Thôn Thái gia nằm ở thành Tây Bắc Tương Dương, là dòng họ khu quần cư của Thái thị, ước chừng hơn hai trăm gia đình. Đại bộ phận đều là họ Thái, hoặc họ hàng gần, hoặc tộc xa, cùng Thái Mạo có quan hệ ít hoặc nhiều.
Giữa trưa, Thái Mạo mang theo hơn mười người tùy tùng cưỡi ngựa đi tới thôn Thái gia. Y có chút tâm sự nặng nề, dọc theo đường đi người trong tộc cùng y chào hỏi, y cũng chỉ là miên cưỡng đáp ứng.
Rất nhanh đi vào toàn nhà Thái phủ, đây là một tòa chiếm đất gần một trăm mẫu lớn. Thái gia cũng là chủ tòa nhà, chủ nhân thân thuộc của Thái Mạo đều trong tòa tòa nhà lớn, bao gồm vài người thúc phụ y và mười mấy cháu trai, nhưng hôm nay Thái Mạo là tìm đến Nhị thúc Thái Huấn.
Thái Mạo một đường đi vào tòa nhà, đi thẳng tới một tòa tiêu Viện u tĩnh tại hậu trạch, cửa sân che đậy một nửa, Thái Mạo thật cẩn thận đẩy cửa đi vào, đã thấy Nhị thúc Thái Huấn đang ngồi ở sân góc, dùng chùy nhỏ đem từng khối bùn đất đập nát.
- Nhị thúc!
Thái Mạo thấp giọng gọi một tiếng, Thái Huấn chậm rãi ngẩng đầu, thấy là Thái Mạo, có chút kỳ quái, liền cười hỏi:
- Không phải nói cháu chiều hôm qua trở về Tương Dương Sao? Tại sao đã trở lại rồi?
- Hồi bẩm thúc phụ, phát sinh ra một số chuyện, trong lòng cháu họ có chút lo lắng, khẩn cầu Nhị thúc chỉ điểm.
- Vậy cháu nói xem, đã xảy ra chuyện gì?
Thái Mạo thở dài, liền đem chuyện Trương Doãn hỏa thiểu Du Chước Sở rõ ràng rảnh mạch nói một lần, cuối cùng nói:
- Cháu cũng thật không ngờ kết quả lại như vậy. Giáng chức dừng bổng lộc, còn bị tước đoạt bộ khúc, cử chỉ Châu Mục hơi ngoài dự đoán mọi người.
Thái Huấn nhướn mày:
- Trương Doãn kia cũng là người rất khôn khéo, làm sao lại làm ra việc ngu xuẩn như vậy, cũng dám hỏa thiểu Du Chước Sở. Điều này làm cho khiến cho quận Tương Dương còn mặt mũi nào mà tồn tại?
- Trương Doãn là sốt ruột giết Cam Ninh. Tuy nhiên cháu họ nghĩ đến, hỏa thiểu Du Chước Sở cũng không phải là Trương Doãn gây nên.
- Ý cháu nói, đây là khổ nhục kế của cháu Lưu Biểu?
- Đúng vậy! Cháu nghĩ Trương Doãn bị trúng kế.
Thái Huấn gật gật đầu.
- Nhìn không ra thiếu niên này rất có mưu trí như thế. Kế dụ Trương Doãn, hỏa thiểu Du Chước Sở, khiến cho Trương Doãn mặt xám mày tro. Lưu Biểu có cháu trai như vậy, rất ngoài dự đoán của mọi người.
- Lưu Cảnh kia quả thật rất có thủ đoạn, việc Cam Ninh tự ý buôn quân nô, bị hắn san bằng sạch, rồi Thái Mạo lại đem việc Lưu Cảnh xử trí quân nô nói một lần.
Sắc mặt Thái Huấn trở nên ngưng trọng lên, một thiếu niên nho nhỏ không ngờ có thể thao túng quận nha và Đào gia. Việc này quả không đơn giản!
Một lúc lâu sau, Thái Huấn hỏi:
- Vậy cháu tìm ta có chuyện gì?
- Kỳ thật cháu cũng có biện pháp điều tra rõ hỏa thiểu Du Chước Sở, chỉ cần tìm được binh lính ở Du Chước Sở đêm đó, sẽ biết vật nhóm lửa có phải do Lưu Cảnh bố trí trước đó hay không? Chỉ có điều cháu không biết có nên làm chuyện này hay không, trong lòng rất do dự, đặc biệt đến thỉnh giáo Nhị thúc.
- Tại sao cháu phải điều tra rõ chân tướng?
Thái Huấn nhìn chăm chú vào hỏi y.
- Cháu họ nghĩ, đây là cơ hội lôi kéo Trương Doãn.
- Cơ hội?
Thái Huấn cười lạnh một tiéng:
- Cháu có thể nghĩ tới, chẳng lẽ Lưu Biểu không thể nghĩ được? Y vì sao không tra? Hiền chất, không phải ta nói cháu, cháu kỳ thật còn không có nhìn thấu vấn đề là ở chỗ nào?
- Cháu họ cũng là có chút cảm giác, Châu Mục là ở mượn đề tài để nói chuyện của mình, thiểu hủy Du Chước Sở cũng không phải là Trương Doãn cố ý, chỉ có điều cháy làm cho hỗn loạn, giáng chức dừng bổng lộc là đủ rồi, không ngờ cướp đoạt bộ khúc, việc này có phần nghiêm trọng.
- Vấn đề ở chỗ này là phía trên bộ khúc, cháu không phải nói Trương Doãn một đêm đã dẫn hơn ngàn bộ khúc đi vây trạm nghỉ chân Phượng Dực Đình, có phải hay không?
- Thật sự là có việc này!
Nói đến đây, Thái Mạo hiểu rồi:
- Ý của nhị thúc là nói, kỳ thật là chuyện này chọc giận tới Lưu Biểu, cho nên Lưu Biểu mượn chuyện đó để tước đoạt bộ khúc của Trương Doãn.
Thái Huấn gật gật đầu, bảo:
- Đúng là như thế. Lưu Cảnh Thăng là ai chứ, dám chưa có mệnh lệnh của y lại tự tiện vận dụng binh lính của bộ khúc, y sao có thể nhẫn nhịn, y mới là người có đại mưu chân chinh. Y cho Trương Doãn xuất binh chỉ sợ là cũng có thâm ý, ngươi hiểu không?
Thái Mạo xoa xoa mồ hôi trên trán, đáp:
- Cháu đã hiểu rồi! Lưu Biểu muốn mượn việc này cảnh cáo các loại quan lại Kinh Châu, vận dụng bộ khúc cũng nhất định phải được y đồng ý, cho dù là cháu ruột cũng không được.
Thái Huấn híp mắt lại cười, cháu trai lão cũng không phải là ngu, có thể nghe hiểu ý của mình.
- Cháu đã hiểu nên làm như thế nào, cũng không cần ta nhiều lời nữa.
- Chuyện này cháu sẽ không đếm xỉa đến nữa.
Lúc này, Thái Huấn lại nghĩ tới một chuyện, nhắc nhở Thái Mạo nói:
- Không ngờ Lưu Cảnh kia có thể trong một đêm chế ra năm trăm phần nô khế, việc này tất nhiên là có Khoái Việt âm thẩm trợ giúp. Xem ra Khoái gia rất coi trọng người này, cháu cũng có thể thử lôi kéo hắn một chút. Nếu hắn không nguyện ý, Thái gia kia sẽ coi trọng hắn, sử dụng hết thảy biện pháp để chèn ép hắn, không thể cho hắn có cơ hội ra mặt, hiểu chưa?
Chuyện này Thái Mạo có chút không tình nguyện, nhưng y lại không dám cự tuyệt, chỉ phải hàm hồ đáp ứng:
- Cháu đã hiểu!
…
Lúc xế chiều Lưu Cảnh chạy về Phàn Thành. Hắn tạm thời chưa về nhà, mà là đi chỗ ở tạm thời của Du Chước Sở, cách Du Chước Sở bị thiểu hủy không xa, là một tòa nhà dân chưa được mua, chiếm diện tích ba mẫu đất, bên cạnh bến đò dân sự.
Lúc này mấy vạn dân chúng vây xem Du Chước Sở sớm tản đi. Tuy rằng vẫn là sự kiện tiêu điểm, thảo luận từ ngoài thành vào trong thành, nhưng hiện giờ bên cạnh Du Chước Sở bị thiêu hủy đã không còn người rảnh rỗi tới xem nữa, chỉ có hơn mười người binh lính ở trong đống hoang tàn thu dọn một ít vật phẩm và công văn chưa thiểu hủy.
Lưu Cảnh lại ngoài ý muốn phát hiện Triệu Vân. Triệu Vân đang đứng ở trên bến tàu trước Du Chước Sở, dắt ngựa, ánh mắt lo lắng nhìn chăm chú vào một đống hoang tàn bị thiểu hủy. Trong lòng Lưu Cảnh dâng lên một nỗi lo lắng, Triệu Vân đang quan tâm cho mình nên đặc biệt tới thăm.
- Tử Long huynh!
Lưu Cảnh gọi to một tiéng. giục ngựa chạy vội đi lên. Triệu Vân cũng nhìn thấy hắn, trên mặt tươi cười, y đi cùng chủ công Lưu Bị đến Tương Dương tham gia hạ điên tân niên của Tương Dương, giữa trưa mới biết được chuyện của Du Chước Sở, y không yên lòng, liền sang sông tới thăm hỏi tIιrόc.
- Thủ hạ của đệ nói đệ không ở đây, ta đang chuẩn bị đi về!
Triệu Vân đi lên trước, đánh giá Lưu Cảnh một lượt, thấy hắn không hề bị thương chỗ nào, rốt cuộc trong lòng mới buông lỏng xuống:
- Nghe nói Trương Doãn đem ba nghìn quân vây công các ngươi, chúng ta đều rất lo lắng đệ sẽ xảy ra chuyện.
Lưu Cảnh xoay người xuống ngựa, cười nói:
- Cho Trương Doãn y một trăm lá gan, y cũng không dám làm đệ bị thương, đại ca không cần lo lắng!
Triệu Vân lắc đầu, nói:
- Hôm nay chỉ là vận may của đệ, trong loạn quân, cho dù Trương Doãn không muốn giết đệ, cũng khó bảo vệ thủ hạ của hắn có thể tuyệt đối nghe lệnh, rất dễ dàng bị ngộ thương. Tựa như Trương Doãn cũng không muốn đốt Du Chước Sở, nhưng thủ hạ của y lại làm rồi, nói như thế nào đây? Mọi thứ không thể quá mạo hiểm.
Lưu Cảnh khó mà nói Du Chước Sở là do mình đốt, sẽ ảnh hưởng đến cái nhìn của Triệu Vân với mình, hăn vò đầu cười cười, chuyên hướng đê tài:
- Ngọc Chân nhân trở về rồi, huynh biết không?
– Ta biết rồi! Sư phụ đặc biệt đi ngang qua Tân Dã, nói cho ta biết chuyện của đệ, để cho ta tiếp tục chỉ điểm đệ, còn muốn ta giám sát đệ, phòng ngừa đệ làm biếng buông thả.
Nói đến đây, Triệu Vân không kìm nổi cười nói:
- Đệ thành thật khai báo, nửa tháng này có làm biếng hay không, mỗi ngày có kiên trì luyện tập không?
- Đại ca quá coi thường đệ quá, đệ là cái loại người không có ý chí sao?
Vẻ mặt Lưu Cảnh hơi khoa trương mà la ầm lên.
- Khó nói, ta muốn tự thân chứng minh!
Triệu Vân vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười tùm tim nói:
- Tìm chỗ hẻo lánh, chúng ta luyện với nhau.
Trong lòng Lưu Cảnh mừng rỡ, hắn trong khoảng thời gian này tiến bộ thật lớn, trong lòng sớm ngửa khó nhịn mong muốn được cùng Triệu Vân luyện tập một chút để xác minh võ công của mình. Nếu Triệu Vân chủ động đề xuất, hắn tự nhiên là vô cùng bằng lòng rồi.
Hắn chỉ một mảnh rừng trúc hướng đông bắc:
- Trong rừng trúc vừa lúc có một mảnh đất trống, rất yên lặng, chúng ta có thể đi qua đó.
Lưu Cảnh dẫn ngựa đang định đi lại nhìn thấy Lưu Hổ bên cạnh, đôi mắt y trông mong nhìn mình. Lưu Cảnh chợt nhớ tới một chuyện, việc Lưu Hổ học võ, mình vẫn không thể giấu diếm Triệu Vân. Trầm ngâm một chút, Lưu Cảnh chỉ Lưu Hổ, nói Với Triệu Vân:
- Đây là huynh của đệ, tên là Lưu Hổ, đi theo đệ làm việc, là người mà đệ tin tưởng. Võ công của y cũng vô cùng tốt, có thể để huynh ấy đứng ngoài quan sát không?
Triệu Vân hiểu được ý của Lưu Cảnh. Tuy rằng Ngọc Chân tử cũng không thu Lưu Cảnh làm đồ đệ, nhưng lão dốc túi truyền thụ, còn mệnh mình đem Bách Điểu Triều Phượng thương chân chính truyền cho Lưu Cảnh.
Triệu Vân đã coi Lưu Cảnh như sư đệ của mình rồi, thậm chí còn coi hắn là huynh đệ của mình. Tâm nguyện lớn nhất của y, chính là khiến Lưu Cảnh cũng luyện thành võ công giống như mình; nhưng y vẫn có nguyên tắc của mình, không hy vọng võ công Lạc Phượng môn tùy tiện truyền ra ngoài.
- Nếu đệ nhất định muốn dạy y cái gì, ta cũng chỉ có thể làm như không biết gì cả. Tuy nhiên, không được sư phụ đồng ý, Lạc Phượng Công pháp và Bách Điểu Triều Phượng thương ta cũng không dám tùy tiện truyên ra bên ngoài. Đệ đã là trường hợp đặc biệt, mong đệ có thể hiểu.
Lưu Cảnh hiểu ý của Triệu Vân, dù là Triệu nói không dạy Lưu Hổ, nhưng ngầm đồng ý cho mình truyền thụ, còn y làm bộ như không biết.
Trong lòng Lưu Cảnh mừng rỡ, vội vàng nói:
- Đệ hiểu, đệ tuyệt đối không dám tùy ý truyền thụ người khác.
Triệu Vân gật gật đầu, bảo:
- Đệ hiểu là tốt rồi, đi thôi!
Lưu Cảnh liếc mắt sang Lưu Hổ ra hiệu, liền dẫn Triệu Vân đi về phía rừng trúc, trong lòng Lưu Hổ vừa khẩn trương, lại tràn đầy chờ đợi. Y dắt ngựa xa xa theo sát ở phía sau hai người.
Diện tích rừng trúc rất rộng rãi, ở giữa có một khu đất trống hai mẫu ruộng, phủ kín thật dày lá trúc, Triệu Vân buộc ngựa tốt, rút ra chiến đao, nhìn chăm chú Vào Lưu Cảnh:
- Dùng Phong Lôi biến sư phụ dạy đệ. Sử dụng toàn lực!
Lưu Cảnh chậm rãi rút đao, hai cánh tay nhanh chóng tụ lực, hai mươi bốn thức công kích được thi triển lưu loát như nước xuôi dòng, dần dần hội thụ thành một chiêu
Hắn hô to một tiêng, chạy gấp lên, hàn quang hiện lên, một đao bô về phía bờ vai của Triệu Vân, một đao kia biến đổi nhanh như bão táp, mấy trăm cân lực lượng trong phút chốc tập trung bùng nổ.
Lưu Hổ ở bên cạnh xem đến sắc mặt đại biến, một chiêu Lôi phong biến này y đã nhìn cả trên trăm lần, ghi nhớ tại trong lòng, nhưng cảm thấy rất rườm rà, ngắn ngủn một đao bổ ra, không kịp sử dụng hết hai mươi bốn loại biến hóa.
Đến khi một đao của Lưu Cảnh bổ ra, y mới đột nhiên hiểu được. Lưu Cảnh căn bản cũng không hề xuất hai mươi bốn loại biến hóa, chỉ có một đao, nhưng trong một đao kia hắn lại bao hàm tất cả biến hóa, mỗi một thức biến hóa đều có bóng dáng ở trong một đao kia.
Lúc này rốt cục Lưu Hổ cũng hơi lĩnh ngộ, hai mươi bốn loại biến hóa này chỉ để trong lòng, căn bản không sử dụng ra, hiêu được nó, ở dưới tình huông nào, đều chỉ có một đao.
- Được!
Triệu Vân ủng hộ một tiéng, phía bên trái hơi hơi chợt lóe, đao thế dẫn dắt, khiến đao Lưu Cảnh nhanh chóng thay đổi chậm, hắn lập tức phản thủ một đao, hai lưỡi va vào nhau. Răng rắc! ánh lửa văng khắp nơi, một luồng sức mạnh mãnh liệt khiến Lưu Cảnh lui về phía sau hai bước, nhưng đao không rời tay, thuận thể ngăn chiến đao, phản dùng sấm gió thay đổi, khiến thế công chuyển thành thế thủ, ngăn ngăn chặn tất cả lỗ hổng, nhưng trong phòng thủ lại giấu diếm một loại phản kích.
Triệu Vân không đánh tiếp mà là kinh ngạc nhìn Lưu Cảnh, trong lòng tràn đầy kinh ngạc, không chỉ là Lưu Cảnh đã có thể ngăn cản một hiệp của y, võ nghệ tiến bộ thần tốc. Đương nhiên, Triệu Vân không hề xuất toàn lực, mặc dù như thế vẫn là tiến bộ thật lớn.
Quan trọng hơn là Lưu Cảnh không ngờ có thể đổi mới chính mình, thay đổi cách sử dụng Phong lôi biến, đem một chiêu đao pháp tiến công biến thành đao pháp phòng ngự, hơn nữa còn rất tốt, không ngờ mình không tìm được sơ hở.
Triệu Vân hơi không tin.
- Đây cũng là Sư phụ dạy đệ sao? Hóa công làm thủ?
Lưu Cảnh lắc đầu, trả lời:
- Là tự đệ lĩnh ngộ ra, muốn thay đổi chiêu Phong lôi biến này chỉ cần dùng ngược lại, có thể hóa công làm thủ, kỳ thật công và thủ chỉ là một ý niệm, ở Vũ Xương, Quan công cũng nói cho đệ biết như vậy.
Triệu Vân thở dài thật dài:
- Một chiêu này đệ chỉ luyện nửa tháng, có thể lĩnh ngộ tinh túy của nó. thực không đơn giản, ngộ tính của đệ thậm chí Vượt qua cả ta rồi
- Ý đại ca nói là, đệ tiến bộ rất lớn? Lưu Cảnh cười hì hì hỏi, trong mắt lại có một loại chờ mong không che giấu được.
Triệu Vân khẽ gật đầu, nhưng không khích lệ hắn:
- Điều này rất bình thường, viên thuốc của sư phụ ở rất trong khoảng thời gian ngắn có thể thúc đẩy lực ở Đan điền ra, trong vòng ba tháng tiến bộ nhanh nhất, nhưng ba tháng sau sẽ chậm lại rõ ràng, sau đó sẽ rất khó đột phá, cần lại khổ luyện mấy năm mới có khả năng đột phá. Năm đó đệ cũng là giống như đệ vậy, cuối cùng có thể đột phá hay không, còn phải xem vận mệnh của đệ rồi.
Lưu Cảnh bị một chậu nước tạt tỉnh táo lại, hắn yên lặng gật đầu. Mình cần kiên trì bền bi trường kỳ huấn luyện mới có thể đột phá.
…
Chia tay với Triệu Vân, sắc trời đã hơi mờ tối, Lưu Cảnh lại đi tới chỗ làm Việc của Du Chước Sở một chuyến, Xử lý xong một ít việc vặt, lúc này mới trở về nhà, trên nửa đường, Lưu Hổ vẫn tâm sự nặng nề, rốt cục mở miệng:
- Cảnh đệ, chiêu Phong lôi biến đó đệ làm sao để luyện thành, có thể dạy ta hay không?
Lưu Cảnh cười cười, quay đầu lại hỏi y:
- Huynh bắt đầu luyện sao?
– Ta đã xem vô số lần, những chiêu thức kia đã nhớ rất kĩ trong tâm.
- Xem chiêu thức không phải là luyện võ. Tuy rằng Phong lôi biến chỉ có một chiêu, nhưng nó gồm có rất nhiều chí lý võ học, việc này phải dựa vào chính mình mới có thể ngộ, đệ không thể dạy huynh, ba tháng không được, thì nửa năm, nửa năm không được thì một năm, hoặc là hai năm. Với thần lực trời sinh của huynh, huynh chỉ cần hiểu được chiêu này, ngộ ra ý mới. Thái Trung, Trương Doãn đều không phải là đối thủ của huynh, huynh sẽ trở thành danh tướng Kinh Châu.
Mắt Lưu Hổ sáng rực lên, danh tướng Kinh Châu, đó là vinh dự mà y nằm mơ cũng không nghĩ ra. Y lại vội nói:
- Vậy ta nên luyện như thế nào?
- Tự giam mình ở trong phòng tối, không cần đốt đèn, dùng tâm để nhận thức mỗi một chiêu thức. Mỗi ngày không cần nhiều, chỉ luyện hai canh giờ, lâu ngày, huynh sẽ có thu hoạch.
Lưu Hổ cắn miệng môi dưới, trọng trọng gật đầu:
– Ta biết rồi, tối nay ta mà bắt đầu.
Lưu Cảnh lại vỗ vỗ bả vai rộng củay, khẽ cười nói:
- Chỉ cần bền lòng và có nghị lực, thế gian không có việc gì không làm được.
Bất giác, hai người đã trở về nhà nhỏ. Cơm sớm đã làm xong, Lưu Cảnh và Lưu Hổ ngồi xuống, chỉ thấy một phụ nữ ba mươi mấy tuổi bưng thức ăn vào nhà. Nàng khiêm tốn thi lễ với hai người. Lưu Cảnh ngẩn ra, ai vậy?
Lưu Hổ lại biết nàng, cười hỏi:
- Bao đại nương. Sao tỷ lại tới đây?
Người phụ nữ trung niên vội vàng nói:
- Là Kỳ công tử để ta qua đây nấu cơm!
Mông thúc ở một bên giải thích nói:
- Công tử, đây là mẫu thân của Tiểu Bao tử, là nữ đầu bếp của Lưu phủ, trưởng công tử nói Hổ công tử cũng tới, một Tiểu Bao từ bận không kịp, liền để mẫu thân của Tiểu Bao tử tới đây nấu cơm, phu nhân không phản đối.
Y mở miệng một tiếng Tiểu Bao tử, ngay cả Lưu Cảnh đều có ngượng ngùng, đây là tên mà hắn đặt, hắn có thể gọi, nhưng Mông thúc là người già như vậy, không ngờ cũng gọi là Tiểu Bao tử, điều này không khỏi có chút buồn cười.
Nhưng Lưu Cảnh không có sửa chữa, thời đại này vẫn chưa có bánh bao, cũng không sao cả, hắn nhìn thoáng qua người phụ nữ, hoá ra đó là mẫu thân của Tiểu Bao tử. Lưu Cảnh không khỏi âm thầm cảm kích Lưu Kỳ Suy xét chu đáo.
Phụ thân của Tiểu Bao từ năm ngoải bị bệnh chết, cùng mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau, giờ bà tới đây, cũng là để xua tan nỗi buồn khi ở nhà một mình. Lưu Cảnh rất thích nha hoàn Tiểu Bao tử này, thông minh nghe lời, khéo hiểu lòng người.
Ăn cơm chiều, Lưu Hổ vào một gian phòng trống đi luyện kiếm, Lưu Cảnh thì trở về gian phòng của mình. Trong phòng dường như lại có thểm vài món đồ dùng gia đình tốt nhất.
Khiến cho Lưu Cảnh kinh ngạc là, bên cạnh bàn sách của hắn có một chiếc đèn Thanh Đồng Nhị Long hí châu đặt dưới đất, cao chừng ba thước, chế tạo tinh xảo. Hai cái đều vô cùng sống động, thậm chí ngay cả minh châu mà hai con rồng đang đùa giỡn cũng là minh châu có giá trị xa xỉ, vừa nhìn là biết vật quý rồi.
Lưu Cảnh giật mình, Thái phu nhân sẽ đem đèn thanh đồng quý báu như vậy đưa cho mình sao?
- Công tử!
Tiểu Bao từ giống con chim nhỏ chạy vào cười nói:
- Đây là đồ mà Đào tiên sinh buôi chiều đưa tới, dụng cụ gia đình cũng thế, còn có đồ làm bếp trong phòng bếp, đồ ăn... còn có nhiêu thứ còn chưa kịp mở ra, đều là đồ thượng hạng cả.
- Đào Trạm?
Lưu Cảnh nghĩ tới người đàn ông trung niên kia, Tiểu Bao từ cười hì hì nói:
- Chính là y, y tự mình đưa tới, còn bảo chuyện ngày mai ăn cơm, mong công tử đừng quên.
Lựu Cảnh gật gật đầu, thật ra tâm tư Đào Trạm này rất tỉnh tế, đến đồ làm bếp, đồ ăn cũng nghĩ, giống suy nghĩ của nữ nhân, như vậy ngày mai cần phải cảm ơn y.
- Công tử, mời uốոց trà, là em vừa mới pha!
Tiểu Bao từ ngoan ngoan đem một ly trà thơm đặt lên bàn, Lưu Cảnh ngồi xuống, từ tối hôm qua bận rộn đến bây giờ, hắn vẫn chưa hề được nghỉ ngơi, lần ngồi xuống này, thật mỏi mệt khiến hắn buồn ngủ díu mắt.
Lưu Cảnh bưng chén lên, một mùi nhân Sâm nồng đậm xộc tới:
- Tiểu Bao tử, em dùng nhân sâm? Lưu Cảnh cười hỏi.
- Em thấy Đào gia đưa tới rất nhiều nhân sâm, liền nên pha cho công tử uống.
Tiểu Bao tử giơ tay chỉ, chớp chớp trong đôi mắt to có một chút lo lắng, hỏi:
- Có phải nên dùng để bào chế thuốc mà không nên pha trà không?
- Pha trà để uống cũng không sao!
Lưu Cảnh uống một ngụm trà, chợt nhớ tới một chuyện, lại cười hỏi:
- Tiểu Bao tử, lần trước Mông thúc nói em sẽ bào chế thuốc?
- Vâng!
Tiểu Bao từ trọng trọng gật đầu. đáp:
- Em ở hiệu thuốc trong phủ làm việc, cùng Mã Ngũ thúc bào chế thuốc, làm hai năm rồi, thuốc của phu nhân chính là viên thuốc do em bào chế.
Lưu Cảnh nhớ rõ lần trước từng nói với Lưu Kỳ, mình ở Thanh Trúc học bào chế viên thuốc, cho nên Lưu Kỳ mới có thể điều một nha hoàn từ hiệu thuốc đến cho mình, như thế đúng lúc rồi.
Lưu Cảnh ngẫm nghĩ một chút, tuy rằng Ngọc Chân nhân cuối cùng đồng ý, không cần che giấu bí mật phối thuốc. Tuy nhiên Lưu Cảnh vẫn không muốn tùy ý tiết lộ phương thuốc cho người ngoài, nhưng Tiểu Bao tử thì có thể, nàng về sau sẽ là của tiểu nha hoàn bên người mình. Để nàng bào chế thuốc thích hợp nhất, hơn nữa loại thuốc này chỉ thích hợp với mình, tiết lộ ra ngoài cũng không có ý nghĩa gì, nên không cần nghĩ nhiều.
Không đợi Lưu Cảnh nói ra, Tiểu Bao từ liền hé miệng cười nói:
- Công tử là muốn em về sau bào chế thuốc sao? Lưu Cảnh mỉm cười,
- Em đúng là quỷ nhỏ tinh quái mà, nghĩ ra thật nhanh, đúng rồi! Qua vài ngày lại nói về chuyện bào chế thuốc sau.