Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 101 -102

Trước Sau

break
Chương 101   Anh em bà con

 Im lặng hơn mười phút, di động lại vang lên, nàng thở dài, mở ngăn kéo, tiếp được điện thoại.

 ”Thiếu Đằng, em hy vọng anh quên chuyện lần trước đi, anh vẫn nên trở lại bên cạnh Ngải Phù đi thôi, chúng ta không thích hợp…”

Nàng một hơi còn chưa nói xong, đã bị đối phương cắt ngang: “Mân Mân, em đang nói cái gì? Cái gì Thiếu cái gì Đằng?”

A? Là Kim Chính Vũ, nàng che miệng lại, nàng thật sự là hồ đồ, tiếng chuông vừa rồi rõ ràng là bài hát tiếng anh quen thuộc,chính mình sao lại không chú ý tới kia chứ?

“Không, không có gì. Đúng rồi, muộn như vậy anh tìm tôi có chuyện gì?”

“À, bây giờ tôi ở quán bar, uống chút rượu, khả năng không có biện pháp lái xe, em lại đây đi.”

“Được.” Nàng đồng ý không cần nghĩ nhiều, dù sao chính mình còn nợ hắn vài lần lái xe thuê.

Sau đó, nàng dùng tốc độ nhanh nhất cầm ba lô lao xuống lầu, hiện tại không còn xe bus, quán bar cách biệt thự có chút xa, nàng đi bộ nửa giờ đến mệt rã chân mới đứng trước cửa quán bar.

Đi vào quán bar ánh đèn mờ ảo, trên ngọn đường tỏa ra ánh sáng mờ mờ, không trung vang lên một bài hát tiếng anh, tầm mắt của nàng đảo vào bên trong, chốc lát liền nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai anh tuấn của Kim Chính Vũ.

Hắn đồng thời cũng nhìn thấy nàng, nở nụ cười sáng lạn, hướng nàng vẫy tay một cái. Nàng chạy đi qua, ngồi xuống ghế xoay bên cạnh hắn.

Nàng còn không ngồi xong hắn đã chỉ trích: “Mân Mân, sao em chậm như ốc sên vậy, gọi điện xong ba mưới phút mới đến.”

Nàng tới được đã là tốt rồi, tiểu tử này còn chê chậm, hắn nghĩ người ta ai cũng có tiền như hắn, có thể tiêu bừa bãi sao?

Nàng lườm nguýt hắn một cái, một bên đánh giá quán bar, một bên nói thầm: “Không thể về nhà uống sao? Thật là xa xỉ, nơi này vừa thấy chính là chỗ đắt tiền.”

Lúc này, phục vụ rượu trong bar tiến lên, lễ phép hỏi: “Tiểu thư, xin hỏi cô muốn dùng gì?”

Nàng hờn dỗi chỉ vào ly cocktail màu sắc quái dị trước mặt Kim Chính Vũ, “Cho tôi một ly giống anh này…”

Ai ngờ Kim Chính Vũ đè tay nàng lại, thấp giọng nói với phục vù: “Mang tới cho cô ấy một ly nước chanh!”

Rất nhanh, một ly nước chanh đã đặt trước mặt, nàng cầm lấy thìa khuấy vài vòng, hút một ngụm, có chút kì quái hỏi: “Sao anh lại đến quán bar uống rượu? Không phải là anh cố ý muốn tôi lái xe đưa đón chứ?”

Vốn nàng hỏi có chút đùa giỡn, nhìn sang hắn liền sửng sốt, một đôi mắt trong suốt nhu hòa nhìn thẳng vào nàng, vẻ mặt chân thật khác hẳn trước đây.

“Nếu tôi nói đúng thì sao? Nếu tôi thừa nhận là tôi cố ý làm như vậy, muốn gặp mặt em, em có còn coi tôi là bạn bè bình thường không?”

“Anh…” Vừa nhấp vào ngụm nước chanh đã sặc trong cổ họng, nàng liều mạng ho khan, khuôn mặt trắng nõn nháy mắt đỏ bừng lên.

“Em thật là không biết cẩn thận.” Hắn nhíu mày, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, giơ tay rút giấy ăn đưa cho nàng.

Đợi cho nàng dần dần không ho khan, tầm mắt hắn lại chuyển đến ly cocktail màu sắc quái dị, tựa hồ lại biến thành một Kim Chính Vũ trầm mặc.

Nàng hút nước chanh, lần đầu tiên đến nơi này, khó tránh khỏi có chút tò mò, chuyển đầu nhìn xung quanh.

Trên một chiếc sô pha, hai thân ảnh không coi ai ra gì đang ***, cô gái mặc một chiếc váy ngắn gợi cảm không thể ngắn hơn nữa, hình như chỉ cần động đậy thì lớp vải bao quanh vòng ba sẽ phản bội chủ nhân.

Tay cô ta lớn mật vói vào bên trong quần áo của gã đàn ông khiêu khích bừa bãi, gã đàn ông nghiêng người mà ngồi, ánh sáng có chút lờ mờ, thấy không rõ dung mạo cụ thể.

Một tay hắn ôm vòng eo nóng bỏng của cô gái, một tay bưng ly rượu màu đỏ, mặc cô gái dán chặt vào mình như keo nhằm châm lửa tình trên thân thể cường tráng, nụ cười ma mị hiện hữu trên khóe môi mỏng manh.

Cảm giác rất quen thuộc, trong lòng nàng mới nảy ra ý này, khéo mắt liền thấy Kim Chính Vũ cũng quay sang nhìn theo.

“Không cần nhìn người kia, dù bộ mặt mê đảo tất cả đàn bà, chỉ khi nào tiếp cận anh ta, em sẽ biết là đồ vô tâm vô phế.”

Hắn chỉ ai?

Thấy ánh mắt nàng xẹt qua vài phần mê mang, hắn lại nói tiếp: “Tôi cùng anh ấy là anh em bà con, tôi hiểu tất cả về anh ấy như lòng bàn tay. Trước kia, bọn tôi thường đến quán bar này chơi bời.”

Thì ra là anh họ của Kim Chính Vũ, nàng lơ đễnh nhìn qua, không ngờ có tia sáng cố ý hay vô tình chiếu đến khuôn mặt người đàn ông, nàng bỗng dưng thấy rõ khuôn mặt kia, cảm thấy căng thẳng, thân ảnh kia không phải.. Doãn Lạc Hàn sao?

Sao hắn lại ở nơi này, nói như vậy,… Nói như vậy, hắn cùng Kim Chính Vũ là anh em họ.

Chuyện này tới quá đột nhiên, nàng không thể lập tức tiêu hóa.

“Lạc –” Kim Chính Vũ đột nhiên vẫy tay chào hỏi hắn, nàng không kịp trốn tránh, tầm mắt vừa vặn bắt được đôi mắt u ám thâm thúy kia.

Dù sao chính mình không có làm chuyện gì đuối lý, không có gì phải sợ, nàng thản nhiên nhìn thẳng hắn, trong ánh sáng âm u, hắn nhìn chằm chằm vào nàng, nàng cảm thấy thật sự khó thở, da đầu run lên, cảm giác trên người mình sinh ra cảm giác chột dạ như vợ ngoại tình bị chồng bắt tại trận.

Kim Chính Vũ kéo lấy tay nàng, đứng lên khỏi ghế. “Đi thôi, muộn rồi. Ngày mai em còn phải đến trường, chúng ta chào hỏi qua Lạc.”

Nàng không có lý do gì cự tuyệt, mặc hắn lôi kéo đi qua, đi đến gần sô pha kia, nàng liền cảm thấy ánh mắt giấu trong bóng đêm giống như dạo nhọn sắc bén bắn thẳng đến đây.

 Chương 102   Hàn ý bốc lên



 Như cảm nhận được nàng đang bối rối, Kim Chính Vũ nắm chặt tay nàng hơn, đi thong thả đến trước mặt Doãn Lạc Hàn: “Lạc, em đi trước, ngày khác gặp lại sau.”

Doãn Lạc Hàn nâng cằm, thản nhiên nhếch môi: “Ừ, lát nữa anh cũng về.”

Khi nói những lời này, nàng cảm nhận rõ ràng thấy cặp mắt u ám kia bắn thẳng về mình, con ngươi đen nhánh bắt đầu nổi lên sóng ngầm phức tạp, cả người lạnh run từ đầu đến chân, nàng vội vàng không dám nhìn thẳng vào hắn, hắn nói những lời kia để ám chỉ nàng sao?

Ánh mắt nàng chuyển dời sang người phụ nữ đang dựa sát vào hắn, lập tức phủ nhận rất nhanh, không, tuyệt đối là nàng nghĩ nhiều, đêm nay đã có người cùng hắn giết thời gian.

Kim Chính Vũ quay sang nàng, ánh mắt song suốt tràn đầy ý cười: “Mân Mân, chúng ta đi thôi.”

Kim Chính Vũ lôi kéo nàng đi chậm chậm đến cửa quán bar, ánh mắt sắc bén kia một đường đi theo, cám giác hít thở không thông ẩn ẩn trong lòng, nàng dự cảm con ngươi đen kia nhìn thấy nàng cùng Kim Chính Vũ chậm rãi thay đổi, ánh mắt nóng rực như đốt cháy hai bàn tay nắm nhau của hai người.

Ra khỏi quán bar, trên đường ra bãi đỗ xe, không khí lạnh lùng như trong trẻo lao thẳng vào mình, phút chốc nàng thanh tỉnh một chút, hắn vừa nói câu kia: “Lát nữa an cũng về.” hiển nhiên là cố ý nói cho nàng nghe, hắn ám chỉ đêm nay gặp mặt.

Chính mình có làm sai chỗ nào không, rõ ràng đã có thể khẳng định hắn không còn hứng thú với mình, nhưng đêm nay…

“Mân Mân… Mân Mân…” Nàng như nghe thấy Kim Chính Vũ đang gọi mình, vội vàng lấy lại tinh thần, ngón tay thon dài của hắn liều mạng lắc lắc trước mặt nàng.

“Em vừa ngẩn người à? Nhập thần như vậy. Sẽ không là lần đầu tiên tôi nắm tay em, em nghĩ tôi đi.” Hắn đắc ý tươi cười: “Em tin tưởng sao? Tôi cũng vậy.”

Tiểu tử này thật biết tự kỉ, mỗi lần đều nói đùa kiểu này. Nàng chu môi, hất tay hắn ra, một phen đoạt lấy chìa khóa trong tay hắn, “Anh vẫn nên đem tình yêu tặng cho cô gái khác đi, tôi không thích mấy nhóc con nhỏ tuổi hơn mình.”

Nàng vừa đẩy cửa xe vừa nhấn mạnh hai chữ “nhóc con”, đem chìa khóa cắm vào trong xe, thấy hắn nghiêng người đứng lặng, nàng nhẹ nhàng gọi hắn:” “Kim Chính Vũ, anh còn đứng đấy làm chi, lên xe, tôi đưa anh…”

Nàng còn chưa nói xong, chỉ thấy hắn xanh mặt chạy tới, mở cửa xe, đem nàng túm ra ngoài, khuôn mặt tuấn tú bao phủ một tầng khí lạnh âm trầm.”

“Ở trong lòng em tôi vĩnh viễn chỉ là “nhóc con”, tôi không muốn nghe thấy từ này nữa, vì tôi đã nghe thấy quá nhiều, đây là lần em nói thứ ba trăm tám mươi chín…”

“Kim Chính Vũ, anh tức giận à?” Nàng cẩn thận nhìn hắn, khuôn mặt tinh xảo che kín tức giận, nàng thật sự nói sai rôi sao? Nhưng mà nàng nói thật a, xác thực là hắn nhỏ hơn nàng một tuổi mà.

Như là nhớ ra cái gì,đột nhiên vỗ đầu, đúng rồi, lần trước hắn nói qua không thích người khác nhắc tới ngày sinh tháng đẻ của hắn, nhưng mà hôm nay nàng không nhắc tới tuổi của hắn kìa. Còn có, khi nào thì nàng nói hơn ba trăm lần, tiểu tử này nói chuyện càng ngày càng kì quái, quả thực làm người ta khó có thể nắm bắt.

“Kim Chính Vũ…” Nàng định tới gần hắn, hỏi rõ tất cả, nhưng là hắn lại lui nhanh về sau.

“Tôi không muốn lại nhìn thấy em…” Đôi mắt trong suốt thấy đáy của hắn ngập bi thương mờ mịt, miệng thì thào: “Em không đáng, tôi làm nhiều như vậy, vẫn không thể lau những từ kia khỏi đầu em đi… Có lẽ tôi sai lầm rồi, tôi thực sự sai lầm rồi… Từng nghĩ thời gian có thể cọ rửa tư tưởng một người, nhưng mà em lại cố chấp nhiều năm như vậy…”

Ánh mắt của hắn, hắn đang khóc sao? Nàng nhìn vào mắt hắn, bị cảm xúc đột nhiên thay đổi 1800 của hắn làm cho chân tay luống cuống, đến tột cùng là hắn làm sao vậy?

“Anh đang nói cái gì? Sao tôi nghe không hiểu?… Kim Chính Vũ, anh nói cho rõ ràng.” Lòng nàng lo lắng không thôi, nhìn hắn lùi nhanh về phía sau, sau đó hắn mở cửa xe, nhanh ngồi xuống.

“Kim Chính Vũ… Tôi không cố ý,tôi thật không biết nói sai cái gì, Kim Chính Vũ…” Nàng lớn tiếng hô, hắn đã khởi động xe, chuyển tay lái, xe thể thao lao khỏi bão đỗ xe, chỉ để nàng một người kinh ngạc đứng lặng một chỗ.

Lát sau, nàng cúi đầu đi ra bãi đỗ xe, đi trên con đường yên tĩnh, hiện tại chắc là nửa đêm rồi, nàng mơ hồ nghĩ, hoàn toàn không còn sức cầm di động xem giờ.

Bước chân nặng nề, như phải mang thêm một tảng đá. Nàng chạy lên trước từng bước, thực không muốn về biệt thự, rốt cuộc lời tên kia nói lúc trước là vô tình hay cố ý, nàng không muốn nghĩ nhiều, đầu óc ngập tràn đôi mắt bi thương của Kim Chính Vũ, trái tim quặn đau từng đợt.

Nàng tinh tường nhận thấy Kim Chính Vũ có việc gạt nàng, gần đây hắn rất khác thường, luôn nói mấy câu khó hiểu, căn bản nàng không có chút ấn tượng, thường thường rõ ràng là bình an vô sự, hắn lại đột nhiên phát hỏa, sau đó nàng cũng bị hắn làm mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn không rõ làm sao.

Mất gần gấp hai thời gian so với bình thường nàng mới về tới biệt thự, bước lên bậc cửa, nàng còn có cảm giác không thích hợp, đèn trong phòng khách bật sáng, ngẩng đầu lên, đèn trên tầng hai tầng ba cũng được bật, chuyện này cũng không làm nàng ngạc nhiên, ở nơi này lâu như vậy, nàng biết tất cả đèn đóm trong biệt thự đều do một công tác tổng điều khiển.

Làm cho nàng lo sợ bất an chính là thư phòng tầng hai cùng phòng thứ hai tầng ba cũng sáng, bình thường nơi đó không do công tắc tổng điều khiển, chỉ khi nào hắn ở đây,  hai nơi này mới sáng đèn.

 Hắn đã trở lại, hắn đã trở lại trước nàng.

Mỗi bậc thang nàng bước đều là nỗi sợ hãi tột độ, nếu là quá khứ, nàng tuyệt không như vậy, nhưng mà hôm nay khác, phụ nữ có một loại giác quan thứ sáu mãnh liệt, nó nói cho nàng, nàng có thể gặp nạn.

 

 

 
break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc