Bình Minh Và Hoàng Hôn

Chương 19: Ngọc vỡ

Trước Sau

break
Suốt nhiều ngày, Kỉ Đình tan ca xong đều không vội trở về nhà ngay, có khi anh ở lại bệnh viện rất muộn, có lúc lại đánh xe bừa đến một chỗ nào đó trầm ngâm một mình, thi thoảng lại cùng Lưu Lý Lâm đến một quán bar ngồi đến nửa đêm, như lúc này đây. Bởi đã quá rõ tửu lượng của mình, anh không hề gọi rượu, trước nay anh chưa từng buông thả bản thân trước mặt người lạ, cho dù lúc này có bóng đêm che chắn. Anh chỉ đốt thuốc liên tục, hết điếu này đến điếu khác, chưa đầy ba tiếng đồng hồ, chiếc gạt tàn trước mặt đã đầy đầu mẩu thuốc, xung quanh hoan lạc điên cuồng, chẳng liên can đến anh, anh chỉ đang nhớ đến một người. Tất nhiên cũng có người đến bắt chuyện, phần nhiều là nữ, nam cũng có, ai nấy đều hỏi một câu, “Uống với nhau một ly nhé, sao lại có một mình thế này?”. Anh khéo léo khước từ, sau đó cũng tự hỏi bản thân, vì đâu anh chỉ có một mình thế này?

Lúc Lưu Lý Lâm ngồi xuống bên cạnh anh, anh mới bỏ điếu thuốc xuống, khẽ cười cười.

“Cười cái gì?”Anh chàng Lưu Lý Lâm lúc này không có tâm trạng cợt đùa gì hết.

“Tớ đang nghĩ, ai trong số các cậu sẽ tìm đến đây đầu tiên, quả nhiên là cậu.”

Lưu Lý Lâm giật phắt điếu thuốc của anh, dữ dằn ném xuống chân, “Chả hiểu các người nghĩ ngợi thế đếch nào, cậu cũng thế, cô nàng Chỉ Di cũng thế, không ép người ta đến phát điên thì không được hay sao?”.

Kỉ Đình đã nghe nói, hôm ấy Chỉ Di không chịu để anh đưa về, không lâu sau đó bị ốm một trận, sức khỏe cô trước nay vốn không tốt, buồn phiền tích tụ, ăn uống không được nên càng suy nhược, đưa vào bệnh viện cũng chỉ truyền nước mà thôi, sau khi ra viện thì ở nhà dưỡng bệnh, cứ thế ốm đau liên miên. Cô vẫn nói với mọi người là sáng sớm ra ngoài dạo bộ nên bị nhiễm lạnh, nhưng Kỉ Đình biết rõ, bệnh của cô phần nhiều đều do đau lòng quá mà ra.

Anh đưa một tay lên chống cằm, chăm chú nhìn Lưu Lý Lâm, “Nếu cậu là tớ, cậu sẽ xử sự thế nào?”.

“Xùy, làm gì có chuyện ấy!” Lưu Lý Lâm vò đầu bứt tai đầy bức bối, cũng không biết phải nói năng ra sao.

Trong nụ cười của Kỉ Đình hiện nỗi đắng đót, “Không ai bắt buộc phải vì người khác mà hy sinh tình cảm của mình, cho dù người ấy có thân thiết như Chỉ Di chăng nữa – cũng không được”.

“Cô ấy đã đến nông nỗi này, cậu cứ coi như thương xót cô ấy không được hay sao?”

“Thế ai thương xót tớ, ai thương xót cậu đây?” Kỉ Đình nhìn ông bạn chí cốt bao năm nay của mình, vì đâu những người đem lòng yêu thương kẻ khác đều nhỏ bé tội nghiệp đến vậy?

“Tớ chẳng suy nghĩ lung tung như các cậu, tớ chỉ biết là yêu một người thì phải làm cô ấy hạnh phúc, cũng là làm chính mình hạnh phúc. Nhưng cậu thì sao? Cậu rõ ràng đang ngắc ngoải chờ đợi cô nàng Chỉ An, vì sao đến thừa nhận thôi cũng không dám? Cậu cứ chờ đi, chờ đến chết cũng chẳng được ấy chứ! Bây giờ cô ả chả sống tử tế hơn cậu bao nhiêu lần! Người ta trẻ trung xinh đẹp, có danh có lợi, bao nhiêu sếp bự, công tử giàu có lượn vè vè xung quanh, nếu cô ả mà có lấy một mảy lưu luyến cậu ấy mà, thì đã chẳng đến nỗi phải hủy bỏ cả buổi triển lãm ở quê nhà như thế rồi!”

Kỉ Đình vờ như không nghe thấy lời của anh ta, thế nhưng bàn tay buông thõng xuống cạnh đùi hết nắm chặt rồi lại xòe ra đầy bất lực, anh biết mỗi câu mỗi chữ Lưu Lý Lâm nói đều đúng cả, quãng thời gian này, anh sục sạo nào tạp chí, nào mạng, đủ loại phương tiện thông tin đại chúng để lần tìm từng manh mối hành tung của cô, càng biết thêm nhiều, Cố Chỉ An của anh càng lúc càng xa rời anh hơn, từ nhỏ đã vậy, anh chỉ có thể đứng từ xa ngắm nghía thế giới rực rỡ sắc màu của cô mà thôi, cô giờ đây càng bay càng cao, đến cả gương mặt cũng mờ nhòa mất rồi. Vốn ngỡ rằng cô sẽ quay về, ai ngờ ngày khai mạc triển lãm đang được đón đợi, vé cũng đã bán được một nửa, phía đại diện lại đơn phương tuyên bố hủy bỏ buổi triển lãm ở quê nhà, không có lý do gì, cũng không giải thích, chỉ nói rõ là tình nguyện gánh chịu tất cả các phí tổn do vi phạm cam kết, điểm dừng cuối cùng của cuộc triển lãm chính là đô thị lớn nhất miền Nam – thành phố G.

Thứ gì cũng đã đổi thay, chỉ có thói ngông cuồng tùy ý ăn vào xương tủy của cô là không hề thay đổi.

Nhùng nhằng mãi mới từ biệt được Lưu Lý Lâm, lúc Kỉ Đình về đến nhà đã là bốn giờ sáng, anh tắm táp cho sạch hơi rượu, nằm lên giường, nhưng không tài nào chợp mắt được, thế là anh nhất quyết nhổm dậy, tỉ mẩn sắp xếp đồ đạc của mình, nhưng thốt nhiên phát hiện ra, món quan trọng nhất thì tìm mãi không thấy, anh ngưng lại, cố nghĩ một hồi, chắc chắn mình bỏ quên ở nơi nào đó – trước nay anh vẫn là người cẩn thận, huống hồ món đồ lại quan trọng nhường này, thế là anh tiếp tục cắm đầu vào lục lọi tìm tòi, lật tung tất cả những nơi có thể thấy nó.

Cùng với tiếng mở khóa khẽ vang lên, đèn phòng anh đột nhiên bật sáng, việc ấy khiến người đang quen với bóng tối là anh nhất thời không thích ứng kịp, phải che hờ mắt, giữa màn ánh sáng chói mắt ấy, anh trông thấy mẹ anh đang vận đồ ngủ đứng ngay ở cửa phòng, ngay phía sau là bố anh.

“Khuya khoắt thế này rồi, còn tìm gì thế con?”Cái lạnh se sắt buổi tinh mơ làm Từ Thục Vân khẽ ho vài tiếng, bà bóp trán khẽ giọng hỏi cậu quý tử.

“Con làm bố mẹ thức giấc ạ? Con xin lỗi, bố, mẹ, có một tập hồ sơ bệnh nhân tự nhiên con không tìm thấy đâu cả, con sẽ để ý nhẹ tay một chút, bố mẹ vào ngủ đi ạ.”

Nói rồi anh lại tiếp tục việc đang làm dở, mấy giây sau, anh phát hiện bố mẹ vẫn lẳng lặng đứng ở cửa nhìn anh, không hề có ý định rời bước.

Anh cúi đầu nghĩ ngợi một lúc, đến lúc ngẩng lên, gặp ngay ánh mắt của hai vị thân sinh, không ai nói năng gì, thứ im lặng kiểu ai nấy đều hiểu rõ nhưng không chịu nói ra lời.

Cuối cùng, chính Từ Thục Vân phá vỡ không khí ngột ngạt ấy, “Kỉ Đình, con tìm thứ này phải không?”.Bà rút từ túi áo ngủ ra một tấm vé máy bay, vẻ mệt mỏi vô cùng.

Kỉ Đình nãy giờ cúi người lục lọi ngăn kéo, chầm chậm đứng thẳng lên, nhìn vào hai vị thân sinh đang đứng ở cửa với ánh mắt thật lạ lẫm, một lúc sau, anh mỉm cười, tiến lên mấy bước, “Hóa ra là ở đây, mẹ, mẹ đưa giúp con với”.

Từ Thục Vân nhìn con trai, rồi chậm rãi lắc đầu, “Con định làm gì mới được? Đi tìm nó ư? Con chờ đợi nó bao nhiêu năm nay còn chưa đủ hay sao? Còn định làm bao nhiêu trò ngu dại nữa? Điên rồ quá, Kỉ Đình ơi, con tỉnh lại đi được không?”.

Vì đâu ai cũng nhận ra anh đang chờ đợi cô kia chứ, anh đã từng ngỡ rằng khả năng diễn kịch của mình rất khá. Kỉ Đình hơi ngẩng đầu lên, gắng ép mình hít thở đều đặn, sau đó khẽ khàng nói, “Con lớn bằng ngần này rồi, con tự biết mình nên làm gì, bố, mẹ, bố mẹ đừng để ý chuyện của con, trả vé máy bay lại cho con rồi hai người đi nghỉ đi, được không ạ?”.

“Mẹ sẽ không trả lại cho con, mẹ chỉ có một mình con thôi, mẹ không muốn con vì nó mà lận đận cả đời này, Chỉ An là cái thứ người gì kia chứ? Nó từ nhỏ đã hoang dại quen thói, ai mà kiềm thúc được nó? Con hay sao? Nó cũng chỉ đùa cợt với con một bận cho vui thôi, xong rồi là quên bẵng, trong mắt nó con chẳng là cái gì hết. Đừng ngu ngốc thế nữa, con trai ơi, nghe lời mẹ đi, quay trở lại đi, đừng có đi tìm nó nữa, đừng đợi chờ nó nữa, sống yên ổn không được hay sao?” Mắt Từ Thục Vân đã bắt đầu ngân ngấn nước.

“Con không hiểu nổi, tại sao ai cũng muốn ra quyết định thay con thế, ai cũng nói là vì muốn tốt cho con, lẽ nào mọi người còn hiểu là con cần gì hơn chính con hay sao?”

“Con thì rõ lắm đấy! Con bị nó làm cho mê muội chẳng biết gì nữa rồi, một đứa con gái tốt như Chỉ Di, vì con mà ra nông nỗi này, con cũng chẳng thèm ngó ngàng tới. Cứ cho là bố mẹ ngày nào cũng ở bên cạnh con, khiến con chẳng mảy may thấy vui vẻ chút nào, nhưng lẽ nào thế gian này ngoại trừ Cố Chỉ An ra, không còn người nào khác đáng cho con để ý đến hay sao?”

“Con đã phải để ý quá nhiều thứ rồi mẹ ạ. Con đã từng hy vọng mỗi người đều hài lòng, con không muốn làm tổn thương bất kỳ ai, nhưng kết quả thế nào đây? Kết quả là chẳng ai vui vẻ hết, ai cũng cảm thấy mình bị tổn thương. Còn con! Có ai từng nghĩ cho con đây? Con cần một cuộc sống ra sao, con muốn ở bên cạnh ai? Con chịu đựng cái cuộc sống kiểu tiêu bản thế này đủ rồi. Không sai, mọi người đều nhận ra rồi đấy, con điên rồi, con chỉ muốn có Cố Chỉ An thôi, bất kể trong lòng cô ấy có con hay không, con cũng cam tâm tình nguyện. Như thế này con còn thấy mình là người bằng xương bằng thịt, thế nên con bằng lòng!”

Kỉ Bồi Văn và Từ Thục Vân bị cậu con trai làm cho kinh ngạc sững sờ, đến Kỉ Đình cũng không thể tưởng tượng rằng mình lại ăn nói như thế, nhưng tất cả những lời ấy thốt ra khỏi miệng anh thật tự nhiên, tựa hồ chúng đã lấn cấn trong lòng anh lâu lắm rồi, hết lần này đến lần khác, anh cứ cố đè nén chúng xuống. Giờ đây, cuối cùng cũng nói ra được, tự anh cũng cảm thấy mình điên, mà điên cũng được, bao nhiêu năm qua, anh chưa từng thấy thoải mái như giờ phút này.

Anh nhìn bà mẹ nước mắt nhòe nhoẹt, trong lòng xót xa nhưng bình tĩnh, “Con xin lỗi mẹ, để mẹ phải thế này con cũng buồn lắm, nhưng mỗi lời con nói ra đều là thật lòng, con xin mẹ một lần nữa, mẹ trả vé máy bay lại cho con!”. Anh từ tốn giơ tay ra trước mặt mẹ.

Từ Thục Vân lại lắc đầu, nắm chặt lấy tay chồng ở phía sau, cứ như thể bám víu lấy chỗ dựa cuối cùng, “Không được, con là con trai của mẹ, mẹ không thể để con vì đứa con gái ấy mà sai lầm hết lần này tới lần khác, nó có yêu con đâu, con mà đi thì chỉ bị tổn thương thôi...”. Nói đoạn, bà thả tay chồng ra, rồi xé nát tờ vé máy bay ngay trước mặt Kỉ Đình.

Bà cứ nghĩ Kỉ Đình sẽ cuống cả lên, thế nhưng không phải, anh lạnh lùng nhìn bà xé nát rồi vò chiếc vé lại, vẻ kích động khi nãy tuyệt nhiên không còn nữa, anh bình thản nói, “Thực ra mấy người chúng ta đều biết, một khi con đã muốn đi, không phải mẹ xé vé máy bay của con là có thể giữ con lại, mẹ, con xin mẹ trả lại vé cho con, là vì muốn để cho mấy người chúng ta còn có đường lùi, con hy vọng là khi yêu cô ấy, con vẫn có thể yêu thương cả mọi người, rốt cuộc chúng ta vẫn là người một nhà, việc gì mẹ phải ép con đến đường cùng như thế này?”.

“Kỉ Đình! Con ăn nói kiểu gì thế? Đây là thái độ nói chuyện với bố mẹ hay sao?” Kỉ Bồi Văn nãy giờ lặng im cuối cùng không nén nổi tức giận phải mở lời, “Cố Chỉ An là cái gì chứ? Nó cho con được cái gì mà xui khiến con đến bố mẹ rứt ruột đẻ ra cũng không thèm đếm xỉa?”.

“Con chưa từng nghĩ là không đếm xỉa gì đến bố mẹ, là hai người ép con lựa chọn, thế nên con đành phải lựa chọn thôi.”

Kỉ Bồi Văn giận quá phá lên cười, “Đây là thằng con ngoan ngoãn của tôi đây sao? Vì con bé đấy mà vứt bỏ tất cả ư? Chỉ An có ghê gớm hơn thế, chẳng qua cũng chỉ là một đứa con gái, đời còn dài lắm, con muốn con gái thế nào chẳng được, huống hồ nó lại không hợp với con, lý trí của con đi đâu mất rồi?”.

Kỉ Đình cũng bật cười, “Lý trí ư?Bố ạ, con đâu phải là bố. Bố có hẳn cái lý trí đáng lấy làm tự hào, có thể quên bẵng người mình từng yêu để bình thản sống hết kiếp này, ngay đến cả việc bà ta một thân một mình chết nơi đất khách quê người bố cũng có thèm ngó ngàng chút nào đâu, cũng được, có lẽ là giây phút cuối cùng ấy, bố cũng chẳng còn quan trọng gì với bà ta nữa. Con chỉ muốn hỏi một câu thôi, cả đời này, bố đã thực sự làm việc gì bố muốn làm, đã từng yêu người bố muốn yêu bao giờ chưa, bố đã từng thấy vui vẻ bao giờ chưa? Nếu lý trí khiến con sống cả đời này giống bố, thế thì con cần lý trí làm gì chứ?”.

Kỉ Bồi Văn mặt mũi thoắt trắng bợt, toàn thân run rẩy dữ dội, không biết là vì kiềm chế cơn giận hay thứ cảm xúc nào khác, tay ông run run chỉ ra phía cửa chính, hồi lâu mới nói thành lời, “Một là quên hẳn nó đi, sống cho tử tế, còn nếu không, cút xéo! Tao coi như không có con trai, khuất mắt trông coi là xong!”.

“Anh nói linh tinh cái gì thế?” Từ Thục Vân giữ chặt lấy tay chồng, “Anh không cần con trai, nhưng em cần, chúng ta có mỗi một mụn con này thôi”.

Kỉ Bồi Văn mặc kệ vợ nước mắt ngắn dài, vẫn trừng trừng nhìn Kỉ Đình như cũ, “Tao chưa nói hai lời bao giờ cả”.

Kỉ Đình gật đầu, quay người nhấc chiếc lọ Quân Dao cổ nhỏ trên giá bày đồ cổ bên cạnh, từ tốn đặt ngay ngắn trước mặt, sau đó thẳng tay gạt xuống nền nhà.

Món đồ sứ vỡ tan tành, giữa thời khắc sáng sớm tinh mơ bốn bề lặng phắc này, âm thanh ấy đủ để người ta phải rụng rời hồn phách. Giữa bầu im ắng đáng sợ sau tiếng vỡ váng trời ấy, anh xoay người lại nhấc chỗ hành lý đã chuẩn bị xong xuôi từ trước đó.

“Con xin lỗi bố mẹ.”

Căn nhà của Kỉ Đình ở bên ngoài đã bị cho thuê từ hai năm trước, vừa mới bỏ đi khỏi nhà bố mẹ, giữa lúc bối rối, anh cũng không tiện chấm dứt hợp đồng với chủ cho thuê ngay, nên mấy ngày gần đây, anh đều ở trong khách sạn ngay gần bệnh viện. Ắt hẳn đã bị cậu con trai làm cho đau lòng quá đỗi, tận đến trước lúc anh lên máy bay tới thành phố G, bố mẹ vẫn chưa mảy may gọi điện cho anh lấy một lần, tất thảy những gì xảy ra lúc tờ mờ sáng hôm ấy, cũng giống hệt như chiếc lọ cổ hẹp màu xanh chạm khắc tinh xảo, đã vụn vỡ dưới gót chân anh, anh giẫm lên đống mảnh vụn ấy bước đi, đau đấy, nhưng không hề muốn quay đầu lại.

Ngày thứ hai kể từ khi anh đặt chân đến thành phố G cũng là ngày cuối cùng triển lãm tranh của Chỉ An mở cửa, ở trung tâm nghệ thuật trung ương Lục Địa, anh trông thấy thật nhiều tranh vẽ và thật nhiều người, chỉ không thấy cô đâu cả. Có lẽ cô cũng đã từng ghé qua đây, dừng lại đôi chút giữa bao nhiêu người cùng bao ánh đèn loa lóa vây bọc, ánh mắt anh dõi theo cũng chẳng thể bắt được bóng dáng cô, anh chỉ đành đứng lặng hồi lâu trước bức họa của cô, tấm nào anh cũng ngắm nghía thiết tha, anh tưởng tượng xem chúng được sinh ra như thế nào dưới bàn tay cô, hoặc giả ngón tay cô đã từng ve vuốt chúng thế nào, ánh mắt cô đã ngừng lại trên mỗi bức tranh thế nào, cứ thế, mỗi bức tranh trước mắt anh đều có một sinh mệnh riêng.

Tranh của cô giống hệt như chính cô vậy, đằng sau vẻ rực rỡ chói ngời ẩn giấu cái lạnh lẽo cùng nỗi thắc thỏm không yên. Anh gắng sức nắm bắt từng chút tâm tư nhỏ bé của cô thông qua những bức tranh ấy, từ một cô gái trẻ măng một thân một mình phiêu bạt xa nhà đến một nữ họa sĩ sơn dầu danh tiếng thoắt nổi như cồn, mỗi bước đi, cô đã trải qua ra sao, sướng vui hạnh phúc hay vẫn cô độc, liệu cô đã tìm thấy một hòn đảo để yên tâm ngơi nghỉ hay chưa?... Một nhân viên phòng triển lãm nhã nhặn bước tới bên anh, lịch sự nhắc anh đã đến giờ bắt buộc đóng cửa, anh quay người, mới ngỡ ngàng nhận ra trong phòng triển lãm mênh mông mà vắng vẻ ấy, chỉ còn trơ lại mỗi mình anh. Anh cười cười với người nhân viên kia, vẻ xin lỗi, rồi bước ra ngoài, trên nền đá cẩm thạch bóng loáng soi rõ hình người, anh nghe thấy tiếng chân của chính mình cứ vang vang phía sau.

Buổi tối là bữa thù tạc mà Mạc Úc Hoa dành riêng tiếp anh. Trong mấy năm kể từ khi rời khỏi bệnh viện thuộc Đại học G, trong số bạn bè đồng nghiệp cũ, anh chỉ còn giữ liên lạc với một mình cô, số lần gặp gỡ của hai người tuy không nhiều, bất quá cũng chỉ là người này đến thành phố người kia công tác, rảnh chút thời gian thì ăn với nhau bữa cơm, bình thường cũng chẳng mấy khi gọi điện, đa phần cũng chỉ là tham khảo hoặc trao đổi ý kiến xung quanh các vấn đề chuyên môn, nhưng có lúc họ cũng hỏi han tình hình gần đây của nhau. Vậy nên anh cũng biết, Mạc Úc Hoa đến bây giờ vẫn cô đơn lẻ bóng.Ngồi với nhau đươc một lúc, anh nhìn cô rồi chẳng nén nổi thở than, “Tớ vẫn nhớ cậu bằng tuổi tớ, suy cho cùng cậu cũng là thân gái, đã đến lúc phải tính cho bản thân mình rồi đấy, đừng có làm mình lỡ dở”.

Mạc Úc Hoa chỉ cười, “Cái điều ấy cũng áp dụng được với cậu đấy”.

Kỉ Đình tự mình mai mỉa, “Phải rồi, suýt chút nữa tớ quên bẵng là mình cũng chẳng khá khẩm gì hơn, làm gì có tư cách nói cậu”.

Mạc Úc Hoa lắc đầu, “Không phải thế, tớ với cậu khác nhau, ít nhất cậu còn có kỉ niệm... Mà thôi, đừng nói chuyện này nữa, trông dáng vẻ của cậu, chắc hôm nay thất vọng ra về chứ gì”.Thấy Kỉ Đình không đáp, cô cúi xuống, lôi từ trong túi ra một thứ, rồi im lìm đưa ra trước mặt anh.

Anh cầm lên, mở ra xem, hóa ra là tấm giấy mời dự một cuộc đấu giá được in rất tinh xảo, bên trên có ghi “Buổi bán đấu giá các tác phẩm sơn dầu đương đại chọn lọc của Vinh Ngọc Trai”, thời gian là ba ngày sau, ở ngay chỗ dễ thấy trên giấy mời là một hàng dài họ tên các họa sĩ, trong đó không thiếu những nhân vật được xếp vào hàng đại sư đã có tiếng tăm lâu năm, ngoài ra còn có cả những họa sĩ trẻ tuổi mới nổi danh vài năm gần đây, ba chữ Cố Chỉ An vừa hay cũng xuất hiện trong đó. Kèm theo giấy mời, ngoài thẻ trả giá, còn có các loại giấy tờ tài liệu đấu giá rất tường tận như Những điều cần biết khi đấu giá,Danh mục đấu giá, được đóng thành một cuốn dày cộp.

Kỉ Đình nhìn Mạc Úc Hoa với vẻ ngạc nhiên, Úc Hoa nói, “Cho dù cô ấy không đến triển lãm tranh hôm nay, trong cuộc bán đấu giá ba ngày nữa cậu nhất định gặp được cô ấy, nghe nói đây chính là buổi bán đấu giá tranh sơn dầu lớn nhất hằng năm, cô ấy rất cừ, mà vận may của cậu cũng rất lớn.”

“Cái này... có thể nói cho tớ biết ở đâu ra được không?” Anh nghi hoặc không phải không có nguyên cớ, tác phẩm nghệ thuật bấy nay vốn là thứ đồ chơi của người lắm tiền nhiều của, đặc biệt là buổi bán đấu giá quy cách nghiêm ngặt thế này, những người tham gia đấu giá chắc chắn đã phải trải qua khâu đăng ký và kiểm tra tư cách rất nghiêm ngặt, người có thể nhận được thư mời kèm theo thẻ trả giá như thế này, ắt hẳn không phải cự phú cũng là quý nhân, tuyệt nhiên không thể đến tay những người xoàng xĩnh như họ.

Mạc Úc Hoa cười cười, “Yên chí đi, tớ nhờ chồng của một người bạn thân lấy về đấy, hy vọng có thể giúp được cho cậu”.

Mạc Úc Hoa vốn không phải kiểu lập dị khác người, thêm nữa món đồ này cũng vô cùng quan trọng với anh, vậy nên Kỉ Đình không khách sáo nữa, ngoài cảm ơn ra, anh chẳng biết nói gì khác.

“Đừng có cảm ơn, tớ ghét nhất là nợ nần người khác, như thế này cũng tốt, cuối cùng tớ cũng trả sòng phẳng được rồi.”
break
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc