Bảo Văn Hiển còn định nói gì nữa, nhưng lúc này cô đã không thể nghe thêm điều gì, trong đầu chỉ vang lên tiếng chú Bảo đề nghị cô đi tìm Thiếu Đằng, rằng hắn có thể giúp Lăng thị hồi sinh.
Như vậy có thể sao? Cô có thể tới tìm Thiếu Đằng sao?
Từ sau lần từ chối tình cảm của Thiếu Đằng, cô và cậu ấy đã không liên lạc gì nữa. Hôn lễ của cô cậu ấy cũng không tới, chỉ có người đại diện tới gửi quà, càng thêm khẳng định chắc chắn việc cậu vẫn còn tình cảm với cô…
Bây giờ vì chuyện này mà tới tìm cậu ấy, cô thật sự không mở miệng được… Nhưng chú Bảo cũng nói rồi… Thiếu Đằng sẽ giúp được cô…
Rốt cục cô nên làm thế nào đây?
Gương mặt tái nhợt của cô cố căng ra một nụ cười “Chú Bảo, cám ơn chú đã tận tâm vì Lăng thị như vậy.”
Cô cúi đầu, sau đó cố trấn định ra khỏi Lăng thị. Trời lúc này đã chạng vạng rồi, cô bắt xe về thẳng Doãn trạch.
Cổng điện tử mở ra. Cô vừa chuẩn bị bước vào thì nghe tiếng còi xe ở phía sau. Tuy không quay lại nhưng cô hoàn toàn có thể dễ dàng nhận ra đó là tiếng còi của xe Doãn Lạc Hàn, nhưng cô không ngẩng đầu, coi như không nghe thấy đi thẳng vào trong.
Cô cảm giác được dường như người trong xe có hơi chần chừ, sau đó xe thể thao lăn bánh đến gara. Cô vừa đi vào phòng ngủ thì Doãn Lạc Hàn cũng đã vào theo sát sau.
Hắn nhìn đồng hồ, đã hơn 6 giờ, sau đó hơi nhăn mày “Huyên, sao giờ em mới về? Lại tăng ca sao?”
“Vâng.” Cô chỉ cúi đầu đáp qua loa như vậy, nội tâm đang mâu thuẫn vô cùng. Cô đã từng hứa sẽ không bao giờ nói dối hắn điều gì nữa, có phải cô đang phạm vào điều đã hứa rồi không?
Đây không phải chỉ là chuyện của Lăng thị, mà còn là chuyện của cô, liên quan đến việc rốt cục hắn đối với cô là bao nhiêu phần tâm ý, có phần nào trong đó là do hắn nhòm ngó Lăng thị hay không?
“Em đang là thai phụ mà còn phải tăng ca sao?” Hắn tức giận rủa thầm một câu, bàn tay nâng lên cổ nới chiếc cravat cứng nhắc ra “Tòa soạn thiếu em thì không tồn tại được nữa à? Không phải Giản Quân Dịch đã nói sẽ tìm người thay thế sao… Tên này…..”
“Hàn, em có chuyện muốn hỏi anh.” Cô thẳng thắn ngẩng đầu cắt lời hắn, cố tỏ ra bình thường.
“Sắc mặt của em không tốt….” Hắn càng nhíu mày chặt, tiến đến sát bên cô, áp tay vào trán cô “Em thấy khó chịu ở đâu à?”
“Không ạ, em vẫn khỏe.” Cô nhẹ nhàng kéo tay hắn xuống “Thật ra không phải em tăng ca, mà là có một cuộc điện thoại khẩn cấp kêu em đến Lăng thị.”
Cô dán chặt mắt vào gương mặt hắn, muốn bắt lấy một sự đổi sắc, nhưng không ngờ hắn lại hoàn toàn không có vẻ hứng thú.
Cô vốn xem phản ứng của hắn, nhưng thấy hắn như vậy lại không nhịn được hỏi “Anh không tò mò là chuyện gì sao?”
Hắn chỉ cười nhẹ một tiếng, nhéo nhéo mũi cô “Bây giờ anh ngoại trừ lo chuyện công việc thì đầu óc lúc nào cũng chỉ nghĩ đến em, làm gì có thời gian cho những chuyện đó… Hơn nữa, nếu em muốn anh biết thì em sẽ nói mà, không phải sao?”
Nếu là những lần trước, nghe những lời này cô nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc, nhưng lần này, cô cười không nổi… Hắn đang giả bộ hồ đồ để tiếp tục lừa bịp cô sao?
Cô liếm đôi môi đang càng lúc càng khô, hỏi dò “Hôm nay phó tổng Lăng thị nói với em… Lăng thị có lẽ không trụ được nữa… Chú ấy muốn em xin phá sản… anh thấy sao?”
“Ừm… anh không rõ chuyện của Lăng thị lắm…” Hắn thờ ơ nhún vai “Nhưng chắc chắn em không muốn Lăng thị phá sản, phải không?”
Cô gật đầu “Vâng, em không muốn nhìn tâm huyết của bố cứ như thế mà sụp đổ… Em muốn cứu Lăng thị, anh nghĩ thế nào?”
Hắn vẻ mặt thăm hỏi nhìn cô “Em muốn nghe ý kiến của anh?”
Cô gật đầu chắc nịch.
Hắn thở một hơi rồi nói “Được rồi, em nghe này… Nếu không muốn phá sản thì thường chỉ có hai trường hợp: một là tìm một công ty khác rót tiền vào để công ty có thể xoay mình đứng lên, hai là sẽ lập hợp đồng với một công ty khác, để bên họ đứng ra mua lại công ty của mình… Nếu em chọn trường hợp thứ hai, khi lập hợp đồng, em chỉ cần biết cách đưa ra các điều kiện có lợi thì cuối cùng ít nhất cũng vẫn sẽ còn một khoản không nhỏ để trao cho bố….”
Cô yên lặng nhìn hắn, lòng tràn đầy thất vọng, sau đó một lúc mới lên tiếng “Hàn, tại sao không nói anh sẽ giúp em?”
Hắn bật cười xoa hai má cô “Anh biết em luôn rất cao ngạo, nếu anh đề nghị, chắc chắn em sẽ không đồng ý. Chỉ cần em nói, anh nhất định sẽ giúp em.”
Thì ra hắn vẫn luôn chờ cô cầu cứu, sau đó hắn sẽ mua lại Lăng thị, là như vậy sao? Cô cụp mắt, nhìn chiếc bụng tròn của mình, lãnh đạm nói “Em đói……”
Vừa nghe cô kêu đói bụng, hắn lập tức đứng lên, ôm lấy cô “Chuyện này lúc khác nói tiếp, giờ anh phải lo cho cái bụng đói của bà xã đã.”
Bữa tối trôi qua mà cô cũng không biết mình vừa ăn cái gì, chỉ biết là trong bát có rất nhiều thức ăn, cô cứ cúi đầu ăn từng miếng từng miếng, gương mặt vẫn bình lặng như không có chuyện gì xảy ra, nhưng thực ra trong lòng cô lạnh như băng, cảm giác vô cùng cô độc và mệt mỏi…
Khi cô tắm rửa xong, hắn còn chưa lên lầu. Hôm nay hắn có khá nhiều điện thoại, chắc có việc gì bận, nhưng cô cũng không có tâm tư nghe xem là chuyện gì nữa.
Cô tựa vào thành giường, gửi một tin nhắn, sau đó khép di động lại. Cảm giác như tội phạm vừa thực hiện một hành vi phạm pháp bao lấy cô, dày vò cô, cuối cùng tầm 6 phút sau, điện thoại rung lên báo hiệu có tin nhắn đến.
Cô đọc tin nhắn, mắt sáng lên, đồng thời cũng vội ghi nhớ thời gian địa điểm vào trong đầu.