Trên bàn ăn tối chỉ có cô và Doãn Lạc Hàn. Quản gia nóilão gia đang ở trong phòng chọn ngày, bảo họ cứ ăn cơm trước đi. Nhưngđến khi hai người họ ăn xong rồi, Doãn Lương Kiến vẫn chưa xuống ăn.
Đó là ba nuôi còn chưa biết chuyện cô mang thai đó… chứnếu biết, không biết ông sẽ hưng phấn đến thế nào nữa… Cô đang uống tổyến, nghĩ đến vẻ mặt vui mừng của ba nuôi mà bật cười.
“Làm sao mà cười vui vậy?” Doãn Lạc Hàn dùng khăn tay lau miệng, giọng nói tràn ngập yêu chiều “Cứ uống từ từ thôi, đừng vội.”
Cô mỉm cười ấm áp trước sự quan tâm của hắn, sau đó lại đột nhiên nhớ ra một việc quan trọng “Đúng rồi, hôm nay là thứ mấy vậy?”
“Thứ năm.” Hắn cười “Ngày nào em cũng đi làm mà còn không biết hôm nay là thứ mấy sao?”
“Dạo này bận quá nên em không để ý thôi!” Cô nhỏ giọngcãi, sau đó lại cười tươi “Lần này tòa soạn bọn em đạt được nhiều thànhtích, vì vậy thứ bảy sẽ tổ chức một đại tiệc chúc mừng long trọng, cũngmời anh đó.”
“Anh?” Hắn hơi mím môi, ánh mắt lóe lên vài tia trêuchọc không dễ phát hiện “Tòa soạn lớn như vậy tổ chức đại tiệc, không có lời mời đàng hoàng mà chỉ qua lời em nói anh mới biết… Như vậy khôngphải là rất khó coi hay sao?”
“Đâu có.” Cô không phục cãi “Bây giờ em cũng là chủ biên của tòa soạn chứ bộ, em mở miệng trực tiếp mời anh còn chưa đủ trangtrọng hay sao? Hơn nữa là vì xã trưởng biết quan hệ của em và anh rồinên mới……”
“À, thì ra là như vậy.” Hắn làm như vừa tỉnh ngộ, khuônmặt tuấn tú tràn đầy ý cười bỡn cợt “Xem ra bây giờ tất cả mọi người đãbiết chuyện của chúng ta.”
Cô chỉ hận không vùi được mặt vào trong bát cơm! Cô hờn dỗi “Ai dà…. tóm lại là anh có đi hay không?!”
“Đương nhiên phải đi chứ.” Hắn vươn tay qua nhéo nhéohai má của cô “Em đã mở miệng thì cho dù anh có bận việc gì cũng phảihủy hết. Hơn nữa, anh cũng không muốn vợ yêu xinh đẹp của anh bị ngườiđàn ông khác nhìn trộm….”
Hắn thay đổi cách xưng hô khiến hai má của cô đỏ bừng lên, nói ấp a ấp úng “Ừm… vậy… vậy quyết định như vậy đi.”
Con người đen sắc lẻm lóe lên một tia sáng. Đại tiệc này vừa hay sẽ là dịp để hắn thực hiện kế hoạch… Hắn nhất định sẽ cho cômột kí ức lãng mạn ngọt ngào, mãi mãi cũng không quên…
Nửa đêm, cô tỉnh dậy, nhìn người đang say ngủ bên cạnh,không muốn đánh thức hắn, vì vậy rón ra rón rén xuống giường. Cô lại đói bụng, nhưng lần này cô sẽ không cố nhịn như lần trước, vì… cô vuốt tayxuống bụng… cô phải chăm lo cho cục cưng…
Cô sờ trong phòng khách tối om, mãi mới mò mẫm được đếnnhà ăn, đột nhiên đèn sáng bừng lên, cô kinh ngạc một chút, lại nghetiếng bước chân phía sau. Hắn tỉnh từ khi nào vậy?
“Huyên, đói rồi sao? Muốn ăn cái gì?”
Cô cúi đầu, cảm thấy ngại ngùng vì đã làm phiền đến hắn “Em tự làm là được rồi.”
Hắn đi tới, trìu mến nhéo nhéo cái mũi của cô “Không cần em động tay, anh đã thuê người thay phiên nhau 24 giờ đều có mặt rồi.Em muốn ăn gì? Bảo họ làm là được.”
“Em muốn ăn mỳ.” Cô thốt ra, lại cảm thấy có chút thẹn thùng. Cô cũng không biết tại sao tự nhiên lại thèm ăn mỳ như vậy nữa.
Hắn vòng tay qua eo cô từ phía sau, xoa nhẹ lên bụng cô “Mỳ gì? Italia hay là……”
Cô ngượng ngùng “Gì cũng được, chỉ cần là mỳ là được rồi.”
“Vậy mỳ Italia nhé. Anh sẽ bảo họ cho ít mỡ…” Hắn hôn lên trán cô, sau đó đi phân phó người làm.
Một lát sau, một tô mỳ Italia đã ngon lành nằm trong bụng cô. Hắn cầm giấy ăn lau miệng cho cô “No chưa? Có muốn ăn nữa không?”
“Thôi, em no rồi.” Cô cười cười vỗ nhẹ vào bụng “Em ăn nhiều quá, sắp đi không nổi rồi đây này…”
Cô vừa nói xong, hắn liền cúi người bế cô lên, mỉm cười nói “Anh rất vui lòng phục vụ em.”
Cô ôm cổ hắn, thư thái dựa vào lồng ngực hắn “Hàn, em……”
Đôi lông mi dài của hắn rũ xuống, nhìn cô dịu dàng “Ừ? Em muốn nói cái gì?”
Cô nhìn áo hắn bị cô cựa quậy làm xộc xệch “Em……”
“Có phải thèm muốn sắc đẹp của anh, muốn anh ăn em không?” Hắn ái muội cười một tiếng, hôn lên cổ cô.
“Nào có!” Cô vội kêu lên “Em muốn nói gần đây em nhớ Chỉ Dao và Chính Vũ quá, không biết bọn họ thế nào rồi? Tình cảm của bọn họ có thuận lợi hay không?”
Hắn mỉm cười vui vẻ “Mấy ngày trước Chính Vũ gọi choanh, cảnh cáo anh phải đối xử tốt với em, nếu không cậu ấy sẽ khôngkhách khí với anh… Cậu ấy mới nói đến đó thì điện thoại bị Chỉ Dao giành lấy, cô ấy nói với anh……”
Hắn đột nhiên dừng lại một chút khiến cô sốt ruột “Nói với anh cái gì? Cô ấy đang ở cùng Chính Vũ sao?”
“Ừ, có vẻ như là bọn họ ở cùng nhau. Nhưng mà Chỉ Dao và Chính Vũ vẫn giống như hai đứa trẻ vậy, có mỗi cái điện thoại mà cũnggiành qua giật lại… Chỉ Dao nói bây giờ cô ấy rất hạnh phúc, mà anh cũng có thể cảm nhận được điều đó qua giọng nói của Chính Vũ… .”
Thật tốt quá, Chỉ Dao rốt cục cũng đã có thể ở bên Chính Vũ. Trong lòng cô nhẹ nhõm hẳn giống như vừa bỏ được một viên đá lớntrong lòng…. Cô thật sự quá đỗi vui mừng cho Chỉ Dao và Chính Vũ, bởi đó chính là kết cục mà cô đã chờ đợi từ rất lâu rồi…
Sáng sớm hôm sau, cô nheo nheo mắt, ngồi dậy thì thấy hắn đã mặc xong quần áo trong, đang mở tủ tìm áo khoác.
Cô cười tinh nghịch chạy tới gần, sau đó giống như làmtrò ảo thuật giơ chiếc cravat từ phía sau ra cho hắn. Hắn bản năng cầmlấy, đột nhiên ngây ngẩn cả người.“Đây là……”
“Đây là quà em mua ở Luân Đôn cho anh.” Cô cười đến sáng lạn, sau đó lại chu môi “Tuy rằng nó không cao sang được như cravatbình thường của anh, nhưng cũng là món quà em phải dùng một phần ba tiền lương để mua đấy. Anh không được coi thường nha!”
“Sao có thể như vậy được, anh vui còn không kịp…” Hắncười đến không khép được miệng, hôn một cái lên môi cô “Đây là món quàđầu tiên em tặng anh… Nào, mau giúp anh đeo lại đi!”