Khoái Việt liếc qua Thái Mạo, thấy y nghiêm mặt dài, mắt đã sắc lạnh, hiển nhiên y cũng có người ứng tuyển, có lẽ là không được Lưu Biểu đồng ý.
- Không biết quân sư tính toán đề cử người nào?
Khoái Việt curời tủm tỉm hỏi.
– Ta đề cử Trương Doãn, tuổi trẻ tài cao, kinh nghiệm cầm binh phong phú, hơn nữa kinh nghiệm từng trải cũng đủ.
Mũi y lại khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
- Như thế nào, Khoái Tham quân cảm thấy không ổn sao?
- Trương Giáo úy quản lý thủy quân, nếu như cùng quân Giang Đông tác chiến, ta lại cảm thấy y rất thích hợp, nhưng bấy giờ là Tào quân, giống như Trương Giáo úy vẫn chưa có kinh nghiệm tác chiến kỵ binh. Kỳ thật ta cảm thấy lệnh đệ lại không tồi.
Thái Mạo ngạc nhiên, hỏi:
- Khoái Tham quân nói là Thái Trung hay là Thái Hòa?
- Đều có thể, ta đề cử bọn họ làm phó tướng.
Thái Mạo giờ mới hiểu được ý tứ của Khoái Việt,đề cử tộc đệ của mình làm phó tướng, như vậy chủ tướng cũng là do y để cử, thậm chí do y tự mình dân quân, đánh một chủ ý tuyệt diệu!
Thái Mạo cười lạnh không nói. Lưu Biểu bên cạnh cười hỏi:
- Vậy Dị Độ đề cử ai là chủ tướng?
Khoái Việt thoáng hạ thấp người nói:
- Thuộc hạ đề cử Văn Sính tướng quân là chủ tướng. Vốn ta nghĩ đề cử Hoàng Trung là chủ tướng, nhưng mặc dù võ nghệ của Hoàng Trung cao, nhưng năng lực thống soái vẫn hơi thua Văn Sính một bậc.
Lưu Biểu trầm tư một chút, lại hỏi:
- Vậy ngươi cho rằng, một vạn viện quân chúng ta, số lượng có phải hơi ít hay không?
- Hồi bẩm chủ công, lần này chủ tướng Tào quân là Hạ Hầu Đôn, nghe nói Vu Cấm, Lý Điển và các đại tướng cũng đang ở đó, xuất binh một vạn, ta cảm thấy hơi ít. Đương nhiên, nếu Tào quân chỉ điều tiến công thử, thì cũng đủ rồi.
Lưu Biểu chắp tay sau lưng đi vài bước, tứ phía Kinh Châu đều có địch, phía đông phải phòng Tôn Quyền, phía tây phải phòng Lưu Chương, phía nam Giao Châu không yên, còn có các quận Kinh Châu phải trú binh. Tổng binh lực của ông cũng mới có mười hai vạn, còn bao gồm ông điều hai vạn năm ngàn quân Giang Hạ để đấy.
Hiện tại khu vực trú binh ở Tương Phàn chỉ có hơn năm vạn người, phải trấn thủ hai trấn Phàn Thành và Tương Dương. Nếu phái hai vạn viện quân, quân Phàn Thành liền không đủ, một khi bị Tào quân đánh lén, hậu quả thật không tưởng tượng nổi.
Nhưng chỉ phái một vạn viện quân, Lưu Biểu cũng hiểu được cũng có chút ít. Ông ở thế khó xử, chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng, trầm tư không nói.
Lúc này Thái Mạo cười nói:
- Kỳ thật khiến Văn Tướng quân là chủ tướng cũng không tệ, dẫn hơn một vạn quân viện trợ Lưu Bị. Sau đó ty chức nguyện dẫn hai vạn năm nghìn quân là viện binh, trong đó năm ngàn người thủ vững Phàn Thành, hai vạn quân đóng quân ở Hà Khẩu.
- Nếu tiền phương nguy cấp, ty chức có thể nhanh chóng suất quân viện trợ, nếu tiền phương vô sự, thì ty chức án binh bất động, như vậy tiến thoái đều có thể. Chủ công nghĩ như thế nào?
Lưu Biểu lại đến trước bản đồ cẩn thận xem xét, trấn Hà Khẩu nằm ở giữa Phàn Thành và Tân Dã, cách Tân Dã sáu mươi dặm, cách Phàn Thành năm mươi dặm, vừa vặn là một vị trí chính giữa.
Ở trong này bố trí một quân đội, có thể chuyển tiếp, có thể tiến có thể thủ, hai thành đều có thể chiếu cố, chính là phương án tốt nhất khi không đủ binh lực.
Phương án này Lưu Biểu có thể tiếp nhận, trầm tư một lát ông liền vui vẻ đồng ý:
- Vậy quyết định thế đi, Văn Sính là chủ tướng, Thái Trung là phó tướng, dẫn mười ngàn tinh binh viện trợ bắc Tân Dã.
Đối với phương án của Thái Mạo, ông rất hài lòng, tự nhiên cũng đồng ý cho Thái Mạo tự mình lãnh binh làm hậu viên:
- Đức Khuê có thể dần hai vạn quân đóng ở Hà Khẩu, Tổng đốc hậu viên.
Thái Mạo mừng rỡ, đứng dậy ôm quyền, đáp:
- Ty chức tuân mệnh!
Khoái Việt bên cạnh cười lạnh không nói. Văn Sính vừa mới đi Bắc thượng, sau lưng Thái Mạo liền tiếp theo Văn Sính đi Phàn Thành, nhưng y thật sự có thể được như ý nguyện sao?
Lúc này, một gã thị vệ ở cửa bẩm báo:
- Khởi bẩm Châu Mục, Cảnh công tử và Hổ công tử cầu kiến.
Hai cháu họ đến đấy, Lưu Biểu tâm tình rất tốt, liền cười nói:
- Cho bọn nó vào đi!
Không bao lâu, Lưu Cảnh và Lưu Hổ bước nhanh đi tới, hai người đều mặc quân phục, quì một gối hành quân lễ:
- Bái kiến Châu Mục!
- Hai vị tiểu tướng quân xin đứng lên!
Lưu Biểu thấy hai người một người so với người kia cao lớn khôi ngô, trong lòng rất thích. Đấy là con cháu Lưu thị ông, là hy vọng hưng thịnh gia tộc.
Hơn nữa Lưu Hổ, trước kia bộ dáng ngơ ngác ngấy ngốc, từ khi đi theo Lưu Cảnh, bắt đầu trở nên biết điều sáng suốt, điều này làm cho Lưu Biểu vui mừng sâu sắc, thái độ đối với Lưu Cảnh so với ba tháng trước cũng khoan dung hơn rất nhiều
- Hai vị tiểu tướng quân có chuyện gì không?
Lưu Biểu cười hỏi.
Lưu Cảnh khom người nói:
- Nghe nói Tân Dã có quân tình khẩn cấp, nếu Kinh Châu phải xuất binh viện trợ, cháu họ nguyện dân bản bộ theo quân bắc chinh.
Lưu Hổ cũng ồm ồm nói: - Xin bá phụ thành toàn!
Vẻ mặt tươi cười của Lưu Biểu đình trệ, hoá ra hai người bọn họ muốn theo quân xuất binh, vậy....
Trong lòng ông có chút do dự, tự mình xin xuất chinh là chuyện tốt, nhưng hai người này dù sao cũng là cháu ông, vấn đề của Lưu Hổ không lớn, mà Lưu Cảnh mới mười sáu mười bảy tuôi, có phải là quá sớm hay không?
Lưu Cảnh dường như hiểu được tâm tư của Lưu Biểu, lại tiếp tục giải thích:
- Cháu năm ngoái tham gia trận chiến tiêu diệt Trương Vũ, Trần Tôn, từng tự tay ẩu đả Trương Vũ, đã lập nhiều chiến công, không còn là trận chiến mở màn nữa. Cháu muốn cùng theo quân Kinh Châu đi bắc thượng rèn luyện.
- Cháu cũng muốn đi Bắc thượng rèn luyện!
Lưu Hổ giống như kẻ phụ hoạ, lặp lại lời Lưu Cảnh..., mấy người trong phòng đều cùng nhau mỉm cười.
Thái Mạo lại thầm nghĩ: Nếu chính hắn thân lâm nguy hiểm, kỳ thật để hắn tham chiên cũng là chuyện tốt, nói không chừng vừa đi sẽ không trở về nữa.
Trong lòng y có ý tưởng ác độc, trên mặt lại cười tùm tim nói:
- Chủ công, cho bọn họ đi rèn luyện một chút nhưng thật ra là chuyện tốt, cuộc chiến quy mô nhỏ, loại cơ hội này cũng không nhiều, đối với việc trưởng thành của bọn họ rất có lợi. Thuộc hạ nghĩ Văn Tướng quân sẽ chiếu cố tốt bọn họ.
Câu nói sau của Thái Mạo lại nhắc nhở Lưu Biểu, lần trước theo Lưu Bị đi tiêu diệt Trương Vũ, Trần Tôn, còn lần này cũng là đi theo Văn Sính. Đấy là một viên đại tướng làm cho mình tin được.
Ông lại nhìn Khoái Việt một chút, mặc dù không nói rõ, nhưng cũng là trưng cầu ý kiến củay, Khoái Việt vuốt râu cười nói:
- Mọi việc đều có lợi có hại, thuộc hạ cho rằng hai vị công tử theo quân chinh bắc, lợi nhiều hơn hại.
- Được rồi!
Lưu Biểu trầm ngâm thật lâu sau, rốt cục đáp ứng:
– Ta cho phép các ngươi dân bản bộ theo quân đi bắc chinh.
…
Thái Trung nằm mơ cũng không ngờ, mình có thể có được cơ hội này, đảm nhiệm phó tướng bắc chính, mặc dù không phải là chủ tướng, nhưng đối với người vừa bị giáng chức như y mà nói, đây không thể nghi ngờ là một cơ hội. Cơ hội này y đã chờ mong lâu lắm rồi.
- Cảm tạ huynh trưởng dốc sức đề cử, Thái Trung sẽ không phụ sự kỳ Vọng của huynh trưởng. Thái Trung quỳ ở trước mặt Thái Mạo, thanh âm đều nghẹn ngào.
Đương nhiên trong lòng Thái Mạo biết rõ, đây là một kết quả cân bằng quyền lực. Khoái Việt đề cử Văn Sính đảm nhiệm chủ tướng, như vậy phó tướng nên do Thái Mạo y đến đề cử; cho nên Khoái Việt chủ động đề nghị Thái Trung là phó tướng, chính là mình một câu trả lời hợp lý.
Đương nhiên, ở trước mặt huynh đệ mình, Thái Mạo sẽ không nói này nọ, y sâu sa nói:
- Lần này ta toàn lực đề cử ngươi đảm nhiệm phó tướng, luôn bị Khoái Dị Độ cản trở, cũng may Châu Mục hiểu lí lẽ, bác bỏ yêu cầu vô lý của Khoái Ꭰi Độ.
Dừng một chút, Thái Mạo nhìn thoáng qua ánh mắt cảm kích của Thái Trung, khẽ mỉm cười lại nói:
- Lần này ta mất rất nhiều khí lực mới đề cử ngươi thành công, hy vọng ngươi đừng để cho ta thất vọng!
- Thái Trung nhất định tận tâm tận lực, tuyệt không khiến huynh trưởng thất vọng!
Thái độ của huynh đệ làm cho Thái Mạo rất hài lòng, tuy nhiên thái độ tốt cũng chưa đủ, y còn có chuyện trọng yếu phải căn dặn. Thái Mạo khoát tay, bảo:
- Ngồi xuống đi! Có vài chuyện ta muốn giao phó cho ngươi.
Thái Trung ngồi xuống, Thái Mạo trầm ngâm một chút nói:
- Chuyện thứ nhất là về Lưu Bị, ta thủy chung xem y là kẻ địch lớn của Thái gia. Lưu Cảnh Thắng cứ khắng khắng coi trọng y, muốn y làm cái lá chắn, không chịu nghe ta khuyên. Diệt trừ Lưu Bị, như vậy biện pháp tốt nhất chính là mượn tay Tào quân diệt trừ y.
Thái Trung giật mình kinh hãi, dò hỏi: - Ý huynh trưởng là...
Thái Mạo gật gật đầu, âm trầm nói:
- Lúc này đây chính là cơ hội, càng phải khiến Lưu Bị chết trên tay Hạ Hầu Đôn, cho dù chúng ta là bại binh cũng không sao.
- Nhưng binh bại, tiểu đệ cũng sẽ phải gánh vác!
Thái Trung có chút lo lăng nói.
- Ngươi không cần lo lắng. Ngươi không phải chủ tướng, chịu trách nhiệm không phải ngươi, mà là Văn Sính, ngươi hiểu không?
Thái Trung lau mồ hôi trên trán, sợ hãi nói:
- Nhưng. . . . Văn Sính không phải là sư phụ của Tiến nhi sao?
- Vậy thì sao, y là sư phụ của Tiến nhi, chắng lẽ không phải là người của Thái Mạo ta?
Ngữ khí của Thái Mạo lại nghiêm nghị, Văn Sính là người khiến y căm tức nhất. Ban đầu là chính mình khổ tâm bồi dưỡng, đi bước đề bạt y, nhưng cuối cùng, không ngờ y lại ôm ấp hoài bão vơi Khoái gia, khiến Thái Mạo không thể nhịn được nữa.
Ánh mắt Thái Mạo lợi hại nhìn chăm chú vào Thái Trung, biết y thật ra vẫn có chút hồ đồ, vẫn cần mình phải tiếp tục đả kích.
- Còn có Lưu Cảnh...
Thái Mạo lại kéo dài thanh âm.
Không cần phải chờ đợi Thái Mạo nhắc nhở, tinh thần Thái Trung lập tức rung lên, y sớm nghĩ đây là cơ hội để trả thù Lưu Cảnh. Chuyện nhục nhã ba tháng trước ở cửa thành, y vẫn thuy chung canh cánh ở trong lòng, hiện tại Lưu Cảnh cũng theo quân Bắc thượng, cơ hội này y sao có thể buông tha.
Thái Mạo thấy y nóng lòng muốn thử, trong lòng có chút không hài lòng, nói:
– Ta phải nhắc nhở ngươi, không cần làm quá rõ ràng. Văn Sính cũng không ngốc, nếu để Lưu Biểu biết ngươi đang âm thầm xuống tay với Lưu Cảnh, ngươi sẽ chịu không nổi, biết không?
Toàn thân Thái Trung lay động, chậm rãi tỉnh táo lại khom người nói: - Xin huynh trưởng chỉ thị!?
Thái Mạo chắp tay sau lưng đi vài bước, cuối cùng dừng bước lại thản nhiên nói:
- Cũng giống như cách đối phó với Lưu Bị, mượn tay Tào quân xử lý y.
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Biểu hiến tế thần Hán Thủy, tiếp hổ phù lệnh tiễn từ Văn Sính. Văn Sính dẫn mười ngàn quân tinh nhuệ, trùng trùng điệp điệp đánh tới hướng Tân Dã.
Cùng lúc đó, Thái Mạo thân lĩnh chức Đô đốc hậu cần, dẫn hai vạn quân đóng quân ở Hà Khẩu, phòng ngự Phàn Thành, đồng thời phối hợp tác chiêm Tân Dã.
Lưu Cảnh dẫn năm trăm tên lính ở vào đội ngũ hậu quân, đây là sắp xếp của Văn Sính. Mặc dù Lưu Cảnh hy vọng làm quân tiên phong, nhưng quân lệnh như núi, hắn không dám không nghe theo lệnh Văn Sính.
- Lão Hổ, cây đao này là huynh chế tạo bao lâu, sao ta lại không biết?
Trong đội ngũ, Lưu Cảnh thấy trên con ngựa bên cạnh tộc huynh Lưu Hổ còn có treo thanh đao lớn, ngoại hình giống như dao làm bếp hiện nay, đao hình vuông, tầm sáu bảy mươi cân, thoạt nhìn rất có uy lực.
Lưu Hổ tuy rằng cưỡi ngựa hành quân, nhưng trên thực tế là y dắt ngựa hành quân, năng lực điều khiển ngựa của y cũng không tốt. Quan trọng hơn thể trọng của y khác với người thường, lại thêm đao lớn bảy mươi cân, đã tới gân ba trăm cân, chiến mã bình thường thật sự là không duy trì được.
Lưu Hổ cười ha hả, nói:
- Hai tháng trước ta tìm thợ thủ công chế tạo ra, thay đổi một chiêu Phong lôi biến kia, chỉ có dùng đao mới có thể khiến tạo ra uy lực.
Lưu Cảnh lắc lắc đầu, kỳ thật dùng kiếm có thể xuất chiêu Phong lôi biến, chỉ có điều Lưu Hổ không có loại ngộ tính này, không thể đạt tới cảnh giới thông suốt, chỉ có thể dùng đao.
Tuy ba tháng này Lưu Hổ chịu khó nghiên cứu, luyện một chiêu Phong lôi biến kia được như lửa thuần thanh, nắm giữ vài phần tinh túy, hơn nữa y có thần lực trời sinh, lại thành một gã chiến tướng không thể khinh thường.
Tiếc là y chỉ biết một chiêu, Trình Giảo Kim còn có ba bản cơ! Ít nhất còn phải lại dạy y hai chiêu tuyệt chiêu đặc biệt. Mình có thể đem thương chuy trong mười ba thương của Bách Điểu Triều Phượng sửa thành đao trảm, còn có chiêu thứ bảy Hoành tảo thiên quân, sửa thành Lan yêu trảm.
Cứ như vậy, Lưu Hổ có ba chiêu tuyệt kỹ, đối phó với tướng lính bình thường cũng dư dả rồi.
Nghĩ vậy, Lưu Cảnh cười nói:
- Đợi đánh xong trận chiến này, ta sẽ dạy huynh hai chiêu đao pháp tuyệt kỹ, cộng thêm Phong lôi biến, huynh cũng có thể trở thành mãnh tướng Kinh Châu rồi.
Lưu Hổ mừng rỡ, nói:
- Đệ nhất định phải dạy ta đấy!
Lưu Cảnh gật gật, lúc này, phương xa một kỵ binh truyền lệnh chạy vội tới, tay cầm lệnh tiễn hô to: