Bình Yên Khi Ta Gặp Nhau

Chương 50: Hai hổ

Trước Sau

break
Sở Hạo Nhiên hình như chẳng thèm để ý tới dáng vẻ của Trần Ngộ Bạch, chỉ dịu dàng nhìn cô cười yếu ớt. Không khí xung quanh răng rắc răng rắc đóng băng thành những vụn băng rơi xuống đất. An Tiểu Ly hô hấp khó khăn, bàn tay đang nắm lấy tay cô càng lạnh lẽo thêm, cơn lạnh lan tràn từ nơi hai tay giao nhau, dần dần đông lạnh cả cánh tay cô. Lúc này, cô đã hiểu biết triệt để cụm từ gọi là đã chết đến nơi.

“Ặc,” Đầu cô cuối cùng cũng xoay một vòng kèn kẹt, lùi một bước như người máy, đứng cạnh Trần Ngộ Bạch, đờ đẫn giới thiệu Trần Ngộ Bạch cho Sở Hạo Nhiên: “Đây là Tiểu Bạch.”

Sở Hạo Nhiên vô cùng kinh ngạc nhướn mày, An Tiểu Ly ý thức được mình vừa mói nói cái gì, suýt nữa cắn lưỡi mình rồi nuốt vào. Cô vội vã sửa lại: “Trần Ngộ Bạch. Tổng giám đốc của tôi —— công ty chúng tôi.”

“Đây là Sở Hạo Nhiên, bạn. . . của em.”

An Tiểu Ly tự nhận là mình đã hoàn thành màn giới thiệu gặp mặt này tương đối tốt đẹp. Nhưng bàn tay vẫn luôn nắm lấy tay cô kia, lúc này lại rút ra. Lòng cô nhất thời trống rỗng.

Tiểu Bạch. . .

“Sở công tử.” Trần Ngộ Bạch nho nhã lễ độ đưa tay ra, bắt tay Sở Hạo Nhiên. Sở Hạo Nhiên cũng cúi người mỉm cười, “Trần tổng, rất vui được gặp anh.”

“Không dám.” Trần Ngộ Bạch cười nhẹ tênh.

An Tiểu Ly đã cho tay vào trong túi cầm lấy điện thoại chuẩn bị cầu viện xong xuôi, lại choáng váng, đây là . . . tình huống gì vậy?

“Anh đói rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Trần Ngộ Bạch chào hỏi Sở Hạo Nhiên xong, liền coi anh ta là không khí, trực tiếp nói với Tiểu Ly.

Tiểu Ly nóng lòng muốn rời khỏi, nên gật đầu liên tục.

Sở Hạo Nhiên nở nụ cười nhạt khó nhận thấy, vừa đúng lúc vươn tay ra kéo tay Tiểu Ly, “Vậy bao giờ chúng ta gặp lại? Em đã hứa với anh là sẽ suy nghĩ, anh vẫn luôn chờ em.” Anh ta hơi cúi đầu, chú tâm thâm tình, cũng hoàn toàn coi Trần Ngộ Bạch là không khí.

Màu sắc trong mắt Trần Ngộ Bạch chuyển thành màu mực u ám, khí khái tản ra nhất thời càng thêm lạnh lùng nghiêm nghị. Thế nhưng anh không nói thêm một tiếng nào, chỉ nâng tay nhẹ nhàng che lên dạ dày mình.

Quả nhiên, An Tiểu Ly vội vã bước lên trước đỡ anh, gấp rút nói với Sở Hạo Nhiên: “Nói sau nhé. Em đi trước đây.”

Thâm tình của Sở Hạo Nhiên còn chưa kịp thu hồi lại, ngơ ngẩn ở đó trong chốc lát.

Trần Ngộ Bạch nhân lúc Tiểu Ly cúi đầu đỡ anh, lộ liễu trắng trợn nở một nụ cười lạnh với Sở Hạo Nhiên.

Nhìn bóng lưng ôm nhau đi xa của họ, nụ cười dịu dàng của Sở Hạo Nhiên cứng trên khóe miệng, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn.

. . .

Lúc ăn cơm tối, An Tiểu Ly ăn chưa tới mười miếng. Trần Ngộ Bạch thì ngược lại, anh chậm rãi ăn cả một con cá, còn uống hết sạch canh cá không để thừa một giọt, nhưng biểu hiện động tác đó, thật sự là đang dọa người.

Buổi tối anh tựa trên đầu giường đọc sách, cô cầm điều khiển từ xa chuyển kênh liên tiếp, thi thoảng len lén liếc nhìn anh. Thế nhưng từ đầu tới cuối, anh chẳng nói gì cả, không hề có một ánh mắt muốn tìm cô tính sổ.

Hơn chín giờ, Tiểu Ly phải về chỗ của Tần Tang, trước khi đi cô lừng chừng lảm nhảm với anh, anh vẫn câu được câu không hùa theo.

“Vậy. . . em đi nhé!”

“Ừm.”

. . .

“Tiểu Bạch?”

“Ừm.”

“Em. . . đi thật đấy!”

Ánh mắt của Trần Ngộ Bạch dời khỏi quyển sách, liếc nhìn cô, mặt giãn ra mỉm cười dịu dàng, “Làm sao vậy? Muốn anh tiễn em xuống dưới tầng à?”

An Tiểu Ly nghẹn họng. Cúi đầu nghịch khóa kéo áo cũ mèm, cô cắn cắn môi, cầm túi đi.

Trần Ngộ Bạch ở phía sau cúi đầu, ánh mắt bình tĩnh, nhìn trang sách đó cả tiếng đồng hồ.

. . .

Quay về nhà trọ của Tần Trang, mở cửa ra thì tốm om.

An Tiểu Ly thay giầy, rót cho mình một cốc nước, thở hổn hển gọi điện thoại tìm Tần Tang, “Tần Tiểu Tang, cậu mau mau về đi! Mình có việc muốn nói với cậu.” Cô vô tư lự gào lên, tưởng Tần Tang đang ở cùng Lý Vi Nhiên.

Nhưng giọng nói của Tần Tang lại rất nhỏ, hình như đang che điện thoại nói chuyện: “Mình đang ở Tần trạch. Có chuyện gì thế?”

“. . .Tiểu Bạch và Sở Hạo Nhiên gặp mặt trực tiếp rồi, thế nhưng lại không có tình huống khác thường nào cả, mình không biết xảy ra chuyện gì cả. . . Cậu có về không thế?”

“Không. Đêm nay mình ngủ lại đây.”

“Đừng mà. . .”

“Thật sự có việc. Mình không nói nữa, muộn hơn chút mình rãnh sẽ tìm cậu sau.”

“. . . Ừ. . .”

An Tiểu Ly đồng ý với điệu bộ tâm không cam tình không nguyện.

Tần Tang gác điện thoại, đi ra đại sảnh. Vương Di đã khóc sưng hết cả mắt, Tần Liễu là người không tim không phổi, bây giờ cũng rớt nước mắt, ngồi trên sô pha trong phòng khách với mẹ.

Tần Tang hơi khó chịu, lúc này hai người cho dù có khóc chết, Tần Dương và Tần Hòe vẫn khó thoát một kiếp. Nếu vô dụng, thì khóc làm cái gì?

Thế nhưng nụ cười ấm áp của Lý Vi Nhiên trong chốc lát đó lại lướt qua lòng cô, nhất thời lòng cô mềm ra chút. Cho dù không kiên nhẫn, vẫn tới thấp giọng khuyên giải an ủi hai người họ.

Hai tiếng sau Tần Dương mới khập khiễng xuống nhà, sắc mặt tồi tệ tương đương. Tần Tang dò hỏi anh bằng ánh mắt, anh nặng nề lắc đầu.

“Anh. . .” Tần Liễu thấy anh trai, càng khóc như mưa. Tần Dương quỳ tới mức đầu gối cứng đờ, được cô đỡ ngồi xuống sô pha, thở một hơi thật dài.

“Con trai. . .” Vương Di vượt qua Tần Liễu kéo tay Tần Dương, giống như tóm được một cọng rơm cứu mạng, “Rốt cuộc có phải là sự thật không? Tiểu Hòe. . .Thật sự, thật sự thích con trai ư?”

Tần Dương cau mày, chỉ biết an ủi bà lấy lệ.

Tần Uy xuống nhà trong tiếng khóc ròng ròng, sắc mặt còn tồi tệ hơn Tần Dương gấp trăm lần.

Tần Dương cúi đầu, Tần Liễu và Vương Di lập tức im lặng, không dám khóc sướt mướt nữa.

“Tôi đặt máy bay trưa mai cho nó rồi.” Tần Uy lại châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, phun ra hai làn khói trắng từ mũi, ông chỉ Vương Di, “Bà đi cùng nó. Tôi đã sắp xếp bác sĩ tâm lý ở bên kia rồi, hàng ngày bà đi cùng nó. Không được cho nó tiếp xúc với bất cứ kẻ nào khác.”

Vương Di gật đầu, lại đỏ mắt quay mặt đi.

“Ba đừng như vậy!” Tần Dương yên lặng một lúc lâu, rốt cuộc lên tiếng, “Ba chưa biết gì rõ rằng cả, quyết định cuộc đời cho Tiểu Hòe độc đoán như vậy là sai! Ba chí ít ——”

“——Anh câm miệng lại cho tôi!” Tần Uy đập "> gạt tàn lên bàn trà, theo sau tiếng vang cực lớn của thủy tinh công nghiệp là tiếng vọng ong ong không dứt, “Sau chuyện này của Tần Hòe, ít nhất tôi cũng phải xử lý anh vì không tận lực giám sát! Anh nghĩ tôi tha cho anh như vậy sao?!”

Tần Dương căm hậm quay mặt đi, không nói lơi nào.

Trong sự yên lặng nghẹt thở, Tần Tang đứng dậy, đi tới bên cạnh cha ngồi xuống, đưa cho ông một điếu thuốc, rồi nhặt gạt tàn từ dưới đất đặt lên trước mặt ông. Đến khi Tần Uy hút hết điếu thuốc, lửa giận trong mắt đã nguôi ngoai một nửa.

“Ba, chúng ta vẫn nên ăn cơm trước đã. Việc đã đến nước này, chúng ta dù sao cũng phải nghĩ cách giải quyết. Tần Dương vừa mới đi công tác trở về, cũng phải để cho anh ấy nghỉ ngơi rồi ba lại bàn bạc với anh chuyện Tiểu Hòe sau.” Tần Tang dịu dàng nói, Tần Uy vẫn yên lặng.

“Về phần Tiểu Hòe, con nghĩ không phải cứ ném nó cho bác sĩ là có thể giải quyết được. Ba xem, có để con nói với nó trước một chút được không ạ? Có lẽ nó không nói ra cách nghĩ trong lòng nó, con nghĩ, nó có sai hơn nữa, chung quy ba cũng chỉ muốn tốt cho nó.”

Tần Tang vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Tần Uy kỹ càng, lúc cô nói xong, hình như Tần Uy cũng suy nghĩ lại, cuối cùng ngước mắt nhìn cô, hình như là khẽ thở dài, ông đứng dậy trừ trên sô pha, vỗ vai đứa con gái này, ngầm đồng ý.

Cả nhà đi về phía bàn ăn cùng với Tần Uy, Vương Di đỏ mắt thu xếp người hầu dọn cơm lần nữa. Tần Uy không ăn gì lại đặt đũa xuống, xoay người lên lầu.

Tàn Dương hất cằm ra hiệu cho Tần Tang, Tần Tang buông đũa, ném cho anh ánh mắt lạnh lùng, bước lên tầng cùng cha mình.

. . .

Trong thư phòng, Tần Hòe quỳ thẳng tắp, bóng lưng thanh tú quật cường.

Tần Tang nhìn cha vào hành lang quẹo trái tới phòng giữ sách, cô mới nhẹ chân nhẹ tay mở của thư phòng đi vào.

Tần Hòe nghe thấy tiếng bước chân, càng quỳ thẳng hơn.

“Có đói không?” Tần Tang ngồi xổm xuống dịu giọng hỏi cậu.

Tần Hòe liếc nhìn cô, mím môi mỏng gật đầu

Tần Tang khẽ thở dài, đưa bánh mì giấu trong ngực cho cậu, cô ngồi xuống, dựa vào cậu, nhẹ giọng hỏi: “Sao ba lại biết được?”

Tần Hòe cắn một miếng bánh mì lớn, nuốt ngấu nghiến, “Em cố ý.”

“Vì Lâm Lâm?”

“Ừm. Cậu ấy cần tiền cho mẹ cậu ấy thay gan, em xin anh hai, anh không cho. Em nghĩ dù sao chuyện này sớm muộn gì cũng phải để ba biết. Nên dứt khoát xin ba tiền.” Tần Hòe cây ngay không sợ chết đứng, ăn bánh mì xong, giấu bao gói bánh vào trong túi áo của chị gái, mánh khóe này, mỗi lần cậu kiểm tra không tốt phải chịu phạt, hai người họ sẽ trình diễn một lần.

Tần Tang nhận lấy bao gói bánh, bất đắc dĩ vươn tay ra xoa đầu cậu, “Tiểu Hòe. . . Là chị không tốt phải không? Lời nói lần trước chị nói với em dạy sai em sao?”

“Cũng có chút có nhân tố này. Nhưng mà, chị, cuối cùng em vẫn phải nói ra, không thể giấu giếm cả đời được.” Tần Hòe thật sự mệt mỏi, nói rồi cũng ngồi bệt xuống, chạm vai với chị gái.

Tần Tang yên lặng rất lâu, “Tiểu Hòe, chị không thể chỉ rõ phương hướng cuộc đời gì đó cho em được. Thế nhưng chị biết làm thế nào để em có thể thương tổn ít nhất và đạt được thứ mình muốn.”

“Em không sợ tổn thương. Em sợ người em yêu tổn thương bởi vì em. . . Chị, chị nói em nghe.”

Tần Tang nhoẻn miệng cười, hai chị em giống hồi còn nhỏ, cô ôm vai cậu, ngồi dưới đất, dựa vào bàn làm việc đồ sộ của cha.

“Hôm nay em náo loạn như vậy, ba mẹ đều đã biết chuyện rồi. Tương lai em ra làm sao, ba mẹ cũng chuẩn bị tâm lý rồi. Đây coi như là tái ông mất ngựa biết đâu không phải là phúc. Thế nhưng từ bây giờ đến cái ‘phúc’ kia, còn một con đường hạnh phúc khổ đau phải đi. Em không thể cứ đi Anh như vậy được, trời biết có quá trình trị liệu gì đang đợi em. Tiểu Hòe, em phải thuận theo ba, trong đoạn đường rất dài sau này, em phải thuận theo tâm ý của ông, đợi đến khi em ngây thơ trưởng thành rồi, đợi đến khi ba. . . không với tới nữa. . . Em có hiểu không?” Tầng Tang nói sâu kín.

Tần Hòe bừng tỉnh ngộ. Mắt cậu lóe sáng trong thư phòng mờ tối, rất cảm khái câu: nghe một lời thông thái còn hơn đọc sách mười năm. Nụ cười của cậu luôn rất tinh khiết, từ từ lộ ra trên khuôn mặt tuấn tú của mình, “Chị, thật ra chị rất xấu.”

“Ha ha. . .” Tần Tang dịch xuống, tựa đầu lên vai cậu, “Tiểu Hòe, chị vẫn luôn tìm kiếm đường tắt dẫn đến hạnh phúc. Tốt nhất là không có mất mát, em biết chị sợ tổn thương đến mức nào rồi đấy.”

“Vậy chị còn yêu Lý Vi Nhiên.” Tần Hòe không cho là đúng.

“Em có thể yêu Lâm Lâm, vì sao chị không thể yêu Lý Vi Nhiên chứ?”

“Bởi vì em không sợ. Thế nhưng chị sợ.” Khuôn mặt gầy của Tần Hòe cọ lên đỉnh đầu cô, “Chị, chị rất nhát gan, rất ích kỷ. Nhưng lại rất lương thiện. Cho nên chị thuận theo ba, nhưng cũng không để mình chịu thiệt. Từ nhỏ đến lớn, cả nhà chỉ có mình chị dám nói dối gạt ba. Chị vẫn luôn lựa chọn điều tốt cho cuộc sống của mình, giữa lời khen của ba và lý tưởng của mình, chị lựa chọn điều trước. Cho nên hồi chị lên đại học chọn chuyên ngành mà chị không thích kia. Thế nhưng lại viết tiểu thuyết sau lưng ba, mà còn là tiểu thuyết sắc tình.”

Tần Hòe nói rồi mỉm cười, “Chị, chị thật sự rất kỳ cục. Em chưa bao giờ gặp cô gái nào kỳ cục hơn chị.”

Tần Tang xoa bắp chân quỳ bị sưng của cậu, cười cười, “Đây là bản năng của con người —— yêu bản thân. Chẳng qua có lẽ chị yêu bản thân nhiều hơn người khác.”

“Vậy lần này bởi vì Lý Vi Nhiên, chị không đếm xỉa ư?”

“Ừm.” Tần Tang gật đầu, cô nghĩ tới gì đó, mỉm cười ngọt ngào, lại đấm nhẹ Tần Hòe, “Còn nói nữa, có phải em muốn chị đêm nay nói chuyện này với ba không.”

Tần Hòe nhún vai.

“Chị phải ra ngoài đây, ba sắp vào rồi. Em đừng nhận sai nhanh như vậy, lúc này ba cũng hết giận rồi, lát nữa đợi đến lúc ba nói hết đống đạo lý lớn, em giả bộ bứng tỉnh ngộ khóc rống chảy nước mắt, có biết không?”

“OK!” Tần Hòe nghịch ngợm nháy mắt với chị gái, ra dấu cho cô yên tâm. Tần Tang biết lúc này cha hẳn là đang chú ý đến động tĩnh bên này, cho nên lúc đóng cửa cô không "> không nhẹ, vừa để cha ở bên kia có thể nghe được.

Chuyện đầu tiên khi cô trở về phòng là gọi điện lại cho Lý Vi Nhiên.

“Vợ ơi, anh sắp phải đi làm cớ mất rồi! Em đi đâu mất tiêu rồi?” Lý Vi Nhiên rất sốt ruột càu nhàu.

Tần Tang nhỏ giọng cười, nhẹ nhàng nói ngon ngọt dỗ dành anh, hai người dính với nhau hơn nửa tiếng, cô nhớ tới vụ Tiểu Ly, lưu luyến không rời gác điện thoại.

Đến lúc cô tắm rửa xong, đã rạng sáng tới nơi rồi. Tần Tang nhắn tin “?” cho An Tiểu Ly, lập tức nhận được tin “!” của cô ấy.

“Hai hổ tranh chấp?”

“Không. Hai hổ rất bình tĩnh, mình rất lo lắng.”

break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc