Lục Vũ Minh hưởng dương 20 tuổi đầu, trước đó là một thanh niên thất nghiệp chỉ có thể kiếm sống bằng việc viết lách.
Dưới dạng linh hồn, cậu nhìn xuống thân xác mình bê bét máu nằm rạp trên mặt đất mà chẳng có cảm xúc gì đặc biệt
Vậy là mình chết rồi sao?
Lúc đầu bị xe cán đau ác luôn á trời! Giờ hết đau rồi may thật.
Đó là ý nghĩ đầu tiên của Lục Vũ Minh
Người bình thường xảy ra chuyện này chắc hẳn sẽ không thể tin mình đã chết nhưng cậu lại chấp nhận sự thật đó một cách dễ dàng và rất thanh thản
Mà trở thành linh hồn thì đâu ta?
Cậu nhìn ngang nhìn dọc, đột nhiên một thứ âm thanh hơi chói và giọng nói có phần máy móc vang lên bên tai
[ Cậu có muốn sống lại không? ]
Trước mặt cậu là vật thể lạ nào đó bay bổng trên không trung toát ra luồng ánh sáng màu trắng nên không thể biết nó là thứ gì
" Là...thiên thần tới đón mình ư? "
Dường như quên luôn câu hỏi trước đó của 'vật thể lạ', cậu ngẩn người nhìn thứ ánh sáng phát ra trước mắt
[... Không, cỡ cậu phải xuống địa ngục. ]
"..."
Lời nói đùa của 'vật thể lạ' kia làm cậu sượng trân vài giây mới phát hiện đây chắc chắn không phải thiên thần rồi liền muốn bỏ đi
" Vậy thôi. "
[ Ê ê! Này đi đâu vậy cha nội! Không muốn hồi sinh hả? ]
" Hồi sinh làm gì? Trong khi tôi không có tài sản tiết kiệm, quỹ đen, thậm chí là người thân thì cần thiết hồi sinh lắm hả? "
[...] Vật thể lạ im lặng một lúc lại nói tiếp [ Vậy đi, thế cậu có muốn một cuộc sống xa hoa tới cuối đời, ăn không ngồi rồi và có người thân bên cạnh yêu thương mình không? ]
" Có chuyện tốt thế sao " Lục Vũ Minh nhanh chóng bị lời nói đó hấp dẫn
[ Đúng vậy! Chỉ cần cậu giúp ta làm nhiệm vụ thì cái gì cũng có thể! ]
Ánh mắt cậu trở nên nghi ngờ suy tư: Không chừng bị lừa bắt làm nô lệ lao động ấy chứ...
Nhận ra đằng ấy chưa an tâm, vật thể lạ vội nói
[ Cái này giống như...nói sao ta...giống như cậu xuyên vào một cuốn tiểu thuyết đi! Chỉ cần cậu thúc đẩy tình tiết làm cho cặp đôi chính bên nhau trọn đời trọn kiếp là được! ]
Lục Vũ Minh ngơ một hồi sau đó dường như đã hiểu " A! Có phải giống như mấy thể loại truyện xuyên thư sau đó tôi sẽ trở thành phản diện, bia đỡ đạn hay nhân vật ngoài lề nào đó không? "
[ Đúng chính xác! ]
" Còn ngươi là một hệ thống nào đó...? "
[ Yes! Cậu rất thông minh! ]
Với kinh nghiệm mười mấy đọc truyện đọc tiểu thuyết của cậu thì còn xa lạ gì thể loại này chứ! Tự nhiên được khen cái thấy sang hẳn.
" Vậy thôi tôi từ chối. "
[ Ủa gì? ]
" Nhỡ đâu tôi vớ phải cốt truyện mà dính vào nhân vật chính lại bị trả thù ác nữa, với lại nếu không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị trừng phạt chứ gì? " Với một người người hèn như cậu thì có ngu mới tham gia
[... Không không, hệ thống tôi không có nhiểm vụ cụ thể hay giới hạn gì cả. Giống như ở thế giới này đi, số phận cậu là bị xe tông trúng và dừng lại ở tuổi 20 đó là điều không thể thay đổi rồi. Và ở một thế giới khác cũng vậy, số phận người đó vốn là sẽ được hạnh phúc sau này nhưng chẳng hiểu sao vòng lặp cứ mãi thể đến với cái kết hạnh phúc nên tôi cần cậu tham gia hoàn thiện cái kết. ]
Cậu nghe xong một tràng, mặt tỉnh bơ hỏi " Bộ thiếu người lắm sao?...Cái này tôi hỏi thật. "
[ ...Linh hồn cậu là phù hợp nhất...Và cậu rất thông minh. ]
Lục Vũ Minh: "..." Khen thật hay đang nịnh vậy.
" Khụ...thôi được, chỉ cần sau này tôi được sống một đời bình yên không cần lo về tiền bạc thì có thể tôi sẽ làm. "
[ Tốt quá! Vậy tôi bắt đầu lập khế ước và hỗ trợ cậu làm nhiệm vụ. ]
" Mà bình thường hệ thống người ta đều có thể biến thành hình dạng cụ thể như con mèo, con cáo, mấy con cute hột me ấy ngươi cũng làm được phải không? "
[...] Hệ thống trầm mặc hồi lâu, nếu nó có thể biến hình thật thì điều nó làm đầu tiên là đấm người này phát một
[ Xin lỗi, hệ thống tôi chưa cung cấp dịch vụ này. ]
" Thế à... " Ngươi non.
[ Vì đã hoàn tất khế ước nên tôi có thể đọc suy nghĩ của cậu đấy ạ ]