"Nàng muốn nói gì với ta?" Triệu Tín Lương lo lắng không biết làm sao, hai tay đan vào nhau, giọng nói mang theo ý vị lo sợ, hắn rất sợ nghe chính miệng Nhâm thị đáp án không muốn nhất.
"Ăn cái gì trước đã, gọi huynh đến đây sớm như vậy, hẳn là huynh chưa dùng điểm tâm?" Nhâm thị không có trả lời vấn đề mà Triệu Tín Lương muốn biết, ngược lại còn chuyển chủ đề, gắp điểm tâm cho hắn.
"Ừ, nàng cũng ăn nhiều một chút." Triệu Tín Lương không nói gì nữa, hắn không muốn ép Nhâm thị, chỉ cúi đầu ăn điểm tâm, Thiên Nhiên Cư nhất thời lâm vào trầm mặc, khoa trương hơn là hắn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, hắn không thích ứng được.
Nhâm thị gắp một khối điểm tâm bỏ vào miệng, tỉ mỉ nhấm nháp hương vị ngon, người đàn ông này dù ăn như hổ đói nhưng nàng vẫn thấy đẹp, có phải vì yêu nên mới thấy người ta al2m gì cũng đẹp không?
Nhâm thị mỉm cười.
Tốc độ ăn của Triệu Tín Lương cực nhanh, chờ Nhâm thị uống xong chén trà xuân thì hắn đã ăn xong rồi.
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Nhâm thị, Triệu Tín Lương cười ngượng ngùng, bất đắc dĩ giải thích: "Không có biện pháp, trước kia làm việc đồng áng, có thói quen phải ăn nhanh, mới có thời gian làm việc, bằng không sẽ làm không kịp vụ mùa, không có giống như bây giờ, cả nhà ta trước kia phải phụ thuộc vào mấy mẫu ruộng mới kiếm ăn được.
Nhâm thị gật đầu cười, trên mặt là vẻ tán thưởng: "Huynh là một người tốt, một đại trượng phu."
"Đâu phải... Nàng nói thế, làm ta có chút xấu hổ." Triệu Tín Lương ngây ngô cười.
"Huynh có ăn điểm tâm nữa không?" Nhâm thị hỏi.
"Không cần, ta đã ăn no rồi, nhưng sao nàng chỉ ăn có chút xíu vậy." Triệu Tín Lương quan tâm nhìn Nhâm thị.
Nhâm thị lại lắc đầu: "Trước khi huynh đến, ta đã ăn trước rồi, hơn nữa buổi sáng ta không có thói quen ăn nhiều."
"Thế à." Triệu Tín Lương gật đầu, trầm mặc một lát đột nhiên lại đề nghị, "Vậy gọi tiểu nhị đến đây dọn bàn đi, đỡ để ở đây gây bất tiện."
"Cũng tốt." Nhâm thị gọi tiểu nhị đến, tiểu nhị cung kính giúp cả hai dọn dẹp bàn, cũng cẩn thận lau sạch sẽ bàn ăn rồi mới lui xuống.
Chờ tiểu nhị đi rồi, Triệu Tín Lương xoa hai tay, không biết nên cùng nhâm thị nói gi đây. Nếu muốn nói, thì đêm hôm đó hắn đã nói hết ra rồi, bây giờ Nhâm thị đột nhiên tìm hắn đến đây, không biết là vì chuyện gì, hắn sợ mình hiểu sai ý của nàng, đến lúc đó lại nói sai, sẽ khiến cả hai khó xử.
"Có cần gặp mặt cha mẹ hai bên trước không?" Đột nhiên Nhâm thị nói một câu như trời giáng.
Triệu Tín Lương không ngờ nghe được nàng nói như vậy, chỉ kinh ngạc, "A?" một tiếng. Một hồi lâu, mới hồi phục tinh thần, có chút bất khả tư nghị nhìn Nhâm thị, kích động không nói nên lời.
Nhâm thị cúi đầu, hai má đỏ ửng, chốc lát lại ngẩng đầu lên, nói thêm: "Ta là muốn hỏi ...Lời huynh nói vào đêm đó có còn hiệu lực không?"
"Đương nhiên, đương nhiên là còn! Tùy thời có thể thực hiện!" Triệu Tín Lương bởi vì kích động mà giọng nói có chút lớn, nói xong, ngượng ngùng, "Cái kia..Là do ta cao hứng, nên có chút hơi quá..."
Hai tay Nhâm thị đặt hai bên tách trà, vuốt ve miệng tách, hai hàng mi rũ xuống, trong lòng kích động không thôi.
"Ta... Bởi vì thật tò mò, cho nên muốn hỏi nàng một chút...Tại sao đột nhiên đồng ý vậy?" Triệu Tín Lương vui vẻ hỏi.
Nhâm thị ngẩng đầu lên, trong mắt đầy tiếu ý, không thể nào che giấu được, nàng tiếp tục vuốt miệng tách, tận lực bảo trì trấn định: "Cho nên ta vẫn không có cho huynh một câu trả lời thuyết phục là vậy, bởi vì không phải là huynh không xứng với ta. Ngược lại, là ta mới không có đủ tự tin và dũng khí, ta không dám chủ động bước đến, bởi vì ta rất sợ kết cuộc sẽ không như ta mong muốn, như vậy, ta sẽ không chịu nổi thêm một vết thương nữa."
"Không có quan hệ, nàng đừng sợ, những chuyện như thế này sẽ không phát sinh lần nữa đầu." Triệu Tín Lương ngồi thẳng lưng, nghiêm túc hướng Nhâm thị cam kết.
Nhâm thị thỏa mãn nở nụ cười, lại nói thêm: "Có lẽ là đêm hôm đó huynh làm cho ta động tâm, chẳng bao giờ ta nghĩ đến trên đời này sẽ có một nam nhân vì ta mà làm vậy, chính vì chân tình của huynh đã làm ta cảm động, cho nên ta mới lấy hết dũng khí để tin tưởng một lần nữa."
"Thật tốt." Triệu Tín Lương lẩm bẩm nói, hắn thâm tình nhìn Nhâm thị, "Ta đáp ứng với nàng, ta sẽ không để cho nàng thương tâm một lần nữa, nhất định sẽ không."
"T'a tin huynh." Nhâm thị gật đầu, trong mắt là kích động và nhiệt tình.
Thực sự đã lâu lắm rồi, nàng chưa kích động như vậy, lúc này đây nàng cảm giác như mình được tái sinh lần nữa, bắt đầu một cuộc sống mới.
Hai người không nói chuyện, chỉ nhìn nhau, không bao lâu lại nhìn nhau mà cười, cứ vậy mà cười ha ha.
Trong lúc đó, bức tường ngăn hai trái tim đã sập đổ, khoảng cách giữa hai người ngày một gần thêm, ở trước mặt đối phương, vẫn như cũ đẹp đẽ thế đấy.
Lúc ly khai khỏi Thiên Nhiên Cư, hai người liền đi thẳng đến tiểu viện Triệu gia,
Nhâm thị đã sớm lệnh cho A Bình chuẩn bị lễ gặp mặt, tuy rằng những năm gần đây nàng thường xuyên gặp mặt Phương thị, nhưng lần này đến Triệu gia lại mang ý nghĩa khác.
Gần đến cửa tiểu viện triệu gia, Nhâm thị càng khẩn trương hơn, nàng không biết những thành viên còn lại trong Triệu gia có giống như Triệu Tín Lương thích mình hay không, có tiếp nhận mình? Vạn nhất Phương thị và hai đứa nhỏ không thích mình thì sao, lúc đó mình nên làm gì?
Ngày hôm qua suy nghĩ cả một đêm, nàng chỉ nghĩ đến chuyện giữa nàng và Triệu Tín Lương, chứ không nghĩ đến vấn đề lo lắng còn lại chính là những người khác trong Triệu gia, đây là vấn đề khó giải quyết mà nàng đã quên mất.
"Thả lỏng nào, đừng khẩn trương, mẹ ta nàng cũng đã biết bà rồi, bà rất hiền, nàng giỏi giang như vậy, bà nhất định sẽ thích nàng. Còn hai đứa con của ta, nàng cũng đừng lo lắng, Tương Nghi cực kỳ thân thiết với nàng, còn thằng bé Hoằng Lâm tuy nó lãnh đạm, nhưng là người hiểu lí lẽ, trước kia nó còn nói với ta, sẽ không can thiệp vào chuyện chung thân đại sự của ta, chỉ cần ta thích, nó sẽ tiếp nhân." Cảm thấy Nhâm thị cực kỳ khẩn trương, Triệu Tín Lương vội an ủi nàng, mong nàng có thể tự nhiên, không cần đặt nhiều áp lực cho mình.
Chẳng qua, chờ lúc hai người gõ cửa đi vào, mọi người đều nhìn thấy, Triệu Tương Nghi càng kinh ngạc hơn.
Mặc dù đã biết chuyện giữa Nhâm thị và cha, nhưng không nghĩ nó lại nhanh như vậy! Cứ theo tốc độ này, phụ thân chỉ ra trận một lần đã nắm lấy được tâm của Nhâm thị rồi.
Phương thị cũng rất kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Nhâm thị, bà cũng đoán được hôm nay nàng đến đây làm gì rồi, hơi giật mình nhưng bà lập tức mời người vào trong, còn nhiệt tình xuống trù phòng chuẩn bị trà bánh tiếp khách.
Vừa lúc, hôm nay Triệu Hoằng Lâm được cho nghỉ học, thấy thế bèn chọt lưng Triệu Tương Nghi một cái, thừa lúc không ai chú ý nhỏ giọng nói: "Như vậy muội đã an tâm được chưa?"
Triệu Tương Nghi vui vẻ gật đầu, cười khanh khách nói: "Thật tốt, cha có thể hạnh phúc, nhà chúng ta lại có thêm một thành viên mới."
"Vậy cũng được." Triệu Hoằng Lâm cười, bất chợt hai hàng mi rũ xuống, "Thật ra, ca làm vậy có hơn phân nửa là vì muội."
"Vì sao?" Triệu Tương Nghi không giải thích được ngẩng đầu nhìn đại ca.
"Tính toán một chút, muội bây giờ còn nhỏ, có nói cho muội thì muội nghe cũng chả hiểu đâu." Triệu Hoằng Lâm nhìn trời, phất tay một cái, không nhắc lại nữa.
"Này, này, này, từ khi nào ca lại xó thói quen nói một nửa thế hả!" Triệu Tương Nghi tức giận, hai hàng mày chau lại, nhìn đại ca.
"Từ khi nào có được thói quen này ư? Ta là ca ca của muội, tốt xấu gì cũng coi như là một trưởng bối, muội lại ăn nói với trưởng bối của mình như vậy sao?" Triệu Hoằng Lâm hỏi ngược lại nàng.
Triệu Tương Nghi ấm ức, khí thế hạ xuống, giọng nói cũng mềm nhũn, nắm ống tay áo Triệu Hoằng "Đau khổ cầu xin": "Đi mà, ca ca tốt, huynh hãy nói hết cho muội nghe đi, huynh như vậy, làm muội lo lắng mất thôi. Để muội không lo lắng, huynh hãy nói cho muội biết đi nha!"
Triệu Hoằng Lâm đột nhiên quay mặt sang một bên cười: "Không thể thắng được muội mà, lần nào cũng là chiêu này, còn hữu dụng nữa chứ."
"Vậy còn không mau nói." Triệu Tương Nghi thấy thế, cực kỳ phấn khích, nhảy cẫng lên đến trước mặt Triệu Hoằng Lâm
"Được." Triệu Hoằng Lâm nhìn đại sảnh một chút, người lớn đang chìm trong bầu không khí vui vẻ, cười nói với nhau, Triệu Hoằng Lâm quay đầu lại yêu thương nhìn tiểu muội của mình, "Muội xem, mọi người đều cao hứng, có mẫu thân, sau này nhà chúng ta sẽ càng thêm ấm áp, đối với mọi người càng thêm tốt."
"Ý của ca ca là gì?" Triệu Tương Nghi không hiểu hỏi, "Không giống ca ca chút nào."
Theo lý giải của nàng thì Triệu Hoằng Lâm tuyệt đối sẽ không vì nguyên nhân này mà xuất thủ đâu. Trong đầu nàng càng có một giọng nói nhắc nhở cho nàng biết, nguyên nhân có lẽ càng sâu đến khó lường?
"Quỷ nhỏ, không có gì lừa gạt được muội hết." Triệu Hoằng Lâm cốc trán Triệu Tương Nghi, sau đó thu lại nụ cười, chậm chạp nói, "Muội bây giờ còn nhỏ, không cần lo đến vấn đề này, đại ca nói cho muội biết khi muội mười lăm, mười sáu tuổi, nếu như trong nhà chúng ta chưa có nữ nhân, muội sẽ bị người ngoài xem thường, như vậy cuộc sống sau này của muội sẽ không yên bình nữa."
Đúng vậy, vấn đề này, Triệu Tương Nghi ngược lại xém quên mất.
Hôm nay nghe ca ca nói thế, đây đúng là vấn đề cần suy xét.
Trước đến giờ nàng cảm thấy cơ thể này vẫn còn nhỏ, muốn xuất giá thì phải chờ thêm mười mấy năm nữa, cho nên không có nghĩ nhiều đến vậy, vì nàng không cầu đại phú đại quý, nhưng cầu có một cuộc sống yên ổn, trượng phu đối đãi thật tình với mình là tốt rồi.
Nhưng vừa nghe ca ca nói, vấn đề này sẽ gây bất lợi cho chuyện xuất giá sau này của mình.
Ở hiện đại, gia đình chỉ có một cha hoặc một mẹ nuôi con còn bị người ta bàn tán sau lưng, huống chi là ở cổ đại phong kiến lạc hậu thế này chứ?! Hơn nữa, không phải là do Lã thị qua đời, càng không phải là bị phu quân bỏ, chỉ cần hỏi thăm một chút là biết Lã thị bỏ chồng con chạy trốn theo người khác!
Có mẹ đẻ như vậy, thì có người nào để ý đến nàng chứ, làm sao lập gia đình được?"
"Tuy rằng, sau khi bà chủ Nhâm vào nhà chúng ta, không thể nào thay đổi được sự thật, nhưng..Sẽ tốt hơn một chút." Triệu Hoằng Lâm lo lắng nhìn tiếu muội ngẩn ngơ một chỗ, lúc này có chút hối hận vì đem sự thật nói cho tiểu muội biết.
dù sao tiểu muội còn nhỏ tuổi, dù sao bây giờ hắn chỉ còn cách làm cho tiểu muội thấy thoải mái hơn.
"Muội ghét người đàn bà đó." Đột nhiên Triệu Tương Nghi ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói.
Bây giờ nàng muốn gì sao?
Không phải là mong cả nhà khỏe mạnh, hài lòng với cuộc sống, muốn có một trượng phu đối đãi với mình thật tốt, bình bình đạm đạm, sống hạnh phúc cả đời?
Nhưng Lã thị là người tàn nhẫn, một người ích kỷ, đem tất cả kế hoạch của nàng bóp nát cá!
"Đừng suy nghĩ quá nhiều." Triệu Hoằng Lâm đặt tay lên vai tiểu muội, "Tình huống nhà chúng ta bây giờ đã cải thiện tốt hơn rồi, đầu tiên là nhà chúng ta sắp có một nữ chủ nhân mới, mặc dù là mẹ kế, nhưng cũng là một mẹ kế lợi hại, người ngoài không dám xem thường. Thứ hai, cho dù không có mẹ đẻ, dựa vào tài lực của nhà chúng ta trong tương lai, đồ cưới của muội nhất định sẽ phong phú mê người."
Tim Triệu Tương Nghi đập thật nhanh, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nhìn Triệu Hoằng Lâm nói: "Muội không sao, không quan hệ, nghe ca ca nói xong, muội thấy chuyện của người đàn bà đó không quan hệ đến muội."
"Vậy là tốt rồi." Triệu Hoằng Lâm cười trấn an, trong mắt hiện lên một tia lãnh khí, "Muội yên tâm, người đàn bà ích kỷ, vô sỉ sẽ có ngày gặp báo ứng, ca ca không đợi được ngày hai cẩu nam nữ đó bị bắt, chỉ cần ca ca có năng lực nhất định sẽ bắt đôi cẩu nam nữ đó."
Triệu Hoằng Lâm như vậy không chút nào che giấu nội tâm cùng oán hận của mình, dĩ nhiên biểu hiện này không phải một, hai lần bị nàng bắt gặp, nhưng
Triệu Tương Nghi mỗi nhìn thấy, đều đau lòng cùng lo lắng.
Trong đại sảnh, Nhâm thị bồi Phương thị ngồi nói chuyện.
Qua một hồi lâu, Phương thị mới bắt đầu nói chuyện chính. Chỉ thấy bà cười híp mắt nhìn Nhâm thị, ngạc nhiên nói: "Thật không ngờ đến, con lại chọn Tín Lương nhà ta ...Không ngại con chê cười, ta vốn có ý niệm tác hợp hai đứa, chỉ là,ngại thân phận và bối cảnh hai bên, cuối cùng không nghĩ đến chuyện này nữa... Bây giờ nhìn thấy hai đứa hòa hợp như vậy, có nằm mơ ta cũng không dám tin."
"Được bá mẫu chấp thuận, chính là vinh hạnh lớn nhất của con." Nhâm thị cười ôn nhu.
"Vậy hai đứa định khi nào tổ chức hôn lễ?" Phương thị thình lình nói một câu như thế, khiến cho Nhâm thị xấu hổ cúi đầu xuống, Phương thị thấy Nhâm thị e lệ, liền nhìn sang Triệu Tín Lương, "Tín Lương a, con có nói cho bà chủ Nhâm biết chuyện của vị đại sư kia chưa?"
"Bá mẫu, hãy gọi con là Bích Oánh..." Nhâm thị ngẩng đầu lên ôn thanh nói.
Triệu Tín Lương nháy mắt với Phương thị: 'Nương, nếu không còn chuyện gì nữa người hãy đến trù phòng làm đồ ăn đi, thời gian không còn sớm, cũng nên chuẩn bị cơm trưa rồi.
"Bá mẫu, con đi cùng người, sẵn tiện có thể học ít mấy chuyện gia vụ. Sau này con sẽ làm cơm cho người ăn được không?" Nhâm thị hưng phấn mà đứng lên, từ trước đến giờ nàng chưa làm những chuyện như thế này, nên rất có hứng thú muốn thử.
Triệu Tín Lương vội ngăn lại nói: "Không vội, không vội, hơn nữa, nàng còn chưa làm những chuyện này bao giờ, có thể làm được sao."
"Đúng vậy, đúng vậy, con ngồi đây trò chuyện với Tín Lương đi, ta không quấy rầy hai đứa nữa."' Phương thị cười tủm tỉm, xoay người đi ra ngoài đại sảnh, thấy Triệu Tương Nghi, liền kéo lại hỏi, "Thế nào, thỏa mãn không? Được rồi, vừa nãy bà bảo cháu tìm cách đưa tin về thôn, cháu đã làm chưa?"
"Đều làm xong rồi, bà nội" Triệu Tương Nghi vui sướng nói, "Một ngày làm thầy, cả đời làm mẹ, ha ha...Bà nội, Tương Nghi rất vui vì có mẹ rồi!"
"Cháu thích là tốt rồi, thích là tốt rồi!" Phương thị vui vẻ nói, sau đó đến trù phòng, càng có thêm tinh thần làm việc, đúng là chuyện vui khiến người ta có động lực làm việc hơn.
Ở trong đại sảnh, Triệu Tín Lương cúi đầu, mày nhíu chặt, suy nghĩ một lúc, hít thật sâu, sau đó khẩn trương nhìn Nhâm thị nói: "Có một việc... Ta nghĩ ta phải nói cho nàng biết, miễn cho ngày sau nàng biết rồi, lại hiểu lầm ta."
"Ữ? Huynh nói đi."
"Là như vậy, chuyện ta không báo trước mà đến tìm nàng vào tối hôm đó, không phải là tự nhiên muốn bày rõ tâm ý..." Giọng Triệu Tín Lương bắt đầu đứt quãng, hắn rất sợ, vạn nhất đem chuyện tình của lão giả kia nói ra, Nhâm thị tức giận bỏ đi thì sao bây giờ?
Nhưng không nói, nếu ngày nào đó nàng không cẩn thận biết được chân tướng, đối với hắn không phải sinh ra hiểu lầm lớn hơn thì sao?
Nghĩ vậy, Triệu Tín Lương lấy hết dũng khí, đem chuyện của lão giả kia một năm một mười nói hết cho Nhâm thị nghe. Nói hết một hơi, thấy Nhâm thị không nói gì, Triệu Tín Lương càng khẩn trương thêm, vội vã giải thích: "Thật sự, nàng ahy 4 tin tam trước đó, ta đối với nàng có lòng... Nếu như không phải, ta đã tuỳ tiện tìm một nữ nhân nào đó mà thành thân, hoặc nghe theo ý mẹ ta sắp xếp, để cho bà tự an bài đối tượng cho ta."
Nhâm thị bật cười: "Ta thì có chuyện gì chứ." Nàng giả bộ tức giận nhìn Triệu Tín Lương, " hóa ra trong lòng huynh, ta người lòng dạ hẹp hòi thế sao? Này, Triệu Tín Lương, huynh nhìn ta nhỏ nhe vậy ư?"
"Nàng, nàng không tức giận?" Triệu Tín Lương kinh ngạc vẻ mặt đầy ý cười của Nhâm thị.
Nhâm thị lắc đầu: "Chuyện này có là gì, hơn nữa huynh còn nói thẳng cho ta biết, ta sao còn tức giận?
"Thật sự là tốt quá rồi.." Triệu Tín Lương thầm thở hắt một hơi.
Hôm nay đến gặp Phương thị, ngày hôm sau mấy người Triệu lão gia tử lập tức đến trấn Thanh Hà, vốn là hai người họ phải tự mình đến Triệu gia thôn bái kiến các vị thân thích, nhưng bởi vì việc buôn bán của Thiên Hi lâu và Như Ý phường quá mức bận rộn, hai người không thể phân thân ra được.
Hơn nữa, Nhâm thị và Triệu Tín Lương cũng bàn bạc, ba tháng tám sẽ khởi hành đến trấn Xuyên Bình bái phỏng cha mẹ Nhâm thị, cho nên phải đem mọi việc xử lý ổn thỏa, vì vậy mà mấy ngày nay cả hai mới bận tối mặt tối mũi như thế.
Có điều, Triệu lão gia tử cực kỳ hài lòng với Nhâm thị, nghe nói hai người trước Tết Trung Thu sẽ làm lễ thành hôn, mọi người càng hưng phấn hơn.
Nhiều người lực lượng càng đông, liền đem kế hoạch làm lễ thành hôn của hai người chuẩn bị thật tốt, mặc dù cả hai đều kết hôn lần hai, không thể quá phô trương được, mọi người sau khi thảo luận liền tổng kết, cuối cùng tuy tổ chức cho thế nhân biết nhưng sẽ không bày tiệc phô trương quá.
Trấn Xuyên bình cách Trấn Thanh Hà, hai ngày ngồi xe ngựa, Nhâm thị và Triệu Tín Lương còn có hai đứa nhỏ quyết định ba tháng tám sẽ lên đường, năm tháng tám sẽ đến trấn Xuyên Bình.
Nhị lão Nhâm gia sớm nhận được tin của Nhâm thị, mỗi ngày đều đứng ngồi không yên mong mỏi, thứ nhất vui vẻ thay cho con gái, thứ hai lại lo lắng con gái không biết rõ người ta, sẽ đi theo vết xe đổ của mấy năm trước.
Tóm lại sau khi phân tích các loại nguyên nhân, Nhị lão Nhâm gia rất muốn gặp Triệu Tín Lương xem sao, rồi mới bằng lòng gả con cho không.
Gia cảnh Nhâm gia cũng xem như là tầng lớp thượng lưu, của cải xem như nhiều.
Ông ngoại Nhâm thị vốn là một thương nhân giàu có, mà mẫu thân ở nhà mẹ đẻ lại là con gái nhỏ, được ông ngoại thương, cho nên đồ cưới cực kỳ nhiều, so với Nhâm gia còn nhiều hơn.
Phụ thân Nhâm Trường Dĩnh là tú tài, lúc còn trẻ phong quang một thời, là nhân tài số một số hai ở đây, bây giờ là phu tử dạy học trong thư viện. Mẫu thân Bạch thị là một nữ nhân ôn nhu hiền lành, khuôn mặt Bích Lăng cực kỳ giống Bạch thị, tính tình cũng giống Bạch thị đều vui vẻ. Mà tính tình Nhâm thị giống với phụ thân, lạnh lùng,cứng đầu, cố chấp, một cô gái tính tình như vậy thật sự không tốt.
Nhị lão suốt đời cũng chỉ có hai nữ nhi, hôm nay chỉ còn lại một mình Nhâm thị, với tính tình Nhâm thị, cũng khiến cho nhị lão lo lắng vì Nhâm thị cũng là điều đúng.
Phủ đệ Nhâm gia ở trấn Xuyên Bình, là hai tòa nhà gộp lại, không lớn không nhỏ, hiện giờ chỉ có Nhị lão và mấy nha hoàn, bà tử ở đó, nên không vẻ trống vắng.
Biết Nhâm thị và Triệu Tín Lương còn có bọn nhỏ ước chừng ngày hôm nay sẽ đến, Nhị lão dù sao không có chuyện gì làm, cho nên liền sớm đứng ở trước cửa chờ. Nhâm Trường Dĩnh vì cuộc gặp mặt hôm nay mà đặc biệt xin nghỉ ở thư viện một ngày.
Chờ mã xa chậm rãi chạy vào trấn Xuyên Bình, trước Nhâm phủ náo nhiệt vô cùng, nha hoàn, bà tử trong phủ thấy A Bình ló đầu từ trong mã xa ra, lập tức hưng phấn gọi Bạch thị: Phu nhân, đến, đến! Ngài xem bọn họ đến rồi! Đó là A bình, là xe ngựa của bọn họ!"
Bạch thị nghe vậy cũng kích động, siết thật chặt cánh tay Nhâm Trường Dĩnh nói: "Lão gia, bọn họ đến rồi, bọn họ đến rồi ni!"
Mã xa bình ổn dừng ở trước cửa chính Nhâm phủ, sớm có bà tử cung kính bước đến đặt một chiếc ghế nhỏ, A Bình nhảy xuống xe ngựa, sau đó đỡ Nhâm thị bước xuống.
Đã lâu không gặp con gái, Nhị lão vừa nhìn thấy Nhâm thị, hai mắt liền đỏ hoe, Nhâm Trường Dĩnh còn có thể chịu đựng được, đứng ở trước cửa vẫy tay nhìn Nhâm thị, nhưng Bạch thị bước nhanh về phía trước, ôm lấy Nhâm thị: "Tâm can của ta, đi lâu như vậy, ở ngoài có chịu khổ không con?"
"Con không sao, con đã lớn rồi mà nương vẫn như vậy, con thật nhớ người." Nhâm thị yếu ớt nói một câu.
Ngây ngô ở trong xe ngựa một lúc, Triệu Tín Lương đang muốn xuống chợt ngẩn ra, trên miệng nở nụ cười, hắn chưa bao giờ nhìn thấy một Nhâm thị biết làm nũng như vậy, thực sự là... Vô cùng khả ái.