Cô vừa ra khỏi toilet đã thấy Doãn Lạc Hàn đang dựa lưng vào tường đứng đợi ở bên ngoài. Vừa thấy cô ra, hắn lo lắng chạy tới đỡ cô, vỗ vỗ nhẹ vào lưng cô “Sao rồi? Có đỡ hơn chưa?”
Cô vỗ vỗ ngực, cười lắc đầu “Em không sao đâu, chắc là tại ăn lung tung trên máy bay.”
“Em nghĩ vậy sao?” Đôi môi hắn hơi cong lên, không khỏivừa đau lòng mà lại vừa buồn cười. Cô gái này đúng là ngốc, không biếtnhư vậy là mình đã có thai mà còn tưởng là do ăn lung tung cái gì đó…
Cô ngồi xuống bàn, làm nũng với hắn “Hàn, em không muốn ăn bít tết nữa. Em muốn ăn bánh ngọt vị chanh…”
“Sao lại đột nhiên muốn ăn bánh ngọt vị chanh?” Đươngnhiên là do mang thai thèm vị chua của chanh rồi. Hắn cố nín cười, gậtđầu với cô “Ok, em muốn ăn gì cũng được, mình đi thôi.”
Hắn đưa cô đến một tiệm bánh nổi tiếng, gọi cho cô mộtđĩa bánh hương chanh. Quả nhiên đĩa bánh vừa bưng lên được ít phút đãchui hết vào trong bụng cô.
Hắn cười cười, lại gọi cho cô thêm hai đĩa nữa, cô cũngăn xong rất nhanh. Lúc này, gương mặt cô mới hiện lên nụ cười thỏa mãn.Nhưng vừa thấy trên bàn là ba cái đĩa trống trơn, mặt cô lại xị xuống.
“Sao em lại có thể ăn một lúc hết ba cái bánh ngọtđược?! Trước đây em chỉ ăn chưa đầy một cái là đã ngấy lắm rồi mà… Không lẽ em bị bệnh gì ư…”
Khuôn mặt tuấn tú của hắn tràn ngập niềm vui, rút khăngiấy lau kem dính trên miệng cô “Đương nhiên không phải rồi. Em rất gầy, giờ ăn tốt như vậy là chuyện đáng mừng chứ. Nếu mỗi ngày em đều có thểăn được nhiều như vậy, anh sẽ rất vui!”
Nghe hắn nói vậy, cô lại vui vẻ. Thấy hắn từ đầu đếncuối chỉ uống café, đoán rằng có lẽ hắn không thích ăn bánh ngọt, vì vậy cô đề nghị “Mình gọi thêm một caramen đi.”
Hắn theo lời cô gọi thêm một caramen, sau đó vì khôngmuốn cô buồn mà cố nuốt hết phần caramen béo ngậy đó. Hai người cùng ănmột bữa trưa thật vui vẻ.
Thời gian buổi chiều trôi qua rất nhanh. Đến khi cô làmxong việc đã là bốn giờ, lúc này Lâm Hạo Ngôn lại gọi điện thoại nộituyến bảo cô đến văn phòng hắn.
Cô cùng hắn thảo luận công việc khoảng chừng một giờ.Thảo luận xong, khi cô chuẩn bị rời khỏi văn phòng hắn thì hắn như chợtnhớ ra điều gì đó, gọi cô lại “Lăng tiểu thư, lợi nhuận của tạp chí kìnày vượt xa so với mục tiêu đề ra, thành tích thật sự quá đáng mừng, vìvậy tôi đã xin chỉ thị của cấp trên mở một buổi tiệc chúc mừng.”
Cô ngạc nhiên hỏi “Đã xác định thời gian mở tiệc là vào hôm nào chưa? Cần tôi làm gì sao?”
Lâm Hạo Ngôn từ từ nói “Vào cuối tuần này. Tất cả đồngnghiệp trong tòa soạn và lãnh đạo cấp trên đều sẽ tham gia. Kì tạp chílần này có được thành tích như vậy là nhờ rất nhiều vào tổng giám đốctập đoàn Đường Thịnh nên buổi tiệc lần này cũng sẽ mời anh ta……”
Hắn chỉ nói tới đây rồi nhìn cô chằm chằm. Cô xấu hổ sờsờ mũi, hiểu ý tứ của hắn. Xem ra hắn đã biết chuyện giữa cô và DoãnLạc Hàn.
“Anh yên tâm đi, tôi sẽ nói với anh ấy.”
Cô trở lại văn phòng. Chỉ còn mười phút nữa là đến giờ tan tầm. Mọi việc đều đã làm xong, cô bắt đầu thu dọn đồ.
Cốc cốc cốc…… Tiếng đập cửa vang lên. Cô nói to “Mời vào!”
Đẩy cửa vào không phải là trợ lý Hoàng mà lại là mộtgương mặt hoàn toàn xa lạ, trong tay cô ấy cầm một vài tờ giấy, trên mặt lại có chút e dè sợ sệt “Lăng tiểu thư, chào cô! Tôi là trợ lý của Chutiểu thư, tôi họ Đào. Đây là văn kiện Chu tiểu thư giao cho tôi đưa đếncho cô.”
Mân Huyên ngẩng đầu nhìn đối phương. Đúng ra, Chu HiếuLinh phải đích thân tới báo cáo với cô. Cô ta lại cử trợ lý đến đây, rõràng là không coi cô ra gì.
“Có chuyện gì cô bảo Chu tiểu thư tự đến đây nói vớitôi.” Mân Huyên thản nhiên nói, cúi đầu cất điện thoại di động vào trong túi, kéo khóa lại.
“Làm phiền rồi, Lăng tiểu thư.” Trợ lý Đào biết mình làm như thế này là không đúng, nhưng vì lúc đó Chu Hiếu Linh nổi giận ralệnh cho cô, cô sợ quá mới phải liều đến đây.
Một lát sau, đã đến giờ tan tầm. Mân Huyên đi vào trongthang máy chuyên dụng. Cửa thang máy vừa đóng lại lại mở ra, Chu HiếuLinh đi giày cao gót cộp cộp đi vào trong thang máy với cô.
“Lăng Mân Huyên, cô muốn gì? Không phải chỉ là vài tờgiấy thôi sao, cô còn muốn tôi phải đích thân đưa đến nữa?” Chu HiếuLinh gay gắt nói “Cô cậy mình là Chủ biên nên muốn hiếp đáp tôi phảikhông?!”
“Hết giờ làm việc rồi. Có chuyện gì ngày mai chúng ta nói tiếp.” Mân Huyên vẫn bình tĩnh trả lời, giơ tay ấn nút thang máy.
Chu Hiếu Linh giữ chặt tay cô lại, vằn mắt lên đầy hungác “Cô đừng làm bộ làm tịch trước mặt tôi! Đừng tưởng rằng cô sẽ ngồilên được vị trí phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Đường Thịnh, cô chỉ làmột con tình nhân thôi, cả đời cô cũng chỉ có thể là tình nhân thôi,hiểu chưa? Nhà tôi có bảy cái khách sạn đó, nói về gia thế hay diện mạotôi đều hơn cô gấp mấy chục lần, Doãn Lạc Hàn sẽ nhanh chóng quăng côsang một bên để đến với tôi thôi, và rồi anh ấy sẽ cưới tôi……”
Ngoài thang máy vang lên tiếng bước chân. Mắt Chu HiếuLinh chợt lóe lên, vội ấn nút thang máy, nhưng thang máy đã bị người bên ngoài nhanh hơn ấn mở ra. Lâm Hạo Ngôn cầm theo một tập tài liệu xuấthiện ở trước mặt hai người.
Chu Hiếu Linh vội buông tay cô ra, khôi phục nụ cười hòa nhã trên gương mặt “Xã trưởng, anh về à?”
“Ừ.” Lâm Hạo Ngôn ấn nút, quay sang nhìn cô và Chu Hiếu Linh “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
“Không có gì!” Chu Hiếu Linh cười ngọt ngào “Tôi vừa nói chuyện công việc với Chủ biên, sau đó cô ấy định ấn thang máy nhưng màtôi nghĩ là Chủ biên cả ngày đã phải làm việc vất vả như vậy nên tôiđịnh ấn hộ.”