Trước cửa căn nhà hai tầng, Kình Ngọc ấn bấm chuông bên cạnh kêu lên 2 tiếng kính koong
Khoảng một lúc sau, một người phụ nữ tuổi trung niên, có khuôn mặt hao hao giống mẹ hắn
Hắn đoán người này là dì mình, chị gái ruột của mẹ
" Con là ai?
Nhìn đứa trẻ trước mắt cảm thấy thân thuộc nhưng bà còn chưa gặp lần nào
" Chào dì, con là Kình Ngọc, con của mẹ Kình Vân."
Người phụ nữ nghe vậy mở to mắt, tay run rẩy chạm vào má Kình Ngọc để nhìn kỹ hơn
" Là...là con của Kình Vân thật sao?
Em gái của bà Kinh Vân sau khi mang thai đã bị đuổi đi, cho dù bà có cố gắng tìm nó cũng không biết nó ở đâu
Vậy mà đứa trẻ đó đã lớn tới từng này rồi...
Nhưng bà nhớ nó sinh ra là con trai mà sao giờ lại mặc đồ con gái chứ?
Trong đầu Kình Tú còn rất nhiều khúc mắc, bà kêu Kình Ngọc " Chúng ta vào nhà nói chuyện "
Kình Ngọc ngồi ghế đối với người dì, sau lưng bà có đặt một tấm ảnh chụp gia đình có vẻ từ rất xa xưa
Trong bức ảnh là đôi vợ chồng và hai đứa con gái, một người thì mỉm cười vui vẻ, người còn lại mặt không biểu cảm, ánh mắt đượm buồn
Hắn đoán đó là ảnh gia đình mẹ hắn hồi trẻ.
Kình Tú uống một ngụm trà nóng để bình tĩnh trở lại, rồi nhẹ đặt xuống
' Mẹ con...vẫn sống tốt chứ? "
Kình Ngọc lẳng lặng gật đầu
.Bà ấy gửi lời xin lỗi dì, bởi vì mất mặt nên không muốn gặp lại dì. "
Kình Tú cũng không có vẻ gì bất ngờ như đoán trước đượcBà biết tính đứa em này của bà rất cứng đầu, một khi không muốn gặp liền không gặp...
Nhưng biết nó vẫn sống tốt thì bà cũng yên tâm rồi.
" Vậy mấy năm qua con sống thế nào ? "
Ánh mắt người phụ nữ chuyển hướng sang Kình Ngọc, hắn rơi vào trầm tư không biết bắt đầu kể từ đậu
Cuối cùng hắn bắt đầu kể từ những ký ức còn nhỏ cho tới bây giờ
Đa phần là việc mẹ hắn thường hay nổi điên khi nhắc tới 'cha, việc có thêm người dượng kế, việc phải sống với thân phận con gái trong khi mình là nam
Kình Ngọc càng kể, người dì càng cảm thấy thương xót cho một đứa trẻ lớn lên phải thiếu đi tình thương
'Mấy năm nay con khổ nhiều rồi. Có chuyện gì cần cứ nói với ta nhé? "
" Con cần một công việc làm thêm nhưng tuổi hiện tại rất khó chỗ nhận, dì giúp con chứ? "
" ...Được nhưng nếu mệt quá hãy nói với ta, ta cũng có thể cho con tiền mà? "
Kình Ngọc lắc đầu " Không cần đâu, dì cũng phải lo cho gia đình riêng của mình...
" Dì có biết thông tin gì về cha con không ? "Mấy ngày sau đó Kình Ngọc đều rất bận rộn khi phải cân bằng việc học và tới đưa cơm cho mẹ, buổi tối còn phải làm thêm chỗ dì giới thiệu
Dù vậy lúc rảnh vẫn hay kèm cạnh Lục Vũ Minh học bài
Cậu ngồi cạnh đương nhiên nhận ra được sự mệt mỏi biểu hiện trên quầng mắt của Kình Ngọc
'Đừng có cố nữa, ngủ lát đi, tớ sẽ chép bài cho cậu..."
Lục Vũ Minh đưa tay che khuất tầm mắt của Kình Ngọc để cô không nhìn thấy những thứ khác
Nhưng..."
" Nếu không nghe là tớ giận đó, tớ sẽ che cho cậu mà...nha? "
Lục Vũ Minh cũng không ngờ có ngày mình sẽ dùng cách trẻ con này uy hiếp, ấy thế lại có hiệu quả thật
Cô gối đầu vào khuỷnh tay ở trên bàn, cậu đặt một quyển sách che đi tầm mắt giáo viên
Vì tiết hôm nay chỉ là đọc và chép bài nên giáo viên sẽ không xuống kiểm tra
Nhìn Kình Ngọc nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, lòng cậu cũng nhẹ đi một phần, tay vươn ra nghịch nhẹ lọn tóc của cô