Gia cảnh hiện tại là được coi là một thiếu gia giàu có, bố làm to và mẹ là một đại mỹ nhân từng là minh tinh nhưng đã giải nghệ
[ Nói chung hiện tại cậu có gia đình hoàn hảo yêu thương, thích chứ? ]
' Không biết nữa. '
Cậu hời hợt đáp lại hệ thống, mắt hướng ra cửa sổ xe trầm tư
Không phải kiếp trước cậu mồ côi mà là vì bố mẹ đã li dị từ khi cậu còn nhỏ vì không chịu được tính nhau
Sau đó cậu ở với mẹ và bà ngoại nhưng rồi mẹ cậu bất ngờ đổ bệnh qua đời nên chỉ còn bà ở bên cạnh, cha cậu lúc đầu cũng chu cấp tiền cho cậu ăn học đầy đủ nhưng dần dần số tiền càng ít đi, có tháng còn không gửi vì ông ấy cũng đã có gia đình mới riêng mình mà quên mất sự hiện diện của cậu
Đến khi cậu có thể tự lập thì bà ngoại qua đời, dường như chỉ có mình cậu bị bỏ lại
Vì vậy lúc xảy ra tai nạn cậu vừa đau vừa mừng, sau đó được hệ thống bắt đi để trải nghiệm một cuộc sống mới cũng không hẳn tệ.
**
Về tới nơi ở to gấp 10 nơi ở của mình kiếp trước khiến cậu có chút phấn khích khó tin
' Tôi thật sự sẽ sống ở đây sao? '
[ Còn phải hỏi? Đây là căn biệt thự dù thiết kế đơn giản so với những căn khác nhưng trông rất xịn đó. ]
Lục Vũ Minh hồi hộp bước vào, không cần đẩy cửa cũng có một người hầu đẩy hộ cậu với giọng chào đón
" Chào mừng cậu chủ trở về. "
' Lần đầu có người chào đón tôi trở về luôn đó! '
[ ...Sau này cậu sẽ quen thôi. ]
" Con trai yêu dấu của mẹ đã về rồi? "
Người phụ nữ xinh đẹp bước ra với bộ đầm xẻ tà dài tới mắt cá chân, dù đã là mẹ một con nhưng bà vẫn giữ được vóc dáng và nhan sắc trẻ mãi không già
[ Đây là mẹ của cậu thế giới này, tên Liêu Nhi. ]
" mẹ... "
" Hôm nay đi học mệt không hả? "
Liêu Nhi vừa nói vừa nhéo nhẹ má cậu sau đó hôn nhẹ lên trán đầy sự yêu chiều
Lục Vũ Minh có hơi... không thích nghi được.
Dẫu gì kiếp trước cậu cũng là một thanh niên 20 tuổi giờ bị hôn như trẻ con vậy cảm thấy cứ kì lạ
Nhưng nhìn người phụ nữ này cậu lại nhớ tới mẹ mình ở kiếp trước.
" Sao mặt con buồn vậy con trai? Có ai bắt nạt con hả? "
Liêu Nhi lo lắng hỏi, Lục Vũ Minh không ngờ vẻ mặt mình lộ rõ vậy vội lấy cớ giải thích
" Không phải đâu mẹ...Chỉ là con hơi mệt. "
" Vậy con lên phòng nghỉ ngơi đi, mẹ sẽ tự làm món con thích nhất. "
" Dạ... "
Cậu mỉm cười nhẹ sau đó lên phòng của mình.
**
Nằm dài trên chiếc giường mềm mại nà đời trước chẳng thể nằm, thật là một cảm giác sung sướng khó tả
" Tôi nghĩ mình không thể rời khỏi chiếc giường này mất a~ "
[ Nè! Cậu hãy nhắn tin hỏi thăm nữ chính đi! Bây giờ là giai đoạn tán tỉnh. ]
" Phiền phức quá vậy... "
Lục Vũ Minh miệng nói phiền nhưng tay vẫn mở app trò chuyện ra bắt đầu soạn tin nhắn gửi tới /Bạn gái xinh đẹp
/Lục Vũ Minh: Bạn học Kình, cậu về nhà an toàn chứ?
/Bạn gái xinh đẹp: An toàn.
Nhìn dòng tin nhắn vỏn vẹn 2 chữ, cậu nhíu mày hỏi hệ thống
" Nữ chính tính cách vốn lạnh lùng vậy sao? Hay do cô ấy thấy phiền? "
[ Con gái là vậy đó! Bên ngoài họ lạnh lùng vậy thôi chứ có người quan tâm là vui gần chết! Cậu cứ tiếp tục nhắn tin với cô ấy đi. ]
/Lục Vũ Minh: Cậu ăn cơm chưa?
"..."
Đợi mãi không thấy bên kia trả lời, cậu có chút mất kiên nhẫn
Hệ thống: [ ài gu, sao cậu có thể nhạt nhẽo thế chứ? Thời đại nào rồi còn nhắn tin hỏi ăn cơm chưa. ]
" Kệ tôi coi! "
/Bạn gái xinh đẹp : Chưa
/Bạn gái xinh đẹp : Đang nấu.
Thấy Kình Ngọc nhắn 2 tin liên tiếp tách rời, Lục Vũ Minh cảm thấy rất có tiến triển nhắn tiếp
/Lục Vũ Minh: Giỏi vậy, có thể chụp cho tớ xem hong?
/Bạn gái xinh đẹp : ?
Thấy dấu ?, cậu tưởng cô không hiểu ý, tính nhắn lại thì một tin nhắn đến
/Bạn gái xinh đẹp : [Hình ảnh]
Trong bức ảnh là món cơm chiên trứng trông rất thơm ngon, cậu nhìn mà thèm
Dù trông món ăn rất đơn giản nhưng cũng là món cậu thích bà ngoại làm ờ đời trước