Chương 43 Không phải kinh hỉ
Nữ nhân ngẩng đầu nhận ra hôm nay Doãn Lạc Hàn cực độ khác thường, đầu óc ngu dốt cũng nhìn ra một ít manh mối không thích hợp, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến lúc làm hắn ngạc nhiên cùng vui mừng, nàng không khỏi đắc ý dào dạt. Nàng hoàn toàn có thể nắm chắc, đến lúc đó hắn sẽ cảm động không thôi, nhờ đó mà địa vị của nàng trong mắt hắn tăng lên, không chừng hắn sẽ cao hứng mà mua cho nàng càng nhiều trang sức châu báu.
Trước mắt tựa hồ thấy được viễn cảnh tươi đẹp vô hạn, nữ nhân càng làm càn ôm chặt thắt lưng hắn, không ngừng dùng bộ ngực đầy đặn ma sát ngực hắn.
Mặc dù cách mấy lớp vải vóc nhưng vẫn có thể cảm thấy thứ mềm mại kia rất tròn trịa, không chịu nổi khiêu khích, hắn gầm nhẹ một tiếng, đẩy cửa vào phòng tổng thống, cánh tay vung lên bỏ qua nữ nhân không an phận, nhân lúc đối phương mất đi trọng tâm mà đẩy nàng ta xuống giường.
Hắn cởi phăng chiếc cà vạt đáng ghét, bỏ âu phục cùng quần áo trong trên người, lộ ra vùng ngực rắn chắc rộng lớn, đè lên nữ nhân, đúng lúc này, vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
Hắn mắt điếc tai ngơ, bàn tay to theo vạt áo của nữ nhân dò xét vào, vuốt ve khuôn ngực tròn đầy sớm kiên đĩnh, ai ngờ tiếng gõ cửa không hề dừng lại, ngược lại càng lúc càng gõ mạnh.
Hắn cắn răng thầm rủa, rời khỏi người nữ nhân, nửa người trên lõa lồ bước đến cửa, kẻ gõ cửa tốt nhất phải có lý do chính đáng, nếu không hắn tuyệt đối sẽ làm đối phương đẹp mặt.
Hắn kéo mạnh cửa, bên ngoài có một hàng bồi bàn trang phục chỉnh tề, vừa nhìn thấy Doãn Lạc Hàn đều đồng loạt cúi người: “Tổng tài, sinh nhật vui vẻ!”
Một gã bồi bàn đã sớm chờ một bên đẩy một xe ăn nhỏ đi tới, mặt trên có một chiếc bánh ngọt mười tầng, mọi người vỗ tay đồng loạt, bắt đầu hát bài chúc mừng sinh nhật ấm áp.
“Ai cho các người làm như vậy?” Doãn Lạc Hàn lạnh lùng hỏi, tầm mắt đảo qua từng khuôn mặt tươi cười một, khuôn mặt lạnh lùng đột nhiên điên cuồng làm người ta sợ hãi.
Đối mặt với sắc mặt vừa nhìn đã không rét mà run kia, mọi người đều ngừng vỗ tay, hai mặt nhìn nhau, không khí thân thiện tụt xuống mức thấp nhất.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, thanh âm kiều mị nịnh nọt của nữ nhân truyền đến: “Lạc, anh không vui sao? Đây là sinh nhật bất ngờ em tặng anh. Em nghe được sinh nhật của anh, suy nghĩ đã lâu, mới nghĩ…”
Nghe đến đó, hắn đột nhiên xoay người, ánh mắt lãnh liệt trừng trừng nhìn nữ nhân không hiểu chuyện gì, đối phương nuốt nước miếng, bị sự tức giận của hắn dọa, ngây ngốc đứng một chỗ.
Vừa nãy hắn đưa lưng về phía nàng, nàng không thể thấy thấy vẻ mặt của hắn khi nhận được kinh hỉ của nàng, hiện tại nàng hoàn toàn thấy rõ, hoàn toàn tương phản với tưởng tượng của nàng, có thể nói, giờ phút này, cơn thịnh nộ trên mặt hắn lớn hơn bất cứ lúc nào trước đây.
“Trường hợp này thật đúng là chết tiệt làm tôi kinh hỉ.” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói gằn từng chữ. Hắn trăm phương nghìn kế muốn quên ngày này, nhưng đồ nữ nhân ngu xuẩn lại khơi ra vết thương trong lòng hắn.Chương 44 Cười nhạt
“Em là…” Nữ nhân quá sợ hãi, vừa định mở miệng giải thích, cánh tay đã bị túm chặt, hắn không để ý mọi người trợn mắt há mồm cùng bộ quần áo không chỉnh của nàng ta, không hề lưu tình ném về phía cửa lớn.
“Ngày mai cô đến chỗ Từ trợ lí lấy chi phiếu.”
Nghe câu đó, nữ nhân quá sợ hãi, nghĩ đến chính mình sắp rời đi người đàn ông độc thân giá trị hàng đầu, đương nhiên cùng đó là miếng cơm manh áo cũng sẽ mất, nữ nhân kia mới ý thức được khả năng thật sự chọc giận hắn.
“Lạc, em sai lầm rồi, anh tha thứ em được không? Em sai lầm rồi…. Không cần đuổi em đi… Không cần chia tay… Cầu anh… Em yêu anh… Em không thể không có anh… Lạc… Ngẫm lại những ngày chúng ta cùng một chỗ vui vẻ… Em thật sự yêu anh…”
Nữ nhân không ngừng rùng mình, thân thể liều mạng hướng về phía sau, gần như ngã ngồi trên thảm, nàng cứng rắn nặn ra vài giọt nước mắt, hy vọng có thể đả động hắn.
Nhân câu nói cuối cùng của nàng, hắn cười nhạt một tiếng, đôi mắt lạnh lung nhìn chằm chằm đối phương: “Yêu? Cô yêu người tôi, hay là yêu tài lực phía sau tôi? Nếu hôm nay tôi là một kẻ bình thường trên đường, cô sẽ yêu tôi sao? Đồ nữ nhân dối trá! Nói cho cô, trong từ điển của Doãn Lạc Hàn này không hề có từ “yêu”, tôi cùng không cần nhận gì một người ở trước mặt tôi nói từ này, trước đây không, hiện tại sẽ không, tương lai càng không thể.”
“Lạc…” nữ nhân hoàn toàn bị lời nói lãnh khốc cực độ dọa cho kinh sợ, mấp máy môi nửa ngày cũng khôn nói nên lời.
“Cút đi…” Hắn thô bạo quát lạnh, vẻ mặt chán ghét không hề liếc nhìn lần cuối, bắt lấy tay nữ nhân ném ra cửa như rác rưởi.
Hắn căm tức đóng sầm cửa, đi đến quầy bar, vừa rót một chén rượu, chợt nghe đã có người ra sức gõ cửa, thanh âm cầu xin trong không gian yên tĩnh vô cùng chói tai.
“Lạc… Anh tha thứ cho em… Lạc… Không cần chia tay… Em không thể không có anh… Lạc… Anh mở cửa ra được không… Em sai lầm rồi…”
Hắn ngửa cổ uống cạn chất long màu hổ phách trong ly, lấy di động ra ấn một dãy số. “Chu quản lý, phái bảo vệ đem nữ nhân huyên náo kia mang ra khỏi khách sạn, từ nay về sau tôi không muốn nhìn thấy cô ta ở đây, nghe hiểu chưa?”
Nghe thấy Chu quản lý ở đầu bên kia đáp ứng xong, hắn lập tức cúp điện thoại, lại rót thứ rượu màu hổ phách vào ly, chậm rãi đi đến cửa sổ, ngoài cửa, thanh âm của nữ nhân đã mất.Chương 45 Phương án báo thù
Căn phòng xa hoa thoáng chốc trở nên yên tĩnh, rượu trong ly sóng sánh, đôi mắt thâm trầm nhìn thế giới dưới chân, đây là tầng cao nhất của khách sạn, từ nơi này nhìn ra có thể đem toàn thành phố thu hết vào đáy mắt.
Đèn rực rỡ bật lên, tất cả cửa sổ đều ngập tràn ánh sáng, không khỏi khiến hắn nhớ đến những ngọn nến cắm trên bánh sinh nhật, sinh nhật không được tổ chức.
Hắn mười bốn tuổi, có một gia đình hạnh phúc mĩ mãn, thế nhưng tất cả bị một kẻ phá hủy hoàn toàn, vào ngày hai mươi năm tháng tám. Từ đó hắn trở thành trò cười cho người ta vào lúc trà dư tửu hậu.
Mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, mỗi ngày hắn phải nhận những ánh mắt phức tạp cùng nghi ngờ của mọi người, bạn bè lấy bắt nạt cùng cười nhạo hắn làm vui. Những việc đó cứa vào lòng hắn vết thương mãi không bao giờ có thể lành lại.
Từ năm hắn mười bốn tuổi đó, hắn cấm mọi người nhắc đến sinh nhật trước mặt mình, hắn cũng nhân tiện đem hai chữ “sinh nhật” xóa khỏi đầu không hề lưu tình.
Hắn hận kẻ kia, hận người phá hủy tất cả của hắn, hắn muốn trả thù, hắn phải trả lại sự thống khổ mà hắn từng nhận gấp cho kẻ kia, hàng trăm hàng ngàn lần. Người kia bây giờ còn ngồi tù, mười mấy năm nữa mới có thể ra tù, hắn không thể chờ lâu như vậy, vì thế hắn phái người điều tra về con gái của kẻ kia, hắn nghĩ tới phương án báo thù tốt nhất.
“Đinh…” Bồng nhiên điện thoại trên bàn trà vang lên đánh gãy suy nghĩ, hắn đi đến, đặt ly rượu lên bàn, cầm lấy điện thoại.
“Tổng tài. Chuyện kia đã tra được.” Là thanh âm khó kìm nén hưng phấn của Từ Bang, “Anh ta vừa về nhà đã bị cha nhốt trong phòng ngủ, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tiếp tục dây dưa với Lăng tiểu thư.”
“Ừ, làm tốt lắm.” Hắn không hề keo kiệt khích lệ đối phương, thấp giọng hỏi: “Sự kiện kia làm được thế nào?”
“ Sáng thứ năm,Tần quản lí tự mình dẫn người đi qua chuẩn bị phá bỏ nơi đó.” Từ Bang báo cáo cẩn thận, trong giọng nói pha chút do dự: “Tổng tài, tôi cảm thấy Lăng tiểu thư không giống cô gái bình thường, rất thông minh, cũng quá cao ngạo, cô ta có thể sẽ không đáp ứng ngài, hơn nữa bọn nhỏ còn chưa có chỗ đi.”
“Trợ lí Từ, anh hẳn là biết tính của tôi, tôi không hy vọng anh xử trí theo cảm tính.” Hắn nhận thấy vẻ đồng tình của Từ Bang, lớn giọng ra lệnh: “Làm theo lời anh vừa nói, sáng ngày mai lập tức phái người đi phá bỏ.”
Không đợi Từ Bang nói tiếp, hắn cúp điện thoại trước, chậm rãi tựa đầu vào sô pha, khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ âm hàn quỷ dị.
Vẻ ngoài trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo của nàng, trong mắt hắn, cùng lắm chỉ là giả bộ. Hắn từng tiếp xúc với đủ loại phụ nữ, phụ nữ đều là động vật dối trá, luôn thích nói một đằng, làm lại một nẻo khác.
Tình cảnh hiện nay của nàng không còn đường lui, hắn nắm chắc mười phần, ngày mai nàng sẽ chủ động đi tìm hắn. Đến lúc đó, hắn sẽ tự tay xé rách lớp mặt nạ giả dối của nàng, đem cao ngạo của nàng đập vỡ, dạy nàng nên làm thế nào để biết dịu ngoan cùng phục tùng.