Nam Dương thất thủ, tin Tào Thuần bỏ mình trên sông Dục Thủy đã truyền đến Trường An, đầu tiên là Hạ Hầu Uyên tử trận ở Kỳ Sơn, tiếp đến lại là cái chết của Tào Thuần, đều là những người thân nhất của Tào Tháo, cũng là những trợ thủ đắc lực đáng nể trọng nhất của lão.
Hơn nữa Nam Dương là cửa chính của Trung Nguyên, Nam Dương thất thủ có nghĩa là cánh cửa vào Trung Nguyên mở rộng, những đả kích liên tiếp nặng nề khiến Tào Tháo cũng chịu đựng không nổi, cuối cùng ngã bệnh.
Mưu sĩ Đổng Chiêu lo lắng đi đến trước cửa phòng bệnh, thấy Hứa Chử đang đứng ở trước cửa, y quay sang Hứa Chử vẫy vẫy tay, hai người đi sang một bên.
- Tình hình Thừa tướng như thế nào rồi?
Đổng Chiêu hạ giọng hỏi.
Đổng Chiêu vốn là mưu sĩ của Viên Thiệu, bởi vì bị Viên Thiệu nghi ngờ mà tìm nơi nương tựa ở Tào Tháo, rất được Tào Tháo tin cậy, chỉ có điều y chủ yếu đối nội mà không đối ngoại, cho nên không nổi danh giống Quách Gia, Tuân Úc, nhưng rất nhiều việc chính trị trọng đại y đều trù tính sách lược, ví như việc nghênh đón Hán Đế đến Hứa Xương, như Tào Tháo tiến phong Ngụy Công, nhận Cửu tích, v.v..., những việc này đều là kiến nghị của Đổng Chiêu, ý kiến của y rất được Tào Tháo coi trọng.
Hứa Chử đương nhiên cũng biết một chút việc này, gã lắc lắc đầu nói:
- Sau đại chiến Xích Bích, sức khỏe Thừa tướng đã bắt đầu giảm đi, mỗi năm mỗi kém, lần trước cái chết của Diệu Tài ông ấy đã đau lòng lắm, uất ức mà phải nén chặt trong lòng, lần này Tào Thuần tướng quân vong trận, khiến ông ấy lại không thể chịu nỗi đả kích, tiên sinh, ta thật sự rất lo lắng.
- Quân y nói như thế nào?
- Quân y nói, Thừa tướng thân thể suy nhược, bệnh tình trầm trọng, bệnh có thể trị, nhưng tâm bệnh khó trị.
Đổng Chiêu yên lặng gật gật đầu:
- Ta đi khuyên nhủ Thừa tướng!
Đổng Chiêu vào phòng bệnh của Tào Tháo, trong phòng bệnh đang nhóm lò sưởi, vô cùng ấm áp, chỉ có nửa rèm cửa được kéo, ánh sáng hơi tối tăm, Tào Thực khoanh tay đứng ở một bên, hai tỳ thiếp đang cho Tào Tháo uống thuốc, trên đầu Tào Tháo trích miếng khăn trắng, đang mặc chiếc áo bào rộng, sắc mặt tái nhợt, khí sắc vô cùng xấu, lão thấy Đổng Chiêu vào, liền cười gật gật đầu:
- Công Nhân đến rồi.
Đổng Chiêu khom người thi lễ:
- Vi thần trước là tới thăm Thừa tướng!
- Đa tạ sự quan tâm của Công Nhân.
Tào Tháo lại nói với Tào Thực:
- Con thay cha mời Đổng tiên sinh ngồi.
Tào Thực vội vàng tiến lên thi lễ:
- Tiên sinh mời ngồi!
Đổng Chiêu cười gật gật đầu, ngồi xuống ở bên cạnh, Tào Tháo quay sang hai tỳ thiếp.
- Các ngươi lui xuống đi!
Hai người tỳ thiếp từ từ lui xuống, Tào Tháo lại liếc mắt ra hiệu cho Tào Thực, Tào Thực hiểu ý, quay sang Đổng Chiêu thi lễ, lúc này mới lui xuống, đợi bọn họ đi hết, Tào Tháo lúc này mới thở dài nói:
- Công Nhân, chỉ sợ ta không thể sống lâu nữa.
Đổng Chiêu sợ tới mức cúi người quỳ xuống, cuống quít dập đầu nói:
- Thừa tướng vạn lần không thể nói lời này, hy vọng Thừa tướng bảo trọng!
Tào Tháo cười gượng một tiếng:
- Sức khỏe ta ta hiểu rõ, ta cũng thường xuyên ngã bệnh, vậy mà lần này nghiêm trọng, thậm chí ta còn cảm thấy sinh mệnh đang tắt dần, Công Nhân, cảm giác này khiến ta cảm thấy rất khó chịu.
Đổng Chiêu cắn chặt răng nói:
- Thừa tướng thực sự không phải là sức khỏe có bệnh, mà là tâm bệnh, tâm bệnh hết rồi, Thừa tướng cũng sẽ khoẻ mạnh hơn người ta.
- Lời nói này nói đến tận gốc rễ rồi.
Tào Tháo nhẹ nhàng thở dài một tiếng:
- Tâm bệnh của ta là Lưu Cảnh, nhưng nguồn gốc căn bệnh này khó mà khỏi a.
Đổng Chiêu im lặng, vấn đề này y quả thật không nên trả lời, Tào Tháo nhìn y chăm chú một lúc lâu, hỏi:
- Ngươi hãy nói thật lòng với ta, ngươi đối với việc Lưu Cảnh cướp lấy Lũng Tây thấy thế nào?
Đổng Chiêu cúi đầu, lại lắc đầu nói:
- Vi thần khó mà nói.
- Khó nói cũng phải nói, ta muốn nghe lời nói thật.
- Ý kiến của vi thần, Thừa tướng vẫn là không nên đi Lũng Tây.
Đây chính là ám hiệu ngầm kín đáo cho Tào Tháo, Lũng Tây có thể không giữ được, Tào Tháo nghe hiểu ám hiệu của y, trầm mặc một lát hỏi:
- Vì sao ngươi nói như vậy?
- Thừa tướng suy nghĩ một chút, Lưu Cảnh tấn công Lũng Tây sắp ba năm rồi, lần nào cũng thành công, vấn đề lương thực ảnh hưởng nhất đến việc hắn bắc chinh đã được giải quyết, hiện giờ hắn đã đánh hạ được Thượng Phương Cốc, binh tiến Vị Thủy, vấn đề giành được huyện Ký cũng chỉ là thời gian.
Tào Tháo buồn bã, lão thở dài một hơi nói:
- Năm đó ta đã suy nghĩ sai, thả người này, bây giờ ngược lại hắn trở thành người đào huyệt chôn ta, đây chính là sự an bài của trời xanh, là số mệnh của ta.
- Sức khỏe Thừa tướng không khoẻ, tự nhiên sẽ cảm thấy áp lực rất lớn, đợi sức khỏe Thừa tướng khỏe mạnh, lúc đó sự uy hiếp của Lưu Cảnh không đáng gì, Thừa tướng không cần quá canh cánh trong lòng.
- Có lẽ ngươi nói không sai.
Tào Tháo nghĩ tới một chuyện, suy nghĩ chốc lát nói:
- Lần trước Công Nhân khuyên ta tấn phong Ngụy vương, khoảng thời gian này ta cứ nghĩ đi nghĩ lại, ta cảm thấy không vội tấn phong Ngụy vương, việc làm cấp bách trước tiên là lập Thái tử, ta muốn nghe thử ý kiến của Công Nhân.
Trong lòng Đổng Chiêu giật mình, vấn đề này bảo y làm sao trả lời, từ trong tâm mà nói, y là người ủng hộ Tào Thực. Tào Thực đối xử mọi người khoan dung độ lượng, không giống Tào Phi nham hiểm thâm độc, chỉ có điều trong cuộc chiến tranh đoạt ngôi Thái tử, Tào Phi chiếm thế thượng phong. Thừa tướng đã phong y làm phó Thừa tướng, quản lý chính vụ, điều này kỳ thật chính là đem Ngụy Quốc phó thác cho y rồi, lúc này bảo Đổng Chiêu tỏ thái độ, không phải là đem y đặt ở trên lửa nướng sao?
Tào Tháo cười cười nói:
- Ta cũng nghe người ta nói qua, Công Nhân khá ủng hộ Thực nhi, như thế nào, bây giờ suy nghĩ có thay đổi không?
- Vi thần đúng là ủng hộ Thực công tử, nhưng Thực công tử kinh nghiệm chưa đủ, đây là nhược điểm rất rõ ràng của công tử, vì thế rất nhiều người…
- Ta biết nó kinh nghiệm chưa đủ, vấn đề này không lớn, ta chỉ là muốn biết, vì sao ngươi ủng hộ Tam công tử, mà không ủng hộ Trưởng công tử.
Đổng Chiêu rõ ràng nghe được từ trong miệng Tào Tháo “'Kinh nghiệm chưa đủ, vấn đề không lớn”, điều này khiến Đổng Chiêu lập tức thấy được một tia hy vọng, trong ngữ khí của Tào Tháo, dường như Thực công tử cũng có khả năng thừa kế ngôi vị Thái tử, y liền thật cẩn thận nói:
- Vi thần ủng hộ Thực công tử, là bởi vì công tử khoan dung, độ lượng, nhân đức.
- Ý của ngươi, Trưởng công tử chưa đủ khoan hồng, cũng chưa đủ nhân đức, đúng không!
Đổng Chiêu không nói gì, cũng chính là chấp nhận ý của Tào Tháo. Tào Phi đâu chỉ không đủ khoan hồng nhân đức, quả thực chính là âm mưu thâm độc, Tào Tháo gật gật đầu,
- Ta hiểu rõ ý của Công Nhân rồi, ngươi lui xuống đi!
- Vi thần cáo lui!
Đổng Chiêu đứng dậy chậm rãi lui xuống, Tào Tháo lại nằm xuống, lúc này, Tào Thực lại đi vào, ân cần hỏi han:
- Phụ thân cần nghỉ ngơi sao?
- Thực nhi, về vấn đề của phụ thân, giả như một ngày phụ thân mất đi, giao Ngụy quốc cho con, con chuẩn bị như thế nào để đối phó Lưu Cảnh?
Tào Thực sợ tới mức quỳ xuống:
- Phụ thân sao lại nói ra những lời này?
Tào Tháo có chút không nhịn được nói:
- Con người ai không chết, Lưu Cảnh trẻ hơn hơn phụ thân ba mươi tuổi, đương nhiên là chết sau phụ thân rồi, phụ thân hỏi con, nếu con là vua của Ngụy quốc, con đối phó hắn như thế nào?
- Hài nhi… hài nhi không giỏi quân sự, nhưng hài nhi sẽ dùng danh tướng danh thần, các đại thần như Trương Liêu, Từ Hoảng, Trương Cáp, Tuân Du, Đổng Chiêu, giao toàn quyền cho bọn họ.
Tào Tháo lại cựa mình ngồi dậy, ánh mắt sắc bén nhìn Tào Thực chăm chú hỏi:
- Con làm sao biết bọn họ đáng tin cậy? Bọn họ đều là người ngoài, nếu chẳng may bọn họ vì lợi ích của gia tộc mình, đầu hàng Lưu Cảnh, mấy chục vạn quân đội không phải toàn bộ xong rồi sao?
Tào Thực cắn chặt môi, lại nói:
- Hài nhi lấy thành tâm đối đãi, lấy tâm thân tâm, tin rằng bọn họ sẽ không phản bội con, giống như phụ thân tín nhiệm Tuân quân sư vậy.
Tào Tháo nhìn Tào Thực chăm chú một hồi lâu, lại từ từ nằm xuống,
- Phụ thân muốn nghỉ một lát, con lui xuống đi!
Tào Thực lui xuống, Tào Tháo ngóng nhìn nóc nhà một lúc lâu, lại lấy ra một bức thư trong cái hộp ngọc đặt bên cạnh, đây là thư khẩn của Hạ Hầu Đôn hôm nay chuyển về, Tào Tháo từ từ mở thư ra, chỉ thấy trong thư viết:
- Tuân Du và Tuân Úc có tin qua lại, cho nên việc dùng và thay đổi binh lực đều nhất nhất biết hết, tạm thời chưa ổn, trước mắt, Tuân Du chưa có dị tâm gì…
Tào Tháo từ từ nhắm mắt lại, sự mất mát trong lòng hết sức to lớn.
Ba ngày sau, Tào Tháo lệnh Tào Nhân dẫn năm vạn quân đóng giữ Võ Quan, lại bổ nhiệm Tào Thực làm Đại tướng quân chinh Tây, trấn thủ Quan Trung, lệnh Đổng Chiêu và Chung Diêu phụ tá, lão thừa dịp bệnh tình tốt hơn một chút, liền khởi hành đi đến Hứa Xương. Nam Dương thất thủ, nơi bị uy hiếp lớn nhất chính là Hứa Xương, Tào Tháo không còn lòng dạ nào chú ý đến tình hình chiến sự ở Lũng Tây nữa mà đích thân đến trấn thủ Hứa Xương.
Một tháng trước Lưu Cảnh đã quay trở về thành đô, binh lính quân Hán phân làm hai đường, một đường do Triệu Vân dẫn bốn vạn quân trú đóng ở thành Thượng Khuê, một đường do Hoàng Trung dẫn tám vạn quân trú đóng ở Kỳ Bắc Bảo.
Thời gian dần dần đến tháng mười hai, chính là thời gian rét nhất trong năm, ở Lũng Tây tuyết rơi liên tục hai trận, Vị Thủy đóng băng, trong trời đất toàn là băng tuyết, chiến tranh dừng lại, trong cái lạnh giá rét, quân đội hai bên đều chờ đợi mùa xuân năm sau.