Trong lòng Tuân Úc thầm thở dài, Thánh Thượng rõ ràng là đã sống lâu trong thâm cung, không biết gì về những việc xảy ra bên ngoài, cũng không biết sự biến đổi của thế cục bên ngoài, càng không biết sức ảnh hưởng của Lưu Cảnh lớn thế nào, chắc hẳn là muốn hạ chỉ nghiêm trị, có lẽ sẽ xảy ra chuyện lớn.
Chỉ có điều Tuân Úc cũng biết không thể khuyên thẳng thừng được. Dù sao Thánh Thượng cũng có cảnh giác với mình, khuyên không được lại thành ra chữa lợn lành thành lợn què mất, chỉ có thể dùng sự thật để nói thôi. Nghĩ đến đây, Tuân Úc chậm rãi nói:
- Bệ hạ có biết chuyện Kinh Châu công khai tuyển sỹ vào mùa thu năm trước không ạ?
Lưu Hiệp ngạc nhiên, ông ta không biết chuyện này. Ông ta lắc đầu nói:
- Trẫm chưa từng nghe nói!
Tuân Úc thở dài:
- Sức ảnh hưởng của Kinh Châu tuyển sỹ vô cùng lớn, văn võ toàn triều, thậm chí người trong thiên hạ đều biết, chỉ e chỉ có Thánh Thượng là không biết thôi ạ.
Lưu Hiệp có chút không nén được tức giận, vội vàng nói:
- Thị trung có thể nói cho Trẫm nghe được không?
- Kinh Châu công khai tuyển sỹ, trên danh nghĩa là nhằm vào Kinh Châu nhưng trên thực tế là hướng đến thiên hạ, cũng không phải là thi Hiếu liêm mà là công khai thi cử. Bất luận nghèo hèn, chọn người ưu tú trúng tuyển. Theo tin chính xác thì các nơi trong thiên hạ có hơn mười vạn sỹ tử đã đến Kinh Châu dự thi. Bắc đến Liêu Đông, tây đến Lũng Hữu. Bất luận là con cháu sỹ thứ đều đến Tương Dương, thanh thế hùng mạnh. Hơn nữa ba mươi lăm sỹ tộc lớn đều phái con cháu đi ứng thi, cuối cùng chọn ra hơn trăm người. Có thể nói chuyện này đã chấn động toàn triều đình.
Trong lòng Lưu Hiệp vô cùng kinh hãi, ông ta căn bản không biết chuyện này, càng không thể tưởng tượng nổi thiên hạ lại có mười vạn sỹ tử đến Tương Dương ứng thí. Sau một lúc lâu, Lưu Hiệp ôm lòng ghen tỵ nói:
- Tương Dương có sức hút như vậy sao?
- Bệ hạ vẫn chưa hiểu sao?
Tuân Úc có chút lo lắng, nói:
- Lưu Cảnh đã có thanh danh trong thiên hạ, Lưu Cảnh đã đánh hạ Ích Châu, biết bao người yêu cầu Thừa tướng thừa nhận hắn là Ích Châu Mục? Lần này Lưu Cảnh bắc chinh Quan Trung, các đại thế gia trong thiên hạ đều không lên tiếng, không ai chỉ trích, sự tinh tế bên trong, bệ hạ có nghĩ đến không?
Sắc mặt của Lưu Hiệp càng ngày càng khó coi, ông ta không phải tên ngốc, làm sao không hiểu được ý của Tuân Úc. Nói cách khác, Lưu Cảnh đã dần có được ủng hộ của các sỹ tộc:
- Hừ!
Lưu Hiệp hừ lạnh một tiếng, nói:
- Tuân gia chắc hẳn cũng phái con cháu tham gia cái gọi là công khai tuyển sỹ rồi nhỉ?
Tuân Úc sau một lúc lâu mới đáp:
- Bệ hạ! Chuyện mà thần nói hôm nay không liên quan gì đến Tuân gia cả. Thần chỉ muốn nói, đến Thừa tướng cũng không dám tước đi chức vị của Lưu Cảnh, bệ hạ tại sao lại muốn làm thế chứ? Lòng trung thành của thần có thể chứng giám, mong bệ hạ hiểu được nỗi khổ tâm của thần.
Lưu Hiệp lạnh lùng nói:
- Trẫm hiểu rồi! Còn chuyện gì nữa không?
- Không còn chuyện gì cả, thần không quấy rầy bệ hạ nữa, thần xin cáo lui!
Tuân Úc thi lễ, chậm rãi lui ra ngoài, Lưu Hiệp cũng không giữ lại, lạnh lùng nhìn ông lui ra ngoài. Tuân Úc là một trong bốn đại mưu sỹ của Tào Tháo, ông ta nào dám tin Tuân Úc nghĩ cho mình, đơn giản là chịu sai khiến của Tào Tháo nên đến thăm dò tình hình của mình thôi.
Tuân Úc đi ra ngự thư phòng, ngửa đầu thở dài, vị Hoàng đế này thật sự khiến mình thất vọng rồi. Cho dù không nhận lấy lòng tốt của mình thì chí ít cũng phải hiểu được thời cuộc chứ. Nếu như ông ta cứ hồ đồ như vậy thì chỉ e cuối cùng ngay đến ngai vàng cũng khó mà giữ nổi.
Thời gian dần dần đến tháng năm, theo như kế hoạch ban đầu thì trước đầu mùa hè, phủ Tướng Quân vẫn phải dời về Tương Dương. Ở Tương Dương trải qua hai mùa hạ và thu nhưng kế hoạch không như thay đổi. Quân Hán sau khi gặp bất lợi trong lần bắc phạt lại bắt đầu chuẩn bị bắc chinh lần thứ hai, chuẩn bị tiến hành ở Ích Châu. Như vậy là kế hoạch đã có thay đổi, năm nay phủ Tướng Quân tạm thời không dời về Tương Dương, đợi sau khi bắc phạt thành công sẽ quay về Tương Dương.
Mặc dù phủ Tướng Quân không dời về Tương Dương nhưng Lưu Cảnh lại nhất định phải xuất hiện ở Kinh Châu. Điều này thật ra cũng là một sự cân bằng, tất nhiên phải làm mạnh mẽ hơn sự khống chế với Ích Châu. Nhưng Kinh Châu cũng không thể để mất được, Lưu Cảnh thị sát các quận Kinh Nam vào tháng tư, đầu tháng năm thì hắn được hơn nghìn thân binh bảo vệ đã đến quận Linh Lăng.
Quận Linh Lăng có thể nói là quận lớn thứ hai đứng sau quận Trường Sa ở Kinh Nam, bất luận diện tích hay nhân khẩu đều đứng đầu Kinh Nam. Ở đây cũng là nơi tụ họp của rất nhiều người Hán, rất nhiều quan lớn thuộc hạ của Lưu Cảnh, bao gồm đám người Lưu Mẫn, Chu Bất Nghi, Tưởng Uyển đều là người quận Linh Lăng.
Thái thú quận Linh Lăng vốn là Lưu Độ. Vào mùa thu năm trước, Lưu Độ là đại diện cho Hoàng tộc Kinh Châu đến Nghiệp Đô định cư. Lưu Cảnh liền bổ nhiệm con trai thứ là Lưu Hiền làm Thái Thú Linh Lăng, lại phong thúc phụ của Tưởng Uyển là Tưởng Kính làm Quận Thừa Linh Lăng.
Nhưng Lưu Cảnh đến huyện Linh Lăng thị sát không chỉ là nghe báo cáo của Thái Thú và Quận Thừa, hơn mà hắn đến quận Linh Lăng mục đích trọng yếu chính là đến huyện Linh Lăng.
Lưu Cảnh ngồi trên trăm thuyền quan năm trăm thạch, dọc theo đường Tương Giang ngược dòng xuống phía nam. Thái Thú Lưu Hiền một đường đi cùng hắn, những dãy núi rừng cây trùng điệp xa xa, rừng cây rậm rạp, hai bờ sông Tương lại là những ruộng lúa lớn, một guồng nước lớn sừng sững bên sông.
Lưu Hiền chỉ vào ruộng lúa lớn hai bên bờ, cười nói với Lưu Cảnh:
- Mười mấy năm trước, Linh Lăng là một vùng đất rộng người thưa, đất đai phong phú. Người dân bản xứ trồng trọt đều là dùng cách đốt rừng làm rẫy, cũng không canh tác, sản lượng lương thực của một mẫu chỉ có khoảng năm mươi cân. Ta và phụ thân trong mấy năm nay luôn thay đổi phương thức canh tác của dân bản xứ. Bắt đầu từ mười năm trước đã tích trữ phân bón thâm canh, sản lượng lương thực dần dần tăng cao. Hiện nay một mẫu đất có thể đạt được hai trăm đến ba trăm cân, lương thực tăng nhanh, cuộc sống của người dân bản xứ cũng bắt đầu giàu có, đông đúc hơn.
Lưu Cảnh nhìn thấy người nông dân bận rộn làm việc trên đồng ruộng thì vui mừng gật đầu:
- Vấn đề lương thực trước nay vẫn là chuyện đại sự, là nền tảng cường thịnh của nước nhà, cũng là bảo đảm cho việc tranh đoạt thiên hạ. Lần bắc phạt này không thể thành công, nguyên nhân căn bản chính là lương thực không đủ, tất nhiên không phải thiếu lương thực mà là vận chuyển lương thực xảy ra vấn đề. Nhưng chỉ e lần bắc chinh lần sau cũng chính là vấn đề lương thực đầy đủ, vì vậy lần thị sát Kinh Nam này ta đã nói với các quan viên quận huyện: Để người dân ăn no, để binh sỹ không có nỗi lo về thiếu lương thực thì đó mới là một vị quan tốt. Quận Linh Lăng có thể luôn coi trọng đến nông nghiệp thì thật sự khiến người ta vui mừng.
Nói đến đây, Lưu Cảnh và Lưu Hiền nhìn nhau cười, rất nhiều lời không cần nói thì Lưu Cảnh đã biểu đạt đầy đủ ý rồi, lương thực xếp hàng đầu, chỉ cần Linh Lăng có thể biến thành quận lớn về sản lượng lương thực thì việc Lưu Hiền được thăng chức cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.
Lúc này, Lưu Hiền lại cười hỏi:
- Châu Mục đặc biệt đến huyện Linh Lăng là vì Linh Cừ chăng!
Mặc dù huyện Linh Lăng có tên huyện và tên quận giống nhau nhưng trên thực tế nó chỉ là một huyện nhỏ, hơn nữa lại nằm ở vùng đất vắng vẻ ở phía nam. Nó không có địa vị gì ở quận Linh Lăng nhưng nó lại là nơi khởi nguồn phát triển của Linh Cừ, một vùng khác của Linh Cừ nằm ở phía nam huyện Khởi Hưng. Linh Cừ nối liền Tương Thủy và Li Thủy, là con đường trọng yếu vận chuyển trên nước đi từ Kinh Châu qua Giao Châu.
Lúc này, một đội thuyền hàng hơn hai mươi chiếc hợp thành chạy tới, trên đầu thuyền cắm cờ cửa hàng Ngô thị Giang Lăng, nước rất sâu, thuyền chất đầy hàng hóa. Lưu Cảnh đã chú ý đến đội thuyền này chạy đối diện với mình, lúc này mới nói với Lưu Hiền:
- Ta đã thương lượng thành hiệp nghị với Lưu Bị rồi, trong tương lai sẽ mở rộng buôn bán với Kinh Châu và Giao Châu. Mặc dù Tương Thủy chính là chảy qua quận Trường Sa nhưng cũng có một phần chảy qua quận Linh Lăng, hy vọng Linh Lăng có thể nắm lấy cơ hội này mà phát triển buôn bán hơn nữa.
- Vi thần sẽ nắm bắt cơ hội, chỉ là lần trước Châu Mục nói phải nghiêm cấm vật tư chiến lược chở vào Giao Châu như sắt thô, binh giáp, vũ khí bằng đồng, lương thực nhưng đường đi từ Linh Lăng đến Giao Châu rất nhiều, thần lo là khống chế không nổi.
Lưu Cảnh cười:
- Những vật tư này chuyển riêng vào thì không thể khống chế hoàn toàn được, chỉ có thể nói quan viên phải nghiêm cấm, cái chính là các hãng buôn không được vận chuyển, phải tăng cường kiểm tra đường thủy, như vậy sẽ không xuất hiện vật tư chiến đấu vận chuyển nhiều xuống phía nam nữa.
Lưu Hiền gật đầu:
- Vi thần hiểu rồi!
Đội thuyền trên đường xuống phía nam, sang trưa ngày hôm sau thì đến được huyện Linh Lăng. Huyện Linh Lăng quả thực chỉ là một huyện nhỏ, thị trấn thấp bé, cũ nát, chu vi tầm hai mươi dặm, nhân khẩu chỉ hơn ngàn hộ.
Người dân nơi này sống dựa vào nghề nông, đánh cá và săn bắn, nhưng từ mùa thu năm ngoái, sau khi Lưu Cảnh đồng ý mượn năm vạn thạch lương thực cho Giao Châu thì huyện Linh Lăng đã bắt đầu náo nhiệt lên.
Tận dụng cơ hội vận chuyển lương thực mà mấy hãng buôn Kinh Châu lần lượt mua đất mở cửa tiệm, xây dựng nhà kho, bến tàu ở huyện Linh Lăng, làm cho buôn bán, sản xuất ở huyện Linh Lăng dường như phát triển lên chỉ trong một đêm.
Cùng với phát triển của buôn bán thì các ngành nghề cửa hàng, tửu quán, lữ xá, thanh lâu nhanh chóng phát triển. Tửu quán trong huyện thành trong một tháng liền mở ra tám quán, không chỉ người dân Linh Lăng gần như trên một nửa bị thuê mà những thương nhân từ bên ngoài đến thì cũng đến nghìn người. Buôn bán phồn thịnh, danh tiếng huyện Linh Lăng cũng bắt đầu vang xa.
Giống như huyện Linh Lăng, huyện Thủy An khác của Linh Cừ cũng xuất hiện cảnh phồn vinh như vậy. Huyện Thủy An cũng là Quế Lâm sau này, cũng từng thuộc về quận Linh Lăng, sau lại cấp cho quận Thương Ngô. Nó là cửa khẩu buôn bán của Giao Châu, thương thuyền từ Kinh Châu đến đi qua Linh Cừ chạy vào Ly Thủy, đến Thương Ngô, lại ven theo Úc Thủy đến quận Nam Hải Phiên Vũ. Vì vậy, Linh Cừ liền trở thành đường giao thông buôn bán giữa Kinh Châu và Giao Châu.
Lúc thuyền của Lưu Cảnh dần dần cập bến huyện Linh Lăng, huyện lệnh dẫn một nhóm quan viên đã đợi trên bến rất lâu. Huyện lệnh lên trước quỳ xuống hành lễ với Lưu Cảnh:
- Thần Chu Vân- Huyện lệnh Linh Lăng bái kiến Châu Mục, tham kiến Thái Thú.
Lưu Cảnh vội vàng đỡ gã dậy, cười nói:
- Mấy tháng này Chu huyện lệnh đã vất vả rồi, có thể trong thời gian nhanh mà xây dựng được bến tàu và kho hàng mới, thật không dễ dàng gì!
Mấy chục kho hàng lớn cách đó không xa chính là kho hàng quan phủ, chỉ mất hai tháng đã xây xong, chẳng trách Lưu Cảnh lại khen thưởng Chu huyện lệnh. Không chỉ kho hàng quan phủ, còn có bến tàu các quan chuyên dùng, cũng được hoàn thành trong hai tháng. Đây là chuyện không dễ dàng gì, ngoài ra, ngoài kho hàng quan phủ và bến tàu quan phủ thì mấy thương buôn cũng lần lượt xây dựng những bến tàu và kho hàng của riêng mình, làm cho mười mấy dặm hai bên bờ Tương Thủy chất đầy kho hàng lớn, vô cùng hoành tráng.
Lưu Cảnh đi cùng Huyện lệnh vào huyện nha. Hắn ta ngồi xuống, lại hỏi thăm Huyện lệnh một số tình hình, cuối cùng chuyển chủ đề, cười nói:
- Ta muốn tìm hiểu tình hình mới nhất của Lưu Bị, Huyện lệnh có thể nói một chút không.
Trên thực tế, Lưu Cảnh cũng biết một số phát triển của Lưu Bị ở Giao Châu nhưng lộ trình trở ngại xa xôi, thông tin không thuận tiện, tin tức khá chậm. Hắn có được tin tình báo về Lưu Bị nhưng chỉ là một số chuyện xảy ra đầu năm, bây giờ đã qua bốn năm tháng rồi, tình hình chắc chắn đã có biến đổi. Đây cũng chính là một trong những mục đích chính hắn đến huyện Linh Lăng.
Chu Huyện lệnh do dự một chút, mấy tháng này gã bận việc xây bến tàu và kho hàng, không để ý tới tình hình gần đây của Lưu Bị, gã cũng không rõ, nhưng có người rõ. Gã vội nói:
- Xin Châu Mục đợi một lát, hôm qua đội thương thuyền Ngô gia mời từ Giao Châu trở về, thần sẽ mời bọn họ đến nói một chút tình hình.