Hơn một ngàn binh sĩ phá thông cửa chính Du Chước Sở, tiến vào giết. Lúc này, Trương Doãn thấy trên mặt Lưu Cảnh cười lạnh, trong lòng của y bỗng nhiên cảm thấy một tia không ổn, chẳng lẽ... .
Không đợi y kịp phản ứng, chỉ thấy trong Du Chước Sở ánh lửa mãnh liệt, khói đen không ngừng bay lên, hừng hực bốc cháy lên. Trương Doãn ngây ngẩn cả người, làm sao lại châm lửa rồi?
Chỉ thấy từng nhóm binh lính hoảng sợ từ trong Sở chạy ra, một gã quan quân nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, gấp giọng bẩm báo nói:
- Tướng quân, trong Du Chước Sở một người cũng không có!
Trương Doãn bỗng quay đầu nhìn lại hướng Lưu Cảnh, chỉ thấy hắn lạnh lùng nhìn mình, Trương Doãn bỗng nhiên ý thức được, y hét lớn một tiếng Với quan quân Xung quanh:
- Tại Sao lại châm lửa?
- Chúng ta cũng không biết, là từ phòng củi bị thiêu cháy.
Trương Doãn xoa xoa mồ hôi trên trán, đây rõ ràng cho thấy là kế của Lưu Cảnh. Y nhất thời sơ suất, trúng kế, y lập tức lo lắng hô:
- Nhanh đi cứu hoả!
Bọn lính đều lên thuyền lấy thùng múc nước cửu hoá, thế nhưng lửa cháy lan nhanh chóng, chốc lát, toàn bộ Du Chước Sở đều bị thiêu cháy rồi. Lúc này, Lưu Cảnh thản nhiên nói:
- Trương tướng quân, ta phải nhắc nhở ngươi, huynh đệ ngươi còn ở trong Du Chước Sở.
Trương Doãn cả kinh, can đảm đều mất, y giống như nổi điên hô to:
- Mau vào đi cứu người! Mau cứu người!
Mấy chục tên tâm phúc ngâm tẩm đêm đầy nước vọt vào biển lửa. Lúc này tâm trí Trương Doãn đã rối bời, không bắt được Cam Ninh, căm phẫn trúng kể, lo lắng cho huynh đệ, hậu quả bất an, các loại cảm xúc đan vào ở trong lòng y, khiến cho y vừa giận lại hối hận, hận Lưu Cảnh thấu xương, liền hận không thể một đao giết chết hắn. Nhưng một tia lý trí lại nói cho y biết, không được giết, giết Lưu Cảnh, chỉ sợ tính mạng nhỏ của mình khó bảo toàn.
Đúng lúc này, mười mấy tên binh lính mang một người từ trong lửa lao ra, Trương Doãn vội vàng tiến lên, chính là huynh đệ của y. Trương Bình, lông mi tóc đều bị thiêu sạch sẽ, bị bỏng thành trọng thương, cả người đã hấp hối. Trương Doãn vừa gấp vừa tức, đau lòng vô cùng, nói:
- Mau chạy về thành tìm danh y cứu chữa!
Du Chước Sở lửa càng lúc càng lớn, ngọn lửa ngút trời hơn mười trượng, khói đặc cuồn cuộn, toàn bộ hai thành Tương Phàn cũng nhìn thấy rõ ràng. Trương Doãn thở dài, mặc dù y biết đây là kế của Lưu Cảnh, nhưng Lưu Biểu sẽ không tin tưởng giải thích của mình, sở du giao bị thiêu hủy, y thật sự rất khó giải thích.
- Tướng quân, làm sao bây giờ?
Phó tướng của Trương Doãn là Đặng Tuần bất an hỏi.
Trương Doãn nhìn chăm chú vào ngọn lửa hừng hực ở Du Chước Sở. trong tâm y rối như tơ vò, y cũng không biết nên làm thế nào mới tốt. Trầm tư thật lâu sau, rốt cục y cũng thở dài một tiếng, xem ra, đêm nay chỉ có thể nhận thức là gặp hạn.
- Ngươi đem các huynh đệ về!
- Vậy tướng quân thì sao?
– Ta đi giải thích với Châu Mục.
Đây cũng là không có phương pháp xử lý nào khác rồi, chỉ có trước tiên đem sự tình giải thích rõ ràng với cậu, nếu không Trương Doãn y dù nhảy vào Trường Giang cũng rửa không sạch oan uổng này.
Quân đội nhanh chóng lên thuyền, từng chiếc từng chiếc chiến thuyền nhanh chóng rời khỏi bờ Bắc, chạy tới hướng đông, trở về đại doanh thuỷ quân phía Đông Tương Dương. Trương Doãn cũng lên một chiếc thuyền, nhưng không có rút quân về doanh, trực tiếp chạy tới bờ Nam, y đi gặp mặt Lưu Biểu, giải thích tình hình.
Rất nhanh, quân đội phía ngoài Du Chước Sở đã đi sạch sẽ, không còn lấy một người, cả vùng hoang vu trống rỗng chỉ còn lại có Lưu Cảnh và ba mươi mấy tên thủ hạ của hắn, Kim Tào Lý Tuấn bên cạnh cúi đầu măng một tiếng:
- Phì! Đến cả xin lỗi cũng không có mà cứ bỏ đi như vậy!
. - Hừ!
Lưu Cảnh cười lạnh một tiếng, nói:
- Chỉ sợ lòng y hiện tại rối như tơ vò, tiến đến giải thích với Châu Mục, lần này có y giải thích, ta chúc hắn càng tô càng đen. Lý Tuấn không kìm nổi giơ ngón cái về phía Lưu Cảnh.
- Chuyện này Đốc Tào làm tốt lắm, khiến kẻ luôn luôn giảo hoạt như Trương Doãn rơi vào bẫy.
- Y giảo hoạt sao? Ta không thấy vậy!
Lưu Cảnh lắc đầu:
- Chỉ là hơi khôn vặt thôi, trong đầu y thật sự có gì, lại không suy nghĩ. Một Du Chước Sở nho nhỏ chỗ ta sao có thể giấu được hơn năm trăm người, cho dù giấu được, cũng không biết chen lấn thành bộ dáng gì nữa, loại tình huống này, căn bản không cần đi vào, vây một vòng cung tên thì người ở bên trong dĩ nhiên là bị bức đi ra rồi.
- Đốc Tào nói đúng! Kỳ thật phương diện này có rất nhiều lỗ hổng, không ngờ Trương Doãn cũng không nghĩ tới, có thể thấy được y nóng đầu tới trình độ nào, bị thói tự cho là đúng của mình che mắt rồi.
Lưu Cảnh có chút kỳ quái nhìn thoáng qua Lý Tuấn, hắn hơi kỳ quái, những lời này cũng không phải là điều mà một Kim Tào nho nhỏ nói ra được.
Trong lòng Lưu Cảnh càng thêm chút tò mò, hắn quay sang Lư Thắng hỏi thăm bối cảnh của Lý Tuấn, lại phát hiện bối cảnh của Lý Tuấn ai cũng không rõ ràng lắm. Một người không có bối cảnh không thể nào đảm nhiệm chức quan Du Chước Kim Tào béo bở, chuyên quản tra xét trốn thuế, y họ Lý, chẳng lẽ y và Thái Thú Tương Dương Lý Khuê có quan hệ gì sao?
Trương Doãn mới đến bờ Nam, gặp đại đội binh mã của Lưu Biểu đên vây quanh, đại hỏa ở Du Chước Sở kinh động đến Tương Dương và Phàn Thành, Lưu Biểu đương nhiên cũng nhận được cấp báo. Ông liền đoán được là chuyện Trương Doãn làm, trong lòng vừa tức vừa hận, mình rõ ràng nói cho y biết không cần đem sự tình náo lớn, y còn cố tình đem chuyện quan trọng huyên náo đến mức toàn thành đều biết.
Lưu Biểu ra khỏi thành đi về phía Du Chước Sở, đi cùng ông vẫn là Thái Mạo, Khoái Việt, cùng với Thái Thú Lý Khuê quận Tương Dương và một số quan viên.
Trong lòng Trương Doãn chột dạ, đành phải kiên trì tiến lên quì một gối, ôm quyền bẩm báo nói:
- Ty chức thỉnh tội với chủ công!
Lưu Biểu lạnh lùng nhìn thoáng qua, hừ một tiếng thật mạnh, cũng không để ý tới Trương Doãn, trực tiếp đi lên trên thuyền. Mặt Trương Doãn đỏ lên, không biết nên làm thế nào mới tốt, lúc này, Thái Mạo đi đến trước mặt Trương Doãn, nhắc nhở y:
- Trương Giáo úy, cùng lên thuyền đi! Tới hiện trường rồi nói sau.
Trương Doãn bất đắc dĩ, đành phải đuổi kịp thuyền, mấy thuyền thắng hướng chạy tới bờ Bắc...
Lúc này trời đã dần dần sáng rồi, Du Chước Sở đã bị đốt thành đất trống, lửa đã diệt, nhưng khói nhẹ vẫn quấn quẩn như trước, nam nữ già trẻ Phàn Thành chạy tới xem náo nhiệt, đem Du Chước Sở vây ba tầng trong ba tầng ngoài, đủ mấy vạn người, một tràng tiến luận.
Rất nhanh, tin tức Trương Doãn trả thù Lưu Cảnh nên đã lửa thiêu cháy Du Chước Sở cho thỏa giận. Có người truyền tin, đã nhanh chóng lan truyền ở mấy vạn người, gần như tất cả mọi người đều biết ngọn nguồn. Một ít người tận mắt nhìn thấy quân thuyền rời đi, lại thêm mắm dặm muối khiến người ta như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, gia tăng bằng chứng rồi
Về phần ân oán cá nhân của Lưu Cảnh và Trương Doãn, nguyên nhân cũng được tam sao thất bản, nhưng vẫn làm cho người tin phục cũng là nhân tình sinh biến.
Mười mấy tùy tùng hộ vệ của Đào Trạm cũng tới xem náo nhiệt rồi, lúc này nàng đã thay đổi nữ trang, chải đầu búi tóc, trên người mặc áo ngắn màu đỏ, áo khoác lông chồn bạc quý báu, mặc một chiếc váy dài màu tím nhạt viền vàng, váy dài có thắt lưng, dáng người thon dài xinh đẹp.
Đào Trạm năm nay mới có mười bốn tuổi, là con gái của gia chủ Đào Thắng. Thiếu nữ sắp trưởng thành, trổ mã càng thêm xinh đẹp, thân thể nàng đẫy đà, da thịt trắng nõn, đôi mắt tuy rằng không lớn, nhưng hết sức sáng ngời động lòng người, sóng mắt lưu chuyên, tươi cười ngọt ngào, mái tóc đen nhánh vừa đen vừa dày, là thiếu nữ mười phần xinh đẹp.
Mặc dù Đào Trạm được phụ thân vô cùng sủng ái, nhưng nàng cũng không kiêu căng, ngược lại, nàng vô cùng khôn khéo giảo hoạt hơn nữa có sự nhạy bén hơn người. Bắt đầu từ năm ngoái, Đào Thắng liền đem toàn bộ việc kinh doanh của gia tộc giao cho nàng thẩm tra, mỗi một tài khoản nàng đều để ý được rành mạch, một chút dấu vết để lại đều không tránh được ánh mắt của nàng, tâm tư tỉnh tế, trên dưới Đào gia vô cùng kính sợ nang.
Đào Trạm có một người cô tên là Đào Vân, là quả phụ trẻ tuổi, nàng có thủ đoạn tuyêt chiêu đăc biêt chính là thuật dịch dung, có thể nói là cao thủ dịch dung, đến âm thanh cũng có thể thay đổi. Đào Trạm từ nhỏ đi theo cô học tập thuật dịch dung, trò giỏi hơn thầy.
Tuy nhiên, có một lần nàng hoá trang thành phụ thân, ngay cả mẫu thân nàng cũng bị lừa gạt, chính là một lần đó nàng bị cha mẹ và cô cô phạt nặng, từ đó về sau nàng sử dụng dịch dung đúng mực, không dám tùy ý dịch dung cải trang lần nữa.
Lần này Đào Trạm là phụng mệnh của phụ thân, đến Tương Dương tra xét Lưu Cảnh hiểu rõ việc của Đào gia và Tôn gia đến trình độ nào rồi, hoá trang của nàng đến ngay cả Lưu Cảnh cũng bị lừa rồi, việc này khiến nàng rất đắc ý.
Lúc này, vẻ mặt nàng đang tươi cười nghe người xung quanh nói về thù hận của Lưu Cảnh và Trương Doãn:
- Trương Doãn và Cảnh công tử là anh em họ, theo lý hắn là tình như tay chân, nhưng bọn họ cũng là vì nhân tình mà thay đổi, Trương Doãn đến nay chưa lập gia đình, nghe nói y thích con gái Thái gia, sớm có ý hỏi cưới, nhưng con gái Thái gia lại hứa hôn cho Cảnh công tử, bởi vậy Trương Doãn mới hận Cảnh công tử thấu xương.
Đào Trạm đương nhiên biết Lưu Cảnh với Trương Doãn mâu thuẫn là do năm trăm quân nô, tuy nhiên cái này cũng không ảnh hưởng tính bát quát trời sinh của nữ nhân. Nàng nghe thể càng có hứng thú lớn, muốn hỏi thêm một chuyện, nhưng một người bên cạnh thay nàng hỏi:
- Cảnh công tử có thích con gái Thái gia hay không?
- Đương nhiên thích, đó là con gái duy nhất của Thái quân. Hôn sự với Thái gia, ai không thích, tuy nhiên nghe nói Châu Mục phu nhân rất bất mãn với Cảnh công tử, đuổi hắn ra khỏi nhà, cho nên hiện tại Cảnh công tử ở Phàm Thành.
- Châu Mục phu nhân không phải là muội của Thái quân sư sao?
- Đúng vậy!
Hứng thú của Đào Trạm càng nhiều thêm, nơi này bắt đầu có nhiều chuyện thú vị như vậy.
Lúc này, trên bến thuyền có binh lính hô to:
- Châu Mục giá lâm, người không có phận sự lui về phía sau!
Mấy trăm thị vệ lên bờ, bắt đầu xua đuổi dân chúng vây xem, mọi người đều lui về phía sau, nhưng vẫn như cũ ở ngoài 200300 bước xem, Châu Mục tự mình đến xử lý chuyện này, ai cũng không muốn rời khỏi.
Chiếc thuyền của Lưu Biểu cập bờ, sắc mặt ông âm trầm nhìn đống thuyền công bị đụng vỡ của Du Chước Sở, trong lòng dâng lên từng đợt căm tức, khi thấy Du Chước Sở bị đốt thành đất trống, cơn phẫn nộ trong mắt của ông càng không kiềm chế nổi, đến Thái Thú Tương Dương Lý Khuê ở bên cạnh cũng sắc mặt xanh mét. Trương Doãn khinh người quá đáng.
Lúc này Trương Doãn hoàn toàn cúi đầu, không yên bất an chờ đợi xử phạt giáng Xuông, mâu chôt là y không có bất kỳ chứng cớ nào chứng minh Cam Ninh và Du Chước Sở có quan hệ.
Lưu Biểu hạ thuyền, Lưu Cảnh tiến lên quì một gối, bẩm báo nói:
- Khởi bẩm Châu Mục, Trương Giáo úy làm việc thiên tư trái pháp luật, nhiễu loạn công vụ, một mình mang binh tiến đến bức bách ty chức thả tộc đệ bị phạt vi phạm quy định, ty chức không theo, hắn liền phóng hỏa thiêu hủy Du Chước Sở.
Trương Doãn phía sau giống như bị giẫm một phát vào khoảng không, đầu óc choáng váng. Y tuyệt đôi không nghĩ tới, Lưu Cảnh lại gán thêm tội danh này vào người y.
Trong lòng của y khẩn trương, tiến lên quỳ xuống giải thích:
- Khởi bẩm cậu, cháu tuyệt không ý này, cháu là tới băt giữ Cam Ninh!
Lưu Biểu lạnh lùng nói:
- Trương Giáo úy, nơi này không có cậu cháu gì cả, ta là Kinh Châu Mục, Trấn Nam tướng quân, mời ngươi phân rõ trường hợp. Trương Doãn đổ mồ hôi đầy đầu, đành phải giải thích một lần.
- Khởi bẩm Trấn Nam tướng quân, ty chức tuyệt không ý này, ty chức tới là để bắt giữ Cam Ninh.
Lưu Cảnh cười lạnh một tiéng:
- Điều này kì quái thật, Cam Ninh trú dóng ở Phàn Thành phía tây Phong Dực đình trạm nghỉ chân, ngươi chẳng lẽ không biết sao? Chạy tới Du Chước Sở bắt người nào?
- Ty chức tới trạm nghỉ chân Phong Dực đình trước, không ngờ vồ hụt, lại nghe nói bọn họ chạy trốn tới Du Chước Sở, cho nên lại đuổi theọ, thiêu hủy Du Chước Sở không phải do thuộc hạ gây nên, là Lưu Cảnh hắn thiết kế sách, vu oan cho thuộc hạ.
- Nói bậy nói bạ!
Lưu Cảnh lớn tiếng quát hỏi:
- Ngươi nói Cam Ninh chạy trốn tới Du Chước Sở, có chứng cớ gì? Quân đội của ngươi bao vây chúng ta ở chính giữa, các ngươi hơn ngàn người xông vào đánh đập, cuối cùng phóng hỏa thiêu hủy Du Chước Sở, che dấu hành vi phạm tội. Bây giờ không ngờ ngươi còn vu là tự chúng ta phóng hỏa, Trương Doãn ngươi còn không biết đến liêm sỉ sao?
Trương Doãn tức giận đến cả người phát run, chỉ vào Lưu Cảnh:
- Ngươi, ngươi ngậm máu phun người!
Đúng lúc này, Khoái Việt vẫn trầm mặc đột nhiên hỏi:
- Trương Giáo úy, ngươi luôn miệng nói bắt giữ Cam Ninh. Ta rất kỳ quái, Cam Ninh đến tột cùng phạm vào tội lớn ngập trời gì mà phải làm phiền ngươi tự mình xuất động, dẫn quân đội tới bắt?