Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 79 - 81

Trước Sau

break

Chương 79   Lại bị trêu đùa



 Đến trường học, đã vào giờ nhưng giảng viên còn chưa đến, nàng chạy ra khỏi phòng gọi cho Kim Chính Vũ, nàng phải đem chuyện lái xe thuê nói rõ ràng cho hắn biết.

Bên kia vang lên tiếng nhạc là bài hát “My love will get you home”, “if the bright lights blinds your eyes, my love will get you home”, gợi lên một loại cảm giác kì lạ, dường như gọi ra một phần kí ức từng bị lãng quên trong trí nhớ.

Lúc nàng còn ngây người hồi tưởng, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng đáp mơ hồ của Kim Chính Vũ, “A lô?”

Tiểu tử này bây giờ còn dang ngủ, nàng hừ một tiếng xem thường, “Kim Chính Vũ, việc lái xe thuê tôi khả năng từ hôm nay không thể làm tiếp, anh nên nhanh chóng thuê người…”

Nàng còn chưa nói xong, chợt nghe thấy một tiếng động lớn vang lên bên tai, tiếp theo là tiếng rên rỉ của Kim Chính Vũ, nàng vội vàng hỏi, “Kim Chính Vũ, anh làm sao vậy?”

Dường nghe thấy tiếng Kim Chính Vũ rủa thầm, sau đó di động một lần nữa được cầm lên, “Tôi, tôi… không sao, không cẩn thận bị lăn xuống giường. Mân Mân, em vừa nói gì? Cái gì mà không thể tiếp tục làm? Em nói cho rõ ràng.”

“Tôi… tôi một câu không thể nói rõ, tóm lại, hôm nay, chúng ta hẹn gặp nhau, tôi trả lại tiền cho anh.”

Hành lang đột nhiên vang lên tiếng bước chân, nàng ngẩng đầu lên nhìn, là giảng viên, đang cầm sách vở vội vàng chạy đến.

Nàng vội vàng che di động lại, nghiêng người, đè thấp tiếng, “Tôi không thèm nghe anh nói nữa, tôi phải đi học, anh chọn thời gian cùng địa điểm rồi nhắn tin cho tôi, tôi học xong trực tiếp đi. Được rồi, không nói nữa, tôi cúp máy đây.”

Nàng nói liền một tràng, vội vàng cất di động, đuổi theo giảng viên chạy vào phòng học.

Giảng viên thao thao bất tuyệt giảng bài trên bục, nàng chăm chỉ ghi chép, phòng học rộng rãi bình thường vốn chật ních người, hôm nay có vẻ cực trống trải.

“Ai, cậu nghe nói gì chưa? Tên Lữ Văn ngày hôm qua nhận được lời mời, tìm được việc ở một tờ nhật báo, nghe nói tiền lương cùng đãi ngộ cũng rất được.”

“Đúng vậy, mình cũng nghe nói, tòa soạn  đó rất khó kiếm việc, vận khí của tiểu tử kia thật quá tốt…”

“Đúng rồi, hôm trước không phải cậu đi đài truyền hình phỏng vấn sao? Thế nào? Có kết quả chưa?”

“Còn có thể thế nào? Nếu mà có khả năng, mình còn đến đi học làm gì… Tiết hôm nay định không học, sau nghĩ lại vẫn đến, dù sao thời gian đến tạp chí là buổi chiều…”

“Ừ, ngày mai mình cũng chạy đua phỏng vấn mấy tờ báo, cầu Thượng đế phù hộ cho mình có thể phỏng vấn thành công tờ báo nào đó…”

Mân Huyên một bên vội vàng ghi chép, một bên vểnh tai nghe hai sinh viên nam bên dưới nói chuyện với nhau, lại nhìn xung quanh phòng học ít ỏi không có mấy sinh viên.

Bọn họ nói đúng, gần tốt nghiệp, mọi người tâm tư căn bản không ở trên giảng đường, mỗi ngày đều bôn ba, vội vàng tìm việc.

Nàng cắn cắn bút, nghĩ chính mình có nên như bọn họ không, ừ, cứ vậy đi, hôm nay về liền chuẩn bị mấy túi hồ sơ lí lịch sơ lược, ngày mai bắt đầu nộp cho tòa soạn báo hoặc tạp chí nàng muốn làm nhất, thử vận may.

Kỳ thật ngẫm lại, sinh viên tốt nghiệp rồi, vào nghề áp lực rất lớn, Chỉ Dao không chỉ nói một lần với nàng, chờ nàng tốt nghiệp sẽ giúp nàng tìm một công việc ưu việt, bị nàng uyển chuyển từ chối.

Nàng đã quen dựa vào chính mình, tin tưởng bằng chính năng lực cùng thành tích tốt cũng có thể tìm được một công việc phù hợp.

Giữa trưa nắng gắt, vườn trường tốp năm tụm ba sinh viên đi cùng nhau. Lúc đi học nàng nhận được hai tim nhắn, một tin là của Kim Chính Vũ, nói cho nàng địa chỉ gặp mặt.

Một tin khác là của Chỉ Dao, mời nàng ăn cơn, nàng vốn định đồng ý, bởi vì gặp mặt Kim Chính Vũ hơn mười phút là có thể nói xong lời cần nói, nhưng mà Chỉ Dao lại nhắn tin đến, nói Doãn Lạc Hàn cũng đi cùng, kết quả nàng nói trưa nay có hẹn.

Vừa ra cổng trường, Mân Huyên ngây ngẩn cả người, một chiếc Ferrary màu đỏ chói đỗ chính ình trước cổng.

Gương mặt đẹp trai đeo kính Gucci của Kim Chính Vũ xuất hiện trước mắt, nhìn thấy nàng, hắn giơ tay vẫy. “Hi! Mân Mân…”

“Anh… Sao anh lại tới đây?” Nàng bước nhanh tới, vốn định làm bộ như không thấy hắn, vội vàng chạy sang hướng khác, không ngờ hắn lại không coi ai ra gì lên tiếng gọi nàng.

“Dù sao tôi cũng không có việc gì, liền tới trường em đón em luôn.” Hắn thoải mái mà nhún nhún vai, môt bên mở cửa giúp nàng.

Sinh viên đi ngang qua đều dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn nàng, vì Chỉ Dao, nàng đi đến đâu cũng có người biết là bạn của công chúa tập đoàn Giản Thị, tự nhiên mà con người nàng, bao gồm tất cả mọi người đều biết đến.

Vóc dáng cao gầy cùng dung mạo xinh đẹp cũng từng hấp dẫn một ít người khác phái theo đuổi, kì quái là đều bị nàng từ chối hết, bởi vậy ai cũng tò mò cùng phỏng đoán nàng có phải đã sớm có bạn trai hay không, chính là vẫn không có xuất hiện mà thôi, hiện tại nhìn tiểu tử nhà giàu lái ferrary này hẳn là bạn trai nàng.

Nàng đứng cạnh xe, nghe thấy tiếng xì xào bàn tán từ bốn phía truyền đến, giờ phút này nàng tiến thoái lưỡng nan, đành phải ngồi vào trong xe.

Kim Chính Vũ vừa ngồi vào xe, nàng cúi đầu, nhỏ giọng thúc giục, “Mau lái xe đi.”

Một tiếng cười nghiền ngẫm khẽ truyền đến, “Tôi vẫn nghĩ em là cô gái đặc biệt không cần để ý tới ánh mắt người khác, hôm nay xem ra cũng không phải như vậy, thì ra em cũng…”

Hắn vừa nói, vừa nghiêng người tới gần mặt nàng, trong mắt người khác sẽ thành hình ảnh nóng bỏng cực kì thân mật.

“Kim Chính Vũ, anh lại thế nữa, không được náo loạn.” Nàng hơi đẩy hắn ra, tiểu tử này trêu đùa nàng nhiều quá thành nghiện sao, mỗi lần gặp mặt đều phải trêu chọc nàng một phen.

“Được rồi, em muốn đi ăn cơm ở đâu?” Đôi môi mỏng màu phấn hồng hơi hơi nhếch lên, ngồi thẳng người, khởi động động cơ ô tô.

“Tôi muốn ăn đồ Pháp.” Nàng tức giận nói, trừng phạt hắn trêu nàng, nàng hôm nay nhất định phải chọn đồ ăn đắt nhất, ngon nhất ăn cùng hắn.

 

 

Chương 80   Không khí quái dị

“Không thành vấn đề.” Hắn vô tình quặt tay lái, liếc nhìn nàng đang thở phì phì, tươi cười trên mặt càng rạng rỡ, “Thân hình của em thật khô quắt, không hấp dẫn chút nào, nên ăn nhiều một chút, nếu không một trận gió thổi qua cũng…”

Tiểu tử này không nói được câu nào ra hồn, nháy mắt mặt nàng đỏ thành một mảnh, “Đáng giận, Kim Chính Vũ, anh không được nói linh tinh, tôi giống như anh nói như vậy, tôi đây là thon thả được không, hiện tại đầy cô còn trăm phương ngàn kế muốn như tôi đâu.”

“Phải không?” Hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới, con ngươi màu hổ phách xẹt qua một tia bỡn cợt, “Sao mà tôi không thấy?”

“Tóm lại, tóm lại… Không cần anh lo…” Nàng ngoảnh mặt nhìn ra ngoài, căn bản không thể bác bỏ Kim Chính Vũ tiểu tử này.

Bên tai lại truyền đến tiếng cười của Kim Chính Vũ, xe thể thao gần đến bãi đỗ xe, đột nhiên giảm tốc dừng lại bên đường. “Mân Mân, em xuống xe trước, ở chỗ này chờ tôi, tôi đi đỗ xe.”

“Ah, được.” Nàng theo lời xuống xe, nhìn theo Kim Chính Vũ đi xa, nàng lâm vào mê mang, nàng phát hiện tuy mỗi lần bị Kim Chính Vũ làm tức giận đến chết khiếp, nhưng kì thật nàng một chút cũng không để trong lòng, hoàn toàn tương phản mỗi lần nàng buồn bực tâm tình đều là cảm giác thả lỏng chưa bao giờ có, đến tột cùng là vì sao?

Gần mười một năm, nàng phải đeo cái danh con gái của kẻ giết người, vô luận đi đến đâu đều bị người khác nhìn bằng ánh mắt chế ngạo, bởi vậy nàng học được dùng kiên cường bảo vệ, cũng quen với việc yên lặng thừa nhận tất cả. Nàng không lộ ra quá nhiều cảm xúc trước mặt người khác, bởi vì nàng càng để lộ cảm xúc, bọn họ sẽ càng không kiêng nể gì mà cười nhạo nàng, kết quả bị thương vẫn là chính mình.

Có thể hay không, vô hình, nàng đã sớm đem Kim Chính Vũ trở thành người bạn có thể thổ lộ tình cảm, có thể không hề cố kị, trước mặt hắn lộ ra hỉ nộ ái ố của bản thân?

Bả vai bị  một người vỗ nhẹ, nàng hoảng sợ, khuôn mặt đẹp trai của Kim Chính Vũ ánh vào mi mắt, “Nhập thần như vậy khẳng định là nghĩ đến tôi, em chắc là bị vẻ đẹp trai của tôi hấp dẫn đi?”

“Không có.” Nàng buồn bực đáp lại, tiểu tử này quá tự kỉ, vẫn là không nói cho hắn thì hơn, “Tôi đã đói bụng, chúng ta đi ăn chút gì đi.”

“Tôi biết nhà hàng Pháp đó đồ ăn rất được.” Kim Chính Vũ chỉ chỉ vào một nhà hàng Pháp trước mặt, nàng còn chưa phản ứng, đã bị hắn lôi kéo về phía trước.

Nàng chưa bao giờ bị người khác phái kéo tay, vốn muốn giằng ra, nhưng nhìn thấy khuôn mặt cực tự nhiên của hắn, nàng hết băn khoăn, có lẽ hắn chính là nhất thời tình thế cấp bách, nói sau chuyện lái xe thuê là nàng đổi ý trước, chuyện này làm nàng có chút băn khoăn.

Nghĩ như vậy, nàng cũng không định rút tay ra.

Lông mi đen đậm bao trùm đôi mắt màu hổ phách, nắm bàn tay trái mềm mại kia, cảm nhận ấm áp của nàng, lòng bàn tay hắn không hiểu sao chảy ra một tầng mồ hôi.

Theo đạo lí mà nói, hắn từng kết giao vô số bạn gái, cảm giác thẹn thùng có chút không yên tâm này không nên xuất hiện, nhưng chỉ cần nghĩ đến, đây là lần đầu tiên mình nắm tay nàng, hắn liền không thể không chế được cảm xúc, hắn chờ đợi ngày này ước chừng đã được một ngàn tám trăm hai mươi chín ngày.

Vừa bước vào nhà hàng, bên tai liền vang lên tiếng violon tao nhã, Kim Chính Vũ hình như là khách quen của nơi này, bồi bàn liếc mắt một cái liền nhận ra hắn.

“Kim tiên sinh, chỗ ngồi đặc biệt của ngài đã chuẩn bị tốt lắm.”

Kim Chính Vũ lịch sự gật gật đầu, kéo Mân Huyên đi đến bàn gần cửa sổ, từ nơi này nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy cảnh phố xá phồn hoa, nếu đến là ban đêm khẳng định sẽ đẹp không sao tả xiết.

Chọn xong thức ăn, bồi bàn lui xuống, Mân Huyên mở ba lô, lấy ra một tập tiền để lên bàn , trước mặt hắn:”Thật có lỗi, Kim Chính Vũ, buổi tối tôi không thể tiếp tục làm lái xe thuê cho anh. Số tiền này trả lại cho anh.”

Khuỷu tay tựa lên bàn, hắn nhìn chằm chằm nàng, “Từ ngày đó buổi tối dừng xe tiếp cú điện thoại đó, em liền là lạ. Nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì, chính là cảm thấy không quá muốn làm.” Mân Huyên cố nặn ra một nụ cười, che đậy vẻ mất tự nhiên trên mặt.

“Số tiền này em cứ cầm trước.” Hắn lại đem tập tiền đẩy về phía nàng, thoải mái nói, “Nếu tôi thuê em đảm đương làm lái xe lâm thời của tôi, hơn nữa tôi cảm thấy chúng ta ở chung rất vui vẻ, nên tôi cũng tìm em tính. Tôi thanh toán tiền lương một tuần, em chỉ làm ngày đầu tiên, như vậy đi, về sau chờ em có rảnh, em lại lái xe cho tôi, như vậy có thể chứ?”

Nàng kinh ngạc ngước mắt lên, nàng hoàn toàn không nghĩ hắn sẽ nói như vậy, không biết vì sao, thanh âm của hắn nghe vào tai lại có vài phần buồn bã, như là một loại sợ hãi cực độ cự tuyệt ưu thương.

Đây là Kim Chính Vũ bất cần đời sao? Nàng không biết nói thế nào, kinh ngạc nhìn hắn, mãi đến khi bít tết của bọn họ được mang ra, không khí quái dị mới bị đánh vỡ.

Mân Huyên cầm lấy dao nĩa, bắt đầu cắt thịt bò, lại cảm giác được ánh mắt ý vị sâu xa của Kim Chính Vũ vẫn dừng trên người mình, hắn nhìn ra cái gì sao? Không, không có khả năng, hắn cùng lắm mới chỉ gặp mặt mình mấy lần mà thôi, không có khả năng nhìn ra cảm xúc của nàng.

Vài phút sau, nàng không thể tiếp tục chịu loại tra tấn này, đơn giản ngẩng đầu, “Được rồi, được rồi, anh không cần cứ nhìn chằm chằm tôi, tôi đồng ý với anh còn không được sao?”

“Thật sự? Không đổi ý?” Đôi mắt màu hổ phách sáng bừng, khóe môi hắn giơ lên nụ cười chiến thắng, “Một lời đã định.”

“Biết, biết, biết rồi.” Nàng cố gắng không lườm hắn, nhìn thấy vẻ đắc ý không hề che dấu trên mặt hắn, không khỏi có chút hối hận, mình có phải hay không bị vẻ đáng thương  của hắn lừa?

Tiểu tử này tuyệt đối là lừa gạt, đáng giận, hắn như sớm biết nàng sẽ mềm lòng đồng ý, nàng căm giận cắt tảng thịt bò, bỏ vào miệng nhấm nuốt, bỗng dưng nghe thấy giọng nói vui vẻ của hắn.

“Mân Mân, ánh mắt vừa nãy em nhìn tôi, có phải hay không có cảm giác tim đập mạnh. Điều này chứng tỏ nội tâm của em vẫn là để ý tới tôi, em bắt đầu thích tôi…”

Chương 81   Tình cờ gặp trong nhà hàng



 Miếng thịt bò chuẩn bị nuốt xuống bị nghẹn ở cổ họng, nàng cố nuốt xuống, mở to mắt nhìn Kim Chính Vũ, tiểu tử này biết mình đang nói gì sao?

“Kính nhờ, sao có khả năng tôi thích anh, anh còn nhỏ hơn tôi một năm ba tháng, trong mắt tôi, cùng lắm anh chỉ là…”

“Không được nói!” Kím Chính Vũ gầm nhẹ ngắt lời nàng, nhếch môi lộ vài phần chua sót. “Lại là những lời này, tôi không muốn nghe, không cần lấy những lời này lừa gạt tôi.”

Kim Chính Vũ như vậy, khác hẳn bình thường, nàng hoàn toàn ngây ngẩn cả người, hôm nay sao hắn lại khác thường như vậy, mà nàng khi nào thì nói qua những lời này, nàng không nhớ rõ nha.

Lần trước ở công viên trò chơi, nàng nhìn lén chứng minh thư của hắn, thấy được năm sinh tháng đẻ của hắn, hắn cũng mất hứng thế này, thật không biết hắn còn có mặt kì quái.

Dù sao do nàng khơi mào, cũng phải do chính mình kết thúc, nàng lấy lòng cười cười, thanh âm cố hết sức nhẹ nhàng, chậm chạp, nhu hòa, “Ha ha… Tôi sai rồi, tôi không nhắc tới còn không được sao?”

“Về sau không nhắc lại?” Hắn không định buông tha nàng, gắt gao hỏi.

Nàng thỏa hiệp thở dài, giơ ba ngón tay lên. “Được, tôi thề, tôi không bao giờ nhắc lại lại tuổi tác của anh, bằng không đời này liền phạt đời này tôi không lấy được…”

“Ai muốn em thề độc thế.” Hắn nhẹ nhàng cầm lấy ba ngón tay nàng, vẻ mặt trách cứ, “Cẩn thật thật sự em ế chồng.”

“Anh không phải lo lắng sao?” Nàng lườm, thật không biết tiểu tử này lại y hệt con gái, cũng để ý tuổi tác.

Tầm mắt nàng đảo qua một thân ảnh đang bước vào cửa nhà hàng, kia không phải Chỉ Dao sao, người bên cạnh nắm tay cậu ấy là… Doãn Lạc Hàn.

Nàng hút khí lạnh, sao lại trùng hợp như vậy, hai người kia cũng đến  nhà hàng này dùng cơm. Trăm ngàn cũng không thể để bọn họ nhìn thấy, nàng vội vàng cúi đầu, cầm lấy khăn ăn làm bộ như đang lau miệng.

Nàng tiếp tục cúi đầu, xuyên qua nhà hàng đông đúc tìm tòi thân ảnh của Chỉ Dao và Doãn Lạc Hàn, ánh mắt lướt qua chậu cảnh lớn, cuối cùng tìm thấy bọn họ ngồi ngồi ở bàn ăn sát cửa sổ phía xa xa.

Bọn họ hình như đã chọn xong đồ ăn, Chỉ Dao mỉm cười ngọt ngào nhìn Doãn Lạc Hàn, hai người vừa cười vừa nói, vui vẻ nói gì đó.

“Mân Mân, sao em không ăn, lúc trước không phải nói em rất đói bụng sao?” Đỉnh đầu vang lên tiếng Kim Chính Vũ nghi hoặc, nàng nhìn tảng thịt bò mê người trên bàn, vừa rồi chỉ lo cùng hắn nói chuyện, chỉ ăn một miếng, hiện tại cảm thấy bụng rất đói.

Cách nhau xa như vậy, trong nhà hàng cũng rất nhiều người, bọn họ không có khả năng chú ý đến chính mình, nàng thoải mái nghĩ, cầm lấy dao cắt một miếng thịt bò non mềm bỏ vào miệng.

Mới ăn được một nửa, nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn về hướng đó, Doãn Lạc Hàn đang nghe điện thoại, phía đối mặt, không có, Chỉ Dao chẳng biết đi đâu.

Hẳn là đi toilet, nàng biết thói quen rất hay ăn được một nửa sẽ trang điểm lại của Chỉ Dao.

“Em đang nhìn gì?” Kim Chính Vũ để ý nàng luôn nhìn đi đâu đó, theo tầm mắt nàng cũng xoay người, kết quả từ góc nhìn của hắn, vị trí của Doãn Lạc Hàn vừa vặn bị bồn cảnh che khuất.

“Không có gì cả, tùy tiện nhìn xem.” Nàng vùi đầu lại cắt một khối thịt bò, đột nhiên nghe thấy một giọng nói ngọt ngào truyền vào tai. “Chính Vũ, trùng hợp quá, sao anh lại ở đây?”

Bàn tay đang cắt thịt nháy mắt cứng lại, giọng nói này rất quen, là Chỉ Dao, cậu ấy… Biết Kim Chính Vũ? Đúng rồi, sao nàng lại quên chứ, nàng sở dĩ có thể làm lái xe thuê cho Kim Chính Vũ hoàn toàn nhờ Chỉ Dao giới thiệu.

Kim Chính Vũ nhẹ nhàng buông dao nĩa trong tay, kinh ngạc không thôi. “Đúng vậy, Chỉ Dao, em cũng đi ăn ở đây à?”

“Đương nhiên là tới ăn chỗ anh, nhà hàng Pháp này không phải là tài sản của Kim thị sao?” Ngữ điệu của Chỉ Dao thật mềm mại, ánh mắt tựa hồ có chút hứng thú chuyển từ Kim Chính Vũ sang Mân Huyên, “Đây là bạn gái anh? Sao mà nhìn rất quen…”

Thấy rốt cuộc không thể dấu giếm nữa, Mân Huyên hào phóng ngẩng đầu, “Chỉ Dao, là mình.”

“Mân Mân, cậu cậu, sao cậu lại ở chỗ này, cậu…. Chính Vũ… hai người…” Chỉ Dao giật mình lấy tay chỉ chỉ Kim Chính Vũ, lại chỉ chỉ Mân Huyên.

“Không phải, Chỉ Dao, không phải như cậu nghĩ.” Mân Huyên vội vàng giải thích, sợ Chỉ Dao hiểu lầm.

“Không phải em giới thiệu cô ấy cho anh làm lái xe sao, bọn anh cùng lắm chỉ đến ăn bữa cơm thôi.” Kim Chính Vũ hình như nhìn thấy nàng nghĩ gì,vẻ mặt tự tại thay nàng giải thích.

“Như vậy a!” Trên mặt Chỉ Dao hoàn toàn là vẻ không tin, hướng về Mân Huyên chớp mắt vài cái, vẻ mặt thần bí đến nói thầm vào tai Mân Huyên, “Mân Mân, không cần phải khẩn trương. Kỳ thật mình giới thiệu cậu với Chính Vũ, cũng là hy vọng cậu và anh ấy có thể phát triển, hiện tại gặp hai người ăn ý như vậy, vẫn là rất có không gian phát triển đó.”

“Chỉ Dao, không được nói linh tinh.” Mân Huyên vỗ nhẹ tay Chỉ Dao, thật không biết Chỉ Dao miên man suy nghĩ cái gì, nàng không có khả năng thích người nhỏ tuổi hơn, hơn nữa tình cảnh hiện tại của nàng căn bản không xứng với bất cứ ai.

Chỉ Dao cười khẽ thè lưỡi, quay đầu, ý cười trong suốt nhìn Kim Chính Vũ, “Chính Vũ, em cùng Lạc ca ca cũng ở đây, mấy khi gặp mặt, có cần bảo Lạc ca ca đến đây ngồi, chúng ta bốn người cùng dùng bữa trưa…”

Cái gì mà Doãn Lạc Hàn cũng muốn lại đây, Mân Huyên cảm thấy căng thẳng, tầm mắt không khỏi liếc về phía dó, người kia còn chăm chú nghe điện, khuôn mặt lạnh lùng nghiêng nghiêng, hơi nhíu mai, không khó đoán ra hắn đang nói chuyện công ty.

“Cũng lâu rồi anh không cùng Lạc ăn cơm, vậy cùng nhau ngồi đi.” Kim Chính Vũ giơ tay gọi bồi bàn, thấp giọng muốn tăng thêm chỗ ngồi cùng thức ăn.

Mân Huyên thấy tim mình như ngừng đập, chỉ nghĩ đến cùng ngồi với Doãn Lạc Hàn, toàn thân tóc gáy đều dựng đứng cả lên.


break
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc