Trong lều lớn là một vùng tối đen, loáng thoáng là bao tải chồng chất như núi, Nhâm Bình vỗ vỗ bao tải, đều là lương thực nặng trịch. Trong mỗi một lều lớn chí ít có ba nghìn thạch lương thực, nơi này không phải là mục tiêu bọn họ muốn tìm. Bọn họ lại nhanh chóng đi sang căn lều lớn khác, hơn một trăm đỉnh lều lớn đều gần như ở cùng một chỗ, chỉ cần vào được một tòa lều lớn, vào những tòa còn lại đều dễ dàng hơn.
Bọn họ nhận được tin tình báo, trong hơn một trăm đỉnh lều lớn này, chí ít có ba mươi đỉnh trong đó cất chứa lương thực, còn lại đều là những vật tư như cỏ khô, quân giới, dầu hỏa v..v.
Đầu tiên bọn họ phải tìm đến lều lớn chứa dầu hỏa, mặc dù thám báo quân Tào bị bắt đã cung khai, trong mấy lều lớn tại đây có một bộ phận chứa dầu hỏa bên trong, nhưng bọn họ lại không biết đến tột cùng là tòa lều lớn nào, chỉ có thể tìm kiếm từng lều một.
Khi bọn họ đã tìm hết ba mươi mấy tòa lều lớn, lại chui vào một đỉnh lều lớn nữa, trong lều mùi khí đốt gay mũi xông ngay vào mặt, chính là chỗ này. Lúc này ánh mắt của bọn họ đã thích ứng với bóng tối, chỉ thấy trong lều một nửa là quân giới chất đống, một nửa khác thì là các thùng gỗ xếp chồng chất chỉnh tề, phải có tới mấy trăm thùng, thùng dầu hỏa giống như của quân Hán, ước chừng hai mươi cân một thùng.
Trong lòng Nhâm Bình kích động, y biết rằng nhiệm vụ đã thành công hơn phân nửa rồi, sự tình còn lại bọn họ chỉ cần thật cẩn thận, bình thường sẽ không xảy ra vấn đề gì. Y vừa định phân phó thủ hạ động thủ, lại nghe thấy ngoài trướng vải có người nói chuyện:
- Tướng quân có lệnh, dầu hỏa đặt ở trong lều lớn quá nguy hiểm, phải lập tức đem đến trong phòng đá đi!
Nhâm Bình giật mình kinh hãi, y lôi kéo hai gã thủ hạ, ba người lắc mình trốn ra phía sau thùng dầu hỏa, chỉ thấy cửa lều bị xốc lên, trên trăm tên lính xếp thành hàng đi vào, ồn ồn ào ào, bóng người lay động, mỗi người khiêng hai thùng dầu hỏa rồi đi ngay, Nhâm Bình khẩn trương đến mức tim sắp nhảy ra, sau khi mang đi hơn phân nửa số thùng dầu, không ai đi vào nữa.
- Các ngươi đều lại đây, cũng đi vào, đem toàn bộ thùng dầu mang đi!
Bên ngoài truyền đến tiếng quan quân ra lệnh.
Đây là cơ hội duy nhất của bọn họ rồi, giây lát trôi qua, Nhâm Bình cắn răng một cái, ba người bọn họ mỗi người khiêng hai thùng dầu, chạy như điên về hướng phía sau đống binh khí, ba người vừa mới kề sát lều lớn mà ẩn nấp, một đám binh lính quân Tào lại vào đến. Động tác của bọn họ rất nhanh chóng, chẳng mấy chốc liền đem đi hết sạch hơn trăm thùng dầu còn dư lại, trong lều lớn lập tức an tĩnh lại.
Nhâm Bình nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, y chỉ cảm thấy phía sau lưng mình đã ướt đẫm. Y xoa xoa cái trán mướt mồ hôi, thấy hai gã thủ hạ cũng khẩn trương vạn phần, liền cười vỗ vỗ bọn họ:
- Không sao! Chúng ta đi đốt cỏ khô trước chứ?
Một gã thủ hạ thấp giọng hỏi.
Nhâm Bình lắc đầu:
- Chỉ đốt lương thực, chúng ta phân công nhau hành động, một nén nhang sau khi đốt lửa, đốt lửa xong hội hợp ở chỗ cũ.
Hai người gật gật đầu, tự khiêng hai thùng dầu chui ra khỏi lều lớn, Nhâm Bình lập tức bình tĩnh nội tâm một chút, khiêng hai thùng dầu chạy đi hướng bên kia...
Trên thành, toàn bộ hơn ba ngàn quân đội cũng đã lên thành bố trí, Hạ Hầu Bá vừa mới nhận được tình báo của thám báo, năm nghìn quân Hán nguyên bản ở trúc doanh đang đánh tới hướng Lịch Thành, chỉ ở cách đây vài dặm nữa.
Điều này làm cho Hạ Hầu Bá vô cùng khẩn trương, y không biết chuyện gì xảy ra, thế cục một ngày thay đổi mấy lần, kết quả cuối cùng cũng là quân Hán thật sự đánh tới Lịch Thành.
Hạ Hầu Bá lo lắng hỏi phó tướng Mao Tín:
- Mao Tướng quân, ngươi nói quân địch rốt cuộc là muốn làm cái gì? Biến đổi liên tục, mục đích của bọn họ đến tột cùng là cái gì?
Lúc này Mao Tín cũng cảm thấy không hiểu ra sao, rất rõ ràng, dựa vào năm ngàn người thì không cách nào công phá Lịch Thành có bốn ngàn quân đội trấn thủ, vậy dụng ý của quân Hán là gì cơ chứ? Chỉ là đến xò xét một chút hay sao?
Lúc này Mao Tín chợt nhớ tới một chuyện, vội la lên:
- Có lẽ có khả năng mặt ngoài quân Hán chỉ tiến công thành nam, nhưng trên thực tế là tiến công thành bắc, tường thành thành bắc của chúng ta không quá bền chắc, chớ để cho bọn họ chui vào chỗ trống.
Những lời này lập tức nhắc nhở Hạ Hầu Bá, y nhớ tới tường thành phía bắc quả thật xây dựng cải tạo rất gấp gáp, dùng chùy công thành rất dễ dàng phá thông, nếu quân Hán thật sự là dương đông kích tây, hậu quả sẽ thật nghiêm trọng. Hạ Hầu Bá lập tức toát mồ hôi lạnh, vội vàng nói với Mao Tín:
- Ngươi nhanh chóng dẫn một ngàn binh lính đi thành bắc phòng ngự, nếu có biến, bất cứ lúc nào cũng phải bẩm báo cho ta!
Mao Tín suất lĩnh quân đội vội vàng đi, lúc này, quân Hán đã xuất hiện ở bên ngoài hai dặm, từ trên đầu thành mơ hồ có thể thấy bóng người ở ngoài xa, Hạ Hầu Bá gắt gao nhìn chăm chú vào động tĩnh nơi xa, không biết tại sao, trong lòng của y bỗng nhiên có một loại cảm giác không ổn
Quân đội của Hoàng Trung hành quân hơn nửa canh giờ nữa thì tới Lịch Thành, bọn họ cũng không trốn tránh, mà trực tiếp bày quân trận ở dưới Lịch Thành, thể hiện thái độ muốn tiến công thành trì. Hoàng Trung ngồi trên lưng ngựa, lạnh lùng nhìn chăm chú vào thành trì nơi xa, đây là trận chiến bắc chinh đầu tiên của lão, không có khả năng thất bại.
Lúc này, Lưu Chính được thân binh của Hoàng Trung dẫn đi lên, Lưu Chính ôm quyền nói:
- Ty chức Lưu Chính tham kiến Hoàng lão tướng quân!
Hoàng Trung mỗi lần thấy y, đều đã không khỏi nhớ tới hình ảnh lần đầu tiên nhìn thấy y ở huyện Hạ Trĩ, cái con khỉ nhảy loi choi trên tàng cây kia, hiện tại lại trở thành Ưng hầu tiếng tăm lừng lẫy trong quân Hán, Hoàng Trung liền khẽ cười nói:
- Lưu tướng quân có thể nói cho ta biết, tình hình trong thành như thế nào hay không?
- Theo tình huống trước mắt, cũng không có gì dị thường, hẳn là thuận lợi, ty chức tin tưởng năng lực của Nhâm Bình, y nhất định không làm nhục sứ mệnh!
Hoàng Trung gật gật đầu:
- Tốt lắm, ta mỏi mắt mong chờ!
Tuy là nói như vậy, trong nội tâm Lưu Chính vẫn rất khẩn trương, nếu Nhâm Bình lỡ tay, không chỉ có khó bảo toàn tính mạng, cũng sẽ tổn hại danh dự của Ưng Kích quân, tuy rằng y có phương án dự bị là chùy công thành, nhưng y vẫn hy vọng Nhâm Bình có thể thành công.
Hiện tại đã qua thời gian bọn họ ước định, Nhâm Bình đã vào thành một nửa canh giờ, dù khó khăn thế nào, cũng nên có tin tức, tim Lưu Chính khẩn trương đập thình thịch, âm thầm khẩn cầu trời xanh phù hộ bọn họ thành công.
Đúng lúc này, Lưu Chính bỗng nhiên thấy một cột khói đặc từ đầu thành dâng lên, ngay sau đó ngọn lửa phóng lên cao rồi lại biến mất, mắt Lưu Chính đang nhìn thẳng bỗng dưng trừng lớn, gắt gao nhìn chằm chằm bên trong thành, chỉ thấy ánh lửa lại một lần nữa bay lên, cao chừng hơn mười trượng, đó là lửa lớn hừng hực, xen lẫn khói đặc cuồn cuộn.
Lưu Chính hưng phấn đến nỗi quát to một tiếng, nhảy lên cao ba thước, cao giọng hô:
- Bọn họ thành công!
- Thành công!
Hai trăm Ưng Kích quân hoan hô một trận, tất cả binh lính quân Hán đều hoan hô ầm lên, mỗi người đều thấy lửa cháy hừng hực trong thành, Hoàng Trung khen ngợi gật đầu, lập tức ra lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của ta, công thành!
Đông! Đông! Đông! Tiếng trống quân Hán rền vang, năm nghìn quân Hán kêu rung trời, giơ cao tấm chắn và trường mâu, khiêng thang công thành, giống như thủy triều dũng mãnh lao về phía tường thành Lịch Thành.
Lúc này bên trong thành Lịch Thành đã hỗn loạn, lửa bị đốt cháy trước tiên từ kho lương thực, hơn mười đỉnh lều lớn bị đốt lên, sức lửa mãnh liệt, ánh lửa ngút trời, tấm ván gỗ bảo hộ lều lớn cũng bị đốt, rung động đồm độp, lửa mượn sức gió thổi, thế lửa nhanh chóng lan tràn, rất nhanh, toàn bộ hơn một trăm đỉnh lều lớn bị đốt lên, bọn lính hoảng sợ hô to:
- Cứu hoả a! Mau cứu hoả a!
Hơn trăm danh binh lính trông coi bưng chậu nước xông lên trước, liều mạng hắt nước, nhưng không có bất kỳ hiệu quả nào. Bọn họ thấy không khống chế được lửa cháy, gấp gáp la to, thỉnh cầu trợ giúp, không ít binh lính từ đầu thành chạy xuống, tham dự cứu hoả, Hạ Hầu Bá cấp bách đến mức dậm chân:
- Cứu kho lương thực trước! Cứu lương thực!
Nhưng vào lúc này, tiếng trống quân Hán tiến công gõ ầm ĩ, năm nghìn binh lính giống như con nước lớn vọt tới hướng đầu thành, Hạ Hầu Bá rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, y lại gấp gáp hạ lệnh:
- Binh lính lên thành chống cự, tạm không không cần lo chuyện dập lửa!
Trên đầu thành, tiếng chuông báo động kêu mãnh liệt, tiếng trống rung trời từ ngoài thành truyền đến, có quan quân lao xuống thành la to:
- Trở về, quân địch đánh tới rồi, lên thành đi chống cự, mau trở về!
Hơn hai ngàn binh lính vừa mới lao xuống thành chuẩn bị tham dự cứu hoả, lại đều quay đầu chạy lên trên đầu thành. Lúc này, trên thành dưới thành đều hỗn loạn, từng binh lính đều không biết làm sao, rất nhiều người nhớ tới trận lửa lớn lần trước, cảm xúc tuyệt vọng xâm chiếm toàn bộn nội tâm đám lính.
Ở một gian phòng phía sau, Nhâm Bình mang theo một cái thùng nước ra vẻ cứu hoả, trong lòng của y lại lo lắng, ánh mắt nơi nơi tìm kiếm hai gã thủ hạ, dựa theo ước định trước đó, nếu phóng lửa thành công, bọn họ nên tới nơi này hội hợp với y, như thế nào bây giờ còn không đến, chẳng lẽ bọn họ đã xảy ra chuyện sao?
Đúng lúc này, hai gã binh lính quân Tào một trước một sau chạy như bay đến, thấp giọng hô:
- Tướng quân, chúng ta ở trong này!
Ba người quá kích động ôm chặt lấy nhau, Nhâm Bình liền nói với hai người:
- Hiện tại chúng ta chính là quân Tào, đi theo ta ra vẻ cứu hoả, đừng lên thành, để tránh bị tên lạc gây thương tích.
Hai người gật gật đầu, bọn họ cũng tự tìm một cái thùng nước, chạy tới bên cạnh giếng múc nước, đi theo binh lính quân Tào cùng nhau la to, xách nước đi cứu hỏa
Hoàng Trung đương nhiên không phải là thật sự toàn lực công thành, cái lão gọi là công thành chỉ là để kiềm chế quân Tào, làm cho bọn họ không thể toàn lực đi cứu hỏa. Bọn lính vọt tới khoảng trăm bước, liền không hề tiến công về phía trước, nâng nỏ bắn tên lên đầu thành, song phương tên như mưa, dày đặc đan xen vào cùng một chỗ, không ngừng có binh lính trúng tên kêu thảm thiết, quân Hán cũng không ngừng xuất hiện thương vong.
Mặt Hoàng Trung không chút thay đổi, lão thấy phía tây nam nguyên bản tên dày đặc, chợt giảm bớt, lão lập tức ý thức được, nhất định có quân đi xuống cứu hoả rồi, Hoàng Trung lúc này mới ra lệnh:
- Theo tường thành tây nam trèo lên thành!
Hơn một ngàn quân Hán giơ cao tấm chắn, khiêng thang công thành dũng mãnh lao tới hướng tây nam. Hơn mười cái thang công thành dựa lên trên tường thành rộng khoảng một dặm, bọn lính anh dũng tranh giành lên trước, hướng về phía trước mà leo lên, rất nhanh cùng binh lính trên thành ác chiến một chỗ.
Hạ Hầu Bá thấy thế tiến công của quân địch không mãnh liệt, vừa mới điều một ngàn người xuống thành dập lửa, không ngờ quân Hán đột nhiên đã phát động tiến công, thế tới hung mãnh, mặt tây nam tường thành rất nhanh báo nguy, một tên binh lính chạy tới cầu cứu:
- Tướng quân, các huynh đệ sắp ngăn không được rồi, xin quân cứu viện!
Hạ Hầu Bá hận đến mức dậm chân, quay đầu lại hét lớn:
- Nhanh đi kêu Mao Tín lên thành tác chiến, không cần lo cho cứu hoả nữa!
Hơn một ngàn tên lính vừa mới hạ thành ở dưới sự dẫn dắt của Mao Tín, lại chạy lên đầu thành, ác chiến cùng quân Hán công thành, lúc này, bên trong thành lửa càng cháy càng lớn, nuốt hết thảy vật tư, đã hoàn toàn không thể kiểm soát, 200~300 người căn bản là không thể tiêu diệt hết lửa, gần như tất cả binh lính quân Tào tham dự cứu hoả đều tuyệt vọng, bọn họ không hề xách nước, mà là ngơ ngác đứng ở nơi đó, nhìn lửa cháy rực đang bốc thẳng lên trời.
Trời dần dần sáng, quân Hán công thành lại lui xuống, trên chiến trường khắp nơi là cây thang bị phá nát và tử thi, binh khí và tấm chắn vứt bỏ đầy đất, từng bãi từng bãi vết máu đỏ sẫm vô cùng chói mắt.
Tuy rằng quân Hán cuối cùng không thể phá được thành trì, bỏ ra thương vong hơn ba trăm người, nhưng bọn họ lại thành công ngăn cản hành động cứu hoả của quân Tào.
Bên trong thành, kho hàng lương thảo và quân dụng vật tư của quân Tào bị đốt thành đất trống, hơn mười người và mấy trăm súc vật bị chết cháy, bốn ngàn quân Tào chỉ còn lại có ba nghìn người, một vấn đề cực kỳ ác liệt lập tức bày ở trước mặt bọn họ, bọn họ bị mất sạch lương thực, chỉ còn lại có hơn mười thất chiến mã của quan quân.
Binh lính đứng đầy trên đầu thành trầm mặc, bọn họ nhìn quân Hán nơi phía xa bên ngoài hai dặm, mỗi người đều tràn đầy tâm sự. Thành trì khẳng định đã thủ không được rồi, vấn đề hiện tại, bọn họ nên hàng hay là nên trốn? Mỗi một sĩ binh đều đang gặp phải lựa chọn quyết định của cuộc đời mình.