Mới đến trước cửa Du Chước Sở, Lưu Hổ liền vọt ra, gấp giọng nói:
- Cảnh đệ, bá phụ đã phái người tìm đệ hai lần rồi. Mau lên đi!
Lưu Cảnh ngẩn ra, hắn không kịp nghĩ, lại đổi chiến mã hướng đến chạy đi bến thuyền. Lưu Hổ rất nhanh cưỡi ngựa đuổi theo sau, vội nói:
- Cảnh đệ, chờ một chút, ta với đệ cùng đi!
- Lão hổ, người truyền tin có nói chuyện gì hay không?
Lên thuyền, Lưu Cảnh hỏi.
- Không có, tuy nhiên bá phụ giống như rất gấp, người truyền tin bảo ta đi tìm đệ. Ta tìm khắp Phàn Thành, Mông thúc và tiểu bao tử cũng không biết đệ đi nơi nào?
Trong ánh mắt Lưu Hổ có chút oán giận, nói: - Đệ đã đi đâu?
Lưu Cảnh cười cười, ánh mắt nhìn hướng thành Tương Dương. Hắn có dự cảm, Lưu Biểu sốt ruột tìm hắn, hẳn là chuyện tốt.
Hai người qua sông vào thành Tương Dương, cưỡi ngựa phóng về phía Lưu phủ
...
Hôm nay là chính nguyệt đầu tháng ba, cũng là ngày nghỉ ngơi cuối cùng của quan phủ. Đối với hai ngày Lưu Biểu bận rộn mà nói, cũng là ngày nghỉ ngơi đầu tiên của ông. Lúc này, Lưu Biểu đang ngồi trong thư phòng đọc sách, cuộc đời ông yêu thích nhất là đọc sách, trong thư phòng toàn Sách là sách, ở Kinh Châu cũng là hạng nhất hạng nhì.
Khi Lưu Biểu đang đọc sách không muốn bị người quấy rầy, cần tuyệt đối an tĩnh, tuy nhiên lúc này ông lại có vẻ hơi đứng ngồi không yên. Ông ở đây đợi Lưu Cảnh, phái người đi thông báo đã qua một canh giờ rồi, Lưu Cảnh lại chậm chạp. Điều này khiến trong lòng Lưu Biểu hơi có chút không vui.
Mặc dù Lưu Biểu chỉ là Kinh Châu mục, nhưng ông là dòng họ Hán thất, trong lòng đối với du ngoạn sơn thuỷ cừu ngũ hoàn toàn không có chướng ngại. ÔNG cảm thấy bản thân thích hợp kế thừa giang Sơn Hán thất hơn so với đương kim Hoàng đế hiện nay, hơn nữa Tào Tháo lợi dụng thiên tử để ra lệnh cho chư hầu, ông càng cho là mình nên có trách nhiệm đối với với Lưu thị xã tắc.
Mặc dù dã tâm bừng bừng, nhưng Lưu Biểu cũng không dám tiến quân tới phương bắc công phạt Tào Tháo. Ông biết mình còn lâu mới là đối thủ của Tào Tháo, cho dù Viên Thiệu mời ông nam bắc tiến công Tào quân, ông cũng nghi ngờ mà không dám ra quân.
Tâm nguyện lớn nhất của Lưu Biểu, đó là có thể cầm giữ lính phía nam, thành lập hướng Nam Hán Vương, ở phía nam tiếp diễn giang sơn Hán thất.
Dã tâm tuy có, nhưng Lưu Biểu không có sự quyết đoán này. Bất kể là Thái Mạo, Khoái Việt, hay là người ông tín nhiệm nhất - Hoàng Tổ, đều kiên quyết phản đối loại ý niệm này trong đầu ông, khiến dã tâm của Lưu Biểu biến thành không tưởng.
Hai ngày này, ánh mắt của Lưu Biểu đều tập trung trên người cháu họ Lưu Cảnh. Qua năm rồi, đứa nhỏ này hẳn là mười bảy tuổi, mười bảy tuổi, chính là thời điểm bắt đầu kiến công lập nghiệp, bất kể là Khoái Việt, Lưu Bị, hay là đứa con cả Lưu Kỳ khuyên ông, đều không thể khiến Lưu Biểu thoát khỏi nghi kỵ với Lưu Cảnh.
Cơ nghiệp ở Kinh Châu ông nhất định là truyền cho con, bất cứ kẻ nào mơ tưởng nhìn trộm, thậm chí bao gồm cháu của ông cũng không ngoại lệ. Lưu Cảnh biểu hiện được càng có khả năng, Lưu Biểu cũng liền càng lo lắng.
Nhưng về phương diện khác, Lưu Cảnh dù sao cũng là cháu ruột ông. So với người ngoài càng đáng giá để ông tín nhiệm, hơn nữa ông có khả năng khôn khéo, nếu bồi dưỡng tốt, quả thật có thể trở thành phụ tá đắc lực của con cả Lưu Kỳ, mọi việc đều có hai mặt, liền dựa vào sự sắp xếp của mình. 6 2 Đúng là tối hôm qua Lưu Bị khuyên bảo lần nữa, rốt cục khiến Lưu Biểu ra quyết định.
Lúc này, thị vệ ở ngoài cửa bẩm báo:
- Chủ công, Cảnh công tử đến đây, Hổ công tử cũng tới!
- Cho hai người bọn họ vào!
Lưu Biểu buông sách, đợi Lưu Cảnh đi vào.
Hai người Lưu Cảnh và Lưu Hổ bước nhanh vào thư phòng, cùng nhau quỳ xuống thi lễ:
- Bái kiến bá phụ!
Lưu Hổ là cháu Lưu Biểu, so sánh với Lưu Cảnh đương nhiên cách biệt một tầng. Tuy nhiên Lưu Biểu cũng rất thích y, thích y ngu đần, thật thà chất phác.
Tương đối mà nói, Lưu Biểu cũng không phải là rất ưa thích anh em Lưu Hổ, Lưu Khánh. Lưu Khánh tư chất bình thường, không có biêu hiện ra vẻ yếu kém.
- Hai người các ngươi đứng lên đi!
Lưu Biểu cười tùm tim nói.
Hai người đứng dậy, đều đứng khoanh tay. Lưu Biểu hướng Lưu Hổ cười nói:
- Hổ nhi, cháu trước tiên đứng sang một bên, ta nói hai câu với Cảnh đệ của cháu trước.
Lưu Hổ cuống quít lui về phía sau hai bước, đứng dựa vào tường, Lưu Biêu lúc này mới hỏi Lưu Cảnh,
- Nghe nói cháu đem năm trăm nô lệ phóng thích?
Lưu Cảnh gật gật đầu,đáp:
- Quả thật như thế!
- Vi sao?
Lưu Biểu nhìn chăm chú hỏi hắn.
- Hồi bẩm bá phụ, nô lệ nhiều, trung nông tất nhiên giảm bớt, việc này đối với quan phủ thuế má bất lợi. Cháu họ nhất quán phản đối súc nô, nhưng thấp nhỏ, lời nhẹ, vô lực khuyên bảo nhà quyền quý, chỉ có thể làm hết sức, trói buộc chính mình.
Lưu Cảnh ngôn luận phản đối súc nô nhưng thật ra nói đúng trong tâm khảm. Lưu Biểu, nếu Kinh Châu có nhiều trung nông, thuế phú sung túc, ông sẽ không phải dựa vào quá nhiều các nhà thế gia quyền thế ở Kinh Châu. Không giống hiện tại, gần như một nửa quân lương đều là thế gia nhà quyền quý cung cấp, khiến cho ông đắc tội không nổi thế gia Kinh Turong.
Tuy nhiên cách làm của Lưu Cảnh vẫn là khiến Lưu Biểu có chút không hài lòng. Hắn không trưng cầu sự đồng ý của mình, tự tiện phóng thích nô lệ, một khi truyền đi, tuy rằng thanh danh của Lưu Cảnh có, nhưng thân phận của hắn là cháu trai mình, điều này làm cho nhóm thế gia Kinh Tương nghĩ như thế nào? Còn tưởng rằng phóng thích nô là ý của mình, là ám chỉ bọn họ.
Chỉ có thể nói, Lưu Cảnh làm việc vẫn là có một chút lỗ mãng, trong lòng tuy răng không hài lòng lăm, nhưng Lưu Biêu lại không muôn nhiêu lời, chỉ có thản nhiên nói:
- Gia tăng trung nông không tệ, nhưng những đầy tớ này lại trở về Nhữ Nam, gia tăng nông dân cho Tào Tháo rồi, ngược lại biến thành của cải tư, cháu nói như thế nào?
Trong lòng Lưu Cảnh sớm có chuẩn bị. Hắn biết rằng Lưu Biểu nhất định sẽ vì chuyện này mà có điều bất mãn, không chút hoang mang nói:
- Xin bá phụ bớt giận, cháu họ có một lời, những đầy tớ này nguyên bản đều là tù binh của quân Khắn Vàng, bởi vì dân chúng Nhữ Nam và quân Khắn Vàng ủng hộ Lưu Bị. Vì Tào Tháo hạ lệnh giết sạch, đem ủng hộ Lưu Bị quân Khắn Vàng gần như bị giết tuyệt. Những người này trở về quê nhà, ngày nhất định sẽ không sống khá giả, đại bộ phận trong số họ sẽ mang vợ con đến Kinh Châu cư trú. khi đó năm trăm người liền sẽ biến thành hai ba nghìn người, gia tăng nhân khẩu Kinh Châu. Đây đối với Kinh Châu ngược lại là chuyện tốt.
Luru Biểu sắc mặt hòa hoãn một chút, Lưu Cảnh nói cũng có đạo lý, rất cό thể sẽ xuất hiện loại tình huống này. Bất mãn trong lòng ông cũng dần dần tiêu tan, trên mặt rốt cục lộ ra vẻ tươi cười.
Thấy tia tươi cười của Lưu Biểu khiến Lưu Cảnh lập tức thở ra nhẹ nhàng, tựa như con thuyền theo dòng chảy xiết lao vào nguy hiểm, thoát khỏi giữa - a A. A - A A. ۔ ۔ ۔ ۔ nguy hiêm, chính mình rốt cục qua cửa ải này, kê tiêp thuận buôm xuôi gió A TO1.
- Được rồi. Tạm thời không nói chuyện này!
Lưu Biểu bỏ qua việc phóng thích nô lệ, chuyển lên đề tài chính hôm nay:
- Hôm nay tìm cháu đến, là muốn cùng cháu nói chuyện Du Chước Sở. Đây là chức vụ đầu tiên của ngươi, trước hỏi ngươi một câu, ngươi cảm thấy mình thích hợp với chức vụ này sao?
Lưu Cảnh suy nghĩ một chút nói:
- Cháu họ nhận chức vụ này mới hơn nửa tháng, bọn thủ hạ rất ra sức, làm việc cũng rất hài lòng thuận tiện, cảm tạ bá phụ quan tâm.
- Không tệ lắm! Mới nửa tháng, liền có thể làm rất thuận lợi, quả thật không dê dàng, tuy nhiên...
Lưu Biểu giọng nói vừa chuyển, lại cười hỏi:
– Ta là nói, cháu có nghĩ là đổi một vị trí khác không?
Trong lòng Lưu Cảnh âm thầm chờ mong. Xem ra, Lưu Biểu quả nhiên là tính toán trọng dụng mình rồi. Kỳ thật Lưu Cảnh căn bản không muốn làm đốc tào Du Chước Sở gì cả, tuy rằngcũng béo bở, bị rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, nhưng đây không phải là sự tình hắn muốn làm.
Trên sự tình, địa vị của Du Chước Sở cũng không cao, thuộc một loại chức vụ để sử dụng, ở trong địa vị quan phủ bậc trung xuống dưới, các quan văn xem thường, mà quân đội chính quy càng khinh thường chuyển thành nơi Sai dịch binh lính của địa phương.
Mà hắn sở dĩ tới Du Chước Sở, nhưng thật ra là Khoái Việt có mục đích khác, cũng không phải là hắn cam tâm tình nguyện.
Lưu Cảnh khắc chế tâm tình của mình, cung kính nói:
- Bá phụ sắp xếp, cháu họ không dám không nghe theo!
- Là vậy sao?
Lưu Biểu như cười như không hỏi.
- Nhưng là có một số sắp xếp, cháu thà chết cũng không theo!
Mặt Lưu Hổ bên cạnh bị dọa trắng, không ngờ Cảnh đệ với sự sắp xếp của bá phụ thà chết chứ không theo. Tại sao hắn có lá gan lớn như vậy, quả thực không thể tưởng tượng.
Trên mặt Lưu Cảnh nóng lên, hắn biết rằng Lưu Biểu ám chỉ chính là chuyện hôn sự với Thái gia, chuyện chung thân đại sự, đương nhiên không thể nghe theo.
Lúc này, Lưu Cảnh chợt nhớ tới việc tối qua Thái Mạo tới chơi, trong lòng thầm nghĩ, Việc này có muốn nói cho Lưu Biểu hay không?”
Ý niệm vừa chuyển trong đầu, Lưu Cảnh liền hủy bỏ ý nghĩ của chính mình. Lưu Biểu cũng không có đề cập tới việc này, Thái Mạo hiển nhiên là giữ vững trầm mặc, vậy tại sao hắn phải nói. Lưu Biểu vì bảo vệ mặt mũi Thái Mạo, ngược lại sẽ trách cứ chính mình, nói không chừng đề cập chuyện đại sự, ngược lại chữa lợn lành thành lợn què.
Lưu Cảnh cúi đầu, không nói một lời.
Lưu Biểu cũng chỉ là thuận miệng nói, cũng không có để ở trong lòng, ông lại tiếp tục cười nói:
- Tối hôm qua Huyền Đức luôn khuyên ta trọng dụng cháu. Kỳ thật cháu là cháu ruột ta, ta sao có thể không cần cháu; chỉ có điều suy xét cháu còn trẻ, kinh nghiệm trải nghiệm cũng không đủ, nếu trọng dụng cháu quá mức, sẽ có người nói ta trọng thân Sơ hiền. Cho nên ta vẫn lo lắng, chậm chạp không thể quyết định, nhưng hiện tại ta nghĩ thông suốt. Đánh giặc còn dựa vào cha con ra trận, từ biểu hiện của cháu tại trận chiến Trương Vũ bình ổn Giang Hạ, ta quyết định để cho cháu nhập ngũ.
Trong lòng Lưu Cảnh mừng rỡ, đây chính là điều hắn chờ đợi, hắn lập tức hạ bái:
- Cháu họ nguyện ý nghe theo bá phụ sắp xếp.
Lưu Biểu gật gật đầu, chăm chú nhìn Lưu Cảnh nói:
- Nhưng cháu phải hiểu được, ta không có khả năng cho cháu chức cao.
- Cháu hiểu khổ tâm của bá phụ.
- Cháu hiểu được là tốt rồi. Trương Doãn Sở dĩ tuổi còn trẻ thắng làm Giáo Ủy, cũng là dựa vào công trạng tích lũy mà được, mà háu kinh nghiệm còn nông cạn, còn trẻ lập địa vị cao không phải là chuyện tốt. Cho nên ta bổ nhiệm cháu làm Quân Hầu phụ thuộc trung quân, chỉ huy năm trăm người, có vấn đề gì không?
Quân hầu cũng chính là Khúc Trưởng, so với đồn trưởng thì cao một bậc, thấp hơn Nha tướng, thuộc loại quan quân cấp trung hạ. Trong lòng Lưu Cảnh hơi hơi có chút thất vọng, hắn nghĩ đến ít nhất là Nha tướng, không nghĩ tới Lưu Biểu chỉ có điều động cấp bậc bình thường.
Tuy nhiên nắm giữ năm trăm người, lại là quân lệ thuộc trực tiếp, điều này cũng có ý đên bù mất mát cho Lưu Cảnh.
- Cảm kích bá phụ đề bạt, cháu họ không có vấn đề!
Lưu Biểu là nhân vật bậc nào, tia mất mát trên mặt Lưu Cảnh kia chợt lóe lên bị ông bắt được, trong lòng của ông âm thâm buôn cười. Lưu Cảnh mất mát là nằm trong dự liệu của ông, mình chỉ điều động cấp bậc bình thường cho hắn, đương nhiên sẽ có thất vọng.
Trầm tư một chút, Lưu Biểu lại cười tùm tim nói:
- Mặt khác, ta cho phép bắt đầu dùng Cam Ninh, cái này cháu hài lòng chưa!
Lưu Cảnh mừng rỡ. Cam Ninh rốt cục được bắt đầu dùng rồi, mất mát trong lòng của hắn lập tức bị trở thành hư không. Đây mới là chuyện hắn chờ đợi nhất, sẽ không biết Lưu Biểu tính toán dùng Cam Ninh như thế nào, hắn chờ mong nhìn về phía Lưu Biểu.
Lưu Biểu khẽ mỉm cười, nÓI:
- Trương Vũ, Trần Tôn đã bị tiêu diệt, huyện Dương Tân thiếu người trấn thủ, nghĩ tới nghĩ lui, ta vẫn cảm thấy Cam Ninh thích hợp nhất. Sáng sớm hôm nay, ta đã phong hắn làm Quân Tư Mã, trấn thủ huyện Dương Tân rồi.