Năm ngày sau, chính là ngày hai mươi hai tháng chín, cửa hàng đã sửa xong hết thảy, dược liệu cũng chuẩn bị đủ chỉ chờ khai trương, tất cả đều nằm trong dự đoán của triệu gia mà tiến hành, chỉ là thiếu đi một loại vui sướng và cảm giác hưng phấn. Triệu Hoằng Lâm không thi đậu tú tài, còn bỏ đi cơ hội tham gia khoa cử, trên dưới Triệu phủ mấy ngày nay đều nằm trong vùng không khí ngột ngạt cực kỳ, so với Triệu Hoằng Lâm trước khi thi còn khẩn trương hơn.
Đối với những thay đổi này, Triệu Hoằng Lâm lại làm như không thấy, chỉ quan tâm bắt đầu tiếp nhận hiệu thuốc kinh doanh.
Tên hiệu thuốc rất đơn giản, lấy họ Triệu làm tên, gọi là ‘hiệu thuốc Triệu gia’, nghe rất có khí thế, hơn nữa Thiên hi Lâu ở trấn Thanh Hà vốn đã nổi danh, vì vậy khi khai trương hiệu thuốc Triệu gia, cũng nhận rất nhiều sự ủng hộ quan tâm của mọi người, khách đến nối liền không dứt.
Hiệu thuốc bắc mời một chưởng quỹ, một hỏa kế, chưởng quỹ ước chừng ngoài bốn mươi, là do Bùi Hạ Niên giới thiệu, người rất hòa thuận, đồng thời năng lực kinh doanh rất giỏi. Hỏa kế là người làm ở Thiên Hi Lâu do Triệu Tín Lương điều qua, chủ yếu là phụ trách những việc lặt vặt trong hiệu thuốc, đồng thời giúp đỡ bốc thuốc, hoả kế này trước kia làm việc ở hiệu thuốc bắc, nên làm việc rất tự nhiên.
Dược liệu trong hiệu thuốc đa phần là do Triệu Tương Nghi trước đó lên trên núi ở Triệu gia thôn hái về, có thể trị chút tiểu thương, giá thành lại thấp, so với mua bên ngoài lại tốt hơn, ngày đầu tiên hiệu thuốc khai trương, rất nhiều dược liệu nhanh chóng được bán hết, người đến mua dược liệu không chỉ có dân chúng trên trấn, còn có mấy đại phu ở y quán đến, bởi vì dược liệu ở hiệu thuốc Triệu gia bán ra có giá thành thấp, bọn họ tiết kiệm không ít, mà chất lượng rất tốt.
Nhìn cảnh người đến mua dược liệu giống hệt như trong tưởng tượng, Triệu Tương Nghi thầm vui vẻ, lúc này đây, nhìn Triệu Hoằng Lâm đang chào hỏi khách nhân đến chúc mừng, trong lòng Triệu Tương Nghi rất phức tạp, nàng luôn nghĩ muốn hỏi suy nghĩ trong lòng của hắn, nhưng sợ khi hỏi rồi, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai huynh muội.
Triệu Tín Lương không biết có phải là vì bận việc ở Thiên Hi Lâu, hay là còn giận Triệu Hoằng Lâm, nên không đến bên này xem thử, mặc dù hiệu thuốc Triệu gia và thiên hi Lâu cùng nằm trên một con phố, chỉ cách có vài bước chân.
Nhưng Nhâm thị cũng rất vui vẻ giúp đỡ Triệu Hoằng Lâm, theo nàng, tính tình Triệu Hoằng Lâm và phụ thân hắn rất giống nhau, đều là kẻ cường ngạnh, một khi quyết định chuyện gì, sẽ khó mà thay đổi được. Chuyện con trai không đi thi nữa, làm cho trượng phu tức giận, chẳng qua là vì trượng phu không tiếp nhận nổi sự thật mà thôi, tương lai Triệu Hoằng Lâm rẽ sang một bước ngoặt khác. Nếu vẫn kiên quyết muốn buôn bán, tiếp nhận sản nghiệp, vậy cũng không có gì không tốt, chí ít sản nghiệp Triệu gia cũng có người kế thừa, không đến mức phải suy tàn.
Nên ngày khai trương hôm đó, Nhâm thị cố ý đến đây trợ trận, không ít tân khách, khách hàng đều biết Nhâm thị, vì vậy hiệu thuốc mới khai trương nhà họ, ở trong mắt khách hàng biến thành cửa hiệu kinh doanh lâu năm.
Ngày thứ nhất sinh ý hiệu thuốc tăng không ngừng mãi đến đêm, làm cho mọi người đều mệt mỏi. Sau giờ ngọ, Bùi Tử Quân xử lý xong chuyện ở Nhiễm Thúy Trai có đến, mang đến không ít sinh ý cho cửa hiệu, đồng thời cũng cảm thán, thấy cửa hàng thuốc này không thua cửa hàng son phấn nhà mình.
Dạng khách nhân gì cũng đều có, có vài người đến bốc thuốc cho thân nhân bị bệnh trong nhà, thần sắc vội vã, hung thần ác sát cũng cũng không ít. Không giống như cửa hàng phấn son, hơn phân nửa khách nhân là phu nhân, tiểu thư, không thì là nha hoàn, bà tử ra ngoài mua đồ ăn ghé qua, việc mau bán cũng dễ dàng, thoải mái hơn.
Triệu Tương Nghi bận rộn không ngừng, người truyền tin từ Thiên Hi Lâu bên kia tới, nói là sắp về phủ, lát nữa xe ngựa sẽ ghé qua, bảo bọn họ chuẩn bị đi.
Chỗ này cách Triệu phủ khá xa, đi bộ về chắc mệt c.h.ế.t ngất.
Nhâm thị cùng hảo kế đến truyền lời về Thiên Hi Lâu trước, cũng dặn Triệu Tương Nghi: “tương Nghi, con vào nội các xem Hoằng Lâm đỡ mệt chưa, nếu thấy tốt rồi, thì chúng ta chuẩn bị về, ở đây đã có Lý chưởng quỹ và tiểu Lâm lo rồi, không còn chuyện gì nữa.”
“Con đi xem một chút sẽ quay lại.” Triệu Tương Nghi cười đáp, người đã đi vào trong.
Vừa vén rèm lên, cửa đã đóng chặt, hơn nữa giống như là khoá từ bên trong, ban ngày mà ca ca khoá cửa làm chi vậy?”
Vừa định gõ cửa, lại nghe thấy tiếng Bùi Tử Quân từ bên trong truyền tới: “Muội muội ngươi đang bận rộn ở bên ngoài, bên ngoài rất ồn ào, lại nhiều khách như vậy, chắc không thể nghe thấy được, ngươi bây giờ có thể nói đi?”
Lời này khiến Triệu Tương Nghi giật mình.
“Ngày mai đến nhã các Phẩm Hương Lâu, ta đã sớm đặt một gian ở đó rồi.” Triệu Hoằng Lâm vô cùng cẩn thận, vẫn chưa trả lời vấn đề của Bùi Tử Quân
Nhưng chỉ hai câu, lại làm cho nghi hoặc trong lòng Triệu Tương Nghi trỗi dậy, trực giác nói cho nàng biết, đoạn đối thoại này không bình thường, nhất định là bọn họ giấu nàng chuyện gì đó rất nghiêm trọng.
Nhã các Phẩm Hương Lâu? Nếu đã sớm đặt vị trí rồi, thì nàng cũng sẽ bỏ tiền ra đặt ngay nhã gian bên cạnh.
Sau bữa cơm chiều, Triệu Tương Nghi liền mượn cớ tìm Tề Uyển Dao để ra ngoài, Nhâm thị lo lắng muốn cùng đi, nhưng bị Triệu Tương Nghi ngăn lại, nói là chuyện bí mật giữa con gái với nhau, không thể cho Nhâm thị đi theo được, Nhâm thị đành phải thôi, không miễn cưỡng nữa, có điều vì lý do an toàn, liền để cho Bích Văn và hai người gia đinh đi theo Triệu Tương Nghi, cũng chuẩn bị xe ngựa cho nàng.
Triệu Hoằng Lâm không có việc gì, từ Lan Thương Viện đi ra, cũng nhìn thấy Triệu Tương Nghi
Rất nhanh xe ngựa biến mất giữa phố xá, một đường chạy đến Phẩm Hương Lâu.
Bích Văn vén màn xe lên nhìn xung quanh một hồi, thấy đã đến trước cửa Phẩm Hương Lâu, cũng không phải là trước cửa nhà triệu Hữu Căn, bèn tar1ch mắng A Quang “Ngươi đi nhầm à, nơi này cách nhà Triệu Bộ đầu rất xa, sao ngươi lại đến đây.”
A Quang lại chậm rãi đáp: “Là tiểu thư đã dặn ta, bảo là muốn tới nơi này.”
“Bích Văn, là ý của ta.” Giọng nói của Triệu Tương Nghi từ trong mã xa vọng lại, “Ngươi đừng quá thắc mắc, Uyển Dao tỷ tỷ có mấy lời không tiện nói ở nhà, nên mới chọn nơi này.”
“Nhưng, thế nhưng ở đây cũng sắp đóng cửa.” Bích Văn nhíu mày nói.
Triệu Tương Nghi lại lắc đầu cười nói: “Cái này ngươi đừng lo lắng, ở chỗ này chờ ta trở lại.” Dứt lời, một gia đinh giúp Triệu Tương Nghi xuống xe.
“Các ngươi cũng đừng theo ta vào, bên trong rất an toàn, không có gì đâu, các ngươi mà vào, ngược lại làm ta không được tự nhiên.” Cuối cùng, Triệu Tương Nghi quay đầu lại dặn dò hai gia đinh phía sau.
Hai gia đinh đều lộ vẻ do dự, mặc dù là nói bảo hộ tiểu thư, nhưng bây giờ Nhâm thị không có ở đây, tiểu thư là lớn nhất, nếu chọc giận tiểu thư, chẳng phải sẽ bị phạt ư?
“Được rồi, đừng lo lắng, xảy ra chuyện gì có ta gánh.” Triệu Tương Nghi phất tay một cái, nhìn Quang nói, “A Quang, ngươi đem xe ngựa đậu ở con hẻm đối diện, sau đó cùng bọn họ chờ ta, Bích Văn, ngươi ở trên xe chờ ta.”
“Tiểu thư…”
“Sao hôm nay các ngươi nhiều lời thế? Mẹ ta cũng không thích hạ nhân nói nhiều.” Đối mặt với lo lắng của bọn hạ nhân, Triệu Tương Nghi không thể làm gì khác hơn là ngoan tâm nói, làm cả bốn người sợ hãi.
Có người hầu là vậy đấy, đôi khi muốn làm một chút việc, cũng tốn không ít thời gian để xử lý.
Thấy Triệu Tương Nghi có chút tức giận, cả đám mới dựa theo lời nàng mà làm.
Triệu Tương Nghi thấy thế, an tâm vào Phẩm Hương Lâu.
Phẩm Hương Lâu này cũng có chút danh tiếng, lúc này sắc trời từ từ tối, khách đến Phẩm Hương Lâu cũng không nhiều
Tiểu nhị thấy Triệu Tương Nghi một m2inh đi vào, liền đến tiếp đón, “Vị tiểu thư này muốn uống gì, hay là muốn mau là trà? Trời đã tối, sao lại một m2inh đến đây?”
“Gia đình đợi ở bên ngoài.” Triệu Tương Nghi lời ít mà ý nhiều trả lời tiểu nhị sau đó lại hỏi, ” Chưởng quỹ các ngươi có đây không?”
“A, ngài đợi chút, tiểu nhân đi gọi.” Tiểu nhị đáp, vừa nói xong, đã xoay người vào phòng gọi chưởng quỹ.
Không bao lâu, một nam nhân hai mươi tám, hai mươi chín tuổi theo tiểu nhị đến gặp Triệu Tương Nghi, vừa gặp liền nói: “Tiểu thư, nếu như ngài là tới uống trà, sợ rằng không được, chúng ta sắp đóng cửa rồi.”
“Ta không phải đến uống trà, ta đến đặt chỗ, ngày mai tới uống trà.” Triệu Tương Nghi ngửa đầu, mở miệng nói ra ý của mình.
Chưởng quỹ có chút kinh ngạc, cô bé này nhìn cũng chưa đến tám tuổi, nhưng thần tình cùng cử chỉ không giống bạn cùng lứa, về phần không giống chỗ nào, nhất thời y cũng không nói ra được.
“Sao? Ngài cần ta dẫn lên nhã các trên lầu hai nhìn xem ư?” Thấy Triệu Tương Nghi ăn mặc bất phàm, chưởng quỹ liền suy đoán nàng muốn đặt nhã các.
Triệu Tương Nghi lại lắc đầu cười nói: “Không cần nhìn, ta chỉ muốn một nhã các gần thu lộ, trái phải đều được, chỉ cần có.”
“Thu lộ?” Chưởng quỹ nhíu mày, nhát mắt xua tay nói với Triệu Tương Nghi, “Không phải là không muốn, mà là hai nhã các cạnh thu lộ đều bị đặt mua rồi, tiểu thư ngài có thể chọn những căn nhã các khác, cho dù là gian nào cũng đều bày biện như nhau.”
Hay cho một Triệu Hoằng Lâm
Tâm tư không nhỏ chút nào, nếu như đoán không sai, khẳng định không chỉ mua một căn thu lộ, chỉ sợ là để tar1nh bị nghe lén bọn họ nói chuyện, nên cố ý mua luôn hai nhã các cạnh bên gian thu lộ rồi.
Triệu Tương Nghi nghĩ như thế, cúi đầu suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu lên vẻ mặt thành thật hỏi: “Cho hỏi chút tên của người mua hai căn nhã các đó là ai vậy?”
“Thật không phải, Phẩm Hương Lâu bọn ta xưa nay có nguyên tắc, không tiết lộ danh tính của khách nhân.” Chưởng quỹ đối với cử chỉ và lời nói của Triệu Tương Nghi càng cảm thấy kỳ quái.
Cô bé này chẳng lẽ thông minh đến vậy ư?
“Ừ...” Triệu Tương Nghi biết tình thế khẩn cấp, nàng cũng không thể cò kè với chưởng quỹ mãi, không ngại trực tiếp ngả bài, “Ta đây xin hỏi một chút, chưởng quỹ, người mua nhã các thu lộ và hai nhã các cạnh bên có phải là cùng một người hay không? Là trưởng tử của lão bản Thiên Hi Lâu, Triệu Hoằng Lâm.”
Bị đoán đúng, sắc mặt chưởng quỹ và tiểu nhị có chút quái dị, phủ nhận là nói dối, nhưng thừa nhận mà nói, chính là vi phạm nguyên tắc.
“Ngươi đi trước đi.” Chưởng quỹ bảo tiểu nhị lui xuống.
Đợi tiểu nhị đi rồi, chưởng quỹ khoanh hai tay trước ngực, híp mắt tinh tế đánh giá Triệu Tương Nghi: “Xin hỏi vị tiểu thư này, là người phương nào?”
Giờ này khắc này, trong lòng chưởng quỹ phiền muộn vô cùng, y đã gần ba mươi, cư nhiên lại bị một tiểu cô nương chưa đến mười tuổi gặng hỏi, đồng thời trong lúc mơ hồ, đối mặt với Triệu Tương Nghi, cảm giác đang nói chuyện với một người trưởng thành.
“Ta là con gái nhỏ của Triệu lão bản, muội muội Triệu Hoằng Lâm.” Triệu Tương Nghi đi thẳng vào vấn đề, cũng thay đổi thái độ, vẻ mặt bình tĩnh trước đó biến thành khẩn cầu, “Cho nên, cầu chưởng quỹ, giúp ta một tay, hôm nay ta vô tình nghe ca ca và Bùi thiếu gia của Nhiễm Thúy Trai nói chuyện, bọn họ ngày mai muốn tới nhã các Phẩm Hương Lâu bàn chuyện, nội dung trong đó tất cả đều là có liên quan tới ta, nên không thể mang ta theo được, cũng là bởi vì ta gần đây tuỳ hứng, cùng ca ca nháo một trận nên hai huynh muội nhìn nhau không được tốt lắm. Ta cũng muốn tìm một cơ hội hảo hảo cùng ca ta hòa hảo, vì thế mong chưởng quỹ niệm tình, đem nhã các gần nhã gian thu lộ bí mật nhượng lại cho ta, không cho ai biết.”
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ >.<)
Thấy Triệu Tương Nghi nói xong, cũng rõ ràng hơn, chưởng quỹ liền tin thân phận của nàng, nhưng đối với tỉnh cầu của nàng, còn chút do dự nói: “Thế nhưng... ở chỗ bọn ta có nguyên tắc là không đem nhã gian mà khách nhân đặt mua nhượng lại cho người khác.”
“Ta là người khác sao? Ta là muội muội của huynh ấy.” Triệu Tương Nghi giả bộ khả ái nháy mắt với chưởng quỹ, “Chưởng quỹ, tin tưởng ta, không có việc gì, nếu như ngài không tin ta là tiểu thư Triệu gia có thể phái người đi tìm hiểu, chẳng qua, có thể để cho ta và ca ca hòa hảo, xin hãy chưởng quỹ bí mật giúp cho, để ngày mai ta có thể cho ca ca một cái kinh hỉ thật lớn.”
“Triệu tiểu thư…” Chưởng quỹ có chút do dự, “Gút mắt của hai người ta không hiểu, nhưng ta sợ rằng một khi đáp ứng yêu cầu của tiểu thư rồi, lại sợ chọc giận Triệu thiếu gia, sẽ không thoả đáng…Hơn nữa nếu lúc đó hai huynh muội tiểu thư không hoà hảo, đến lúc đó tiểu điếm của ta…”
“Chưởng quỹ, việc này ta đảm bảo, sẽ không liên luỵ đến tiểu điếm của ngài.” Triệu Tương Nghi chỉ còn kém vỗ n.g.ự.c đảm bảo
Nghĩ đến mấy vị khách nhân này đều là hài tử, hẳn không xảy ra chuyện lớn gì, hơn nữa còn là người thân, đem nhã gian bên cạnh nhượng lại cho Triệu Tương Nghi cũng không có vấn đề gì… Chưởng quỹ suy tính một hồi, miễn cưỡng đáp ứng: “Vậy được rồi, có điều, triệu tiểu thư nói thì phải giữ lời, đến lúc đó vạn nhất xảy ra chuyện, nghìn vạn lần đứng ra nói vài câu công đạo cho tiểu điếm.”
“Tạ ơn Tạ chưởng quỹ” Triệu Tương Nghi đặc biệt hài lòng cười nói, “Ta sẽ nhớ kỹ lời chưởng quỹ nói, nhưng chưởng quỹ cũng phải đáp ứng ta, trước lúc đó, không được nói cho ca ca ta biết là ta đến nói chuyện này, lại càng không được nói ra dự định của ta, ta muốn cho huynh ấy một kinh hỉ thật lớn, mong chưởng quỹ phối hợp với ta.”
“Ừ, ta đáp ứng với tiểu thư, nhất định sẽ giữ lời hứa.” Chưởng quỹ cười nói, “Triệu tiểu thư muốn một nhã gian, là Bạch Sương hay là Đông Tuyết?”
“Đông Tuyết đi.” Triệu Tương Nghi tùy ý chọn một gian, “Tiền đặt cọc ca ca ta đã thanh toán, ta bên này coi như khỏi trả.”
“Đây là đương nhiên.” Chưởng quỹ xoay người lật sổ sách ghi tên khách nhân, ở trang ghi tên Triệu Hoằng Lâm viết một dòng nhỏ.
Triệu Tương Nghi hài lòng nhìn hành động của chưởng quỹ, chắn chắn không có vấn đề gì nữa, mới thở phào nhẹ nhõm, vạn phần cảm kích nhìn chưởng quỹ: “Vậy thì cám ơn chưởng quỹ, ta sẽ cố gắng giới thiệu khách nhân đến đây, khách nhân ở Thiên Hi Lâu và hiệu thuốc hẳn sẽ rất thích nơi này.”
Chưởng quỹ không nghĩ Triệu Tương Nghi thành thục ổn trọng như thế, hai mắt sáng ngời: “Vậy đa tạ Triệu tiểu thư.”
“Các ngươi cũng mau đóng cửa, ta không ở nơi này lâu được, nhớ kỹ nga, chuyện ngày hôm nay, là bí mật giữa chúng ta.” Triệu Tương Nghi tiếp tục nói.
Lần thứ hai Chưởng quỹ cẩn thận quan sát nàng một phen, phát hiện nàng không giống những đứa trẻ tầm thường, bỏ qua nghi vấn, tự mình tiễn Triệu Tương Nghi ra cửa.
Bọn gia đinh còn chờ ở bên ngoài, thấy tiểu chủ tử cuối cùng đã ra, thả lỏng không ít, Triệu Tương Nghi ở trong đó một thời gian rồi, lâu thêm nữa, bọn họ sẽ xông vào xem nàng thế nào.
Gọi mã xa tới, nàng rất cao hứng leo lên xe, Bích Văn thấy tâm tình của nàng so với trước khi ra khỏi phủ bất đồng, không khỏi cười khanh khách hỏi: ” Tiểu thư, có chuyện tốt gì mà ngài vui thế? Lúc nãy khi mới rời phủ, người còn bất an mà.”
“Chuyện tốt, có điều, đây là bí mật.” Triệu Tương Nghi quyết định tạm thời không nói cho Bích Văn nghe.
Tuy rằng Bích Văn mới mười tuổi, nhưng là người hiểu chuyện, biết tiến biết lui, sau nhiều ngày ở cùng, nàng ấy cũng hiểu rõ tính tình của tiểu chủ tử mà lúc này thấy Triệu Tương Nghi, không nói, cũng không hỏi nhiều nữa.
Đoàn người trở về phủ, lúc này sắc trời đã tối, trong không khí còn mang theo hơi lạnh. Nhâm thị thấy Triệu Tương Nghi còn chưa trở về, trong lòng cảm thấy lo lắng, vừa có ý muốn đến nhà Triệu Hữu Căn xem thử thì Triệu Tương Nghi cũng đã trở về.
“Làm nương lo chết, lần tới mà có chuyện như thế nữa, nương sẽ đi theo cùng, ban ngày thì tốt, nhưng trời tối thế này, nương thật lo lắng con xảy ra chuyện. Còn nữa, nếu không có việc gì, nương thấy con ra ngoài thì ăn mặc ít, cẩn thận làm mình cảm lạnh.” Nhâm thị tự mình ra ngoài nghênh tiếp Triệu Tương Nghi, vừa đem áo choàng khoác lên cho Triệu Tương Nghi, vừa cằn nhằn dặn dò nàng, bộ dáng đúng chuẩn hiền thê lương mẫu
“Bích Văn, ngươi lưu ý cho ta, bây giờ khí trời chuyển lạnh, lúc ra ngoài nhớ mặc thêm lớp áo dày cho tiểu thư hoặc mặc thêm áo choàng, nếu như để tiểu thư bị lạnh, hoặc xảy ra chuyện. Đến lúc đó, ta sẽ cân nhắc mời một mụ mụ đến chăm sóc cho Tương Nghi.” Nhâm thị ngược lại nghiêm túc dặn dò Bích Văn.
Bích Văn nghe thế, khẩn trương đáp: “Phu nhân, nô tỳ nhớ, nô tỳ nhất định chăm sóc cho tiểu thư thật tốt.”
“Nương, con không sao, con đâu có yếu đuối như vậy, lúc ở nông thôn, cũng tuỳ ý như vậy thôi.” Triệu Tương Nghi cười, ý bảo Nhâm thị đừng khẩn trương.
Nhâm thị điểm nhẹ đầu nàng: “Con đó, đừng có nói dối nương, bà nội chăm sóc con tốt thế nào, nương đều rõ như lòng bàn tay. Mặc dù trước kia ở nông thôn, có trời nóng đi nữa mọi người cũng rất ít cho con dùng nước lạnh, có thể thấy co9n sớm bị ‘nuông chiều’ đến quen rồi, nương không cẩn thận hơn sao được?”
“Ai nha, nói không lại nương.” Triệu Tương Nghi bắt đầu giở trò ăn vạ.
Nháy mắt, các nàng về tới Trầm Tiêu Viện, Nhâm thị đứng ở cửa êm ái sở đầu Triệu Tương Nghi: “Có muốn nương vào bồi con một chút không, đến khi con ngủ mới thôi?”
“Không cần, nương, người đã vất vả cả ngày rồi, sớm đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải xử lý gai vụ nữa, một mình con là được, hơn nữa còn có Bích Văn mà.” Triệu Tương Nghi lắc đầu, đáy mắt mệt mỏi của Nhâm thị dù ẩn dấu tốt, vẫn không thoát khói ánh mắt của hài tử như nàng.
“Phu nhân, nô tỳ sẽ chăm sóc tốt cho tiểu thư.” Bích Văn bây giờ là người của Triệu Tương Nghi, nghe nói chủ tử nói như vậy, tất nhiên là đứng ở phía nàng
“Vậy được rồi, con nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai rãnh rỗi nương dẫn con đi xem hoa cúc được không? Hôm nay thu cúc ở mấy ngọn núi ngoài trấn đều nở rộ.” Nhâm thị biết Triệu Tương Nghi ghét nhàm chán, cho nên thừa dịp ngày mai rãnh rỗi, vừa lúc dẫn con bé đi chơi, bây giờ là cuối thu, hoa cúc nở rất đẹp.
“Ừ... Con cũng rất muốn đi, thế nhưng nương... Thật sự là không được, ngày mai con hẹn với Uyển Dao tỷ tỷ ra ngoài chơi, chuyện hôm nay tỷ ấy còn muốn ngày mai cùng con nói tiếp.” Triệu Tương Nghi mượn cớ, ngày mai nàng có chuyện trọng yếu hơn muốn làm, không thể làm gì khác hơn là từ chối ý tốt của Nhâm thị, “Nếu không chúng ta đổi thành ngày kia?”
Ngày mai Tề Uyển Dao sẽ không đến đây luyện thêu, Nhâm thị rất tin tưởng Triệu Tương Nghi, vì vậy không nghĩ nhiều,c hỉ gật đầu: “Tốt lắm, chúng ta phải tuân thủ cam kết, con đáp ứng con bé, thì nên theo ý con bé đi. Chúng ta đổi lại ngày kia là được, vừa vặn có thêm thời gian để chuẩn bị.”
“Không thể tốt hơn, nhất định phải mang điểm tâm con thích nhất đó.” Triệu Tương Nghi cao hứng vỗ tay một cái, Nhâm thị cực kỳ thích thấy vẻ mờ ám này của nàng, luôn cảm thấy nàng như vậy, mới đúng là đứa trẻ.
“Ừ, con vui vẻ là tốt rồi, nương đi đây, nghỉ ngơi thật tốt.” Nhâm thị lần thứ hai sờ đầu Triệu Tương Nghi.
“Ừ, nương cũng vậy. Còn nữa…Cha giống như giận ca ca, nương thay con nói vài câu nha.” Cuối cùng, Triệu Tương Nghi thu lại nụ cười nói.
“Nương biết, thật ra cha con vì quyết định của Hoằng Lâm mà nhất thời không thích ứng được, việc này để nương lo, con đừng lo lắng nữa.” Nhâm thị gật đầu, lại dặn dò Bích Văn vài câu, sau đó ly khai khỏi Trầm Tiêu Viện, đến Lương Viện.
Một cơn gió thu thổi qua, Triệu Tương Nghi theo bản năng nắm thật chặt áo choàng trên người,. May mà có Nhâm thị quan tâm săn sóc, bằng không lúc này bị thổi lạnh mất.
Ngày mai, sẽ xảy ra chuyện gì?
Triệu Tương Nghi mơ hồ chờ mong, nhưng lại không dám nghĩ đến, trực giác nói cho nàng biết, hai người bọn họ thần thần bí bí như thế, nhất định không phải là đang nói chuyện gì tốt...
Bóng đêm nặng nề phủ xuống, nàng kéo áo ngủ, chỉ mong, ngày mai tất cả đều tốt đẹp.