Nếu ngay từ đầu hai người chọn cách nói thật với nhau thì dễ dàng hơn rồi.
" Khụ...vậy để 4 năm nữa rồi tính tới chuyện kết hôn. "
Cha Lục vừa dứt lời, Kình Ngọc không đợi được kì kèo
' 4 năm là quá lâu, cháu muốn ít nhất là năm sau. '
Hai đứa còn quá trẻ đấy! "
Chỉ sợ chờ tới 4 năm thì cậu ấy đã có mấy đứa con rồi, cha à-
Kình Ngọc thốt một câu khiến Cha Lục suýt chút nữa ức ói máu
Nếu hồi xưa ông biết trước Kình Ngọc lớn lên thế này thì thà không gán ghép con trai mình với hắn!
Lục Vũ Minh đứng ở giữa nhìn hai người chí chóe không biết phải làm sao
Cuối cùng cha Lục đành thỏa hiệp
' Thôi được, năm sau thì năm sau nhưng cậu dám làm tổn thương Vũ Minh nhà tôi thì đừng trách.
Con biết rồi, thưa cha. "
Kình Ngọc như thắng kèo, cười một cái thật rạng rỡ khiến cha Lục phải ớn lạnh.
Năm sau, hôn lễ được tổ chức
Dưới sự chúc phúc của hai bên gia đình, hai người mặc vest trắng cùng tiến vào lễ đường
' Từ giờ đừng gọi tớ là đồ thất hứa nữa đấy nhé.
Lục Vũ Minh đi bên cạnh hắn cười nói, Kình Ngọc khóe mắt hơi đỏ vì trước đó hắn đã khóc vì hạnh phúc
Cậu không phải đồ thất hứa mà là đồ ngốc, vì ngốc nên phải ở bên cạnh tôi suốt đời. "
Hắn đưa tay nhéo mặt cậu, dù cậu có hơi giận nhưng nay là ngày nên cũng chẳng muốn so đo.
Trước toàn thể mọi người, hai người đeo nhẫn cho nhau cùng lời thề
Lời hứa năm xưa cuối cùng đã được thực hiện.
Mấy tháng sau đó, Lục Vũ Minh sinh ra một bé trai rất giống cậu vì vậy Kình Ngọc rất yêu thương nó đặt tên theo họ của cậu là Lục Ngọc Bảo với ý nghĩa đứa con bảo bối quý giá
Phải nói Kình Ngọc rất biết cách chăm con từ việc cho ngủ hay thay tã,...Còn cậu chỉ cần cho đứa bé và 'đứa lớn bư' sữa
'Đứa lớn' ở đây là ai đó không tiện nhắc tên.
Trên sofa, Kình Ngọc chằm chằm nhìn sang Lục Vũ Minh cho con uống sữa, giọng hắn có phần bất mãn
Chẳng phải con chúng ta nên cai sữa rồi à?
" Anh nói gì vậy!? Con mới được mấy tháng tuổi chứ. "
Cậu thẹn quá hóa giận, mới hôm qua hắn còn ép cậu tới sưng ngực nay lại ghen tị với cả đứa bé là sao!?
' Anh cũng là em bé mà, chồng nhỏ ơi-
'Không, đi rửa chén giùm. "
Kình Ngọc như có đôi tai vô hình cụp xuống, vẻ buồn bã ra mặt
Cậu ôm đứa bé trong tay vỗ về " Con ngoan, lớn lên không được giống ba lớn đâu đấy, phải biết nghe lời giống ba nhỏ hiểu chưa?"
Đứa trẻ ánh mắt long lánh, ú ở vài câu như sự đồng ý
Cuối cùng lớn lên tính tình y chang Kình Ngọc, ranh ma thì thôi luôn nhé, mới bé tí đã biết đem đồ chơi đi dụ bạn trai nhỏ gần nhà qua với mình
Lớn hơn thì thằng bé phân hóa thành Alpha liền bị ba lớn tống ra ở riêng luôn
Lúc đầu hắn tính làm cậu sinh cả đội bóng nhưng thấy một đứa đã quá mệt rồi nên không muốn sinh thêm
Hơn hết hắn chỉ muốn chìm trong thế giới riêng hai người thôi.