Tâm trạng cậu lên xuống giống như nhân vật chính trong truyện, cảm nhận được ý nghĩa bộ truyện đem lại
' Thế nào ?
Nhã Ninh có vẻ mong chờ cậu nêu nhận xét
'Mọi thứ đều tốt, hầu như không phải sửa gì cả...Nếu được tớ cũng muốn phụ các cậu phần khung thoại. "
Nghe vậy Nhã Ninh rất vui " Được chứ, đúng không Nguyên Dương ? '
Nguyên Dương đằng kia nhẹ mỉm cười đáp " Vậy nhờ thầy Lục rồi.
Lục Vũ Minh cảm thấy hình như Nguyên Dương có phần trầm nặng hơn thường ngày thì phải...
Có phải giữa hai người họ có chuyện gì không?
Cậu quyết định tạm gác lại, ngồi trước bàn máy tính bắt đầu chỉnh sửa khung thoại
Được một lúc chợt nhớ ra mình chưa báo cho Kình Ngọc biết chuyện, tính nhắn tin cho hắn thì nhận ra tối qua quên không sạc pin nên giờ máy sập nguồn lúc nào không hay
' Thôi toang rồi.
Không sao, tầm hai giờ chiều Kình Ngọc mới quay về nên chỉ cần cậu về sớm hơn hẳn là được
Dù gì thì cũng sắp xong rồi.
Trong lúc Lục Vũ Minh đang mải nhấp chuột và Nhã Ninh đang phác thảo chương mới
Không để ý rằng Nguyên Dương ngồi trong đang nhắn tin cho ai đó
[ Nguyên Dương ]: Thầy Lục đang ở chỗ này.
[ Nguyên Dương ]: ( Đã chia sẻ vị trí ).
Cuối cùng thì cậu cũng hoàn thành một cách nhanh chóng, bụng có chút đói, đúng lúc Nhã Ninh tính đi mua đồ ăn
" Vũ Minh, tớ đi lấy đồ ăn cho cậu nha "
' Cậu mua gì vậy ? "
" Yên tâm là món cậu thích. "
'Cậu còn nhớ món tớ thích cơ à. "
Lục Vũ Minh có phần giỡn nhìn Nhã Ninh đi khuất
Trong phòng chỉ còn lại cậu và Nguyên Dương, không biết sao cậu thấy có hơi gượng gạo hỏi
" Có phải cậu có điều gì giữ trong lòng không ?"
" ...Quả nhiên không thể qua mắt Thầy Lục. "
Nguyên Dương cười như không cười, cũng không che giấu
" Thật ra tôi vẫn luôn giấu cảm xúc thật của chính mình vì sợ nếu mình bộc lộ
ra thì cô ấy sẽ có nhìn nhận khác về tôi...Tôi không tốt đẹp như cô ấy nghĩ. "
Nghe lời bộc bạch của anh, cậu cũng hiểu ra một phần vấn đề
Thì ra Nguyên Dương luôn phải ẩn mình trong cái vỏ bọc mà chính mình tạo ra...bên trong anh vẫn còn con người khác.
Tôi nghĩ là cậu vẫn nên nói ra cảm xúc thật của mình, bởi cảm xúc là thứ khiến con người thấu hiểu nhau hơn...Đôi khi không phải là cái nhìn khác mà là sự thấu hiểu. "
Lục Vũ Minh nói xong còn không hiểu mình đang nói gì, ngó nhìn thấy Nguyên Dương có vẻ đã thông suốt
" Tôi hiểu rồi, cảm ơn thầy Lục. Mà có chuyện tôi phải xin lỗi thầy rồi... "
' Hả ? " Xin lỗi chuyện gì...?
Ngay lúc Lục Vũ Minh còn ngơ ngác thì ngoài cửa xuất hiện bóng dáng quen thuộc
Là Kình Ngọc với khuôn mặt hầm hầm sát khí, tay khoanh trước ngực đứng trước cửa
Chào, chơi vui không ?
Lục Vũ Minh cảm thấy lạnh sóng lưng, giơ điện thoại lên tính nói máy mình hết pin nên không nhắn tin được
Nhưng hắn còn không cho cậu có cơ hội để nói...trực tiếp vác dọc người bên vai, ngang nhiên đi lướt qua người Nhã Ninh vừa mới lấy đồ ăn về
" Lục... " Cô tính gọi cậu nhưng bắt gặp ánh mắt đầy khiếp sợ nên thành câm luôn
...Có phải người đó đang rất tức giận không? "
Nhã Ninh quay đầu hỏi Nguyên Dương bên trong phòng, anh gật đầu đáp
' Đúng vậy, có thể thầy Lục sẽ không được gặp chúng ta trong một thời gian dài đấy..."
'Vậy thì phải làm sao? Vũ Minh sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? "
Nguyên Dương thấy cô lo lắng, nhẹ giọng trấn an
Không sao đâu, hắn trông vậy nhưng sẽ không làm hại cậu ấy đâu. Chỉ là nếu có thứ gì liên quan tới thầy Lục đem trao đổi thì có thể sẽ bớt giận. "
Trao đổi ?
Nhã Ninh suy nghĩ chút đột nhiên nghĩ tới một thứ
**
Ngày hôm sau Nguyên Dương đưa cho Kình Ngọc một tấm ảnh mà Nhã Ninh nhờ đưa để trao đổi
Khi nghe đó là ảnh tốt nghiệp trung cấp hồi chuyển trường mới của Lục Vũ Minh nên hắn hào hứng mở ra xem
Nào ngờ trong ảnh Lục Vũ Minh và Nhã Ninh lại đứng cạnh nhau
Mà dáng vẻ Nhã Ninh hồi đó lại y hệt hắn lúc giả làm con gái
Mặt Kình Ngọc sau khi xem xong liền đen như đít nồi
Và đêm hôm đó Lục Vũ Minh gặm ga giường, thầm rủa hai con báo đã ngầm hại mình không chừa một con đường sống.
Con báo 1: Nguyên Dương
Con báo 2: Nhã Ninh
So với kiểu ghen lộ của Kình Ngọc thì kiểu ghen ngầm của Nguyên Dương càng nguy hiểm hơn.