“Nương đối xử với ta rất tốt, ca ca càng khỏi phải nói, từ nhỏ đến lớn, chuyện gì đều che chở ta.” Triệu Tương Nghi hạnh phúc mỉm cười, Trần Vi ao ước nhìn nàng.
“Nhà của ta chỉ một mình ta, nên nương ta rất coi trọng việc giáo dục lễ nghi với ta, có rất nhiều chuyện không cho ta làm, đôi khi khiến ta buồn bực. Phụ thân thì cả ngày bận rộn, số lần về nhà ngày càng ít, nên không có dành chút thời gian quan tâm đến ta.” Trần Vi cười rất miễn cưỡng nói.
Triệu Tương Nghi nhìn nàng ấy chằm chằm, trên người nàng ấy nàng mơ hồ thấy hình ảnh của mình kiếp trước, nên ít nhiều đồng tình nhìn nàng ấy: “Sau này có đến trấn Thanh Hà chơi, thì cứ tìm đến nhà ta, hoặc lúc Mẫn Nhu đến đây, tiểu thư có thể theo cùng, tiểu thư và Mẫn Nhu là biểu tỷ muội, hẳn đi cùng nhau được?”
Trần Vi gật đầu: “Mẫn Nhu hoạt bát, lại được cha mẹ thương yêu, đặc biệt ta rất thích chơi đuà cùng muội ấy,vì ta cảm thấy rất vui, giống chúng ta bây giờ. Nhưng mà…” Vẻ tươi cười trên mặt biến mất, “Cơ hội đến đây không nhiều lắm, phần lớn thời gian phải ở kinh thành, chỉ có khi nương ta đến đây, ta mới có thể theo cùng.”
“Ở kinh thành tiểu thư không có hữu khác sao?” Triệu Tương Nghi không nhịn được hỏi.
Trần Vi cười, vẻ mặt ảo não đáp: “Phần lớn là con gái của những bằng hữu trong quan trường của phụ thân ta, giao lưu cùng những người có bộ mặt giả tạo như thế, ta đều chán ghét. Không người nào thật lòng kết giao, cho nên dần dần, ta bất hoà với bọn họ, bọn họ nói ta không dễ thân cận, nhưng thật ra là không muốn làm bằng hữu với ta mà thôi.”
“Nếu như tiểu thư ở trấn Thanh hà thì tốt quá.” Triệu Tương Nghi mơ mộng, vì Trần Vi dệt một giấc mơ thật đẹp, “Vào mùa xuân, ta có thể dẫn tiểu thư về nông thôn thưởng hoa, xuân đến, hoa dại ở Triệu gia thôn nở đầy khắp nơi, cảnh trên núi rất đẹp, chim quyên bay lượn trên núi, một đoàn rực lửa…Nước suối trong sướt ngọt ngào. Khi hè đến, chúng ta có thể lội xuống sông bắt cá, ta đảm bảo với tiểu thư rằng tiểu thư chưa từng được chơi những trò vui vẻ như thế đâu. Thu đến, chúng ta có thể giống như bây giờ, tới nơi này ngắm hoa cúc, được rồi, ca ca ta pha trà là ngon nhất, tiểu thư mà không nếm thử thì thật sự rất tiếc đó.”
Trần Vi nghe rất nhập thần, thật sự là nàng chưa bao giờ trải qua một cuộc sống như thế.
Từ nhỏ đến lớn, Trần Vi không thể làm những điều mình muốn, vì cuộc sống của nàng (TV) vẩn luôn bị mẫu thân chi phối, mặc dù bề ngoài vinh quang, người hầu theo sát bên hầu hạ, nhưng chỉ có trong lòng nàng (TV) rõ, nàng (TV) bị mẫu thân xem như là một con rối, mặc cho mẫu thân khống chế mình. Ngay cả khi mặc y phục để xuất môn cũng không thể làm chủ được, từ ăn mặc đến ngôn hành cử chỉ, hết thảy đều phải nghe mẫu thân, cuộc sống như thế không còn ý nghĩa gì nữa.
“Mùa đông thì sao?” Trần Vi nhịn không được hỏi một câu.
“Mùa đông trời lạnh, không thích hợp xuất môn, có điều chúng ta có thể ở trong phòng sưởi ấm, có thể khi tuyết rơi hết sẽ có hoa mai nở, không thì có thể nghe cha và ca ca ta kể chuyện xưa, hai người bọn họ sẽ kể một ít chuyện xưa rất sinh động, luôn khiến cho người nghe phải muốn nghe nhiều không thôi.” Triệu Tương Nghi hì hì cười.
“Thật tốt.” Trần Vi than thầm, nhắm mắt lại, như là đang mơ về một cuộc sống như thế, có điều sau khi mở mắt ra, lại không vui, “Đáng tiếc đây chỉ là mộng tưởng của ta mà thôi, căn bản không thể trở thành hiện thực được. Mấy ngày nữa ta phải trở về kinh thành, nơi đó vĩnh viễn chỉ có quyền quý, ta ghét nơi đó. Người nào mà không giả mù sa mưa, giống như đeo mặt nạ vậy, khiến người ta chán ghét.”
Triệu Tương Nghi cũng thở dài một hơi, tuy rằng nàng và Trần Vi lần đầu gặp mặt, nhưng cô nương này nàng không ghét, nếu như nàng ấy không phải là con gái của Trần Ông Thị vậy thì tốt rồi.
“Vi Nhi, chúng ta trở về, ít ở cùng một chỗ với đám người ô hợp này.” Cách đó không xa là giọng nói Trần Ông Thị truyền đến, thân hình Triệu Tương Nghi chấn động, căm ghét không thôi, tục ngữ nói ‘ban ngày không nên nhắc đến người khác’, đúng là có có đạo lý.
Biểu tình trên mặt Trần Vi bình tĩnh, miễn cưỡng nở một nụ cười, “Nương, con đến đây.”
Bùi Tử Quân chủ động đi đến, Trần Ông Thị cho rằng Bùi Tử Quân muốn qua đó đón Trần Vi, cao hứng nửa ngày, không nghĩ tới Bùi Tử Quân đi tới là vì muốn nói vài câu với Triệu Tương Nghi, cụ thể là nói gì, bà nghe không rõ, tóm lại là bà không thích.
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ >.<)
“Thật xin lỗi, huynh không biết tiểu di và mọi người vừa gặp nhau sẽ thành như vậy, nếu như huynh biết, có đánh c.h.ế.t cũng không để hai bên gặp nhau đâu. Tiểu di không đúng, huynh tại đây xin lỗi muội.” Bùi Tử Quân thành thật nói lời xin lỗi với Triệu Tương Nghi
Triệu Tương Nghi lắc đầu: “Muội thì không sao, nhưng ca ca thì…”
“Ta cũng thay nương nói lời xin lỗi với tiểu thư.” Trần Vi xin lỗi, song có chút chuyện không nói nên lời, cuối cùng vẫn nói ra khỏi miệng, “Tương Nghi, ta có thể nhờ tiểu thư cái này không, tiểu thư có thể giải thích với ca ca tiểu thư một chút, kỳ thực ý của nương ta không phải là ý của ta, ta rất muốn làm hảo bằng hữu với mọi người.”
“Cái này để huynh nói là được.” Bùi Tử Quân rất sảng khoái đề nghị, “Huynh và Hoằng Lâm rất thân, để huynh chuyển lời thay cho muội. Còn nữa, muội cũng biết tính huynh rồi mà.”Đối với vị biểu muội này, Bùi Tử Quân rất xem trọng, nhưng nếu trên phương diện tình yêu nam nữ thì có điểm gượng ép, hắn chỉ xem Trần Vi như là muội muội thôi, không khác gì so với Mẫn Nhu
“Phải đi rồi, còn ở đó làm gì vậy? Có chuyện gì thì quay về nói với Tử quân, không thì nói với nương cũng được.” Khẩu khí Trần Ông Thị bắt đầu bất thiện.
Trần Vi mím chặt môi, nhìn Triệu Tương Nghi cười khổ, sau đó cùng Bùi Tử Quân rời đi.
Trước khi đi, Bùi Tử Quân không thôi nhìn Triệu Tương Nghi vài lần, dịu dàng nói: “Chờ giải quyết xong mọi chuyện, huynh sẽ đến quý phủ tìm muội…Ách, tìm muội và Hoằng Lâm”
“Ừ.” Triệu Tương Nghi gật đầu.
Chờ bọn họ đi xa rồi, Bích Văn cũng tìm được nàng, nhìn Bích Văn gấp gáp đến nỗi người chảy đầy mồ hôi, Triệu Tương Nghi theo bản năng cầm khăn tay lau mồ hôi cho Bích Văn, thì cô nàng tránh né: “Nô tỳ ti tiện, sao có thể để tiểu thư lau mồ hôi cho được?”
Triệu Tương Nghi bất đắc dĩ cười, không nói gì hết, xoay người về đình nghỉ chân.
Có thể nhìn thấy tâm tình của Triệu Hoằng Lâm và Nhâm thị đều không tốt, sau khi Triệu Tương Nghi vào đình, hai người mới miễn cưỡng nở nụ cười.
Triệu Hoằng Lâm vì để tiểu muội an lòng, tận lực cường điệu: “Tương Nghi, đừng lo lắng, nhà chúng ta bây giờ giàu có, không cần sợ bọn họ đến bắt muội đi, mọi người sẽ bảo vệ muội.”
“Ca ca, muội không phải là con nít hai, ba tuổi, muội bây giờ có thể tự bảo vệ mình.” Triệu Tương Nghi cười trả lời, rồi giúp Triệu Hoằng Lâm dọn trà cụ, hắn có một thói quen, trà cụ, sách vở, văn phòng tứ bảo hay những món đồ khác của mình đều không để người khác giúp mình dọn, không phải chính m2inh dọn dẹp. Mà để người khác dọn giúp, sẽ làm rối lên, hắn sẽ mất hứng.
“Trần Ông Thị thật sự quá vênh váo rồi.” Nhâm thị lắc lắc đầu nói, “Tự cho mình là đúng, hung hăng càn quấy, lúc nãy khi nương biết bà ta từng cho người đến mua Tương Nghi, nên không dám ‘khen tặng’ cái hành vi đó của bà ta.”
“Hôm nay vốn vui vẻ, đều vì bà ta mà mất vui.” Triệu Tương Nghi cũng có chút không vui.
“Sau này muội nên ít lui tới với đám người đó đi, kể cả nữ nhi của họ cũng không được.” Triệu Hoằng Lâm cường ngạnh nói, ấn tượng đầu tiên của hắn đối với Trần Vi cũng giống như Trần Ông Thị, cũng không tốt hơn chút nào.
“Ca ca, Trần Vi tỷ tỷ cũng không có tệ như vậy đâu, muội nói chuyện với tỷ ấy một lúc, cảm thấy tỷ ấy không giống như mẫu thân tỷ ấy, ca đừng có vì thế mà hiểu lầm.” Triệu Tương Nghi không nhịn được nghĩ muốn nói tốt cho Trần Vi.
“Muội không hiểu đâu, con nhà quan lại, che giấu rất sâu, về phần nàng ta là hạng người thế nào, ca không muốn tìm hiểu.” Triệu Hoằng Lâm dọn xong trà cụ, giao nó cho Văn Châu, sau đó căn dặn Triệu Tương Nghi, “Hãy nghe lời ca, ít lui tới với đám người họ, bọn họ có bán đứng muội, muội cũng không biết đâu.”
Nàng nào có ngu ngốc như vậy?
Triệu Tương Nghi thầm nói trong lòng, nếu còn cùng ca ca tranh cãi nữa chả khác nào tìm đường chết, đành phải thôi, chuyển hướng sang làm nũng với Nhâm thị: “Nương, chúng ta hôm nay hái không ít thu cúc, đem về nấu rượu. Rượu hoa cúc rất ngon nha.”
“Nương cũng định làm vậy, ông nội và cha con đều thích uống rượu.” Nhâm thị xoa đầu Triệu Tương Nghi, nhìn Triệu Hoằng Lâm mỉm cười.
Mọi người dọn dẹp xong thì xuống núi, chờ đến chân núi, Triệu Tương Nghi mới cảm giác được hai chân của mình mềm nhũn, xem ra đã lâu lắm rồi không vận động rèn luyện, sáng ngày mai không biết hai chân sẽ đau như thế nào đây.
Ngày hôm sau, Bùi Tử Quân đến Nhiễm Thúy Trai, hôm qua đưa Trần Ông Thị và Trần Vi về, hôm nay hắn cảm thấy thật nhẹ cả người.
Điều không ngờ là Triệu Hoằng Lâm đã sớm ngồi trong Nhiễm Thuý Trai chờ hắn.
“A, khách quý đến, hôm nay sao không ở hiệu thuốc làm việc vậy?” Bùi Tử Quân kinh ngạc nhìn Triệu Hoằng Lâm.
“Có Lý chưởng quỹ ở đó, ta cũng an nhàn.” Triệu Hoằng Lâm đứng lên, đi vào phía trong, “Chúng ta đi vào rồi nói.”
Nhìn cái bộ dáng này của Triệu Hoằng Lâm, hơn phân nửa là muốn bàn chuyện về huyện Giang Ninh bên kia. Bùi Tử Quân biết rõ, sau đó dặn dò chưởng quỹ vài câu, liền đi theo vào.
“Nên hành động rồi à?” Vừa vào phòng, khép lại cửa, Bùi Tử Quân liền hỏi. Hắn mong muốn giải quyết nhanh chuyện này, sớm một chút, như vậy mới có thể sống an lành.
Biểu tình trên mặt Triệu Hoằng Lâm tương đối nghiêm túc, suy nghĩ một lúc mới nói: “Ta cũng không biết làm như vậy, rốt cuộc có hiệu quả không nữa, có kiên trì được hay không, chủ yếu vẫn là vấn đề tiền bạc.”
“Về tiền thì không thành vấn đề.” Bùi Tử Quân ngồi đối diện với Triệu Hoằng Lâm
Triệu Hoằng Lâm lắc đầu, nhìn Bùi Tử Quân nói: “Bên Nhiễm Thuý Trai mà thiếu hụt nhiều thì cha ta nhất định sẽ sinh nghi, tính tình cha ta ngươi cũng biết rồi đó, đến lúc đó việc này làm lớn ra, chỉ cần điều tra một cái, bọn họ rất nhanh sẽ biết kế hoạch của chúng ta. Ở trong mắt bọn họ, những bước đi của chúng ta còn quá non tay.”
“Vậy vì sao ngươi không nhờ Triệu lão bản hỗ trợ, dù sao thúc ấy cũng...” Bùi Tử Quân nói xong lời cuối cùng, thì dừng lại.
Triệu Hoằng Lâm lại lắc đầu: “Nếu như tâm tư ông ấy cũng giống ta, ta cũng sẽ không tự ý làm thế.”
“Dù sao mọi chuyện cũng đã qua, hay ngươi quên hết đi, hảo hảo mà che chở muội muội ngươi, cùng người nhà sống vui vẻ không tốt sao?” Bùi Tử Quân chẳng biết có bao nhiêu ước ao muốn sống trong một gia đình giống như Triệu gia. Mặc dù nhà hắn không phải không hạnh phúc, mẫu thân lương thiện ôn nhau, muội muội hoạt bát đáng yêu, nhưng phụ thân lại khiến cho hắn có cảm gíac như bị núi đè, làm cho hắn có chút không thở nổi, khiến hắn cảm thấy rất mệt, không giống như Triệu gia thoải mái đến vậy.
“Từ nào mà ngươi lại giống như tiểu tử Mạc Thiểu Kỳ nói nhiều thế vậy.” Triệu Hoằng Lâm nhíu mày.
Bùi Tử Quân cười khẽ: “Tiểu tử kia ở trước mặt ngươi có dũng khí càu nhàu khi nào thế.”
Hai người nhìn nhau cười, Bùi Tử Quân dừng lại một lát, lại hỏi: “Ngươi chuẩn bị làm như thế nào?”
Triệu Hoằng Lâm suy nghĩ một chút, mới nói: “Dựa theo kế hoạch ban đầu, hiệu thuốc ở huyện Giang Ninh đã mở một thời gian, trên cơ bản tiền kiếm được đều ở đó, sinh ý dần tốt, nói tóm lại kinh doanh đã ổn định, không phải đối mặt với nguy cơ đóng cửa.” Nói đến đây, Triệu Hoằng Lâm thật tình cảm tạ Bùi Tử Quân, “Hơn nữa tiền vốn và chưởng quỹ đều là ngươi giúp ta, chưởng quỹ đó đem chuyện trong hiệu thuốc xử lý rất tốt, người cũng thành thật, mấy hôm trước ta quên xem lại sổ sách, phát hiện tiền thu được không có bị hao hụt, điều này đã khẳng định ông ta không phải là kẻ tham lam.”
“Nhân phẩm Lão Trương ta hiểu, ông ấy là người màta khéo léo xin cha điều đến đây, là người năng lực, cũng trung tâm.” Bùi Tử Quân gật đầu đồng ý nói.
“Nếu sinh ý của hiệu thuốc đã ổn định rồi, ta quyết định bắt đầu tiếp cận bên kia.” Triệu Hoằng Lâm suy nghĩ nói, ” Trước nhờ lão Trương tìm bên kia bàn bạc việc mau bán, ta đã phái người điều tra, Niên Thế Hữu hiếm khi tự mình xử lí chuyện hiệu thuốc, hơn phân nữa là do chưởng quỹ làm, quan trọng là hắn biết nhìn người, cho nên vị chưởng quỹ này đối với hắn rất tận tâm, vì thế mà gia tài giàu có thế.”
“Không phải muốn làm đối thủ sao?” Bùi Tử Quân nghi ngờ nói.
“Trước phải làm ‘bằng hữu’, thân cận với hắn, cùng hắn hợp tác làm ăn, cuối cùng kiếm lợi từ chỗ hắn xong rồi dồn hắn vào chỗ chết.” Triệu Hoằng Lâm lạnh lùng nói, khóe miệng nở một nụ cười, trong nháy mắt nhìn nụ cười này rất tà mị nha.
Hai mắt Bùi Tử Quân đen lại, hắn biết Triệu Hoằng Lâm đang chìm đắm trong sự vui vẻ khi báo thù, chỉ là hắn rất lo lắng, báo thù xong rồi, đối mặt với tảng đá lớn trong lòng đột nhiên biến mất đó, Triệu Hoằng Lâm phải lấy gì thay thế đây?
Đến lúc đó đi con đường nào, cũng là vấn đề nan giải đối với Triệu Hoằng Lâm
“Cho nên, bước đầu tiên của kế hoạch là để lão Trương tiếp cận bên kia, đạt được sự tín nhiệm trên phương diện làm ăn bên kia đúng không?” Bùi Tử Quân tổng kết nói.
Triệu Hoằng Lâm gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, ta tin lão Trương, ông ấy sẽ không tiết lộ kế hoạch của chúng ta, đến lúc đó đối phương chỉ cho rằng hiệu thuốc mới mở ở huyện Giang Ninh chỉ là hiệu thuốc bình thường, đương nhiên sẽ không quan tâm đến nữa. Chúng ta liên tục mua dược liệu từ hiệu thuốc của bọn họ, giành được sự tín nhiệm đó.”
“Sau đó thì sao?”
“Kế hoạch kế tiếp, trong lòng ta đã vạch sẵn, chỉ là bây giờ có một vấn đề lớn, ta cần sắp xếp cho thoả đáng lại, đến lúc đó tuỳ cơ ứng biến.” Triệu Hoằng Lâm uống một ngụm trà.
“Như vậy sẽ tốn không ít tiền, căn bản là bỏ muối vào canh.” Bùi Tử Quân vô ý nói một câu.
“Cho nên, ta mới nói là phải quyết vấn đề này trước.” Triệu Hoằng Lâm cũng là thở dài một cái, “Dựa vào tiền tích góp của ta căn bản là không đủ, ta đang suy nghĩ có nên mượn cha một ít không, nói rằng cần dùng cho hiệu thuốc ở trấn Thanh Hà này để đi vào hoạt động, trên thực tế, hiệu thuốc này tiền vốn chi ra rất thấp, cũng không có bao nhiêu tiền, còn lại ta muốn đưa đến sử dụng bên kia.”
“Ai, ngươi đã an bài ổn thảo rồi, còn ta thì có một việc làm phiền c.h.ế.t đây.” Bùi Tử Quân nghe xong kế hoạch thấy đã ổn rồi, chỉ biết than thở một tiếng
Triệu Hoằng Lâm thoạt nhìn tâm tình không tệ, nên cũng chủ động hỏi: “Gần đây ngươi lại gặp chuyện gì khó khăn à? Sẽ không phải là cha ngươi gây vấn đề khó gì nữa chứ?”
Bùi Tử Quân ai oán nhìn Triệu Hoằng Lâm, sau đó cau mày nói: “Không phải là cha ta mà là tiểu di.”
“Là người đàn bà ngang ngược đó.” Triệu Hoằng Lâm vừa nghe Bùi Tử Quân nhắc đến Trần Ông Thị, sắc mặt liền không tốt, chủ yếu vẫn là chuyện Trần Ông Thị từng gây ra cho Triệu Tương Nghi
“Di ấy… Ai...” Bùi Tử Quân đơn giản chống cằm lên bàn, bộ dáng này giống như cậu bé mười tuổi.
“Cái bộ dáng này của ngươi thật giống như đàn bà, nói một nữa thì dừng, ta đi đây, muội muội ta đang ở hiệu thuốc chờ kìa.” Triệu Hoằng Lâm hoàn toàn không kiên trì nổi khi Bùi Tử Quân lải nhải chuyện riêng của mình.
“Đừng mà. Bây giờ, ta cũng chỉ có thể nói cho ngươi mà thôi.” Bùi Tử Quân vội vàng ngồi dậy kéo Triệu Hoằng Lâm lại.
“Nhìn ngươi bây giờ, ta nghĩ đến nếu tên tiểu tử Mạc Thiểu Kỳ ở đây, không chừng sẽ huyên thuyên với ngươi cả ngày.” Triệu Hoằng Lâm vô lực cười cười, sau đó nhìn Bùi Tử Quân, “Nói đi, bà ta làm gì?”
“Hôm qua, ngươi đã nhìn thấy biểu muội của ta rồi chứ.” Bùi Tử Quân thở dài một hơi,, “Nàng nhìn thì xinh đẹp, con người cũng không tệ….”
“Điểm ấy ta không dám nói bừa, tục ngữ nói, có kỳ mẫu tất có kỳ nữ, nàng có một mẫu thân như vậy, sau này lớn lên khó đảm bảo rằng có giống như mẫu thân nàng, thích gây chuyện không nữa.” Triệu Hoằng Lâm cắt đứt lời Bùi Tử Quân.
Bùi Tử Quân nhíu mày: “Sẽ không đâu, đó là do ngươi không hiểu rõ muội ấy thôi, thật ra muội ấy là một cô nương tốt.”
Thấy Triệu Hoằng Lâm híp mắt nhìn mình, Bùi Tử Quân vội giải thích: “Xem đi, ai bảo ngươi lại cắt đứt lời ta, ta là đang nói một chuyện khác. Tính tình của muội ấy tốt thì tốt, nhưng từ nhỏ lớn lên cùng nhau, ta căn bản không có tình cảm nam nữ với muội ấy, mà chỉ xem muội ấy như muội muội mà đối đãi, giống như Mẫn Nhu vậy.”
“Ngươi giải thích với ta làm gì?” Triệu Hoằng Lâm nghĩ cũng chẳng biết tại sao.
“Ta còn chưa nói hết, ngươi nghe ta nói đã.” Bùi Tử Quân buồn bực nói, “Vấn đề là vầy…Mặc dù tiểu di chưa từng nhắc đến, nhưng mấy ngày nay nói chuyện, ta luôn cảm thấy tiểu di có tâm tư khác biệt với ta.”
“Lẽ nào bà ta muốn đem con gái mình gả cho ngươi?” Triệu Hoằng Lâm như con chim ưng nhạy bén phát hiện con mồi.
“Chính là loại cảm giác này” Bùi Tử Quân nặng nề mà gật đầu, “Ngươi không hổ là Triệu Hoằng Lâm, chỉ có ngươi hiểu ta.”
“Nhìn bộ dạng này của ngươi thật không vui? Đừng ở trước mặt ta giả bộ sầu mi khổ não.” Triệu Hoằng Lâm đẩy Bùi Tử Quân một cái.
Bùi Tử Quân lại vội vàng giải thích: “Ngươi hiểu lầm ta rồi, ta có vui vẻ sao? Nếu như tiểu di thật có ý này, thứ nhất là buồn c.h.ế.t ta, trong mắt ta chuyện chung thân đại sự là chuyện lớn, huống chi từ lâu ta đã…Ai, trước không nói đến cái này, đây đều là vấn đề nhỏ, mấu chốt là đối với Trần Vi ta không có một chút tình cảm nam nữ nào hết, nếu như mạnh mẽ bắt ép hai người bọn ta thành thân với nhau, bọn ta nhất định sẽ không vui vẻ được.”
“Làm sao ngươi biết suy nghĩ của người ta? Lỡ như Trần đại tiểu thư đã sớm phương tâm ám hứa [yêu đơn phương] với ngươi thì sao.” Triệu Hoằng Lâm thản nhiên nói, “Nhưng mà chuyện này đối với hai người chúng ta mà nói, vẫn còn quá sớm, chuyện này hãy để vài năm nữa hãy nhắc.”
Bùi Tử Quân tán đồng gật đầu: “Như vậy cũng tốt, trong thời gian này ta có thể tìm cách thay đổi chuyện này.”
“Gần đây vì vấn đề này, ta phiền não muốn chết, nếu như tiểu di không nhịn được, chủ động đem ý nghĩ này nói cho cha mẹ ta, vạn nhất phụ mẫu ta vui vẻ, đáp ứng, ta liền xong đời. Mẫu thân ta thì hoàn hảo, nhưng đối với phụ thân cường ngạnh của ta, ta cũng không có khả năng thay đổi chủ ý của ông…”
“Nói đi nói lại vẫn còn mấy năm nữa, ngươi lo lắng cái gì.” Triệu Hoằng Lâm trực bạch nói.
“Quên đi, nói chuyện tình cảm với ngươi cũng vô ích.” Bùi Tử Quân liếc Triệu Hoằng Lâm một cái, sau đó tiễn người, rồi quay lại phòng, một mình ngồi ngẩn ra.
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)
Cảm thấy bớt buồn bực rồi, mới từ trong góc phòng lấy ra một cái hộp nhỏ, mở hộp ra, từ bên trong lấy một tờ giấy Tuyên Thành ra.
Trên tờ giấy vẽ một cành hoa sen kiều diễm, chính là đoá hoa mà mùa hè ấy, chính tay Triệu Tương Nghi tặng cho hắn, nàng nói thích nghe tiếng địch [kèn lá liễu] mà hắn thổi.
Tiểu nha đầu này dần dần lớn lên, tuy nói rằng chưa trở thành thiếu nữ, nhưng cũng không còn là tiểu hài tử xấu xa hở một chút là khóc nhè như hồi nhỏ nữa.
Lần đầu tiên gặp nàng, năm ấy nàng ba tuổi, người mặc một bộ xiêm y đỏ thẫm, dưới ánh mặt trời vẻ đặc biệt hoạt bát động lòng người.
Lúc đó nàng đang gào thét với một thằng nhóc nghịch ngợm, bộ dáng cực kỳ hung dữ, chính là vì cái bộ dạng uy vũ ấy, đã hấp dẫn hắn, khi đó hắn đã động tâm.
Từ lúc mới bắt đầu đã muốn cùng nàng chơi đùa, chiếu cố nàng, từ từ biến thành người bạn thanh mai cùng nàng chia sẻ sự vui sướng hoặc chuyện không vui. Thế nên, mỗi khi vượt qua một chuyện khó khăn không quên được, hắn đều nghĩ đến chia sẻ với nàng trước.
Có lúc hắn rất hoang mang, chẳng biết vì sao mình lại rất nhớ tiểu cô nương ngây thơ kia, hắn giãy dụa, trốn tránh, cuối cùng mới thật sự tiếp nhận loại cảm giác này.
Bây giờ, bọn họ sớm chiều ở chung mặc dù nàng không tim không phổi đối với mình cười, nhưng chính hắn không khỏi có nhiều lần sơ suất để nàng hiểu tâm ý của mình.
Cũng không biết là từ khi nào, hắn học được cách đứng ở một nơi bí mật nào đó nhìn nàng, mặc kệ nàng biết hay không biết hành động của hắn, nhưng hắn vẫn luôn mong nàng khoẻ mạnh, vì hắn đã ở gần bên bảo vệ nàng.
Cũng không biết thứ tình cảm này có phải là loại tình yêu nam nữ mà người lớn hay nói không, mỗi khi nghĩ đến bốn chữ này, Bùi Tử Quân luôn giật b.ắ.n người, hắn khó mà tưởng tượng được, mình đã sớm nảy sinh tình cảm với người ta rồi.
Cho nên, trước kia Trần Ông Thị hay nói với hắn chuyện này, nhưng hắn thấy quá phức tạp. Nhưng mà bây giờ, khi hắn đã xác định được tâm ý của mình, chậm rãi tiếp nhận loại tình cảm này, lại đối với hành vi cử chỉ của Trần Ông Thị, hắn luôn cảm thấy phiền lòng bất an, rất sợ một khắc nào đó, không biết dưới tình huống nào, hôn ước giữa hắn và Trần Vi cứ như vậy định ra rồi.
Như vậy đến lúc đó, cô nương mà mình thầm yêu phải làm sao bây giờ?
Hắn còn chưa kịp chờ nàng lớn lên, liệu có còn kịp đứng trước mặt nàng bày tỏ tâm ý của mình không đây.