Bình Tung Hiệp Ảnh Lục

Chương 18: Trong thạch trận hào tình xóa hờn căm - Đêm trăng bờ hồ từ ý dò lòng nhau

Trước Sau

break
Trương Đan Phong đọc lại quyển Huyền công yếu quyết, mỉm cười nghĩ: “Sáng nghe đạo hiều chết cũng vui. Nên mình có quyển sách này cũng giống như có một đại tôn sư truyền cho đại đạo. Có duyên này còn không biết thỏa mãn lại còn so đo tính toán, chẳng phải bị bậc tiên hiền cười chê hay sao!” Thế rồi chàng gạt chuyện sống chết qua một bên, bắt đầu luyện tập nội công thượng thừa trong quyển sách.

Trương Đan Phong đã ác đấu nửa ngày, người mệt mỏi nay luyện tập môn nội công này, khí trong người đưa đi khắp nơi, đầu lưỡi tươm nước bọt cảm thấy thư thái, đến khi tỉnh dậy thì chẳng biết bên ngoài là ban ngày hay ban đêm. Trương Đan Phong lại luyện tập Đại Lực Kim Cang thủ theo nguyên lý của quyển Huyền công yếu quyết, thể lực phục hồi, chàng vỗ vào cánh cửa, cánh cửa ngọc kêu lên ầm ầm nhưng không hề hấn gì, có điều chàng nghe tiếng chưởng đánh vào đá thì biết Đại Lực Kim Cang thủ của mình tăng lên mấy phần.

Trương Đan Phong nhịn đói cả một ngày nhưng không hề cảm thấy khác lạ, chỉ có điều khát đến cháy cổ người bình thường không ăn thì có thể chịu được bảy ngày nếu không uống nước thì có thể chịu được ba ngày, nhưng đã hơn một ngày không uống nước trong bụng lại như lửa đốt. Khó khăn lắm mới uống được vài giọt nước tiết ra từ trên vách đá nhưng cũng không thể nào hết khát. Trương Đan Phong ngưng thần định khí cố nhớ lại Huyền công yếu quyết từ đầu đến đuôi sau đó đọc ngược trở lại, cho nên tạm quên cơn khát, chàng đọc đi đọc lại mấy lần, đang để tâm suy nghĩ thì chợt nghe bên ngoài có tiếng vật cứng bổ vào đá. Trương Đan Phong đứng dậy kêu lên, người bên ngoài chẳng nói tiếng nào vẫn tiếp tục đào đá Trương Đan Phong ngạc nhiên nói: “Nếu có ý cứu mình tại sao lại không đáp lời?”

Người ở bên ngoài đào rất lâu, chàng cố gắng vận thần lực vỗ ra một chưởng vào cánh cửa ngọc.

Ầm một tiếng cánh cửa vẫn không di chuyển, còn cánh tay thì suýt nữa bị trật khớp, Trương Đan Phong nghĩ lại cánh cửa này cứng rắn vô cùng, không thể nào đập vỡ ra được, nếu đào một đường hầm dưới đất thì được nhưng đến khi đào xong đường hầm thì e rằng mình đã chết. Chàng lắng nghe tiếng đào đất ở bên ngoài thì càng lo lắng hơn.

Trương Đan Phong đang suy nghĩ thì chợt thấy bụi trên cánh cửa bay lên chàng liền khoét một cái lỗ, bên ngoài chợt có ánh sáng lọt vào, té ra người đó đã đào dưới cánh cửa đó một cái lỗ nhỏ như ngón tay. Trương Đan Phong ngạc nhiên nhủ thầm: “Sao lại thế này? Chả lẽ muốn đưa thức ăn trước cho mình?”

Nhưng cái lỗ này cũng quá nhỏ chàng lắng nghe tiếng đào đất ở bên ngoài đã dừng lại, người ấy nhét một cái vật cứng vào trong cái lỗ nhỏ, Trương Đan Phong để ý đột nhiên ở cái lỗ nhỏ xuất hiện chiếc chìa khóa sáng lấp lánh. Trương Đan Phong cầm lên và nhìn chiếc chìa khóa này giống như chiếc chìa khóa lấy ở Khoái Hoạt lâm. Trương Đan Phong vội vàng lấy chiếc chìa khóa thử đút vào cái lỗ khóa, đột nhiên cánh cửa ngọc bật ra, bên ngoài có một thiếu nữ mỉm cười nhìn chàng. Trương Đan Phong vừa cứ tưởng mình nằm mơ, thiếu nữ này là con gái của Động Đình trang chủ!

Chỉ thấy nàng tay trái cầm thanh kiếm, tay phải cầm dùi đục, mũi kiếm còn dính đất ở cửa động còn treo một cái đèn lồng chắc là chính nàng đã mang đến đây. Trương Đan Phong ngạc nhiên nói: “Đa tạ cô nương tương cứu”.

Thiếu nữ ấy chợt cười khanh khách, che miệng: “Chủ nhân, nhà tôi đã đợi người ba đời. Đêm qua chúng tôi không biết là người suýt nữa đã lấy mạng người, người không trách chúng tôi lại còn đáp tạ!”

Trương Đan Phong chợt hiểu ra cười ha hả rồi nói: “Hãy mau đổi cách xưng hô. Tổ tiên của tôi đã từng xưng vương xưng đế có liên quan gì đến tôi! Tôi họ Trương tên, Đan Phong cô nương cứ gọi tôi là Đan Phong cũng được”.

Thiếu nữ nói: “Hai tháng trước tôi đã biết tên thíếu chủ. Lúc đó tôi nghĩ cái tên này thật là đẹp ở sườn núi Động Đình của chúng tôi cũng có rất nhiều cây phong. Thiếu chủ nhân có thấy không?”

Nàng nói năng dịu dàng thân thiện với Trương Đan Phong, Trương Đan Phong bất giác nằm thầm cười, Vân Lối là một thiếu nữ hồn nhiên có một chút ngang ngạnh còn thiếu nữ này cũng hồn nhiên nhưng pha chút hào sảng mỗi người một vẻ tựa như xuân lan với thu cúc. Trương Đan Phong liếc nhìn nàng: “Cô nương khoan hãy cho tôi biết tên để tôi đoán thử xem, cô nương có phải là họ Đàm Đài, tên có một chữ Minh hay không?” Thiếu nữ nói: “Thiếu chủ nhân đã đoán đúng, ngài có biết Đàm Đài Diệt Minh không?” Trương Đan Phong cười: “Đàm Đài tướng quân chưa hề cho tôi biết là có một em gái thông minh lanh lợi như thế này”.

Thiếu nữ cũng cười: “Tháng trước y vội vàng về đây nhận họ hàng một đêm rồi vội vã ra đi”. Trương Đan Phong thầm tính, ngày Đàm Đài Diệt Minh đến Thái Hồ cũng là ngày về nước, y lẳng lặng rời Bắc Kinh. Thiếu nữ nói: “Vậy là sau khi Đàm Đài Diệt Minh đến đây vẫn chưa gặp ngài. Tháng trước y bảo ngài đã lẻn vào Trung Nguyên đến Tô Châu để tìm bảo tàng, bảo chúng tôi cẩn trọng đáng tiếc y đi quá vội, không nói rõ tướng mạo của ngài chúng tôi còn tưởng rằng ngài cũng giống như như người Mông Cổ, ai ngờ ngài còn tuấn tú hơn người Tô Châu”.

Nói xong thì mỉm cười tựa như mình nói bất giác lỡ lời. Trương Đan Phong thầm nhủ: “Đàm Đài Diệt Minh giống người Mông Cổ. Cha ông của y lấy phụ nữ Trung Quốc, chứ không phải vì ở Mông Cổ lâu ngày mới giống người Mông Cổ. Thật buồn cười cho thiếu nữ ngây thơ này. Cả điều này mà nàng cũng không hiểu”.

Thiếu nữ lại nói: “Gần đây chúng tôi phát hiện có một chuyện có tên phản tặc đánh cắp bức họa đồ Tô Châu để lấy bảo tàng, đã đoán được bảo tàng ở Khoái Hoạt lâm, tháng trước lại có người đến Khoái Hoạt lâm để dò tìm. Tuy không ai biết bí mật này, chúng tôi không thể không đề phòng, thành thử nghĩ rằng ngài là kẻ gian”.

Trương Đan Phong nói: “Cô nương thấy tôi giống kẻ gian không?”

Thiếu nữ nói: “Không giống! Nếu không ngài chẳng còn mạng. Cha tôi nghe ngài nói chuyện rất nhã nhặn, chẳng hiểu được lai lịch của ngài cho nên muốn thử xem sao, lại e ngại bí mật này sẽ lọt ra ngoài. Cho nên chỉ đành vay ngài vào giữa trận, lại sợ đả thương chính người tốt cho nên đã nương tay. Nếu không cho dù ngài có tài giỏi thì cũng không thể thoát ra được”.

Trương Đan Phong nói: “Vậy làm sao các ngươi biết được lai lịch của ta”.

Thiếu nữ cười nói: “Trong thiên hạ chỉ có ngài là mở được cánh cửa ngọc!”

Trương Đan Phong cũng cười: “Trong khắp thiên hạ này chỉ có một mình cô nương là đến cứu tôi”. Thiếu nữ ấy lộ vẻ đắc ý cười rằng: “Đúng thế, còn chiếc chìa khóa của tôi thì không thể mở cửa”. Nói đến đó thì sắc mặt đỏ ửng. Té ra lúc còn bé nàng đã nghe mẹ nói thế này: “Chuyện nhân duyên giống như một chiếc chìa khóa và một ổ khóa, không thể nào miễn cưỡng được”.

Trương Đan Phong rất ngạc nhiên không hiểu tại sao nàng lại lúng túng như thế mới cười khan một tiếng: “Họ tên của cô nương tôi chỉ biết được ba chữ còn một chữ nữa thì không biết”.

Thiếu nữ nói: “Tôi thấy chủ nhân nên vui mừng đến nỗi quên nói cả họ tên, tôi tên Đàm Đài Kính Minh, cha tôi là Đàm Đài Trọng Nguyên, Thái tổ của tôi là Đàm Đài Quy Chân, là đại tướng của Trương hoàng đế”.

Trương Đan Phong cười rằng: “Tên của Thái tổ cô nương thì tôi biết nói như thế tôi phải đa tạ cả nhà cô nương. Đàm Đài tướng quân đã theo tổ tiên tôi đến nước người, còn các người vì nhà tôi canh ở núi này đến mấy đời”. Đàm Đài Kính Minh cười rằng: “Sống ở đây có gì không tốt? Sớm chiều đều thấy cảnh núi non sông hồ, ngài không hài lòng ư?”

Trương Đan Phong mỉm cười, Đàm Đài Kính Minh kêu ối chao một tiếng: “Quên một chuyện nữa rồi!” Trương Đan Phong nói: “Quên cái gì?” Đàm Đài Kính Minh nói: “Quên rằng ngài đã ở trong động một ngày một đêm. Ngài xem, tôi đã đem cho ngài một ít thức ăn ngon”. Thế rồi bước ra xách một cái làn nhỏ, trong làn có một ít trái cây và thịt khô.

Đàm Đài Kính Minh nhìn quanh trong động, cười: “Rất nhiều người từ xưa đến nay đều thích làm Hoàng đế. Thái tổ của ngài chỉ làm Hoàng đế mấy năm mà tích góp được nhiều như thế này” rồi cầm mấy viên minh châu tung hứng như trẻ con, lại cười: “Những món này thật hay nhưng không thể chống đói được, tôi thấy viên minh châu này chẳng bằng trái cây của tôi”.

Trương Đan Phong mỉm cười nói: “Thế nên tôi chỉ muốn trái cây của cô nương chứ không muốn minh châu”.

Đàm Đài Kính Minh nói: “Ngài nói rất hay, nếu ngài không muốn những thứ châu báu này thì tại sao phải mạo hiểm chạy từ Mông Cổ đến Thái Hồ”. Trương Đan Phong nói: “Tôi muốn tặng chỗ châu báu này cho người khác!”. Đàm Đài Kính Minh nói: “Tặng cho ai?”

Trương Đan Phong nói: “Tặng cho Hoàng đế của triều Minh”. Đàm Đài Kính Minh nói: “Cái gì? Hoàng đế của triều Minh chẳng phải là kẻ thù của ngài sao?”

Trương Đan Phong nói: “Hoàng đế của triều Minh là kẻ thù của nhà tôi”.

Đàm Đài Kính Minh nói: “Thế tại sao ngài lại tặng báu vật cho Hoàng đế của triều Minh?”

Trương Đan Phong nói: “Đúng thế tôi phải tặng cho y!” Đàm Đài Kính Minh nói: “Không được, không được... châu báu tuy là của nhà họ Trương nhưng nhà tôi đã canh mấy đời, nếu ngài muốn tặng cho Hoàng đế của triều Minh thì cũng phải hỏi chúng tôi...”.

Trương Đan Phong nói: “Tôi nói ra mọi người chắc chắn mọi người sẽ đồng ý”. Đàm Đài Kính Minh cười rằng: “Ồ, té ra không phải là tặng cho Hoàng đế của Triều Minh mà là tặng cho người đánh đuổi bọn thác tử ngài làm tôi sợ”.

Trương Đan Phong ăn uống xong xuôi, Đàm Đài Kính Minh vẫn còn ngồi trò chuyện với chàng. Họ quên còn có người còn đang đợi tin phía bên ngoài, Trương Đan Phong nhờ đó mới biết chuyện về gia đình Đàm Đày. Té ra trước khi Trương Sĩ Thành thất bại đã trao con côi cho Đàm Đài Quy Chân, người này chính là tổ phụ của Đàm Đàt Diệt Minh, rồi đưa bản đồ cho võ sĩ tâm phúc của Trương Sĩ Thành, tức là tổ tiên của Oanh Thiên Lôi Thạch Anh rồi,âm thầm nhờ em trai của Đàm Đài Quy Trân là tổ phụ Đàm Đài Kính Minh trấn giữ núi Tây Động Đình, đồng thời để lại một chiếc chìa khóa bằng vàng để mở từ bên trong ra. Có thể nói cách sắp xếp này rất chu đáo. Nói về vai vế thì Đàm Đài Diệt Minh và Đàm Đài Kính Minh là anh em họ nhưng một chi thì ở tận miền Bắc còn một chi thì ở tận Giang Nam mấy đời không có tin tức, cho đến tháng trước Đàm Đài Diệt Minh trở về họ mới biết chúa công, tức là Trương Sĩ Thành đã để lại hậu duệ ở Mông Cổ.

Trương Đan Phong cười nói: “Tiểu huynh đệ của tôi mà gặp cô nương thì rất thích”. Đàm Đài Kính Minh nói: “Cái gì tiểu huynh đệ của ngài, tôi đâu cần y thích tôi!”

Trương Đan Phong nói: “Tiểu huynh đệ của tôi từ nhỏ đã mồ côi không ai cùng chơi với y, cô nương trạc tuổi y. Chắc chắn sẽ là bạn bè thân thiết!”

Đàm Đài Kính Minh giận dỗi: “Sao bảo tôi chơi cùng với tiểu đệ của ngài! Hừ, tôi không thích chơi với bọn tiểu tử thối!”

Thật ra Trương Đan Phong cũng là “tiểu tử thối”. Đàm Đài Kính Minh nói xong cảm thấy mình lỡ lời đỏ mặt, chỉ nghe Trương Đan Phong cười: “Tiểu huynh đệ của tôi không phải là một tiểu tử thối”. Đàm Đài Kính Minh nói: “Không phải tiểu tử thối thì là tiểu tử thơm, hừ, tiểu tử thơm tôi cũng không ưa”.

Trương Đan Phong cười rằng: “Cũng không phải tiểu tử thơm, nàng là một tiểu cô nương...” Đàm Đài Kính Minh nói: “Là một tiểu cô nương”. Trương Đan Phong nói: “Đúng thế, là một tiểu cô nương. Khi tôi quen biết nàng nàng đã cải nam trang tôi cứ gọi quen là tiểu huynh đệ, không sửa được nữa”.

Đàm Đài Kính Minh thấy ít khi chàng nhắc đến “tiểu huynh đệ” thì rất thân thiết không biết thế nào mà trong lòng cảm thấy rất có cảm giác ghen tỵ chưa từng có trong đời nhưng cũng biến mất nhanh chóng, mặt cũng không có điều gì khác lạ. Trương Đan Phong đã nhận thấy được điều gì cho nên cảm thấy áy náy với nàng ta.

Hai người im lặng một lúc lâu, Trương Đan Phong chợt nhớ tới một chuyện: “Sao cha của cô nương không đến đây?”

Đàm Đài Kính Minh nói: “Người đã phát hiện ra kẻ địch lên núi nên đã đi bày Bát trận đồ”. Nàng ta nói tựa như rất hờ hững, Trương Đan Phong lo lắng nói: “Nếu có kẻ địch lên núi thì chúng ta phải ra xem thử!”

Đàm Đài Kính Minh nói: “Cần gì phải sợ, bọn chúng có thể thoát khỏi cây ngư xoa trong tay cha tôi, thoát được cây ngư xoa của cha tôi cũng không thoát được Bát trận đồ”. Nàng hình như rất tin tưởng vào võ công và Bát trận đồ của cha mình.

Trương Đan Phong nghĩ bụng: “Ngoài trời có trời, ngoài người có người. Kẻ địch lần này không phải là cao thủ đại nội thì cũng là bọn Hồng Phát Yêu Long”.

Rồi nói: “Chúng ta hãy đi lên xem thử”.

Đàm Đài Kính Minh nói: “Được, đi thì đi!” Rồi cùng Trương Đan Phong ra khỏi thạch động, đi men theo đường hầm, ở cửa động có một sợi dây thừng dài, hai người đu lên tới bên trên thì bên trời đã đứng bóng.

Động Đình sơn trang đóng chặt cửa, trong đống loạn thạch ở sườn núi, có bóng người lô nhô, văng vẳng tiếng binh khí chạm nhau, Trương Đan Phong vội vàng bước nhanh. Đàm Đài Kính Minh nói: “Ngài lo gì? Mẹ và em gái tôi đã tới, chẳng sợ kẻ cường địch nào cả”.

Trương Đan Phong đêm hôm qua ngủ ở Động Đình sơn trang, không hề thấy nữ chủ nhân, ngạc nhiên nói: “Ồ, té ra cô nương còn có mẹ nữa!”

Đàm Đài Kính Minh nói: “Sao tôi lại không có mẹ, người sống ở ngoài mười ngày nửa tháng mới về một lần, vừa rồi tôi gặp người mới xuống cứu ngài đấy thôi”.

Trương Đan Phong ngạc nhiên lắm, thầm nhủ: “Chốn tiên cảnh này mà lại không ở, lại sống ở ngoài, không biết tại sao?”

Lúc này chàng đang nóng lòng đến giúp bọn họ một tay nên không hỏi nhiều.

Hai người chạy đến trước Bát trận đồ thì không khỏi thất kinh, kẻ bị vây trong trận toàn là những kẻ võ công cao cường. Lợi hại nhất là một ông già và một đạo nhân, ông già sử dụng một món binh khí quái lạ tựa như cây trượng, nhưng trên cây trượng còn có một vật như bàn tay, như năm móc câu sáng loáng tựa như năm nón tay. Trên cây trượng toàn là gai nhọn, còn đạo nhân kia thì sử dụng một cây trường kiếm, tuy không quái dị, nhưng kiếm pháp của lão rất hiểm hóc. Ngoài có một võ quan trẻ tuổi, chưởng phong của y kêu lên vù vù, những luồng chưởng phong của y làm cho những tảng đá nhỏ trong thạch động đều bay vù vù. Khi Đàm Đài Kính Minh nhìn lại, chỉ thấy cha của mìnhâ đang giữ ở cửa Tử, nhưng kẻ cường địch tấn công cho nên không thể nào thi triển thế trận được.

Đàm Đài Kính Minh quát lớn một tiếng, rút kiếm xông vào trong thạch trận, chợt thấy Trương Đan Phong đứng ngẩn người ra đấy. Đàm Đài Kính Minh kêu lên: “Ngài sao thế? Còn chờ gì nữa?” Trương Đan Phong kêu khổ, té ra Thiết Tý Kim Viên Long Trấn Phương và Tam Hoa Kiếm Huyền Linh Tử, còn võ quan trẻ tuổi kia là anh trai của Vân Lối. Hai bên đánh rất kịch liệt, e rằng sẽ có tử thương. Trương Đan Phong nghĩ bụng: “Mình tuy âm thầm giúp đỡ Vân Trọng lấy được chức Võ trạng nguyên, nhưng y vẫn coi mình là kẻ địch, nói rõ chân tướng thì không chịu tin, làm thế nào đây? Nếu mình bước lên động thủ, há chẳng phải hiểu lầm sẽ càng sâu hơn hay sao?”

Chợt thấy Tam Hoa Kiếm Huyền Linh Tử thi triển tuyệt chiêu, từng đóa kiếm hoa đâm về phía bà lão giữ cửa Đỗ, bà lão cũng cầm gậy đánh trả lại hai chiêu, Vân Trọng đột nhiên liên tục đánh ra ba chưởng, giúp Huyền Linh Tử đánh bà lão lui ra khỏi cửa Đỗ, Trương Đan Phong lại thất kinh!

Thiếu nữ giữ cửa Kinh cũng luống cuống tay chân. Trương Đan Phong nói: “Hai người này có phải là mẹ và em gái của cô không?”. Đàm Đài Kính Minh giận giữ nói: “Còn đợi gì nữa?”. Đang nói thì đã vung ra mấy chưởng, Trương Đan Phong cười rằng: “Té ra đều là người quen”. Rồi chàng phóng vọt người lên, vượt qua cả Đàm Đài Kính Minh, nhảy vào trong thạch trận, vung kiếm ra kêu lên: “Đàm Đài đại nương, hãy giữ chặc cửa Đỗ, Ngọc Minh muội muội hãy chuyển sang cửa Hưu!” Rồi tung mình vọt tới, lướt qua đỉnh đầu Thiết Tý Kim Viên, xông vào trong cửa sinh, đứng sánh vai cùng với Động Đình trang chủ Đàm Đài Trọng Nguyên, giữ chặt môn hộ Bát trận đồ.

Té ra khi Vân Trọng đến Khoái Hoạt lâm thì thấy mảnh giấy của Trương Đan Phong để lại, tưởng rằng Trương Đan Phong có ý cười cợt mình. Thật ra Trương Đan Phong chỉ muốn khuyên chàng, chàng tức giận trở về phủ nha. Sáng sớm hôm sau thì bảy cao thủ ở Bắc Kinh cũng tới đầy đủ, biết Trương Đan Phong đã vào Thái Hồ, vì thế cả bảy người cùng với Vân Trọng là tám người vội vàng đuổi theo.

Khi đang lục xét trên núi, chợt nghe tiếng cười lạnh, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một bà lão tóc bạc trắng, tay cầm một mảnh gấm, trên mảnh gấm thêu mười đóa hoa, trong đó có bảy đóa được thêu một vòng tròn màu đỏ bên ngoài, một thị vệ ngạc nhiên hỏi: “Này, đó chẳng phải là bà già ở trà đình làng Đàm Đài sao? Con gái của bà ta đâu? Hôm trước tôi còn thấy nàng thêu những đóa hoa này”.

Một người khác nói: “Đúng thế, ngày tôi đi ngang trà đình cũng thấy nàng đang thêu mảnh gấm này”.

Vân Trọng ngạc nhiên, nhớ lại khi mình rời khỏi trà đình, trên mảnh gấm chỉ có tám đóa hoa, vội vàng hỏi hai thị vệ kia: “Có phải các người hỏi thăm họ về Trương Đan Phong không?”

Hai thị vệ đều nói: “Đúng thế, vậy có liên quan gì đến những hai đóa hoa này”.

Vân Trọng nói: “Bà già này chắc chắn là bè đảng của Trương Đan Phong!” Thế rồi vội vàng nhảy vọt đuổi theo, bà già giơ mảnh gấm lên, lạnh lùng nói: “Ồ, đáng tiếc, đáng tiếc! Ngươi cũng đến, phải để Minh nhi ngắt mấy đóa hoa này xuống mới được”.

Thiết Tý Kim Viên hả giận, quát rằng: “Mụ yêu phụ dám giả thần giả quỷ”. Thế rồi phóng vọt đuổi theo, thân pháp của bà lão rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã dụ Vân Trọng và bảy đại cao thủ vào trong Bát trận đồ. Vân Trọng thấy loạn thạch xếp thành từng đống, lòng rất lo lắng, chàng tuy không biết Bát trận đồ nhưng đã từng đọc nhiều binh thư nên không khỏi do dự ngừng bước lại. Chợt thấy trong đống loạn thạch có một thiếu nữ bước ra cười rằng: “Ồ, các người đều đã đến cả rồi ư? Bọn họ đã đợi từ lâu rồi”. Thế rồi nàng chỉ tay có đám loạn thạch bên trái có bảy cái đầu lâu, không biết bảy cái đầu này được ngâm nước thuốc gì mà ánh mắtù mở to như còn sống. Vân Trọng nhận ra một người trong số đó, đó chính là một võ sĩ đã đi ngang qua trà đình ngày hôm trước Thiết Tý Kim Viên và Tam Hoa Kiếm không nhận ra hai người là vệ sĩ trong phủ của Tư lễ thái giám Vương Chấn, một người khác thì nhận ra Phó bang chủ của Hải Long bang, chắc là họ đều đến đây hỏi thăm tin tức Trương Đan Phong cho nên hai mẹ con nhà này cắt đầu. Bảy cao thủ đều nổi giận, thế rồi xông vào trong trận một lượt, Vân Trọng cũng bất đắc dĩ theo vào trong, nghe âm thanh lạ vang lên, chỉ thấy một ông già để râu ba chòm, tay cầm một cây ngư xoa xuất hiện, tiếp theo là mấy nông phu, trên tay không phải là cuốc mà là đao thương kiếm kích, lúc ẩn lúc hiện trong đám loạn thạch. Thiết Tý Kim Viên cả giận: “Hãy bắt lão già kia trước”.

Động Đình trang chủ cười ha hả, đâm tới một xoa, Thiết Tý Kim Viên gạt ngang cây gậy, Động Đình trang chủ đột nhiên biến mất, chợt nghe phía sau có tiếng gió nổi lên, thiếu nữ ấy sử dụng đôi song đao múa tròn xông tới, Vân Trọng vỗ ra một chưởng, thiếu nữ kêu: “Lợi hại lắm!” Thế rồi biến mất ngay trước mắt chàng, Tam Hoa Kiếm Huyền Linh Tử vung kiếm đuổi theo, bà lão chợt nhảy bổ ra, mười ngón tay chụp vào cổ tay và đỉnh đầu của Huyền Linh Tử, quả nhiên đó là công phu Đại lực ưng trảo. Tam Hoa Kiếm lo lắng vội vàng phát ra ba đóa kiếm hoa, bà lão chụp hụt, lập tức lẫn vào cửa khác, trận đồ đã triển khai, trong khoảnh khắc tám cao thủ đều bị vây trong Bát trận đồ.

Tám người này tuy ai cũng có tuyệt kỹ nhưng không hiểu trận pháp, kẻ địch lại xuất hiện bất ngờ, cho nên đầu đuôi không thể tiếp ứng lẫn nhau, Vân Trọng tương đối biết tỉnh táo hơn, thấy thế liền vội vàng kêu: “Bọn chúng có tám người, chúng ta cũng có tám người, mỗi người chúng ta chọn một. Không nên đánh bừa”. Thế là tình hình tạm ổn. Bát trận đồ tuy kỳ diệu vô cùng, như Động Đình trang chủ chỉ hiểu được ba phần, chưa thể phát huy tác dụng, lại thêm ngoài vợ chồng họ công lực cao cường nhất, có thể đối địch với bọn Vân Trọng, số người kia thì kém xa các cao thủ đại nội cho nên một bên nhờ vào sự ảo diệu của trận đồ, một bên nhờ vào công lực cao cường, trong nhất thời hai bên đều gặp nguy hiểm.

Đến lúc kịch chiến, Vân Trọng dần dần thấy ra sơ hở, đang định cùng hợp sức Thiết Tý Kim Viên hợp lực đánh lui bà lão, chợt thấy Trương Đan Phong vung đánh vào vừa ngạc nhiên vừa tức giận kêu lên: “Để ý”.

Thiết Tý Kim Viên và Tam Hoa Kiếm đều thua với tay của Trương Đan Phong và Vân Lối, cho nên cả hai nhảy lên chặn Trương Đan Phong. Trương Đan Phong vung kiếm kêu lên xoàn xoạt, tà áo trắng phất phới, luồng qua lách lại trong Bát trận đồ. Không ứng phó với ba người Thiết Tý Kim Viên, Tam Hoa Kiếm và Vân Trọng, mà là chỉ tấn công năm cao thủ đại nội, Đàm Đài Kính Minh cả mừng quát lớn: “Hay lắm!”

Động Đình trang chủ thấy Trương Đan Phong thanh đông kích tây, chỉ nam đánh bắc, bảo vệ kỹ cửa Tử, rõ ràng hiểu Bát trận đồ còn hơn mình, không khỏi mừng rỡ kêu lên: “Lão chúa công có hậu, Đại Châu có thể trùng quang!” Trương Sĩ Thành tuy đã chết bảy tám mươi năm, nhà Đàm Đài vẫn gọi ông ta là lão chúa công, Bát trận đồ này là do Bành hòa thượng truyền lại cho Trương Sĩ Thành, vì ông ta muốn Đàm Đài Quy Chân bảo vệ bảo tàng nên đã truyền cho, nay Động Đình trang chủ Đàm Đài Trọng Nguyên thấy Trương Đan Phong hiểu rõ trận pháp, không cần phải hỏi nhiều thì biết chàng chắc chắn là thiếu chủ nhân.

Trương Đan Phong và Đàm Đài Kính Minh nhảy vào trong trận thì tình thế đột nhiên thế trận thay đổi, bảy tám cao thủ hơi chiếm thế thượng phong nhưng lúc này chỉ đành chóng đỡ. Đàm Đài Kính Minh vung kiếm đánh một vòng.

Thiếu nữ đứng giữ cửa Kinh tên là Đàm Đài Ngọc Minh, em gái của Đàm Đài Kính Minh, nàng vừa mới bị Vân Trọng đánh một chưởng, lúc này đã thấy tình thế tạm ổn, kẻ địch chỉ có thể phòng thủ, thế nhảy ra khỏi vị trí của mình, chỉ tay về phía Vân Trọng rồi cao giọng nói: “Tỷ tỷ, tỷ hãy giết tên này, y vừa mới bắt nạt muội”.

Đàm Đài Kính Minh cười rằng: “Được, muội hãy bước vào cung Càn, tiến vào vị Khảm đánh vào phía sau của y”.

Thế rồi đâm thẳng về phía Vân Trọng, Vân Trọng đẩy ra một chưởng, thanh đoạn môn đao vung lên đang định trả đòn, chợt thấy bên cạnh ánh xanh lóe lên, nhát kiếm của Đàm Đài Kính Minh đã đánh tới, đó là nơi chưởng lực của chàng đánh không tới, Vân Trọng phóng người né tránh. Đàm Đài Kính Minh lướt qua chưởng của chàng đâm soạt cho một kiếm vào mặt. Nhát kiếm này nhanh vô cùng, Vân Trọng lại đang bị nhốt giữa hai đám loạn thạch, không thể nào lách người né tránh. Xem ra, dù có tránh được mặt thì vai cũng bị kiếm đâm thủng.

Công lực của Vân Trọng tính ra còn cao hơn của chị en Đàm Đài Kính Minh một bậc, nếu lấy một địch hai thì dù không thắng cũng không đến nỗi thất bại, thế nhưng hai người họ đã nhờ vào sự ảo diệu của thạch trận, trước tiên dồn Vân Trọng vào chỗ không có lợi, sau đó cùng tấn công, lập tức Vân Trọng gặp nguy hiểm.

Đàm Đài Kính Minh xoay cổ tay, đâm soạt một tiếng, chợt nghe tiếng Trương Đan Phong từ cửa Thương nhảy ra, hất nhẹ mũi kiếm lên đẩy bạt mũi kiếm của nàng ra. Đàm Đài Kính Minh không ngờ Trương Đan Phong lại làm thế, ngạc nhiên nói: “Ngài làm gì thế?”

Trương Đan Phong nói: “Hãy nể mặt ta, đừng đánh kiếm này!” Đàm Đài Kính Minh cứ ngạc nhiên, khi thấy Trương Đan Phong mỉm cười nhìn mình, nàng chợt chột dạ. Tự nhiên cảm thấy ánh mắt của chàng có một ma lực, khiến cho nàng tự động rút kiếm về. Động Đình trang chủ cũng ngạc nhiên cao giọng hỏi: “Võ quan này là ai?”

Trương Đan Phong nói: “Y bảo y là kẻ thù của tôi”.

Vân Trọng nói: “Ai cần ngươi phải nương tay, mối thù của hai nhà chúng ta đời này kiếp này đừng hòng hóa giải”.

Thế rồi chém xéo qua một chưởng, Động Đình trang chủ càng ngạc nhiên hơn, hình như Vân Trọng có mối thù sâu với chàng, không hiểu tại sao Trương Đan Phong lại bảo vệ.

Trương Đan Phong nhẹ nhàng đẩy chưởng trái thành một vòng cung, Vân Trọng ngạc nhiên: “Y đã học Đại Lực Kim Cang thủ từ lúc nào”.

Thế là hai chưởng giao nhau hai bên thoái lui ba bước, Trương Đan Phong nói: “Vân Trọng huynh đệ, chạy là thượng sách”.

Vân Trọng càng tức giận hơn, nói: “Ai xưng huynh gọi đệ với ngươi?” Thế rồi đánh ra một chưởng nữa: “Tôi hỏi huynh tại sao đến đây?”

Thiết Tý Kim Viên nói rằng: “Ngươi giao bảo tàng ra thì bọn ta sẽ đi”.

Câu nói này thật sự có chút khiên cưỡng, y biết chẳng thể nào thắng nổi trận này, nhưng y cũng mong Trương Đan Phong buông tha cho mình, còn chuyện bảo tàng là nói ra cho đỡ bẽ mặt mà thôi. Nào ngờ Trương Đan Phong ngửa mặt cười lớn, nói rằng: “Té ra các người đến đây vì bảo tàng, ta vốn muốn tặng cho Hoàng đế đại Minh có các người đem đi hộ ta thì thật là tốt”.

Chàng vừa nói ra, ngoại trừ Đàm Đài Kính Minh, nhưng nguời khác đều thất kinh. Động Đình trang chủ nói: “Thiếu chủ, sao người lại nói thế!”

Vân Trọng cứ nghĩ Trương Đan Phong đùa cợt mình, nói: “Đại trượng phu thà chết chứ không chịu nhục, Trương Đan Phong, sao ngươi cứ nhiều lần bỡn cợt ta?”

Trương Đan Phong nói: “Các người muốn thế nào mới tin đây”.

Vân Trọng không nói một lời, lại vỗ ra liên tục ba chưởng, Trương Đan Phong nổi giận.

Chợt nghe tiếng kêu vang lên tứ bề, trong đám loạn thạch dưới sườn núi xuất hiện một toán người, cao thấp mập ốm đều có, từ bốn bên xông tới. Trương Đan Phong nhìn lại, nhận rõ hai người đi đầu có mái tóc màu đỏ rối bời tựa như có một đám mây đỏ vờn quanh trên đầu, đó chính là Hồng Phát Yêu Long Quách Hồng, người kia thì mũi diều, mắt ưng, người cao bảy thước, tay cầm hai cây Khai sơn phủ, y chính là một dũng sĩ của Thái sư nước Ngõa Thích, tên gọi Sát Lỗ Đồ, võ công thua mỗi mình Đàm Đài Diệt Minh. Trương Đan Phong thấy thế thì thất kinh lòng thầm nhủ: “Quách Hồng là tâm phúc của Vương Chấn. Hai người này sao có thể đi chung với nhau, chả lẽ quân Ngõa Thích đã đánh vào Trung Nguyên?”

Thiết Tý Kim Viên kêu lên: “Các người đến đây thật đúng lúc, phản tặc Trương Đan Phong đang ở đây”.

Quách Hồng cười lạnh, phất tay một cái, đám người lập tức bao vây cả bọn người Động Đình trang chủ cùng với tám cao thủ đại nội.

Thiết Tý Kim Viên thấy thế liền ngạc nhiên kêu lên: “Này, này! Ngươi không nhận ra chúng ta sao? Tám người chúng ta đều được lệnh của Hoàng thượng đến đây!”

Quách Hồng cười lạnh: “Bọn ta thì không! Hừ, hừ, trao địa đồ và bảo tàng ra đây!”

Vân Trọng quát: “Các ngươi dám tạo phản? Địa đồ và bảo tàng là của Hoàng thượng!”

Quách Hồng nói: “Các ngươi đến Ngõa Thích mà tìm Hoàng thượng, còn bảo tàng và địa đồ thì phải trao cho Vương công công!”

Vân Trọng ngạc nhiên, nói: “Ngươi nói gì? Hoàng thượng nói thế nào?”

Quách Hồng cười: “Chẳng thế nào cả, đại quân Ngõa Thích đã tiến vào Nhạn Môn quan! Hoàng thượng của ngươi đã bị quân Ngõa Thích bắt làm tù binh”.

Trương Đan Phong kêu lên: “Vân Trọng huynh đệ, bây giờ huynh đã hiểu chưa? Hợp lực đối với ngoại xâm mới là thượng sách”. Thế là bước tới vung kiếm đâm Quách Hồng. Vân Trọng quát lớn một tiếng, chém thanh đoạn môn đao ra, Sát Đồ Lỗ vung tay lên gạt, hổ khẩu của Vân Trọng đổ máu suýt nữa đoạn vô đao suýt nữa vuột khỏi tay. Chỉ thấy Sát Lỗ Đồ vung búa lên quát rằng: “Hay lắm, tên nhảy nhép nhà ngươi cũng có chút công phu!” Thế rồi chém búa tới!.

Trương Đan Phong đâm kiếm nhanh như điện chớp, Quách Hồng đã biết chàng lợi hại, nào dám tuốt kiếm, chỉ đành chạy vòng quanh thừa thế phát chiêu. Trương Đan Phong đâm hờ một kiếm, đột nhiên lộn người trở tay đâm lại một kiếm, Sát Lỗ Đồ đang chém búa tới, bị chàng dùng xảo lực kéo ra ngoài cửa. Vân Trọng đang bực tức, nhờ có Trương Đan Phong đỡ cho một chiêu, miệng thì chẳng nói gì nhưng trong lòng rất cảm kích.

Sát Lỗ Đồ trợn mắt quát: “Ồ, Trương công tử, té ra là ngươi!”

Trương Đan Phong nói: “Ngươi không ở Ngõa Thích mà đến đây làm gì? Đây không phải làchỗ của ngươi, cút về cho ta?”

Sát Lỗ Đồ nói: “Nhà ngươi nhiều đời nhận đại ơn của quốc chủ, sao phản bội?”

Trương Đan Phong nói: “Dù ta có bị cháy thành tro cũng là người Trung Quốc, làm sao có thể nghe theo quốc chủ của ngươi!”

Sát Lỗ Đồ cả giận nói: “Từ lâu ta đã biết ngươi có ý khác, té ra ngươi đã thật sự chạy về đây đối chọi với chúng ta, hừ, hư, hãy nếm một búa của ta!”

Trương Đan Phong đâm soạt soạt hai kiếm, Sát Đồ lỗ vung tròn cây búa giáng xuống, Trương Đan Phong biết y có sức mạnh, chỉ có thể đánh bằng trí, do đó di chuyển khinh công chạy quanh. Sát Đồ Lỗ chẳng kém gì Đàm Đài Diệt Minh, nhưng lại không giỏi thuật kinh công. Hai người trong khoảnh khắc đã đánh nhau mấy mươi chiêu, Sát Đồ Lỗ múa tiếp hai câu búa, trong vòng một trượng toàn là phủ ảnh kiếm quang.

Lúc này hai bên đã hỗn chiến, Quách Hồng dắt tới đến ba bốn chục người, có kẻ là võ sĩ của gian thần Vương Chấn, có kẻ là nhân vật hắc đạo của miền Giang Nam.

Phía Quách Hồng có đông người, nhưng phía Trương Đan Phong lại có những cao thủ thuộc hạng nhất lưu, Thiết Tý Kim Viên, Tam Hoa Kiếm, Vân Trọng và bọn vợ chồng Động Đình trang chủ đều là người võ công cao cường, nhưng số ít chống với số nhiều rõ ràng lại mất sức hơn.

Trương Đan Phong nói: “Hãy lui vào Bát trận đồ”.

Sát Đồ Lỗ nói: “Chỉ một thạch trận làm sao có thể vây được ta?”

Thế là vung hai búa lên, giáng xuống một tảng đá, hai cao thủ của phía Vân Trọng xông lên chặn lại, nhưng vì không hiểu trận đồ cho nên bị chém chết ngay tại trận, còn hai người nữa thì đạp vào cửa Tử, Trương Đan Phong kêu lớn: “Lui ra!”

Sát Đồ Lỗ vung hai cây búa chém tới, hai cao thủ bị vây trong thạch trận nhỏ hẹp, né tránh không tiện, đều đã bị Sát Đồ Lỗ bổ đôi ra.

Sát Đồ Lỗ cười ha hả đột nhiên cảm thấy gió lạnh ở sau lưng xoay người bổ ra một búa, chỉ nghe soạt một tiếng ống tay áo đã bị Trương Đan Phong đâm trúng, Sát Đồ Lỗ vội vàng chống đỡ, nhưng đột nhiên chẳng thấy bóng chàng đâu. Đang định nhảy vọt ra thì chợt thấy ánh sáng loáng lên trước mặt, Trương Đan Phong cười hì hì, xuất hiện ở đống loạn thạch bên trái, đâm soạt một kiếm, vạch một đường trên tay phải của Sát Đồ Lỗ.

Sát Đồ Lỗ vung hai búa bổ loạn xạ, chỉ nghe ầm ầm như tiếng pháo nổ, đá vụn bay tứ tán, Trương Đan Phong lách người, lại đâm trên vai Sát Đồ Lỗ một kiếm, Sát Đồ Lỗ muốn trả đòn nhưng bụi bay mù mịt chẳng thấy Trương Đan Phong đâu. Vốn là võ công của Sát Đồ Lỗ hơn Trương Đan Phong, nhưng một là vì Trương Đan Phong hiểu cách giữ bát quái trận, tiến lùi hợp lý; hai là vì kinh công tương đối cao hơn cho nên chiếm được phần lợi; ba là vì Trương Đan Phong đã tập Huyền công yếu quyết, biết rõ nguyên lý né mạnh đánh yếu. Cho nên chỉ trong khoảnh khắc đã đâm Sát Đồ Lỗ ba nhát kiếm.

Hai búa của Sát Đồ Lỗ bổ xuống đá, lưỡi búa cũng đã méo mó. Y còn ngạc nhiên, biết rằng nếu dựa vào sức mạnh thì sẽ thua thiệt, lại thêm Trương Đan Phong xuất thần nhập quỷ càng khiến cho y hoảng hốt hơn. Sát Đồ Lỗ chẳng còn hung hăng nữa, vội vàng nhảy ra một chỗ tương đối trống hơn, múa tiếp đôi búa đến nổi gió mưa không lọt, Trương Đan Phong cười ha hả, chẳng màng đến y, chỉ chạy Đông lướt Tây trong thạch trận, trong khoảnh khắc đã đánh bị thương thêm mấy tên. Nhưng kẻ địch quá đông cho nên hết kẻ này ngã xuống, kẻ kia tiến lên, trong lúc hỗn chiến thì phía chàng lại có hai cao thủ đại nội chết dưới binh khí của kẻ địch.

Vân Trọng dùng thủ pháp Đại Lực Kim Cương đánh chết mấy người, chợt thấy Hồng Phát Yêu Long Quách Hồng đã bị Động Đình trang chủ từng bước ép thoái lui, cách mình chỉ có mấy bước. Vân Trọng căm giận Quách Hồng, chàng đẩy lùi kẻ địch bên cạnh, nhảy vọt về phía trước chém vù một chưởng xuống đỉnh đầu của Quách Hồng.

Chợt nghe Trương Đan Phong: “Cẩn thận, chưởng có độc!”

Vân Trọng ngẩn người không kịp nhưng chưởng thế đã chém xuống. Chỉ thấy Quách Hồng xoay cổ tay lại, lòng bàn tay đỏ như máu.

Bốp một tiếng, hai chưởng giao nhau, Quách Hồng kêu lên thê thảm, khớp cổ tay đã bị Vân Trọng chặt gẫy, bàn tay xụi xuống, Vân Trọng cũng cảm thấy lòng bàn tay tê rần, vội vàng thoái lui.

Trương Đan Phong nói: “Vân huynh, hãy mau vận chân khí ngăn độc khí xâm nhập vào nội phủ”.

Vân Trọng ngước nhìn Trương Đan Phong, ngồi bệch xuống đất. Trương Đan Phong nói: “Kính Minh cô nương hãy bảo vệ cho y, đừng để kẻ địch chạm vào”.

Đàm Đài Kính Minh cũng liếc nhìn Trương Đan Phong, chẳng nói một lời xách kiếm đến đứng bênh cạnh Vân Trọng.

Đàm Đài Kính Minh thông hiểu trận thế, lại có bọn Trương Đan Phong chặn kẻ địch ở bên ngoài, quả nhiên phòng thủ rất kín kẽ. Cổ tay Quách Hồng bị chưởng lực của Vân Trọng đánh gẫy nát, đau đớn vô cùng, nhưng y đột nhiên cướp một thanh đao từ tay đồng bọn chém soạt xuống, bàn tay lập tức đứt lìa, y bôi thức kim sang rồi xé tà áo băng lại, gào lên: “Ta không chết được, các người cứ mặc sức tấn công”.

Mọi nguời thấy y hung dữ như thế cũng không khỏi kinh hãi.

Phe bên kia mất một cao thủ như Quách Hồng, thực lực tuy hơi giảm xuống nhưng cũng chẳng hề hấn gì. Còn phía Trương Đan Phong thiếu đi Vân Trọng, Đàm Đài Kính Minh phải bảo vệ, vốn người đã ít, thế trận lập tức rời rạc. Quách Hồng ngồi xuống đất, chỉ huy cuộc tấn công cho nên trái lại chiếm ưu thế hơn.

Trương Đan Phong thấy kẻ địch thế mạnh, nếu cứ dằn co nữa thì sẽ thua to, nhưng lại không nghĩ ra cách phá địch, trong lòng thầm kêu khổ. Đang lúc kịch chiến, tuy kẻ địch chết rất nhiều, nhưng phía bên mình cũng có thêm một cao thủ đại nội và hai trang đinh bị trọng thương, tình thế càng nguy ngập hơn. Đang lúc lo lắng, chợt nghe tiếng kêu từ dưới sườn núi vọng lại, có người ca rằng: “Có ai hát khúc Tô Hàng? Hoa sem thơm mười dặm, quế dài ba thu, nào biết cỏ cây chẳng phải vô tình, thế mà vẫn gợi mối sầu vạn cổ, ôi, ôi, gợi mối sầu vạn cổ!”. Lời ca mênh mang như ai như oán, đó chính là bài thơ trong bức họa của Trương Đan Phong.

Trong khoảnh khắc trong lòng Trương Đan Phong như có điện lướt qua, chàng đứng ngẩn ra. Chỉ thấy từ xa có một thiếu nữ tay cầm tay sáo ngắn chậm rãi bước tới. Thiếu nữ này mặc bộ quần áo màu xanh nước hồ, xinh xắn tuyệt trần, nàng liền nhẹ bước cứ như thiên tiên. Đàm Đài Kính Minh giật mình nghĩ: “Chả lẽ tiên nữ của Thái Hồ bay lên núi?”

Nàng trước nay tự cho mình xinh đẹp, nay thấy thiếu nữ này thì bất giác cảm thấy thổ thẹn không bằng.

Chỉ nghe Trương Đan Phong rung giọng kêu lên: “Tiểu huynh đệ!”

Đàm Đài Kính Minh kêu ồ một tiếng, trong lòng chợt thấy xốn xang. Vân Trọng lộ vẻ ngạc nhiên.

Thiếu nữ ấy xuất hiện bất ngờ khiến cả hai bên đều bất giác ngừng tay lại. Quách Hồng nói: “Ả này chắc chắn tà môn, hãy mau chia người ra chặn ả lại”.

Thiếu nữ ấy vẫn chậm rãi tiến về phía trước mà chẳng nói lời nào.

Trương Đan Phong phấn chấn tinh thần, đột nhiên hú dài một tiếng, phóng lưới qua đống đá, vung kiếm đánh bị thương mấy tên địch, chỉ trong khoảnh khắc đã nhảy ra ngoài trận nắm tay thiếu nữ ấy, rơi nước mắt rồi nói: “Tiểu huynh đệ, đệ cũng đến đây ư?”

Thiếu nữ ấy rút tay ra kéo soạt thanh kiếm nói: “Ca ca của tôi đâu?”

Nàng ta chính là Vân Lối. Vì đến miền Giang Nam thanh bình cho nên nàng đã ăn mặc theo lối nữ nhi.

Trương Đan Phong nói: “Ca ca của đệ bị vây trong thạch trận, chúng ta hãy đánh kẻ địch rồi tính tiếp”.

Quách Hồng ngồi chỉ huy chia binh chống địch. Điều ra năm cao thủ chặn hai người Trương, Vân bọn chúng tưởng Vân Lối là một thiếu nữ yếu ớt chỉ có ba tên nhảy bổ về phía Vân Lối. Chỉ thấy Vân Lối rút kiếm rạch nhẹ một đường, một mảng thanh quan tỏa ra. Nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, Trương Đan Phong xuất chiêu sau nhưng lại ra trước, đột nhiên vạch ra một màn bạch quang, hai màng ánh sáng đan vào nhau tạo thành một bức màn màu sắc kỳ lạ, kiếm hoa túa ra như sao sa, hai kiếm hợp nhất huy lực tăng lên gấp nhiều lần, chỉ trong vòng một chiêu đã đâm trúng huyệt đạo của năm kẻ địch, năm kẻ này ngã xuống đất mà không kịp kêu lên.

Quách Hồng thất kinh, Trương Đan Phong và Vân Lối vừa lách mình thì đã nhảy vào trận. Hai người luồn qua lách lại trong thạch trận, tựa như chuồn chuồn giỡn nước, bươm bướm xuyên hoa, hai kiếm cứ múa liên tiếp, kiếm quang tỏa ra xung quanh, bốn phương tám hướng chỉ thấy bóng hình của hai người Trương, Vân. Trong thạch trận, hai màu kiếm tung bay tựa cầu vồng, mềm mại tựa du long, chợt đông chợt tây, chợt tụ chợt tản, Bát trận đồ tuy hẹp, nhưng hai luồng kiếm quang cứ dồn tới dồn lui tựa như thủy ngân đổ xuống đất, hai nơi kiếm quang lan tới thì ở đó có kẻ ngã xuống, chỉ trong khoảnh khắc phía Quách Hồng đã có tám chín kẻ bị thương.

Sát Đồ Lỗ xông ra múa tít đôi búa, Trương Đan Phong cười dài một tiếng trở tay từ bên trái đâm sang bên phải, vẽ thành một hình vòng cung; Vân Lối vung kiếm, đâm từ bên phải qua bên trái vẽ thành một đường vòng cung, hai kiếm hợp nhất tạo thành vòng tròn ánh sáng che kín cả hai người lại. Chỉ nghe tiếng kim khí giao nhao, đôi búa của Sát Đồ Lỗ cuộn ngược trở lại, hổ khẩu đổ máu, suýt nữa đánh rơi búa, trước nay y tự phụ thần lực của mình, không ngờ Trương Đan Phong và Vân Lối vừa mới xuất chiêu thì đã không chống đỡ nổi.

Trương Đan Phong thấy y vẫn giữ chặt búa, cũng thầm kinh ngạc, cười rằng: “Tiếp thêm chiêu này!” Thế rồi lách người đâm kiếm tới, Sát Đồ Lỗ thì tách hai búa ra, đánh một chiêu Chỉ Thiên Hoạch Địa, bên trên hộ đầu bên dưới chém xuống chân, chợt thấy mũi kiếm của Trương Đan Phong lệch sang một bên, kiếm của Vân Lối đâm thẳng vào, rồi cả hai người Trương, Vân đều nhảy vọt qua, Sát Đồ Lỗ quét hai búa, loạn thạch tung bay như núi lở. Trương Đan Phong nhẹ nhàng đâm một nhát vào đại huyệt ở sau lưng y, Sát Đồ Lỗ đột nhiên quát lớn một tiếng, hai cây búa vuột khỏi tay miệng thì đổ máu, ngã xuống tắt thở.

Quách Hồng kinh hoảng, nhân lúc cát bụi bay mù trời, đột nhiên lăn người xuống đất, thoát ra ngoài. Đàm Đài Kính Minh thấy thế thì quát: “Chạy đi đâu?”

Thế là nhảy vọt ra đâm một kiếm từ trước ngực thấu ra sau lưng.

Cuộc chiến này kịch liệt vô cùng, bọn người của Quách Hồng chết không còn một mống. Bảy cao thủ trong đại nội thì đã chết bốn bị thương một, chỉ có Thiết Tý Kim Viên và Tam Hoa Kiếm thì vẫn an toàn, trang đinh của Động Đình trang chủ cũng bị chết mất vài người, còn Vân Trọng thì bị thương bởi độc chưởng, thương thế thì thế nào thì vẫn chưa biết.

Đến khi mọi chuyện đã yên, Trương Đan Phong dắt Vân Lối đến trước mặt Vân Trọng, chỉ thấy Vân Trọng khép hờ đôi mắt, cánh tay tựa như sưng to lên.

Vân Lối chảy nước mắt nhảy bổ lên: “Đại ca!”

Trương Đan Phong nói: “Tiểu huynh đệ, tiểu huynh đệ, hãy để cho đại ca của đệ nghỉ ngơi một lát chúng ta sẽ cõng y về sơn trang”.

Chưởng ấy của Hồng Phát Yêu Long độc vô cùng, may mà Vân Trọng có nội công thâm hậu, vận khí ngăn độc, cho nên độc khí mới không công tâm, tạm thời giữ được tính mạng. Trương Đan Phong ngăn không cho Vân Lối nói chuyện với Vân Trọng là có ý tốt để y khỏi phân thần.

“Ca ca, huynh thế nào rồi? Đại... Đan Phong y bị thương có nặng không?”

Trước đây nàng quen gọi Trương Đan Phong là đại ca, nhưng giờ đây phải gọi là Đan Phong, mặt bất giác mặt đỏ ửng, Trương Đan Phong nói: “Không... không sao, nhưng phải để y nghĩ một lát”.

Vân Trọng chợt mở mắt nhìn: “Cô nương là ai?”

Vân Lối nói: “Ca ca, muội là em gái của ca ca đây!”

Vân Trọng liếc nhìn Trương Đan Phong, chợt cười lạnh: “Cô nương là em gái của tôi, có nhận nhầm người không?”

Vân Lối khóc rằng: “Ca ca, huynh đừng nhẫn tâm, muội tìm huynh đến khổ!”

Vân Trọng nói: “Ta nào có em gái tốt đến thế?”

Vân Lối nói: “Muội đúng là em gái của huynh, nếu huynh không tin...”.

Vân Trọng chợt rằng giọng: “Có bằng chứng gì?”

Vân Lối nghiến răng, lấy ra tấm huyết thư bằng da dê nói: “Ca ca huynh nhìn xem!”

Vân Trọng liếc mắt nhìn, chỉ thấy nước mắt Vân Lối rơi lả chả. Vân Trọng nói: “Hừ, ngươi còn mặt mũi nào lấy ra huyết thư của gia gia?”

Vân Trọng thật ra đã biết nàng là em gái của mình, cố ý buộc nàng lấy ra tấm huyết thư! Vân Lối chợt chua xót trong lòng, nước mắt cứ tuôn rơi mà không khóc thành tiếng được. Vân Trọng vừa chỉ cho Trương Đan Phong, ta định nói nhiều lời kêu Trương Đan Phong đột nhiên vọt tới phía trước, xỉa ngón tay vào cánh tay của Vân Trọng. Vân Lối kinh hoảng: “Huynh làm gì thế?”

Vân Trọng hít một hơi, nói: “Trương Đan Phong, ngươi không cần giả vờ tử tế, dù ta có chết cũng không chịu nhận ơn của ngươi”.

Vân Lối lúc này mới hiểu ra, Trương Đan Phong dùng khí chân nguyên của mình, giúp Vân Trọng đến thông máu huyết, để khỏi động khí tấn công lên đầu.

Trương Đan Phong nói: “Tiểu huynh đệ, chúng ta hãy trở về Động Đình sơn trang, nào, nào chúng ta đi thôi!” Thế rồi nắm tay áo của Vân Lối, Vân Lối liếc nhìn Vân Trọng giật tay khỏi tay Trương Đan Phong, sắc mặt tái nhợt, chẳng nói một lời nào. Trương Đan Phong ái ngại vô cùng, chàng buồn bã lui xuống.

Đàm Đài đại nương lắc đầu, Đàm Đài Kính Minh thì rất kinh ngạc, thầm nhủ: “Khi Trương Đan Phong nói về nàng ta nghe rất thân mật, thiếu nữ này chắc chắn là ý trung nhân của y, tại sao nàng lại lạnh lùng với y đến thế?” Ngẩng đầu nhìn lên, chợt thấy Trương Đan Phong vẫy tay về phía nàng. Đàm Đài Kính Minh thắc mắc bước tới. Chỉ nghe Trương Đan Phong hạ giọng nói: “Vân Trọng đã bị thương. Ta có đan dược tổ truyền, ta sẽ dạy cô nương cách chữa trị, cô nương hãy giúp ta trị cho y”.

Đàm Đài Kính Minh nhận lấy viên thuốc rồi hỏi: “Thiếu nữ này là ai?” Trương Đan Phong cười khổ sở nói: “Ồ, ta là kẻ thù của nàng?”

Đàm Đài Kính Minh ngạc nhiên nói: “Cái gì, nàng là kẻ thù của ngài!”

Trương Đan Phong nói: “Không, tôi là kẻ thù của nàng, mà không, nàng coi ta là kẻ thù”.

Đàm Đài Kính Minh nói: “Tại sao ngài không đích thân chữa trị cho y để giải mối thù này?”

Trương Đan Phong cười nói: “Nếu ta để y biết, y lại bảo ta cố ý nhân lúc y nguy ngập ra ơn để mong được báo đáp”.

Động Đình trang chủ gọi một trang đinh cõng Vân Trọng, Vân Lối đi ở phía sau, liếc nhìn thấy Trương Đan Phong và Đàm Đài Kính Minh đang to nhỏ thì thầm với nhau, trong lòng chợt dâng lên nỗi chua xót bẽ bàng, nghĩ bụng: “Được, ngươi không để ý đến ta cũng chẳng để ý đến ngươi. Từ nay cứ coi như là không quen người này!” Nàng như đứt từng khúc ruột, nước mắt trào ra.

Động Đình trang chủ ngạc nhiên nói: “Cô nương, thương thế của lệnh huynh vẫn không nặng hơn, cô nương sao lại khóc?”

Vân Lối tựa như chẳng hề nghe thấy, vẫn chỉ khóc rấm rức mãi không thôi.

Vừa đến Động Đình sơn trang, dưới chân núi khói lam chiều trôi lãng bãng. Động Đình trang chủ sai người đưa Vân Trọng vào phòng nghỉ ngơi.

Đến khi mọi việc xong xuôi thì giục trang đinh thổi cơm, Thiết Tý Kim Viên và Tam Hoa Kiếm rất ái ngại, nhưng Động Đình trang chủ thì rất phóng khoáng, không hề nhắc đến chuyện tìm bảo tàng, cả hai người đều nhận ơn Trương Đan Phong, cho nên nạnh ai nấy về phòng nghỉ ngơi.

Đàm Đài Kính Minh được Trương Đan Phong nhờ vả, đến khi ăn xong bữa cơm tối thì mang thuốc lẳng lặng vào phòng Vân Trọng, dưới ánh nến lung linh, bóng Vân Lối in lên cửa sổ. Đàm Đài Kính Minh ngừng bước, chỉ nghe Vân Lối: “Ca ca! Gia gia không phải bị cha y hại. Vu các lão đã nói rất rõ ràng, chúng ta cũng không cần trả mối thù này nữa”.

Vân Trọng nói: “Vậy gia gia phải chăn ngựa hai mươi năm thì trả lời như thế nào?”

Vân Lối trả lời: “Cha của y lẽ ra không nên làm chuyện này, nhưng cũng không đến nỗi chẳng đội trời chung”.

Vân Trọng cười lạnh: “Như thế muội đỡ lời cho kẻ thù!”

Vân Lối khóc: “Ca ca!”

Vân Trọng nói: “Sao? Con gái của nhà họ Vân không được khóc, sao lại chẳng có chí khí đến thế? Ta biết muội thích tên tiểu tử họ Trương này!”

Vân Lối vốn đã nín, nàng nghe như thế thì vừa thổ thẹn vừa tức giận nói: “Ai bảo muội thích y... y...”.

Vân Trọng chợt nói: “Muội thích y cũng được, không thích cũng được, tóm lại ta không cho muội lấy y!”

Vân Lối nén không được, buộc nói: “Y đã có ý trung nhân, suốt đời này muội không lấy ai cả, huynh đừng lo cho muội!”

Vân Trọng ngạc nhiên, chàng tức giận hơn, nghĩ bụng: “Té ra muội không lấy được y nên mới trả lời như thế!” Đang định mắng thì thấy Vân Lối hai mắt đỏ ửng, nghĩ lại mình chỉ có một đứa em gái, mười mấy năm sau mới gặp lại, trong lòng cũng cảm thấy bất nhẫn, thế rồi thở dài, chợt nghe bên ngoài cửa có tiếng người ho, cửa phòng mở ra, Vân Lối chạy ra mở của phòng, Đàm Đài Kính Minh bước vào.

Vân Lối vừa nhắc đến nàng, đột nhiên thấy nàng cười gượng. Vân Trọng nói: “Không dám làm phiền cô nương đến thăm!”

Đàm Đài Kính Minh nói: “Để tôi xem thương thế của công tử!”

Vân Trọng nói: “Không có gì, xin đa tạ đã quan tâm. Vân Lối, muội hãy thay ta tiễn Đàm Đài cô nương trở về”.

Đàm Đài Kính Minh cố nén giận, liếc mắt nhìn chàng, thấy chàng giả vờ như chẳng hề có chuyện gì, chợt bật cười nói: “Thật là chẳng có gì không, công tử hãy hít một hơi xem thử”.

Vân Trọng lúc nãy cãi cọ với Vân Lối đã nổi giận, vết thương phát tác, độc khí đã dâng lên, lúc này hít vào một hơi thì thấy tức ngực như muốn nôn. Đàm Đài Kính Minh nói: “Nếu ngài không chịu chữa trị, chắc chắn sẽ chẳng qua khỏi giờ tý đêm nay. Đại trượng phu tuy bảo xem cái chết như trở về nhưng chết như thế thật không đáng. Nếu là tôi, tôi sẽ chẳng làm anh hùng hảo hán kiểu này”.

Vân Trọng biến sắc, bất giác chợt thấy đau nhói lên. Vân Lối nói: “Đàm Đài cô nương, có chữa trị được không?”

Đàm Đài Kính Minh nói: “Chỉ e đại ca của cô nương không chịu chữa mà thôi”.

Ý nàng muốn bảo là Vân Trọng đã từ chối Trương Đan Phong. Vân Trọng thì hiểu nghĩ thế và bảo: “Cô nương thật nặng lời, tôi làm khách ở quý trang thật không dám làm phiền nhiều”.

Vân Lối chợt hiểu ra nhủ thầm: “Té ra Trương Đan Phong đã cho nàng biết tất cả”. Thế rồi trong lòng cảm thấy ghen tỵ nhưng vì tính mạng của đại ca nên đành phải nín nhịn, miệng bảo rằng: “Nếu được cô nương chữa trị anh em chúng tôi cảm kích không nguôi”.

Đàm Đài Kính Minh nói: “Cảm kích thì không cần”. Nàng vốn định nói tiếp: “Chỉ mong ngươi đừng căm ghét ta nữa là ta đã thỏa mãn”. Nàng nghĩ đến đó trong lòng hiện ra ánh mắt chân thành của Trương Đan Phong. Thế rồi nghĩ bụng: “Mình cần gì phải làm tổn thương người y yêu thương!” Rồi liếc nhìn Vân Lối, trong lòng thầm than: “Nàng rốt cuộc có phước nhiều hơn mình”.

Đàm Đài Kính Minh lấy thuốc ra, rồi lấy một cây dao bạc, một túi bông, bảo Vân Lối cuốn tay áo của Vân Trọng lên, dùng cây dao bạc rạch hai đường hình chữ thập lên cánh tay của Vân Trọng, rồi sau đó bóp mạnh cho máu ứ chảy ra, thế rồi bôi thuốc vào. Cánh tay của Vân Trọng vốn chẳng còn cảm giác, chàng dần dần cảm thấy mười ngón tay của Đàm Đài Kính Minh xoa nhẹ trên da thịt khiến chàng cảm thấy rất thoải mái. Vân Trọng lớn lên ở một vùng Mạc Bắc, rất ít khi gặp thiếu nữ, chàng chưa bao giờ gặp một người xinh đẹp như thế nào, nhất thời cảm thấy tim đập thình thịch, mặt nóng rang nói: “Ơn lớn của cô nương tại hạ không dám quên, chỉ là quá thiệt thòi cho cô nương!”

Đàm Đài Kính Minh vẫn tiếp tục bôi thuốc cho chàng, thản nhiên nói: “Ngài cũng là một nam tử hán, sao thẹn thùng như thiếu nữ thế này?”

Vân Trọng xưa nay vẫn tự nhận mình là một thiết hán, nếu bình thường có người bảo chàng giống phụ nữ, chàng sẽ cho rằng đó là một nỗi nhục rất lớn. Nay nghe Đàm Đài Kính Minh nói như thế thì cảm thấy rất dễ chịu, mặt càng nóng hơn. Vân Lối nói: “Đa tạ tỷ tỷ, thuốc đã bôi xong, hãy để tôi chăm sóc”.

Đàm Đài Kính Minh bôi thuốc xong, toan bỏ đi, chợt nghe Vân Lối nói như thế thì ngừng tay, chỉ cho nàng cách chăm sóc người bệnh, nhưng chẳng nói thêm một lời dư thừa nào. Rồi điềm nhiên gật đầu chào Vân Lối. Vân Lối nghĩ bụng: “Nàng ta đến tặng thuốc, tại sao lại lạnh lùng đến thế, chả lẽ nàng đã nghe thấy lời của mình”. Thế rồi trong lòng lo lắng không yên.

Vân Trọng nghe bước chân dần xa, ngẩng đầu lên nói: “Đàm Đài cô nương quả thật rất dịu dàng!” Thế rồi lòng dâng lên một thứ tình cảm rất êm ái và nhẹ nhàng.

Vân Lối chợt nhớ đến chuyện giữa mình với Trương Đan Phong, nàng nhìn ca ca như muốn nói gì đấy nhưng rồi lại thôi. Vân Trọng thấy khóe môi em gái mấp máy, trong mắt lộ vẽ kỳ lạ tựa như tiếc thương, tựa như lo lắng, chàng cũng cảm thấy thắc mắc.

Còn Đàm Đài Kính Minh thì buồn bã trở về gặp Trương Đan Phong. Trương Đan Phong đứng lặng lẽ dưới trăng, nhìn thấy bóng dáng chàng, Đàm Đài Kính Minh cũng thấy bẽ bàng, chợt nghe Trương Đan Phong lẩm bẩm: “Ôi, tiểu huynh đệ, tiểu huynh đệ, dù đệ có hành hạ ta đến mức nào, ta cũng không oán trách đệ”.

Nàng đứng nhìn một hồi thì đã nghe tiếng trống báo hiệu canh ba.

Đó chính là:

Tình này đã buộc khó tự giải, trăm mối sầu biết tỏ cùng ai?

Muốn biết sao đó thế nào, mời xem tiếp hồi sau sẽ rõ.

break
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc