Xe cộ và súc vật đã bị tổn thất ba thành, cỏ khô cùng lương thực cũng bị đốt rụi hơn mười xe, còn có hơn ba trăm tù binh, không cách nào tiến về phía trước. Vì thế Lưu Cảnh đành phải phái người đi cầu viện Tân Dã.
Lúc trời sắp sáng, Quan Bình dẫn hơn một ngàn binh lính chạy vào rừng. Xoay người xuống ngựa, Quan Bình chắp tay với Lưu Cảnh, cười nói:
- Chúc mừng hiền đệ mở đầu thắng lớn, lập công tích ban đầu!
Mấy tháng không gặp Quan Bình, lúc này gặp lại ở Tân Dã, Lưu Cảnh cũng vô cùng vui sướng. Hắn đánh nhẹ vào vai Quan Bình một quyền, cười đáp:
- Ý của huynh là nói, giết Trương Vũ không có phần của đệ, đúng không!
Quan Bình gãi đầu, nói:
- Tên này, sao đệ lại tính toán chi li như vậy, công lao giết Trương Vũ tính vào ta không được sao? Nếu không đệ tặng ngựa cho ta đi!
Hai người đều cười ha hả, Lưu Cảnh lại kéo Quan Bình đến giới thiệu cho Đặng Võ, hai người lân lượt thi lễ. Đặng Võ thở dài nói:
- Không ngờ nửa đường bị tập kích, tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, cả người lẫn vật đều thiếu, mong Quan tướng quân giúp đỡ.
Ở trước mặt Đặng Võ, Quan Binh thu hồi sự đùa giỡn của mình, gật đầu nói:
- Chúng ta nửa đêm hôm qua bắt được một gã trinh thám của quân Tào, mới biết được quân Tào chuẩn bị đánh lén huyện Tân Dã. May mà mọi người xuất hiện, bọn chúng mới thay đổi mục tiêu, nếu chúng ta không có chuẩn bị, huyện Tân Dã sẽ gặp nguy hiểm.
Quan Bình vừa liếc nhìn xe và lương thực bị rơi, vừa nói với Đặng Võ và Lưu Cảnh:
– Ta đến giải quyết hậu quả! Chiến lợi phẩm của các ngươi và tù binh ta sẽ trả lại cho đại doanh quân Kinh Châu, còn xe lương thực tạm thời gửi tới huyện Tân Dã.
Quan Bình suy xét vấn đề rất chu toàn, y sẽ không xâm chiếm thành quả của Lưu Cảnh bọn họ, lại thay bọn họ giải quyét nỗi lo về sau, khiến trong lòng Đặng Võ có chút cảm kích. Chỉnh đốn xe cộ binh mã, một ngàn binh lính áp giải hơn bốn trăm chiếc xe lương thực, tiếp tục đi về hướng sườn núi Bác Vọng ở phía trước.
- Không hổ là con trai của Quan Vân Trường, có tình có nghĩa, công tư phân minh, khiến người khâm phục!
Đội quân đã đi được hơn mười dặm, Đặng Võ vẫn không kìm nổi khen Quan Bình. Cuộc đời y kính nể nhất là Quan Vũ, yêu ai yêu cả đường đi, y đến cả Quan Bình cũng bắt đầu thích.
- Văn huynh, huynh là người bản địa ở Tân Dã, huynh cảm thấy Lưu hoàng thúc thật sự thiếu lương thảo sao?
Đặng Võ trầm ngâm một chút, sắc mặt lộ ra vẻ cười khổ, đáp:
- Thành thật mà nói, Tân Dã là huyện lớn, đất đai phì nhiêu, nguồn nước sung túc, hơn nữa nhân khẩu lại đông, có tiền lương, có thể đủ nuôi dưỡng một vạn quân, theo lý hẳn là không thiếu lương thảo. Ta nghe ý của quân Thái tướng quân, lần này Lưu hoàng thúc cần lương thực, rất có thể là đang thử dò xét quân Kinh Châu chúng ta, thật sự muốn trợ giúp y hay không thôi?
Lưu Cảnh âm thầm lắc đầu, lấy lòng dạ Lưu Bị, y sao có thể khiến Thái Trung ngu xuẩn đoán được dụng ý thực của y, không biết tại sao. Lưu Cảnh có một loại trực giác, y cảm thấy mục đích thực sự của Lưu Bị không phải lương thảo, vậy là cái gì?
…
Trải qua một cuộc chiến đấu, Lưu Hổ và Ngụy Diên đã không giấu nhau cái gì, bọn họ sóng vai ngồi cùng một chỗ. Lưu Hỗ thích thú vô cùng, cùng Ngụy Diên nói chuyện trên trời dưới đất, ân cứu mạng của Ngụy Diên khiến y nhanh chóng xem Ngụy Diên là bạn thân.
- Lão Ngụy, võ nghệ của huynh học ở đâu vậy, thật sự nhìn không ra, năm tên lão Hổ cộng lại đều không đánh lại huynh.
Mặt Ngụy Diên mỉm cười, y rất thích sự thắng thắn và vô tư của Lưu Hổ.
- Là cha ta tuổi bắt đầu học võ, không biết đã bị đánh bao nhiêu cây roi, gian khổ trong đó, một lời khó nói hết.
- Các huynh ai cũng có nghị lực. Cảnh lão đệ cũng vậy, mỗi lúc trời tối đều phải ở trên sông luyện võ, dìm mình xuống đáy sông, nghĩ đến thì cả người đệ đều phát run. Xem như đệ lười nhất, cho nên luyện võ không thành.
Trong lòng Ngụy Diên tò mò, dim mình xuống đáy sông, làm sao luyện võ. Nhưng y biết đây là điều tối kỵ của người luyện võ, không thể hỏi nhiều, liền cười nói:
– Ta phát hiện thể lực của đệ tốt lắm, mãnh liệt cường hãn, khiếm khuyết duy nhất chính là kiến thức cơ bản không đủ, không đạt đến tai nghe tám phương, mắt nhìn sáu phía. Kỳ thật cái này có thể học được, cũng không khó, có thời gian ta dạy đệ, nhiều nhất một năm, đệ cũng sẽ không gặp nguy hiểm như tối qua nữa.
Lưu Hổ mừng rỡ, đáp :
- Huynh nói hay lắm, không được nuốt lời!
Ngụy Diên khẽ mỉm cười, nói :
- Ngụy Diên ta một lời nói giá ngàn vàng, đã từng nuốt lời chưa?
…
Đội quân lại đi được bảy tám dặm, phía trước chính là sườn núi Bác Vọng. Lúc này chỉ thấy một đội kỵ binh hơn trăm người chạy gấp đến bên này, cầm đầu là một viên đại tướng, cưỡi Bạch Mã cầm trường thương, ngân giáp có chùm tua đó, dáng người khôi ngô, uy phong lẫm liệt, giống như thiên thần hạ phàm, chính là Triệu Vân.
Lưu Cảnh từ xa nhìn thấy Triệu Vân, trong lòng cực kỳ vui mừng, giục ngựa chạy như bay, vẫy tay hô to :
- Tử Long huynh!
Trên mặt Triệu Vân hiểu ý lộ vẻ tươi cười, y đã hai tháng không nhìn thấy người huynh đệ này, trong lòng cũng vô cùng cao hứng, cũng không biết y hiện tại luyện võ như thế nào? Muốn Lưu Cảnh luyện thành một danh tướng võ nghệ cao cường (những đoạn như đem..., mang..., mình thấy nên đảo động từ ra trước sẽ hay hơn), vẫn là tâm nguyện của Triệu Vân.
Không chỉ là y muốn báo đáp ân cứu mạng của Lưu Cảnh, đồng thời cũng là bởi vì y phát hiện Lưu Cảnh có tư chất luyện võ. Y hy vọng có một ngày, Lưu Cảnh có thể cùng mình sóng vai xung phong liều chết trên chiến trường. Việc này đã là một trách nhiệm của y.
- Hiền đệ, nghe nói tối qua bọn đệ bị tập kích, đệ không sao chứ!?
Triệu Vân âm cần hỏi han.
- Đệ không sao, nhưng tối hôm qua quả thật nguy hiểm. Tóm lại một lời khó nói hết, có thời gian đệ sẽ từ từ nói cho huynh trưởng biết.
Lúc này, đoàn xe lương thực cũng theo tới. Đặng Võ đã từng gặp qua Triệu Vân, ở trên ngựa ôm quyền nói:
- Nha tướng quân Kinh Châu Đặng Võ, tham kiến Triệu tướng quân!
Triệu Vân thấy xe lương thực trùng trùng điệp điệp, xa đến mấy dặm, trong lòng vui mừng, quay người đáp lễ nói:
- Đặng Tướng quân khổ cực, dọc đường mọi người cũng cực khổ rồi! Xin theo ta về doanh, chủ công nhà ta đã bố trí rượu tẩy trần cho các vị !
Triệu Vân quay đầu ngựa lại, dẫn dắt đoàn xe trùng trùng điệp điệp đi về hướng quân doanh...
Sườn núi Bác Vọng nằm ở phía tây bắc Tân Dã ước chừng hơn hai mươi dặm, từ Uyển Thành đi Tân Dã ắt phải qua con đường này, chỗ đó là một địa hình do đứt địa tầng mà thành. Sườn núi Bác Vọng ở trong chỗ cao nhất.
Lại đi về hướng tây bắc, địa thế rồi đột nhiên hạ thấp xuống, đứng ở trên sườn núi nhìn ra hướng tây bắc, tầm nhìn trống trải rừng rậm sông ngòi thu hết vào tầm mắt. Cổ danh Bác Vọng, là một nơi địa lợi mà các binh gia phải tranh giành
Lưu Bị đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công, đại quân đóng tại vị trí thuận lợi trên sườn núi, mà đại quân doanh của Lý Điển thì nằm ngoài ba dặm, đứng ở trên sườn núi cao có thể thấy rõ ràng.
Lưu Bị nhiệt tình mời đám người vào doanh, lại sai người dẫn bọn họ tới lều lớn. Nhìn bóng dáng Lưu Cảnh đi xa. Lưu Bị nheo mắt lại, cười đầy thâm ý, có hắn trong tay mình, còn sợ trận chiến này không thắng sao?
…
Sắp xếp xong xuôi tất cả thủ hạ, Lưu Cảnh mới trở lại trong doanh trướng của mình nằm xuống. Trận chiến tối hôm qua khiến tinh thần hắn hưng phấn dị thường, vừa nhắm mắt lại, dường như lại trở về chiến trường máu Và lửa kia.
Hơn nữa hắn chỉ huy quân đội thành công, kết trận đối kháng cùng quân Tào, khiến cho hắn có cảm giác thành tựu thật lớn, hoá ra chỉ huy thiên quân vạn mã đánh giặc, cũng là kinh tâm động phách như thế.
Kỳ thật trở thành một thống soái cũng không tệ, cũng không cần uy lực rất cao, nhưng ý nghĩ này vừa mới bốc lên, đã bị chính hắn hủy bỏ.
Trừ phi có thể trở thành chư hầu vương như Tào Tháo, khiến chiến tướng tuyệt thế như Hứa Chử, Điển Vi cống hiến, nếu không chỉ cần giống như Tôn Sách. Thống soái dựa vào vũ lực, phải cao tuyệt như hai kiểu người trên thì mới được.
Đang nghĩ ngợi, ngoài trướng vải truyền đến tiếng bước chân, chỉ nghe thanh âm của Triệu Vân truyền đến :
- Cảnh đệ!
Lưu Cảnh trở mình đứng dậy, vén lều đi ra ngoài, chỉ thấy Triệu Vân toàn thân mặc khôi giáp, tay cầm trường thương, dắt chiến mã đứng ngoài trướng vải của mình. Lưu Cảnh vội vàng chắp tay mời:
- Huynh trưởng mời vào trong lều ngồi!
Triệu Vân lại lắc lắc đầu, thản nhiên nói:
- Mặc thêm khôi giáp, mang thương và ngựa đi theo ta.
Lưu Cảnh chột dạ, hắn biết rằng Triệu Vân muốn làm cái gì rồi, muốn tiến hành sát hạch, khảo nghiệm sự tiến bộ trong võ nghệ của mình. Tuy nhiên Lưu Cảnh tối hôm qua một thương đã đâm chết đồn trưởng quân Tào, khiến cho lòng tin của y tăng nhiều, y cũng nóng lòng muốn thử, muốn cùng cao thủ đấu một trận chân chính.
Trong lòng Lưu Cảnh nóng lên, ngày này hắn không phải đã chờ rất lâu rồi Sao? Chột dạ cái gì, y quay về trướng đội mũ sắt lên, lại chạy đến bên cạnh trướng vải dắt chiến mã ra, tay cầm trường thương đuổi theo Triệu Vân.
Trên giáo trường của quân doanh, Triệu Vân trở mình lên ngựa, vung trường thương lên hô to:
- Đệ có thể dùng toàn lực, không cần e dè bất cứ cái gì!
Ngoài gần trăm bước, Lưu Cảnh lập tức hoành thương, dũng khí trong lòng thiêu đốt một chút, hai cánh tay chứa đầy sức mạnh. Hắn ở dưới đáy nước khổ luyện suốt ba tháng, sức mạnh gia tăng, vốn dĩ sử dụng đao nặng hai mươi lăm cân, hiện tại đã có thể sử dụng trường thương nặng bốn mươi cân.
Hơn nữa dòng nước ngầm ở đáy sông theo bốn phương tám hướng tấn công, lại rèn luyện năng lực quan sát nhạy bén và cảm xúc của y, khiến cho sự lĩnh ngộ của y đối với sức mạnh cơ thể càng thêm tinh vi, hiện tại là thời khăc hắn nên kiêm nghiệm thành tựu của chính mình.
Trường thương của Lưu Cảnh run lên, xuất ra bốn đóa hoa thương, hét lớn một tiéng, chiến mã hăng hái chạy đi, như lôi đình vạn quân đánh tới hướng Triệu Vân!