Lưu Cảnh và Triệu Vân mai phục ở giữa Điểu Tước cốc, cũng là nơi tối hôm qua hắn bị phục kích, chẳng qua là thay đổi vị trí, người bị tập kích biến thành người phục kích.
Ở phía nam bọn họ không xa, ước chừng ngoài trăm bộ, có một đường núi nhỏ, từ hướng tây bắc đi ngang qua, nơi đó là đường từ sườn núi Bác Vọng dẫn đến.
Trước đó không lâu, bọn họ trơ mắt nhìn đại đội quân Tào từ đường đèo xông ra, chạy theo hướng nam, ngoài phía nam vài dặm, đã có một cái bẫy đang chờ bọn họ.
- Ghìm chặt chiến mã, không cho phát ra tiếng động!
Triệu Vân thấp giọng ra lệnh. Mặc dù y đã trải qua trăm trận chiến, nhưng lúc này cũng có chút khẩn trương, dù sao khoảng cách quá gần, y lo lắng quân mã làm ra tiếng động, kinh động đến quân Tào. Như vậy bọn họ kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi, thậm chí sẽ rơi vào một hoàn cảnh nguy hiểm, làm cho cuối cùng lại đại bại.
Triệu Vân nhanh chóng liếc Lưu Cảnh ở bên cạnh một cái, thấy vẻ mặt hắn bình thản, nhìn chăm chú cánh rừng trước mặt trầm tư không nói.
Triệu Vân thầm gật gật đầu lần này gặp Lưu Cảnh, phát hiện ra hắn so với ba tháng trước, không chỉ có võ công rất tiến bộ, mà còn càng thêm bình tĩnh sáng suốt. Từ việc hôm nay hắn hiến kế nghị sự, gần như không thể tin được hắn mới vừa mười bảy tuổi.
- Đệ đang nghĩ gì vậy?
- Đệ suy nghĩ về đợt tập kích đêm qua, đệ lần đầu tiên thống soái quân đội, việc kinh tâm động phách này, làm đệ đến giờ cũng khó quên.
- Đệ lần nào cũng khiến ta kinh ngạc, không ai có thể biết rõ lai lịch của đệ như ta. Triệu Vâm hơi than thở nhẹ giọng nói.
- Đệ là thiên tài, không chỉ có võ nghệ, tất cả những gì ta biết, đệ đều vượt qua người bình thường!
Lưu Cảnh thản nhiên cười, khiêm tốn đáp:
- Đại ca quá khen! Cũng không phải tất cả phương diện đệ đều giỏi, tỷ như chuyện làm vui lòng nữ nhân, đệ không sánh bằng Lưu Tông; tỷ như giao hữu với nam nhân, đệ lại không bằng lão Hổ.
Lưu Cảnh quay đầu lại nhìn thoáng qua Lưu Hổ và Ngụy Diên đang xì xào bàn tán. Hắn cảm thấy rất may mắn, hắn đoạt đi trước một bước, đoạt Ngụy Diên từ bên người Lưu Bị.
Đúng lúc này, phương xa truyền đến tiếng hò hét như sấm, Lưu Cảnh và Triệu Vân đồng thời trở nên khẩn trương, vậy là Quan Vũ và Trương Phi đã phục kích thành công rồi.
Rất nhanh, liền có quân Tào thất bại bỏ chạy về bên này, Triệu Vân chợt phát hiện binh sỹ quân Tào đều chạy vào ngã rẽ. Đó là lối vào bọn họ.
– Ta đi phong tỏa ngã rẽ!
Triệu Vân vung tay lên, dẫn dắt năm trăm binh lính chạy về hưỡng ngã rẽ, nhanh chóng phong tỏa. Rất nhanh, trước ngã rẽ cũng bạo phát một trận ác chiến.
Ngã rẽ bị khóa chết, càng ngày càng nhiều quân Tào chạy về hướng đường rừng bên đây, kết thành đội ngũ, chừng hơn hai ngàn người.
- Các huynh đệ, GIẾT!
Lưu Cảnh hét lớn một tiéng, vung thương thúc ngựa xông ra, hơn một ngàn binh sỹ reo hò giết về hướng Tào quân. Lưu Cảnh xung trận lên trước, Lưu Hổ và Đặng Võ phía sau cũng lớn tiếng gầm rú, xung phong liều chết đi lên. Vốn Đặng Võ là Nha tướng, nhưng biểu hiện xuất sắc tối qua của Lưu Cảnh, khiến Đặng Võ vui lòng phục tùng, giao quyền chỉ huy cho hắn.
Phục binh giết vào bên trong bại binh quân Tào. Lúc này quân Tào đã như chim sợ cành cong, quân Kinh Châu đánh tới khiến cho bọn hắn càng thêm hoảng loạn, bỏ chạy tứ tán. Nhưng đường rừng chật hẹp, trước sau đều bị chặn, quân Tào không thể trốn, đều quỳ xuống đất đầu hàng.
Chiến mã Lưu Cảnh cực nhanh, vung thương đâm thắng vào một gã đại tướng quân Tào đang phóng ngựa chạy trốn. Người này cũng là hàng tướng của quân Viên Thiệu, tên là Chung Tấn, hiện là thuộc cấp của Vu Cấm, tay cầm đại phủ nặng năm mươi cân.
Y thấy quân mai phục xuất hiện, trong tâm hoảng loạn, lại thấy giết về phía y là một viên tiểu tướng của quân địch, lập tức an tâm. Cười dữ tợn cười một tiêng, y vung búa bổ thắng vào Lưu Cảnh.
Lưu Cảnh dùng trường thương vạch một đường, thuận thế đẩy đại phủ ra, chiến mã của y cực nhanh, nháy mắt đã chạy đến chỗ Chung Tấn, trở một thương đâm thắng gáy Chung Tấn, tốc độ thương nhanh như chớp.
Chung Tấn không nghĩ tới chiến mã của Lưu Cảnh lại nhanh như vậy. Chấn động, y quay búa lại, đánh tới như cuồng phong, chém thắng vào đầu thương Lưu Cảnh. Không ngờ đây chỉ là một hư chiêu.
Chung Tấn bổ một búa, chỉ cảm thấy ngực chợt lạnh, một thương của Lưu Cảnh đâm xuyên qua tim của hắn, mũi thương từ trước ngực lộ ra. Chung Tấn kêu thảm một tiếng, bị Lưu Cảnh đâm rơi xuống ngựa. Tào quân lại một lần nữa đại loạn, người đầu hàng vô số kể. Lưu Cảnh rút ra trường thương, chăm chú nhìn mũi thương rỉ máu, lập tức lòng tự tin tăng gấp bội.
Đến đây là, mấy mươi tên bại binh trốn đến, ở giữa còn có vài tên tiểu binh cưỡi ngựa, Lưu Cảnh phóng ngựa tiến lên, trường thương quét ngang, lớn tiéng quát:
- Đầu hàng thì không giết!
Trên đầu tiểu binh cầm đầu che vải bố, có lẽ là thanh âm của Lưu Cảnh khiến cho y sửng sốt, y kéo vải bố xuống, cùng Lưu Cảnh mặt đối mặt nhìn nhau. Hai người đều đồng thời ngây ngẩn, tên tiểu binh này dĩ nhiên chính là Vu Cấm đóng giả.
Có thể nói oan gia ngõ hẹp, Vu Cấm nằm mơ cũng không nghĩ ra, không ngờ lại gặp được Lưu Cảnh ở chỗ này. Y đương nhiên nhận ra, tướng mạo của Lưu Cảnh đã khắc cốt ghi tâm trong lòng y, đốt thành tro cũng sẽ không quên.
Mặc dù lúc này binh bại như núi đổ, nhưng y đến Nam Dương là vì cái gì, không phải là vì dùng máu rửa sạch sỉ nhục sao? Lúc này cho dù trời sập xuống, y cũng không quan tâm.
- Cảnh công tử lâu ngày không gặp!
Vu Cấm dữ tợn cười một tiếng, từ trên yên ngựa rút ra Kim Bối Hổ Nha đao, không chút do dự, phóng ngựa xông về hướng Lưu Cảnh, lớn tiếng hô to:
- Dâng đầu ngươi cho ta!
Vu Cấm ra sức vung đao, thế như liệt hỏa, ánh đao chợt lóe, bổ ngang vào cổ Lưu Cảnh.
Ngay trong khoảnh khắc nhìn thấy Vu Cấm, Lưu Cảnh cũng nắm chặt cán thương, tim hắn hồi hợp đến mức nhảy ra rồi. Mặc dù hắn vừa mới giết chết một đại tướng quân Tào, mặc dù Triệu Vân cũng đã nói, hắn có thể cùng giao chiến năm hiệp với Vu Cấm.
Nhưng đây dù sao cũng là Vu Cấm, là mãnh tướng tiếng tăm lừng lẫy trong quân Tào, võ công của y, kinh nghiệm của y, mà võ nghệ của mình chỉ học được chưa tới nửa năm.
Nhưng Lưu Cảnh không có chỗ để do dự, thậm chí ngay cả cơ hội lui lại đều không có, Vu Cẩm chợt phát động, quyết lấy đầu của hắn, hắn chỉ có thể tử chiến đến cùng. Một ngọn lửa mãnh liệt của chiến sỹ đang bùng cháy ở trong lòng Lưu Cảnh, hắn không do dự nữa, cũng không hề khiếp đảm, vung thương nghênh chiến.
Con mắt Lưu Cảnh gần như bạo xuất, trừng mắt bỏ mũi đao xuống dưới cổ mình, sức mạnh của hắn bùng nổ trong nháy mắt, trường thương phát sau mà đến trước, ra sức đâm một thương, đao thương chạm vào nhau. Keng! một tiếng vang thật lớn, ngăn được một đao rất mạnh của Vu Cấm.
Đao của Vu Cấm nặng sáu mươi cân, toàn lực chém xuống, lực lên đến năm sáu trăm cân. Mặc dù sức mạnh một đao này vô cùng ghê gớm, nhưng nó kém xa so với áp lực như núi của Triệu Vân.
Hai cánh tay của Lưu Cảnh tê dại, y vẫn cắn răng tiếp nhận một đao kia. Hai con ngựa hăng hái lao nhanh, nháy mắt đã chạy sượt qua nhau. Song phương vừa đâu được một hiệp. Lưu Cảnh cả người đã ướt đẫm, giống như nằm mơ. Trong thoáng chốc, hắn mới kinh ngạc phát hiện không ngờ bản thân có thê chịu được được hiệp thứ nhất.
Nhưng sự kinh ngạc của Lưu Cảnh còn kém xa so với Vu Cấm. một đao kia đã giúp Vu Cấm thăm dò được võ nghệ của Lưu Cảnh, tương đương với trình độ Nha tướng, so với chính mình thấp hơn hai ba cấp bậc.
Nhưng. . . .
Vu Cẩm y cũng là biết gốc gác của Lưu Cảnh, nửa năm trước, đó là một tên đến ngựa cũng không biết cưỡi, căn bản là thiếu niên không có võ nghệ gi. Vu Cấm quả thực cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, lúc này mới mới qua thời gian nửa năm ngắn ngủi, không ngờ hắn có thể tiếp được một đao mãnh liệt của mình.
Y kinh ngạc nhìn Lưu Cảnh, trong lòng lại dâng lên ý nghĩ khiếp sợ khó hiểu. Nếu qua vài năm nữa thì... Y không dám nghĩ tiếp.