Ánh sáng mênh mông trên mặt sông, một đoàn thuyền trùng trùng điệp điệp căng buồm, buồm khua lên trong gió, đoàn thuyền bổ sóng, thanh thế lớn chạy về phía tây.
Trên thuyền lớn, Tôn Thượng Hương đứng ở đầu thuyền, kinh ngạc nhìn trên mặt sông cuộn sóng phập phồng, sóng mắt mê man, trong ánh mắt tràn đầy vẻ u sầu ly biệt quê nhà.
Gió sông thổi nhẹ vào váy áo nàng, sợi tóc trên trán bay theo gió, nàng đã làm phu nhân, tuy rằng lễ tân hôn làm cho nàng vô cùng mê say, nhưng nỗi nhớ quê nhà lại khiến trong nội tâm nàng có chút buồn bực không vui.
- Phu nhân, về khoang thuyền đi thôi! Trên boong thuyền gió rất to.
Thị nữ Tiểu Thúy bên người đi đến phía sau nàng nhỏ giọng khuyên nhủ.
- Ta đã nói với ngươi rồi, sao còn gọi ta là phu nhân?
Tôn Thượng Hương quay đầu lại bất mãn liếc mắt nhìn thị nữ một cái, Tiểu Thúy cúi đầu, thi lễ một cái, rất không tình nguyện nói:
- Nhị phu nhân, nô tì nhớ kỹ.
Tôn Thượng Hương thở dài:
- Ta biết các ngươi không muốn gọi ta là Nhị phu nhân, ta cũng không muốn, nhưng có một số việc phải theo quy củ, quy củ như thế, chúng ta cũng chỉ có thể nhận sự thật.
Tiểu Thúy yên lặng gật đầu:
- Nô tì đã rõ.
- Còn có các tỳ nữ khác, ngươi phải nói cho các nàng biết xưng hô chính xác, đừng để người Kinh Châu cho là Giang Đông chúng ta là hạng người ỷ vào mạnh bắt nạt yếu, ta không muốn gây ra phiền toái, biết không?
- Nô tì biết.
Tôn Thượng Hương xoay người đi thang lên tàu, đi được một nửa, nàng lại quay đầu lại hỏi:
- Tướng quân đâu?
- Hình như tướng quân ở lầu ba.
Tôn Thượng Hương ngẩn ra, lầu ba là nơi để của hồi môn, y lên lầu ba làm gì? Nàng cũng đỡ thang lên tàu, bước nhanh lên lầu ba.
Lầu ba thuyền chất đống các loại của hồi môn vật Tôn Thượng Hương, tuy nhiên nơi này chỉ có một phần nhỏ, đại bộ phận vật phẩm, tỷ như vạn bó lụa tốt nhất, dụng cụ gia đình, đồ ăn, các loại vật phẩm phục vụ cuộc sống hằng ngày vân vân, cũng trên một con thuyền khác.
Một gian rộng thùng thình trong khoang thuyền, phía đông chất mười hòm gỗ lim lớn, ở bên trong là trang sức Ngô lão phu nhân cho nữ nhi và các loại quần áo của Tôn Thượng Hương, mà các nơi khác trên khoang thuyền lại chất đầy hộp gỗ lớn nhỏ, chừng hơn ba trăm kiện, đều là bảo bối của Tôn Thượng Hương, các loại binh khí nàng thu thập gần mười năm.
Lưu Cảnh đứng trước một cái bàn, đang cẩn thận rút ra một thanh kiếm, đây là kiếm thượng đẳng thợ thủ công nổi tiếng Ngô Việt chế ra, tạo hình phong cách cổ xưa, chất thép tinh mịn, sắc bén dị thường, Lưu Cảnh không khỏi âm thầm tán thưởng, quả nhiên là thợ thủ công Ngô Việt chế tạo.
- Rất thích thanh kiếm này sao?
Tôn Thượng Hương từ phía sau chậm rãi đi tới, sắc mặt nàng có vẻ đắc ý cười, nàng rất hào hứng khi Lưu Cảnh có thể thưởng thức hòm thu thập của nàng.
Lưu Cảnh gật gật đầu, quay đầu lại cười nói:
- Khiến người khác ngạc nhiên thán phục, không ngờ một nữ tử như nàng lại cất chứa nhiều binh khí như vậy.
- Chàng nói ta không nên cất chứa những binh khí này, bởi vì ta là nữ nhân?
Tôn Thượng Hương cười như không nhìn Lưu Cảnh.
- Ta không có ý tứ này.
Lưu Cảnh cười nhìn nàng chăm chú:
- Ta chỉ là muốn nói, là lần đầu tiên ta nhìn thấy nữ nhân thu thập binh khí, tuy nhiên rất có ý nghĩa, ta rất thích.
- Nói như vậy còn tạm được!
Trên mặt Tôn Thượng Hương hơi tươi cười, tuy rằng thân thể của nàng cho Lưu Cảnh, nhưng lòng của nàng lại không giống những nữ nhân khác, dù sau khi trở thành người phụ thuộc vào trượng phu, nàng vẫn giữ vững bản thân như cũ.
Nàng đánh giá các loại binh khí trong khoang thuyền một chút, vừa cười nói:
- Chàng là người nam nhân thứ hai nhìn thấy vật phẩm mà thiếp cất chứa, thiếp vốn không muốn cho chàng biết, nhưng ngẫm lại chàng là trượng phu của thiếp, quyền lực như vậy thì thiếp nên nói rồi, nhưng chỉ được xem, không cho lấy đi, thiếu một thứ thiếp sẽ tìm chàng tính sổ!
- Ồ! Vậy người đàn ông đầu tiên là ai?
Lưu Cảnh cũng hứng thú hỏi han.
Mặt Tôn Thượng Hương đỏ lên, rõ ràng cho thấy trong lời nói người này có chuyện, cố ý trêu đùa mình, nàng ra vẻ tức giận, mặt trầm xuống, xoay người đi, Lưu Cảnh bắt được cánh tay của nàng, kéo nàng đến trước mặt mình, thấp giọng hỏi:
- Chỉ đùa nàng một chút, tức giận sao?
Tôn Thượng Hương đẩy ra hắn, quay lưng đi, vẫn như cũ trầm mặt nói:
- Về sau chớ nói lung tung nói, thiếp nói người đàn ông đầu tiên là đại ca của thiếp, trên thực tế, có một nửa binh khí đều là y tặng cho thiếp, mà thiếp cất chứa một nửa khác y lại chưa từng thấy bao giờ, cho nên nói, chàng là người nam nhân thứ nhất nhìn được hòm thu thập của thiếp.
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Nơi đó ta cũng có một chút binh khí, nếu nàng thích, liền tặng cho nàng.
Ánh mắt Tôn Thượng Hương sáng lên, nàng đột nhiên xoay người, vươn tay ôm cổ của Lưu Cảnh, cười tươi như hoa nói:
- Chàng nói thật sao, đừng gạt thiếp!
Lưu Cảnh nháy mắt mấy cái:
- Ta nói cái gì rồi hả? Sao ta không nhớ.
- Chàng thật là đáng ghét!
Tôn Thượng Hương cười duyên dùng đôi bàn tay trắng như phấn đánh bộ ngực của hắn:
- Chàng nói rồi, không thể chơi xấu.
Lưu Cảnh cười ha ha, ôm eo của nàng thật chặt, hôn môi của nàng một cái cười nói:
- Nàng là tiểu kiều thê của ta, làm sao lại lừa nàng? Tuy nhiên nàng phải đáp ứng ta một điều kiện.
Tôn Thượng Hương bỗng nhiên cảm thấy thân thể của hắn biến hóa, mặt lập tức đỏ,
- Bây giờ là ban ngày, không được! Buổi tối ta đáp ứng chàng.
- Vậy trước tiên bỏ qua cho nàng!
Lưu Cảnh buông ra nàng, từ trên bàn nhặt lên một thanh kiếm, cười hỏi:
- Chuôi kiếm này sao lại ở trên tay nàng?
- Đây là Thanh Nguyệt kiếm, là kiếm thiếp thích nhất, thiếp lấy từ chỗ của Nhị ca, chuôi kiếm này có gì không ổn sao?
Tôn Thượng Hương từ trên tay hắn tiếp nhận kiếm, cẩn thận đánh giá một chút, có chút kỳ quái hỏi han.
- Thật ra chuôi kiếm này là ta tặng cho Nhị ca nàng, làm lễ vậy kết minh song phương, ta rất kỳ quái, tại sao lại ở trên tay của nàng?
Tôn Thượng Hương ngây ngẩn cả người, nàng nhớ rõ chuôi này là nàng nhắm mắt tùy tay chỉ đến, không ngờ là Lưu Cảnh tặng kiếm cho Nhị ca, 'Điều này chẳng lẽ chính là thiên ý?' trong nội tâm nàng thầm nghĩ, 'Nhất định muốn ta gả cho hắn!'
Đôi mắt đẹp của Tôn Thượng Hương thoáng nhìn Lưu Cảnh, trong lòng nổi lên một ý niệm nghịch ngợm trong đầu, nàng bỗng nhiên rút kiếm ra, chĩa vào ngực của Lưu Cảnh, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Chàng không nói chuôi kiếm này thiếp đã quên, lúc trước chàng bắt thiếp làm tù binh, thiếu chút nữa bóp chết thiếp, hôm nay bản cô nương muốn báo thù, một kiếm đâm thủng ngực của chàng.
Lưu Cảnh lại dịu dàng vuốt ve cổ của nàng, dịu dàng nói:
- Rất nhiều năm trước, ta từng dùng một con dao găm chĩa vào cổ một tiểu cô nương, cướp nàng làm con tin, vì chuyện này ta vẫn rất áy náy, lo lắng mặt mày nàng hốc hác, lo lắng lòng của nàng bị thương tổn, Thượng Hương, khi đó nàng có nghĩ tới, có một ngày ta sẽ trở thành chồng nàng hay không?
Tôn Thượng Hương nhìn chăm chú Lưu Cảnh, ánh mắt của nàng dần dần đỏ lên, nhẹ buông tay, Thanh Nguyệt kiếm 'Leng keng!' rơi xuống đất, nàng nhào vào trong ngực của hắn, ôm chặt eo của hắn cúi đầu khóc lên.
- Nha đầu ngốc, nàng khóc cái gì?
Lưu Cảnh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, cười nói.
- Là thiếp. . . rất vui!
Mắt Tôn Thượng Hương đỏ hồng, thấp giọng nói:
- Tuy rằng ta không muốn thừa nhận, nhưng lòng ta hiểu được, ta rốt cục đã gả cho người mình thích.
Đội tàu chậm rãi từ Giang Đông trở về đã tới thành Tương Dương, ở trên bến tàu Tương Dương, Đào Trạm và hơn mười người nữ thị vệ một đám vú già vây quanh chờ đợi lâu ngày.
Tuy rằng dựa theo lễ chế, hẳn là Tôn Thượng Hương vào phủ bái kiến nàng, mà không phải là nàng đến chủ động tới gặp, tuy nhiên trong lòng Đào Trạm hiểu được, có một số việc ngoại trừ dùng quy củ giải quyết, còn có thể dùng tình nghĩa đến giải quyết.
Nàng hạ thấp tư thái đến bến tàu nghênh đón, đây là tình nghĩa của nàng, nếu Tôn Thượng Hương có thể cảm kích, như vậy về sau các nàng ở chung sẽ rất vui vẻ.
Đương nhiên, nếu Tôn Thượng Hương bày ra tư thế tài trí hơn người, nghĩ nàng nên đến bến tàu nghênh đón, Đào Trạm nàng cũng sẽ giữ gìn tôn nghiêm của mình.
Cho nên trong lòng Đào Trạm có chút khẩn trương, nàng rất hy vọng Tôn Thượng Hương có thể lĩnh giáo tình nghĩa của mình, nhưng nàng lại nghe rất nhiều người nói Thượng Hương Công chúa này cho tới bây giờ đều rất tùy hứng ngang ngược, làm theo ý mình, khó có thể giao tiếp, Đào Trạm lại nghĩ tới lần trước Thượng Hương Công chúa tuyệt thực quật cường, việc này liền khiến trong lòng của Đào Trạm vẫn mang ám ảnh.
- Phu nhân, chính là thuyền kia!
Một nha hoàn chỉ vào một con thuyền lớn thuyền hô.
Đào Trạm gật gật đầu, nàng đã nhìn thấy những người mới trên chiếc thuyền lớn, nhìn thuyền lớn chậm rãi cập bờ, Đào Trạm cười với nhóm vú già nói:
- Chúng ta đi nghênh đón Nhị phu nhân!
Nàng mang theo một đám vú già bước nhanh tiếp đón, lúc này, Lưu Cảnh ngồi thuyền cập bờ, hắn mang Tôn Thượng Hương ra hiện tại mép thuyền, nhìn thấy Đào Trạm, trong lòng không khỏi nao nao, sao thê tử lại tới?
Tuy rằng trước đó hắn phái người về phủ thông báo, lại không nghĩ rằng Đào Trạm lại tự mình đến bến tàu nghênh đón, điều này làm cho trong lòng của hắn hết sức vui mừng và cảm động, đối với hắn mà nói, sự hòa thuận trong gia đình mới là quan trọng nhất
Lưu Cảnh lập tức cười với Tôn Thượng Hương nói:
- Có trông thấy không, phu nhân mặc váy dài màu tím là Đào đại tỷ của nàng đấy.
Tôn Thượng Hương yên lặng gật gật đầu, nàng cũng nhìn thấy, không phải là lần đầu nàng nhìn thấy Đào Trạm, lần trước khi nàng bị bắt, Đào Trạm từng tới thăm nàng, để lại ấn tượng sâu, trong lòng nàng, Đào Trạm khéo hiểu lòng người, đại tỷ rất có phong thái quý phu nhân, lưu lại cho nàng một hồi ức tốt.
Nhưng đây có phải là mặt ngoài ngụy trang, chân chính Đào Trạm có phải là một người rất khắc nghiệt, rất nghiêm khắc hay không, một Châu Mục phu nhân chú ý quy củ hay không?
Trong lòng của Tôn Thượng Hương cũng vô cùng lo lắng, tuy nhiên, Đào Trạm đồng ý tự mình đến bến tàu nghênh đón nàng, đây cũng khiến Tôn Thượng Hương cảm thấy một tia ấm áp, ít nhất Đào Trạm không tỏ ra lạnh lùng xa cách..
Thang trên tàu lắp xong rồi, Lưu Cảnh cười nói:
- Đi thôi!
Tôn Thượng Hương hơi hơi kéo váy dài bước thang lên tàu, giờ khắc này nàng lấy hết dũng khí, đi đến chỗ Đào Trạm đang đứng dưới thuyền.
Đào Trạm mỉm cười, nàng phát hiện váy dài trên người Tôn Thượng Hương là món đồ mà mình đưa cho nàng, ' Một nữ tử có tâm!' trong lòng Đào Trạm âm thầm khen.
Từ chi tiết này nàng liền phát hiện Tôn Thượng Hương cũng có một mặt tâm tư tỉ mỉ, không hề giống dã nha đầu có tính cách hấp tấp trong truyền thuyết, cầm kiếm chém đầu người ta.
Đào Trạm tiếp đón, hai nữ nhân ở thang trên tàu gặp nhau, Tôn Thượng Hương có chút khẩn trương, trên mặt đỏ bừng, duyên dáng thi lễ:
- A Nhân bái kiến đại tỷ!
Chính danh Tôn Thượng Hương gọi là Tôn Nhân, nhưng người trong nhà cũng gọi tên chữ của nàng Thượng Hương, xuất phát là một loại tôn trọng, nàng dùng chính danh đến xưng, Đào Trạm thấy nàng đỏ bừng cả khuôn mặt, trong mắt còn có chút e lệ khẩn trương, hoàn toàn không có như mình lo lắng là loại ngạo mạn ngang ngược kiêu ngạo, mơ hồ bóng ma trong lòng nàng lập tức tiêu tan, lập tức thích Tôn Thượng Hương.
Đào Trạm giữ chặt tay nàng cười nói:
- Ta gọi muội là Thượng Hương nhé! Vẫn luôn chờ muội đến, Thế nào rồi? Trên đường thuận lợi chứ?
Tôn Thượng Hương gật gật đầu:
- Rất thuận lợi ạ, khiến đại tỷ đợi lâu.
- Kỳ thật ta cũng chỉ đợi trong chốc lát, vốn Bao nương cũng muốn đến, nhưng nàng đã mang bầu bảy tháng, cho nên ta không cho nàng đi, quý phủ đã thu thập xong, đêm nay ta bố trí rượu đón muội, hoan nghênh muội là một thành viên trong nhà chúng ta.
Trong lòng Tôn Thượng Hương cảm động hết sức, nàng cắn môi dưới, khống chế tâm tình mình, cười nói:
- Đại tỷ, muội trả lại lễ vật cho tỷ, muội đi lấy chi tỷ!
Đào Trạm mỉm cười:
- Lễ vật sau này hãy nói, chúng ta về nhà trước, về nhà rồi tiếp tục trò chuyện.
Nói đến đây, Đào Trạm quay đầu lại nhìn thoáng qua Lưu Cảnh, cười dài hỏi:
- Vị tướng quân này đi cùng ta, hay là lấy công vụ làm trọng, đi quan nha trước?
Xa xa Lưu Cảnh nhìn thấy Đổng Doãn, dường như y có việc gấp tìm mình, liền cười nói:
- Ta đi quân nha trước, trở về sẽ đến thăm các nàng.
Hắn nhìn Tôn Thượng Hương liếc mắt một cái, trong mắt có ý tứ là nàng an tâm cùng Đào Trạm đi, Tôn Thượng Hương hiểu ý, cười gật gật đầu, liền kéo tay Đào Trạm, cùng nàng đi đến xe ngựa.
Lưu Cảnh nhìn xe ngựa đi xa, lúc này mới chậm rãi đi đến trước mặt Đổng Doãn, hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Đổng Doãn có chút khẩn trương nói:
- Khởi bẩm Châu Mục, bên kia Di Lăng đã xảy ra đại sự.