý với hắn. Nhưng chợt nhớ đến Doãn Lạc Hàn, lòng của nàng lại thắt lại, phải sửa lại miệng :”Cái kia…. Tôi chỉ có thể hứa với anh buổi tối có rảnh liền làm lái xe lâm thời của anh, bởi vì tôi sắp tốt nghiệp, ban ngày bận rộn, thực sự mệt chết đi…”

Hắn xoay ly rượu vang đỏ, lạnh nhạt nói xong: “Đó cũng không thành vấn đề.”

“Kim Chính Vũ, tôi cam đoan lần sau sẽ không bao giờ nhắc lại câu nói kia.” Mân Huyên nở nụ cười xán lạn, nhấc ly rượu định cùng chạm cốc với hắn, ai ngờ lại bị hắn một phen đoạt mất.

“Đợi lát nữa em phải phụ trách lái xe đưa tôi trở về, cho nên em không thể uống rượu được, tôi cũng không muốn giao cái mạng nhỏ này vào tay em.” Hắn một bên nói thầm, một bên đem ly rượu đặt xuống chỗ bàn nàng không với tới được.

Mân Huyên mím môi cười cười, Kim Chính Vũ nói chuyện không để ý lại lúc nào cũng lộ ra hành động đáng yêu đã trở lại rồi, thật là tốt quá!

“Đúng rồi, chúng ta nói chuyện cả nửa ngày rồi sao lại không thấy Chỉ Dao đi ra?” Nàng nghển cổ nhìn về phía Chỉ Dao biến mất, không khỏi nổi lên nghi vấn.

“Cái đầu của em không phải luôn luôn thông minh sao? Không phải đến bây giờ còn chưa hiểu cái gì chứ?” Kim CHính Vũ lại nhấp một ngụm rượu, trong mắt tỏa ra ý cười.

Nhờ hắn chỉ điểm, nàng nháy mắt hiểu được, thì ra Chỉ Dao mượn cớ đi toilet đã sớm vụng trộm đi trước, khó trách Chỉ Dao đã đi gần một tiếng rồi vẫn không thấy người đâu.

Một lát sau, hai người ăn xong, hắn gọi bồi bàn tới thanh toán.

Hai người ra khỏi nhà hàng Pháp, một trận gió lạnh thổi tới, Mân Huyên chỉ mặc một bộ váy mỏng không nhịn được co rúm lại một chút, hiện tại mới tháng ba, tuy rằng thành phố này ở phía nam, nhưng vừa đến ban đêm liền bị cảm giác mát lạnh quấn lấy.

“Này, Lăng Mân Huyên, em có biết chân em rất ngắn hay không, mặc váy khó coi chết đi được.”

Đáng giận! Thế nhưng dám nói nàng chân ngắn, vóc người một mét sáu mươi tám, chân của nàng làm sao mà ngắn được, nàng quay đầu đang định hung hăng phản bác Kim Chính Vũ, không ngờ lại có một chiếc áo khoác ấm áp choàng lên người mình.

Cúi đầu nhìn chiếc áo âu phục trên người, nàng ngây ngẩn cả người, hắn cẩn thận cài cúc áo khoác cho nàng, sau đó hai tay đút túi quần, dáng vẻ vô cùng ngang nhiên.

“Cho nên sau này kính nhờ em không cần mặc váy, vẫn là ăn mặc như bình thường nhìn mới thuận mắt, cũng không dễ dàng bị cảm lạnh.”

Tiểu tử này đừng nói chuyện dài dòng như vậy nữa có được hay không, rõ ràng chính là lo lắng cho nàng, lại phải cố ý nói như vậy. Mân Huyên xem thấu tâm tư của hắn, nhưng không muốn nói ra, nàng càng ngày càng cảm thấy mình thực sự may mắn khi gặp được hắn.

“Xe của anh đỗ ở đâu? Tôi đi lái ra đây.” Nàng cũng không quên chuyện hắn vừa mới bảo nàng làm lái xe lâm thời.

“Không cần, xe đã có người giúp tôi lái ra đây.” Hắn chỉ tay, quả nhiên chiếc có chiếc Porche mui trần màu đỏ chạy lại đây, vững vàng đỗ lại trước mặt bọn họ.

“Thiếu gia, xe đã lái tới đây, đây là chìa khóa xe của ngài.” Một người thoạt nhìn như quản lý xuống xe, cung kính dâng chìa khóa xe cho Kim Chính Vũ.

“Uhm, phiền toái ông, quản lý Hồ.” Kim Chính Vũ lịch sự gật gật đầu, xoay người thuận tay đưa chìa khóa cho Mân Huyên.

Hai người một trước một sau lên xe, Kim Chính Vũ ấn một cái nút, chiếc xe mui trần lạnh lẽo đảo mắt liền biến thành ấm áp.

Mân Huyên hít vào một hơi, khởi động xe, nàng đột nhiên phát hiện phương diện này Kim Chính Vũ rất giống Chỉ Dao, cô ấy tuy rằng là từ nhỏ đã là con nhà giàu có, nhưng chưa bao giờ xem thường cô gái bình thường như nàng, ngược lại luôn quan tâm nàng đến từng chuyện nhỏ nhất.

Hai tay nàng nắm chặt tay lái chăm chú lái xe, ngực tràn đầy cảm động, trõng xe trầm mặc một lát, nàng thuận miệng tìm một đề tài: “Tôi nghe Chỉ Dao nói lần này anh trở về tiếp quản phân nhánh công ty trong nước, Kim Chính Vũ, anh khi nào thì tốt nghiệp đại học vậy? Ừm… Hiện tại anh hẳn phải đến trường….”

Nàng do dự mà không dám nói tiếp, kỳ thật trong lòng nàng vẫn có nghi vấn, Kim Chính Vũ còn nhỏ hơn nàng cả một tuổi, năm nay nàng học năm thứ tư còn gần một tháng nữa mới tốt nghiệp, như thế nào mà…

“Tôi biết em muốn hỏi vấn đề gì, em đang tò mò làm sao tôi học hành xong trước em phải không?”

Hắn chẳng hề để ý, rõ ràng trực tiếp nói ra lời nàng còn chưa dám nói.

“Ha ha…. Thật ra anh không nói cũng không sao, tôi chỉ là thuận miệng hỏi một chút, không có ý gì.” Nàng thè lưỡi, làm lành ngay.

Kỳ thật cẩn thận ngẫm nghĩ về Kim Chính Vũ hết thảy đều rất thần bí, trừ bỏ biết tuổi của hắn cùng hắn là người thừa kế tương lại của tập đoàn Kim thị Hàn Quốc, nàng mơ hồ hoàn toàn không biết những chuyện khác của hắn.

Nhờ chuyện lần trước hắn đột nhiên phát giận, hiện tại ở trước mặt hắn, nàng nói chuyện gì cũng phải ngẫm trước nghĩ sau, sợ chính mình nói lỡ lời, làm cho đại thiếu gia hắn tức giận.

Hắn xua tay, nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng quâng bơ nói xong : “Thực tế cũng không có gì, tôi chỉ là ở cao nhất (*) nhảy hai cấp mà thôi. Cho nên tôi tốt nghiệp trước em.”

(*) Tương đương với lớp 10 của ViệtNam.

 

Từ chương này mình quyết định đổi lại xưng hô của Mân Huyên với Chính Vũ một chút, nếu mọi người thấy cách xưng hô này không được hợp cho lắm thìment dưới cho mình nhé. Mình sẽ sửa lại.

~***

~Chương 116  Nhìn ra khẩn trương

 

“Hai lớp? Hơn nữa là khi học lớp 10?” Nàng không dám tin lập lại một lần, tiếng nói không tự giác cất cao, tiểu tử này thông minh như vậy sao? Thật cũng quá dọa người đi!

“Vẻ mặt của em giống y đúc vẻ mặt người nhà tôi lúc đó.” Hắn “phốc” một tiếng bật cười ra tiếng, khuôn mặt đẹp trai dưới ánh sáng mờ ảo phân thành lúc sáng lúc tối, nhưng vẫn không thể ngăn trở vẻ đắc ý dào dạt trên mặt hắn.

“Phải không? Chẳng lẽ nói trước đó thành tích học tập của cậu bình thường, một ngày nào đó cậu bắt đầu chăm chỉ, sau đó năm lớp mười thì nhảy tận hai lớp.”

Nàng cố ý dừng lại, thấy hắn không đáp lời, biết chính mình đoán đúng rồi, sau đó lại tiếp tục: “Tôi đoán rằng lúc ấy có phải cậu chịu kích thích gì đó? Bị bạn gái bỏ rơi, người ta chê thành tích của cậu rất kém, cho nên….”

Nàng đùa giỡn nói ra phỏng đoán của mình, phút chốc nghe thấy bên tai mình hình như có một thanh âm nhẹ qua: “Lăng Mân Huyên, em là đồ ngu ngốc.”

Nàng đột nhiên ngừng lại: “Hả? Tôi đoán sai lầm rồi? Đó là nguyên nhân gì?”

Hắn không tiếp tục nói, lông mi dài cụp xuống, như đang chìm đắm trong quá khứ.

Tiểu tử này thật thần bí, hơn nữa từ nơi này chạy đến chỗ hắn ở còn có một đoạn đường, như vậy nói chuyện phiếm để giết thời gian cũng được. Nhưng mà nếu như hắn không muốn nói, nàng cũng không miễn cưỡng, dù sao mỗi người đều có cuộc sống riêng tư của mình, nàng không nhàm chán đến độ phải đào móc riêng tư của người khác để giết thời gian.

Nàng lẳng lẳng lái xe, chuyển qua một cái đèn xanh đèn đỏ, hắn chậm rãi quay sang xem nàng, sắc mặc có vài phần ngưng trọng: “Trên thực tế em nói chỉ đúng một nửa, nguyên nhân tôi phải nhảy hai lớp quả thật vì một cô gái.”

Không biết nguyên nhân vì sao, nàng rõ ràng cảm  nhận được khi hắn những lời này, miệng tràn ngập thâm ý. Gần đây hắn mới về nước, hoàn thành sự nghiệp học hành ở Hàn Quốc, cô gái kia cũng có thể là người Hàn Quốc, không biết người ta như thế nào. Cứ theo như ánh mắt của tiểu tử này, đối phương hẳn có bộ dạng rất được mới đúng.

Ánh mắt trong suốt của hắn có chút mê ly, giọng nói mềm nhẹ mang theo hương vị thâm tình: “Tôi cố tốt nghiệp trước cô ấy, vì muốn cùng cô ấy đi vào xã hội, cùng nhau bắt đầu dốc sức vì sự nghiệp của mình.”

Không ngờ người này lại thâm tình như vậy, người ngoài đánh giá hắn không phải nói thực lăng nhăng sao? Hơn nữa nàng cũng từng chính tai nghe buổi sáng ngày đó trên giường hắn có giọng của con gái, mấy chuyện đó phải giải thích thế nào nhỉ? Tiểu tử này kể ra một chuyện xưa đến, hay là lại trêu đùa chính mình? Đúng, rất có khả năng.

Nàng nghĩ đến đây, nàng thanh thanh cổ họng, quyết định tìm hỏi vặn: “Sau lại hai người không cùng một chỗ đi, tôi nghe Chỉ Dao nói cậu đã có chín mươi mấy bạn gái…”

Hắn ngồi thẳng dậy, thình lình bật ra một câu chẳng hề liên qua: “Còn có một người.”

Hả? Một người? Sao lại có con số này, hai lần trước hắn nói là “ba người” cùng “hai người”, sao hiện tại lại thành “một người”.

“Một người nào? Một người bạn gái sao?” Mân Huyên vắt óc nghĩ về con số khi hắn lơ đãng thốt ra, tiểu tử này lại uống nhầm thuốc à? Cứ nói mấy từ kì kì quái quái.

Hắn nhìn thẳng về phía trước, nhẹ nhàng mà lên tiếng: “Đêm đã khuya, chú ý lái xe đi, đường phía trước rẽ trái, đi như vậy là nhanh nhất.”

Nàng quẹo trái như lời hắn nói, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, là tiếng chuông đặc biệt của người kia khi gọi đến, nàng cảm thấy căng thẳng, lại không dám biểu lộ ra cảm xúc trước mặt Kim Chính Vũ, chần chờ không biết có nên tiếp điện thoại hay không.

“Em không nhận sao?” Kim Chính Vũ rốt cục không nhịn được lên tiếng, nhìn di động trong túi nàng phát ra ánh sáng, “Ai gọi điện thoại đến, nhìn em rất hồi hộp, lo lắng.”

“Đừng lo, là quản lí của cửa hàng bánh ngọt tôi làm thuê, gần… gần đây cửa hàng buôn bán chạy lắm, có thể là gọi điện lại đây thúc giục sáng mai tôi đi tăng ca, tôi không muốn nhận, sáng mai tôi còn phải đi học mà.”

Nàng vô cùng gian nan cố nói xong, cảm giác được lý do nàng lung tung bịa ra không giống như nàng nói, nàng càng ngày càng biết nói dối không phải sao? Mỗi lần tên kia gọi điện thoại đến đều làm nàng lo lắng đến nửa ngày, hắn có thiên lý nhãn sao? Sao hắn lại biết mình đang ở trong xe Kim Chính Vũ?

Nàng nhớ rõ buổi chiều hắn yêu cầu chính mình phải cam đoan, không được gặp lại Kim Chính Vũ,nhưng mà hiện tại…

Tiếng chuông di động còn không ngừng vang lên, nàng dừng xe, vươn bàn tay run rẩy vào túi, ấn tắt nguồn, sau đó lại hướng Kim Chính Vũ miễn cưỡng cười cười, lại đem xe chạy tiếp trên đường.

Kim CHính Vũ có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi phun ra một câu: “Em thật sự rất sợ người này gọi điện thoại.”

Bàn tay đang nắm tay lái trong bóng đêm hơi run lên, cố gắng lấy giọng nói bình thản nhất nói xong, “Đúng vậy, quản lý cửa hàng bánh ngọt vẫn không thích tôi cho lắm, lại phá lệ nghiêm khắc, tôi có chút sợ ông ấy.”

“Ồ… Là như thế này, chuyện này liền giao cho tôi.”

Hắn nở nụ cười tràn đầy tự tin, nhìn thấy xe đã chạy đến trước cửa biệt thự của mình, thấy nàng vẫn ngây người như cũ, hoàn toàn không ý dừng lại, vội vàng lên tiếng nhắc nhở nàng: “Mân Mân, tôi đến.”

“Hả? vâng, thật có lỗi.” Mân Mân ngẩng đầu quả nhiên đã đến nơi, nhanh chóng giẫm chân phanh, đem xe ngừng lại.

Kim Chính Vũ không nóng lòng xuống xe, hắn nâng tay nhìn đồng hồ, không nhận lại chìa khóa xe nàng đưa: “Đã mười giờ rồi, quá muộn, tôi còn là đưa em trở về đi.”

Nàng mở cửa xe, bước nhanh đi xuống: “Không cần cậu đưa, tôi cũng không phải trẻ con, cậu lái xe vào đi thôi, tôi đi trước.”

“Mân Mân, thật sự không cần tôi đưa về sao?”

Nàng chạy được một đoạn đường, nghe thấy hắn nói, xoay người, vội vàng hướng hắn vẫy tay thật mạnh: “Thật sự không cần, tôi đi nhé, tạm biệt!”

~***

~ 

 


break
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc