Thở hổn hển đi vào nhà, trước lúc bước qua cửa tôi hít sâu một hơi. Thực sự buồn bực, chẳng lẽ sau này mình thưc sự phải nhờ giới thiệu mới giải quyết được vấn đề cá nhân? Đầu tiên là gã Hạ Trường Ninh không biết xấu hổ, tiếp theo sẽ là ai? Chẳng lẽ tôi chỉ có thể chọn bừa một người được giới thiệu, thế là xong?
Tôi rất chờ mong một tình yêu lãng mạn và cảm động xuất hiện. Một người bạn trai vừa đẹp trai, vừa dịu dàng, vừa chăm sóc lại có phong cách, tốt nhất còn có thể vào bếp nếu ăn... Nằm mơ! Tổng kết xong tôi bước qua cửa.
Bố mẹ đang ngồi trên sofa nhảy dựng lên, mẹ rõ ràng nghiêm mặt: "Phước Sinh, sao con về muộn thế? Không phải đã dặn phải về trước chín rưỡi à? Mẹ gọi điện thoại con cũng không nghe!"
Lời này mẹ đi mà nói với thằng cha lưu manh kia! Ba lô của con đặt trên đùi hắn, con nghe điện thoại kiểu gì? Tôi đầy bụng giận hờn.
Ngồi xuống sofa, bắt đầu tỉ mỉ kể lại mọi chuyện xảy ra. Giọng nói cự kì tủi thân, cực kì buồn bực, mà càng nói tôi lại càng thấy tủi.
"Phước Sinh à, bố thấy Hạ Trường Ninh rất thích con đấy. Mới gặp lần đầu tiên đã xác định rõ quan hệ rồi, không tồi không tồi!" Đây là nhận xét của bố.
"Nhìn ông kìa! Phước Sinh nhà chúng ta sinh ra đã mang phước rồi, ngày sinh nó cũng đúng ngày tôi nhận được thông báo chuyển từ hợp đồng sang biên chế. Một đứa bé tốt bụng và đơn thuần như nó vốn đã khó tìm, Hạ Trường Ninh có thể không thấy thích được sao?" Mẹ lườm bố rồi nói.
Tôi trợn mắt há mồm.
Không không, đây chắc chắn không phải điều tôi hi vọng. Tại sao bố không giận dữ rút điện thoại gọi cho dì mắng dì giới thiệu lung tung chứ? Tại sao mẹ không trách Hạ Trường Ninh không biết xấu hổ chứ?
Trong nháy mắt cảm giác chán nản như bị bán đứng tràn ngập trong lòng. Chuyện đến nước này chỉ có thể dựa vào chính mình thôi! Tôi hắng giọng nghiêm túc nói với bố mẹ: "Con đã lớn rồi, vấn đề cá nhân của con để con tự giải quyết. Con không thích gã Hạ Trường Ninh này. Còn nữa, bố mẹ bảo dì đừng có tiết lộ thời gian làm việc của con cho Hạ Trường Ninh nữa. Con mới đi làm, anh ta đến trường sẽ có ảnh hưởng không tốt".
Nói xong tôi vào phòng đóng cửa, coi thường vẻ mặt kinh ngạc của bố mẹ. Bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với bố mẹ như vậy. Đêm nay họ cũng sẽ không ngủ được giống mình chứ?
Tôi nằm trên giường lăn qua lăn lại, cảm giác tủi thân vẫn tràn ngập trong lòng. Hạ Trường Ninh và bè lũ năm mươi ba tên tùy tùng là một tấn công quá lớn đối với tôi. Người so với người tức chết người, sức mạnh hoàn toàn không cân bằng, tất cả mọi người đều giúp hắn nói chuyện, tất cả mọi người đều ủng hộ hắn, làm sao tôi có thể không ấm ức được?
Có lẽ tôi cũng đang giận chính mình không có dũng khí nghênh ngang bỏ đi trước mặt nhiều người như vậy. Bây giờ nằm nghĩ lại, nếu được làm lại tôi nhất định sẽ vỗ mông rời đi, đáng tiếc trời cao không cho tôi cơ hội này, vì vậy tôi chỉ có thể một mình nằm trong phòng oán hận.
Tôi gọi điện thoại cho Mai, cô bạn thân học cùng cấp ba: "Hôm nay tớ đi gặp mặt rồi, đối tượng là một tên lưu manh!"
"Trời ạ, sao lại là lưu manh?"
Tiếng kêu của Mai làm tôi lập tức cảm thấy vui vẻ, tri kỷ đúng là tri kỷ! Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: "Hai người gặp nhau làm quen, hắn gọi năm mươi ba người tới trợ uy!"
"Ặc, sao đông thế? Hắn có bệnh à?"
Lại thoải mái hơn không ít, tôi tiếp tục: "Mẹ dặn là phải về trước chín rưỡi, hắn kéo dài đến mười rưỡi mới đưa tớ về. Lúc tớ bảo phải về nhà hắn lại kêu phục vụ mở Going home mới bực. Mà bực hơn nữa là tớ còn ngồi nghe hết mới tài! Mai, tớ ngồi nghe hết, trời ạ!" Tôi quả thực đau lòng vì hành động mất mặt của mình.
"Trời, hắn cố tình không cho bạn được về sớm! Hắn ta cố ý đấy!"
Ôi, nói chuyện với Mai một hồi lâu, cuối cùng kết luận là tôi bị hắn trêu đùa. Hạ Trường Ninh hoàn toàn cố tình trêu chọc tôi! Trời ơi, không muốn làm quen hắn cũng không cần trêu chọc tôi như thế chứ! Đây là lần gặp đầu tiên mà, hắn, hắn đích thực là một gã lưu manh, mà còn là loại lưu manh thích trêu chọc mấy cô gái nhỏ nữa chứ!
Tôi nhớ tới việc hắn tuyên bố chiều mai sẽ đến trường đón tôi, tôi phải báo thù! Tôi phải cho Hạ Trường Ninh rõ ràng tôi không coi hắn ra gì, phải làm cho hắn biến mất khỏi tầm mắt tôi mới được.
Sáng sớm tỉnh dậy ăn sáng, mẹ nói: "Phước Sinh, nếu con thật sự không thích Hạ Trường Ninh thì bố mẹ cũng sẽ không ép con. Bây giờ còn ai ép duyên nữa đâu!"
Nghe giọng mẹ hình như còn rất tiếc nuối?
Tôi lau miệng kiên định nói với mẹ: "Con thật sự không thích hắn!"
Mẹ nhìn tôi một lát rồi hỏi: "Phước Sinh, sao mẹ cảm thấy sau khi đi làm hình như con đã biến thành một người khác rồi ấy nhỉ?"
Tôi lập tức như quả bóng xì hơi. Không phải tôi đã thay đổi, mà là trước kia tôi rất ít khi dám nói gì trái ý bố mẹ. Nhưng đây là đại sự cả đời của tôi, tôi tuyệt đối không muốn dây dưa với gã lưu manh kia: "Mẹ, con đã lớn rồi, con đã là cô giáo rồi, không phải trẻ con nữa!"
"Mẹ biết, nhưng xã hội quá phức tạp, con mới đi làm được mấy ngày? Nghe mẹ sẽ không sai đâu, điều kiện các mặt của Hạ Trường Ninh đều không tồi, con thử suy nghĩ thêm xem! Mẹ sẽ không hại con đâu, dì cũng sẽ không hại con!"
"Con không có cảm giác!"
"Ôi, đúng là trẻ tuổi! Cảm giác là cái gì? Trước mẹ với bố là bị ép duyên nhưng bây giờ không phải rất hạnh phúc sao?"
Được, tôi biết ngay mẹ sẽ nói như vậy mà.
Năm đó ông nội tôi đích thân đến gặp bà ngoại đặt vấn đề xin cưới, bà ngoại nhìn ảnh bố rồi đồng ý luôn mà không cần hỏi ý kiến mẹ, đó là ép duyên đúng nghĩa. Nhưng may là số mẹ tốt, bố tôi không phải lưu manh, bố tôi là chính nhân quân tử rất yêu vợ con.
Nhìn ánh mắt thương lượng của mẹ, tôi chợt có cảm giác tự hào, mẹ đã bao giờ phải thương lượng với mình đâu! Tôi quyết định vu hồi: "Mẹ, không thể vừa thấy một cái cây đã vội vàng treo cổ lên đấy được, hay là làm quen thêm vài mối, có nhiều người mới so sánh được!"
Mẹ thích nghe lời này, bà cũng muốn con gái bảo bối có thể lựa chọn được con rể tốt, vì vậy lập tức tươi cười rạng rỡ khen tôi thực sự lớn rồi.
Lúc tôi ra cửa đi làm mẹ lại bổ sung một câu: "Nếu như thật sự thấy không hợp thì con tử tế nói với Hạ Trường Ninh, đừng làm xấu quan hệ. Ở thành phố này gia đình họ cũng xem như có máu mặt, chuyện công việc của dượng con còn phải nhờ trưởng phòng Vương!"
Tôi vội vàng đáp ứng.
Khi được giới thiệu làm quen, nếu một bên không hài lòng thì thông thường sẽ không liên lạc nữa hoặc là nhẹ nhàng nói với người giới thiệu cho mình. Tôi là loại thứ ba, phải tự mình nói với Hạ Trường Ninh chờ ở cổng trường.
Tôi phải dứt khoát nói với hắn: "Giám đốc Hạ, tôi với anh không hợp nhau, thế nhé!"
Tôi cảm thấy những lời này không có gì không đúng. Quyết định dứt khoát, không được dây dưa, không được mập mờ. Vì vậy tôi ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra cổng trường.
Hôm nay Hạ Trường Ninh không mặc âu phục đàng hoàng như hôm qua mà chỉ mặc một bộ trang phục đơn giản. Chiều cao của hắn thì đủ để tôi phải nhìn lên khi nói chuyện, mái tóc cắt hai phân, mặc dù chưa đến mức đẹp trai nhưng cũng thuộc loại đàn ông có thị trường. Đáng tiếc tôi đã hiểu rõ hắn chính là một gã lưu manh.
Tôi bình tĩnh đi tới gọi hắn: "Giám đốc Hạ!"
Hắn xoay người cười cười: "Giám đốc cái gì mà giám đốc, em lại không phải nhân viên của anh. Hay là em đến công ty anh làm việc đi!"
Tôi suýt nữa chết nghẹn. Ra quân bất lợi, hôm qua hắn không nói nhiều, hôm nay vừa mở miệng đã đánh đúng chỗ hiểm. Tôi cười ngượng ngùng, không biết nên trả lời thế nào.
"Ờ, hôm nay trông ra dáng cô giáo rồi đấy!" Hắn nhìn tôi từ trên xuống dưới, tỏ ra rất hài lòng.
Tôi sợ mình quá gầy yếu không có uy, vì vậy hôm nay mặc một bộ váy mỏng rất nghiêm túc. Đưa tay không đánh người cười, hắn vừa khen như vậy nộ khí trong lòng tích tụ từ hôm qua và sức chiến đấu mới ngưng tụ này giờ lập tức sụt giảm rất nhiều. Tôi đành phải cảm ơn rồi lập tức quay lại mục đích hôm nay: "Hôm qua anh giới thiệu em với bạn anh như vậy là không đúng, chúng ta..."
Tôi còn chưa kịp nói chúng ta không hợp nhau Hạ Trường Ninh đã ngắt lời: "Ờ, tại anh đường đột quá, sau này anh sẽ không thế nữa".
Tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm, hắn đúng là rất thông minh, tôi còn chưa nói hắn đã hiểu ý tôi rồi. Như vậy cũng tốt, đỡ phải gay gắt nói với hắn tôi không thích anh. Cây sợ mất vỏ, người sợ mất mặt, không cần làm hắn mất mặt sẽ tốt hơn.
"Bạn anh mới mở một cửa hàng ở thành phố này, anh ấy bảo anh tới góp vui. ANh em mình đi xem xem".
Nhìn theo hướng tay hắn chỉ tôi nhìn thấy cách đó không xa đích xác có một cửa hàng thời trang mới mở, ngoài cửa bày đầy các lẵng hoa chúc mừng. Hạ Trường Ninh ăn nói đàng hoàng như vậy tôi đương nhiên không tiện từ chối, đi vài bước là tới, chào hỏi một câu, chúc mừng một tiếng là xong mà.
Tôi nghĩ rất đơn giản, nhưng sự thật chứng minh tôi đã quá sai.
Đi vào cửa hàng, Hạ Trường Ninh cùng ông chủ thân thiện chào hỏi, tôi thì xem quần áo, chỉ chờ hắn nói xong là đi.
"Phước Sinh! Anh giới thiệu với em một chút".
Tôi lập tức cảm thấy sợ hãi, hắn sẽ không giới thiệu tôi là bạn gái hắn đấy chứ?
"Đây là cậu Vương, ông chủ cửa hàng này. Đây là bạn em, Ninh Phước Sinh"/
Bớt được một chữ 'gái', tâm tình tôi lập tức buông lỏng, hào phóng chào hỏi ông chủ Vương.
"Phước Sinh, em đi chọn quần áo đi", Hạ Trường Ninh nói.
Tôi lắc đầu: "Em không mua quần áo".
Hắn thấp giọng giải thích: "Cửa hàng này bán đồ nữ, anh mua khoảng mười triệu lấy may, em cứ chọn đi, coi như giúp anh".
Tôi hiểu ra liền hỏi hắn: "Mẹ anh mặc cỡ nào? Hay là bạn anh?"
Hạ Trường Ninh cười nói: "Mẹ anh không mặc nổi mấy kiểu này. Em chọn kiểu nào hợp với em là được".
Tôi lập tức đỏ mặt, lúc này mới để ý trong cửa hàng toàn là quần áo kiểu trẻ trung. Hắn tiện tay đưa cho tôi một bộ quần áo rồi chỉ vào phòng thử đồ, tôi cũng nhanh chóng đi vào. Tôi vẫn cảm thấy có gì đó không phù hợp, vừa thay đồ vừa suy nghĩ: "Hạ Trường Ninh muốn mở hàng giúp bạn, cần mua khoảng hơn mười triệu. Vì là cửa hàng bán đồ nữ nên nhờ mình giuos hắn thử đồ..."
"Tiểu thư đã thử xong chưa?" Nhân viên cửa hàng đứng ngoài phòng thử đồ hỏi.
Tôi còn chưa suy nghĩ xong thì đã nghe thấy cô nàng bán hàng nhắc nhở, chợt nhớ ra hôm nay có rất nhiều người đến mua hàng, mình chiếm phòng thử đồ đúng là không tiện, vì vậy tôi vội vàng thay quần áo xong rồi đi ra.
"A, chị dâu mặc bộ này đẹp quá!"
Những lời này đúng là sét đánh, vừa nghe thất hai chữ chị dâu tôi đã nổi giận. Trong lòng là sự hối hận vô cùng vô tận, rõ ràng mình với hắn không có quan hệ gì, vì sao lại phải đi theo hắn vào cái cửa hiệu này?
"Tôi không phải bạn gái anh ta". Rốt cục tôi cũng thốt ra được những lời này, cả người đều thoải mái hơn không ít.
"Phước Sinh hay ngại lắm, đừng đùa thế!" Hạ Trường Ninh cười hì hì nói với bạn hắn.
Những lời này của hắn không sai, nhưng tại sao tôi lại cảm thấy như đang lạy ông con ở bụi này?
Ý cười lộ ra trong mắt, Hạ Trường Ninh hài lòng nhìn tôi, tôi chợt thấy mình thật ngốc. Hắn muốn mua mười mấy triệu tiền quần áo để tặng cô gái hắn biết, mình đi thử giúp hắn làm gì?
Tôi xoay người đi vào phòng thử đồ, nhanh chóng thay lại quần áo của mình. Lúc đi ra trong tay Hạ Trường Ninh đã cầm mấy cái túi xách, hắn đang thân thiết nói chuyện với ông chủ Vương.
Thấy tôi đi ra, hắn vỗ vỗ vai ông chủ Vương cáo từ.
"Em về nhà đây", tôi cũng cáo từ.
Hạ Trường Ninh cười nói: "Anh đưa em về".
"Không cần, nhà em gần trường lắm".
"Dù sao anh cũng không có việc gì, cùng đi về với em được mà".
Tôi có thể nói gì? Đành phải cùng hắn đi về nhà.
Lộ trình mười phút hàng ngày mà hôm nay trở nên quá lâu. Con đường này toàn các loại cửa hàng thời trang, đồ da, công nghệ phẩm. Hạ Trường Ninh thật sự không có việc gì, đi qua cửa hàng nào hắn cũng phải vào xem một chút. Tôi theo hắn đi vào hai cửa hàng, nghe thấy hắn giới thiệu với chủ cửa hàng: "Bạn tôi, Phước Sinh".
Cho dù đã bỏ chữ 'nữ' đi nhưng đám bạn hắn vẫn cứ dùng ánh mắt tương đối mập mờ đánh giá tôi.
Lại thấy một cửa hàng, tôi quyết định không đi vào. Hắn chuẩn bị vào tôi lập tức nói: "Anh cứ vào xem đi, em đi trước".
Hạ Trường Ninh cũng không đi vào nữa, chỉ có điều hắn vẫn đến trước cửa hàng lớn tiếng chào ông chủ, khi ông chủ chạy ra hắn cũng lập tức giới thiệu.
Tôi hoài nghi hắn là xã hội đen thu phí bảo kê cho nên mới có thể biết hết chủ nhân của mỗi cửa hàng này.
Rốt cục không nhịn được, tôi hỏi: "Anh biết hết à?"
Hắn cười: "Không biết thì chào hỏi thế nào được?"
Tôi ngốc, thế được chưa?
"Có rất nhiều cửa hàng thuê công ty anh tới lắp camera, cũng có rất nhiều người là bạn của bạn anh, rồi sau này cũng trở thành bạn. Em trai anh cũng làm ở đồn công an khu vực này nên anh cũng thường đến đây". Hắn giải thích như vậy.
Tôi không nói gì, lúc về đến nhà chào tàm biệt hắn hắn lại gọi lại: "Phước Sinh, dù sao chúng ta cũng gặp nhau được hai lần rồi, có thể coi là bạn chứ?"
Bạn? Tôi có thể lạnh lùng nói: Hạ Trường Ninh, chúng ta không phải là bạn. Nhưng mẹ tôi đã dặn không được làm quan hệ trở nên quá xấu, bạn cũng có rất nhiều loại, chúng ta là loại "bạn" sẽ không gặp nhau nữa! Tôi gật gật đầu có lệ.
Nào biết vừa gật đầu đã trúng chiêu rồi.
Hạ Trường Ninh cười ha ha nói: "Cuối tuần có rảnh không? Bạn anh hẹn đến bãi tập bắn chơi?"
"Em phải lên lớp, không rảnh". Tôi cho rằng như vậy đã là câu trả lời hoàn toàn kín kẽ.
Hắn cười càng vui vẻ hơn: "Chúng ta đến câu lạc bộ bắn súng, ăn cơm chiều rồi bắn mấy loạt. Không ảnh hưởng đến việc dạy học ban ngày của em đâu".
"Buổi tối mẹ em..."
"Chắc chắn anh sẽ đưa em về trước chín rưỡi, không muộn như hôm qua nữa. Hôm qua anh đang có chút chuyện cần bàn không về sớm được".
Tôi còn có thể nói gì? Đành phải gật đầu. Trước mặt Hạ Trường Ninh tôi sắp biến thành con gà con chỉ biết mổ thóc rồi.
Hắn tiện tay đưa túi quần áo cho tôi: "Của em".
"Em không cần. Anh đưa cho cô gái anh quen đi". Tôi biết ngay mà, định chơi trò viên đạn bọc đường, nhưng tôi có khí tiết của tôi.
"Dù sao cũng mua rồi, tất cả đều là cỡ vừa với em, không mặc thì làng phí quá. Mấy người anh biết không có ai gầy như em. Đã là bạn rồi, đừng khách sáo nữa". Hắn nói rất tự nhiên.
Tôi há có thể mắc lừa, lập tức cười nói: "Lãng phí thì lãng phí vậy".
Hạ Trường Ninh ngẩn người không cố ép tôi nhận nữa, hắn xách túi, tạm biệt rồi đi.
Về đến nhà tôi cảm thấy rất khó hiểu. Tại sao đột nhiên tôi và hắn lại trở thành bạn rồi? Tại sao lại đồng ý cuối tuần cùng hắn đến bãi tập bắn? Không phải tôi đã hạ quyết tâm không còn gặp lại hắn nữa sao? Hạ Trường Ninh đúng là quá lợi hại, cuối tuần tôi không thể đi được, tuyệt đối không thể!
(Hơn 3k chữ. Lịch post tuần 5 chương, trưa thứ 2, sáng sớm các ngày thứ ba đến thứ sáu. Thứ 7 chủ nhật nghỉ. Especially for you, the great love of my life!).