Đó là một thị vệ mặc Ngư lân giáp, dáng người khôi ngô cao lớn, tướng mạo hung ác, hai cánh tay phảng phất có ngàn cân, gã huy động trường kích đâm thẳng vào Lưu Cảnh, mũi kích sắc bén nháy mắt liền đâm đến trước ngực, tay Lưu Cảnh đè ở trên chuôi kiếm, lạnh lùng nhìn trường kích, thân mình vẫn không nhúc nhích, giống hệt pho tượng đúc bằng sắt, trên mặt không có một tia biến hóa.
Ngay khi mũi kích cách trước ngực Lưu Cảnh còn có một thước, trường kích ngừng lại, thị vệ trưởng vừa thu lại kích, khom người thi lễ với Lưu Cảnh, bước nhanh lui xuống đi, lúc này phía trên đại sảnh truyền đến một tràng tiếng vỗ tay, trong đại sảnh đèn đuốc đột nhiên bừng sáng.
Chỉ thấy Ngô lão phu nhân ở giữa hơn mười người thị nữ vây quanh đi ra từ sau màn trướng, một thiếu phụ mỹ mạo nâng lấy bà, lão phu nhân giơ ngón tay cái lên cười nói:
- Núi lở ở trước mắt mà vẫn sừng sững bất động, mặt không đổi sắc, kiếm không ra khỏi vỏ, không hổ là đại trượng phu!
Đây tất nhiên là Ngô lão phu nhân dò xét một lần đối với Lưu Cảnh, Ngô lão phu nhân gả cho người anh hùng như Tôn Kiên, bà cũng hy vọng con rể của mình có thể có một dạng hào khí anh hùng, bà muốn Lưu Cảnh đơn thương độc mã vào cung, có thể bố trí một không khí đầy sát khí, lúc mấu chốt thích khách đột ngột giết tới, bao nhiêu đó đủ để thử can đảm của một người.
Mà Lưu Cảnh sừng sững bất động và mặt không đổi sắc, thật ra ngoài dự liệu của bà rất nhiều, ngay cả trượng phu mình năm đó cũng không chắc có sự lạnh lùng yên tĩnh như vậy, khiến Ngô lão phu nhân rất là tán thưởng, tuy nhiên đây là cửa thứ nhất, cửa thứ hai là xem trí tuệ của Lưu Cảnh.
Bà khẽ cười nói:
- Ta chính là mẹ của Thượng Hương, hết thảy đây đều là ta an bài, thẳng thắn mà nói, ta muốn nhân cơ hội ám sát tướng quân, loại trừ họa cho Giang Đông ta.
Lưu Cảnh lại tựa hồ như không buồn bực, hắn tiến lên một bước, quì một gối nói:
- Vãn bối Lưu Cảnh, bái kiến Ngô lão phu nhân.
- Ngươi không tức giận?
Ngô lão phu nhân có chút kinh ngạc nhìn hắn.
Lưu Cảnh thản nhiên cười:
- Trong thiên hạ người muốn giết Lưu Cảnh rất nhiều, nếu nghe thấy liền tức giận, cuộc sống chẳng phải là rất không thú vị?
- Nói rất hay!
Ánh mắt Ngô lão phu nhân cười thành một đường, bà vô cùng hài lòng, bà gật gật đầu:
- Ta chỉ là thích nói giỡn, đứa nhỏ, đứng lên đi!
Lưu Cảnh đứng lên, lại chắp tay thi lễ. Lúc này, Ngô lão phu nhân lại cẩn thận đánh giá Lưu Cảnh một phen từ trên xuống dưới, chỉ thấy thân thể hắn cao khoảng tám thước trở lên, lại có vẻ cũng không tráng kiện, dáng người vô cùng cân đối, hai hàng lông mày giống như tiễn, ánh mắt thâm thúy, trong cái sáng ngời lợi hại lại có một loại trầm tĩnh, lộ ra một loại hùng mạnh tự tin.
Mũi hắn cao thẳng, thon dài mà hữu lực, đường cong môi rõ ràng, cho thấy cá tính của hắn kiên cường, toàn thân toát ra một loại lực tinh thần hùng mạnh, Ngô lão phu nhân có khả năng nhìn người, trong nội tâm bà thầm khen, “Người này có tướng vương giả, rể ta đấy!”
Tuy nhiên bà phát hiện Lưu Cảnh bất kể khí chất hay là tướng mạo đều cực giống một người, bà quay đầu cười nói với con dâu:
- Giống Bá Phù không?
Trong lòng Đại Kiều ảm đạm, cúi đầu, sự xuất hiện của Lưu Cảnh, làm cho nàng nhớ tới trượng phu đã mất đi, Ngô lão phu nhân đột nhiên biết nói lỡ, áy náy vỗ vỗ tay nàng, rồi cười nói với Lưu Cảnh:
- Châu Mục mời ngồi!
Lưu Cảnh đợi lão phu nhân ngồi xuống, hắn mới ngồi xuống ở một bên, lão phu nhân khẽ cười nói:
- Châu Mục năm nay bao nhiêu tuổi?
Lưu Cảnh hạ thấp người nói:
- Vãn bối tự Diên Khánh, năm nay hai mươi tư tuổi.
- Mới hai mươi bốn tuổi, liền nhất thống Kinh Châu, đại bại Tào Tháo, anh hùng xuất thiếu niên đó!
Trong lòng Ngô lão phu nhân rất thích Lưu Cảnh, bà sớm đã quên Lưu Cảnh là kẻ thù của cháu, bà lại cười tủm tỉm hỏi:
- Trong nhà Diên Khánh còn có bề trên hay không?
Phụ mẫu Lưu Cảnh đều mất, phụ thuộc vào bá phụ Lưu Biểu, người trong thiên hạ đều biết, kỳ thật Ngô lão phu nhân là hỏi hắn còn có bề trên trực hệ khác hay không?
Lúc trước tộc nhân dựa vào Lưu Biểu không ít, về sau Tào Tháo xuôi nam, một bộ phận đi theo Lưu Tông tới phương bắc, còn có một bộ phận lại đi quận Linh Lăng, dựa vào thái thú Linh Lăng Lưu Độ, tộc nhân Lưu thị đều không tin Lưu Cảnh có thể chống lại được Tào Tháo, ngoại trừ Lưu Hổ và quả tỷ của Lưu Hổ, nhưng lại không có người nào ở lại Kinh Châu.
Lưu Cảnh cười khổ một tiếng:
- Tộc nhân cũng không ít, chỉ có điều sợ oai Tào Tháo đã đi Kinh Nam tránh họa, đến nay chưa có trở về Kinh Châu, rất hổ thẹn, bên cạnh ta lại không có được một trưởng bối.
Trong lòng Ngô lão phu nhân có chút thương hại:
- Hài tử đáng thương, đều có thể độc lập đi tới hôm nay, cũng thật sự là làm khó ngươi rồi.
Hàn huyên vài câu, Ngô lão phu nhân liền nói tới chỗ mấu chốt:
- Thượng Hương là ấu nữ của phụ thân nàng, huynh trưởng lại nhiều, tất cả mọi người cực kỳ sủng ái nàng, hơn nữa nàng từ nhỏ đã không thích nữ công, cả ngày múa đao xách côn, điên điên khùng khùng, để cho ta nhức đầu, tuy nhiên nàng tâm địa thiện lương, làm người chính trực, nhân phẩm cũng tốt, ta chỉ hy vọng Diên Khánh có thể nể mặt lão thân, khoan dung nàng nhiều hơn, nhìn ra nhiều ưu điểm, lão thân vô cùng cảm kích!
Đây là chỗ Ngô lão phu nhân lo lắng nhất, con gái tính tình cương liệt, lại thiếu tính mềm mại, gả ở chỗ gần mình còn có thể chiếu cố, cố tình lại là gả tới Kinh Châu, không quen biết ai, nếu chẳng may ở chung với trượng phu không tốt, hoặc là lỡ làm bậy, gây ra tai họa, vậy phải làm thế nào?
Trong lòng Ngô lão phu nhân sầu lo tới cực điểm, nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói của bà lại có ý cầu khẩn, khẩn cầu Lưu Cảnh chiếu cố nữ nhi của bà, Đại Kiều bên cạnh cảm nhận được tâm tình củabà, vội vàng dịu dàng nói:
- Mẫu thân không cần lo lắng, lòng dạ Lưu Châu Mục có thể chứa thiên hạ, như thế nào lại không tha thứ được cho một nữ tử?
Lưu Cảnh rất kinh ngạc nhìn nàng một cái, hắn nhớ tới vừa rồi lão phu nhân nhắc tới Tôn Sách, trong lòng không khỏi thầm nghĩ “Hay là đây là Đại Kiều?”
Nhưng hắn chỉ là tò mò, nhìn kỹ lâu thì có vẻ vô lễ, hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cười nói:
- Con người Thượng Hương Công chúa ta hiểu rất rõ, nàng là người tính tình trung hậu, yêu ghét rõ ràng, tin tưởng ta có thể cùng nàng ở chung rất tốt.
Lưu Cảnh nói lời này khiến Ngô lão phu nhân cực kỳ vui mừng, bà cũng rất kinh ngạc, Lưu Cảnh lại còn quá hiểu biết con gái của mình như vậy, bà gật gật đầu cười nói:
- Ngươi có thể nghĩ như vậy, ta cũng yên lòng, Diên Khánh, ta giao con gái cho ngươi đó.
Những lời này coi như là chính thức thừa nhận Lưu Cảnh là con rể bà, Lưu Cảnh quỳ xuống, cung kính dập đầu lạy ba cái:
- Nhạc mẫu đại nhân dặn dò, con rể ghi nhớ trong lòng!
Triệu Vân ở ngoài cung đã gần nửa canh giờ, y rất kiên nhẫn, y biết rằng Lưu Cảnh nhất định phải qua cửa ải này, hơn nữa Ngô lão phu nhân sẽ không để cho con gái của mình trở thành goá chồng trước khi cưới, sẽ không có vấn đề gì.
Tôn Quyền cũng không có rời đi, y thì ở trong một tòa đình cách đó không xa, khoanh tay nhìn mặt sông phương xa, ngay vừa rồi, Chu Du và y đơn giản nói chuyện chỉ chốc lát, nói đề nghị của Lưu Cảnh, đây đương nhiên là Lưu Cảnh mượn miệng Chu Du nói cho mình, hướng tây hướng bắc Kinh Châu, hướng nam Giang Đông lấy Giao Châu, phương diện này Lưu Cảnh không có nhắc tới bốn quận Kinh Nam chút nào, chẳng lẽ Lưu Cảnh quyết định lấy Kinh Nam sao?
Tuy nhiên Tôn Quyền vẫn hy vọng Lưu Cảnh có thể đem quận Dự Chương cho mình, gã có thể buông tha cho Kỳ Xuân, nhưng quận Dự Chương đối với Giang Đông rất quan trọng, hiện tại có lẽ không có khả năng, nhưng nếu về sau Lưu Cảnh lấy được Kinh Nam, có lẽ lập trường của hắn sẽ buông lỏng, Tôn Quyền lặng yên tự hỏi, phải trả cái giá nào để có thể một lần nữa đổi về quận Dự Chương đây?
Lúc này, cửa cung chậm rãi mở, Lưu Cảnh cùng quản sự Cam Lộ Cung bước nhanh đi ra, Tôn Quyền lập tức cười chạy tới đón chào:
- Ta tin tưởng mẫu thân nhất định thích hiền đệ!
Lưu Cảnh gật gật đầu cười nói:
- Lão nhân gia rất hòa ái hiền lành, khiến ta như tắm gió xuân.
Lúc này, quản sự hành lễ nói với Tôn Quyền:
- Lão phu nhân có lệnh, bà phải ở trong cung bày gia yến, mở tiệc chiêu đãi chú rể mới, mời Ngô hầu nhất định tham gia, mặt khác cũng mời Kiều quốc lão và Lã công tới dự yến.
Gã vừa liếc nhìn Triệu Vân, khom người cười nói:
- Còn có Triệu tướng quân, lão phu nhân rất hân hạnh mời tướng quân!
Triệu Vân quay đầu nhìn lại hướng Lưu Cảnh, Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Đây là đề nghị của ta, huynh trưởng hãy tham gia đi!
Lưu Cảnh đứng ở trước Bắc Cố Đình dừng thật lâu nhìn sông lớn, từ nơi này ngắm Trường Giang, Trường Giang mênh mông cuồn cuộn vào hết đáy mắt, khiến người ta cảm thấy vô hạn rộng lớn:
- Ngắm Thần Châu từ nơi nào, đầy mắt là phong cảnh Bắc Cố Lâu, thiên cổ bao nhiêu việc hưng thịnh và diệt vong, từ từ, Trường Giang chảy cuồn cuộnbất tận !
Lưu Cảnh cúi đầu ngâm tụng, lúc này, phía sau truyền đến một tràng tiếng vỗ tay:
- Phú hay!
Lưu Cảnh quay đầu lại, chỉ thấy Tôn Quyền chẳng biết từ lúc nào xuất hiện ở phía sau hắn, Lưu Cảnh gật gật đầu cười nói:
- Có cảm xúc nên phát ra!
Tôn Quyền đi lên trước cười tủm tỉm nói:
- Thiên cổ bao nhiêu việc hưng thịnh và diệt vong, Trường Giang cuồn cuộn chảy bất tận, ý chí của hiền đệ chứa gấm vóc a!
- Ở núi Bắc Cố nhìn giang sơn ngàn dặm tráng lệ, cũng làm cho lòng người đầy cảm khái, Ngô hầu không có loại cảm hoài này sao?
Tôn Quyền lắc đầu:
- Nói ra thật hổ thẹn! Ta không có loại cảm hoài này, có lẽ nguyên nhân bởi vì không giống hiền đệ nhiều năm sinh hoạt tại bờ Trường Giang.
Tôn Quyền lại cười hỏi:
- Hiền đệ thấy sông lớn này thế nào?
Lưu Cảnh cười cười nói:
- Ở trận chiến Xích Bích, ta từng nói với các thủ hạ, tướng sĩ, Trường Giang là một thanh đao, chia Thần Châu làm hai, là gót sắt của chúng ta ngăn cản Tào quân xuôi nam, nhưng hiện tại ta lại cảm thấy Trường Giang là một ràng buộc, đem Kinh Châu và Giang Đông liên hệ cùng một chỗ, mới có hôm nay ta và huynh đứng ở bờ sông cùng nói chuyện thiên hạ.
Tôn Quyền rất khen ngợi Lưu Cảnh, gã nhìn chăm chú vào Lưu Cảnh ý vị thâm trường nói:
- Hiền đệ nói không sai! Trường Giang đúng là một ràng buộc, đem Kinh Châu và Giang Đông liên kết vào nhau, nhưng ta hy vọng, thông gia giữa hai nhà chúng ta lại là một ràng buộc mới.
- Ta cũng rất hy vọng như thế.
Lưu Cảnh cũng nhìn chăm chú vào Tôn Quyền, trong tươi cười mang theo thành khẩn:
- Chúng ta đã là thân thích, hãy quên quá khứ không thoải mái đi!
Hắn xòe bàn tay ra, Tôn Quyền trầm ngâm một lát, cũng giơ lên tay trái đập thật mạnh một kích vào tay Lưu Cảnh, hai người nhìn nhau, đồng thời cười ha hả.
Lúc này, Tôn Quyền nhìn thấy bội kiếm của Lưu Cảnh, cười nói:
- Kiếm của hiền đệ chính là Thanh Công kiếm của Tào Tháo thì phải!
Lưu Cảnh cởi kiếm xuống đưa cho Tôn Quyền:
- Nếu huynh trưởng thích, vậy tặng huynh đó.
- Thật sự tặng ta sao?
Tôn Quyền có chút vui bất ngờ tiếp nhận kiếm.
- Kỳ thật chuôi kiếm này chính là bản thân quân Giang Đông cướp lấy, Chu đô đốc dùng nó để đổi Cổ Đĩnh đao.
Tôn Quyền chậm rãi rút ra kiếm từ trong vỏ, hàn quang sắc bén chợt lóe mà ra, đoạt tâm phách người:
- Kiếm tốt!
Đồng tử Tôn Quyền lập tức híp lại.
Tôn Quyền cất chứa trên trăm thanh danh kiếm, nhưng còn chưa có bất kỳ một thanh kiếm có thể giống như Thanh Công kiếm sắc bén đến mức làm cho lòng người kinh sợ, y rút kiếm ra, kéo hai kiếm hoa, tùy tay một kiếm bổ quá, 'Tạch...!' một tiếng, một cành cây nhỏ đón lưỡi kiếm mà đứt, khiến Tôn Quyền hoảng sợ, trong kiếm lộ ra sát khí hùng mạnh khiến y gần như khống chế không nổi thanh kiếm này, y có cảm giác chỉ cần hơi chút sơ suất, chính mình cũng sẽ bị thanh kiếm này gây thương tích.
Y cẩn thận cho kiếm trở vào bao, trả lại cho Lưu Cảnh:
- Thanh kiếm này đối với ta mà nói, cuối cùng chỉ là một vật để cất giữ và bài trí, rất ủy khuất nó, nó hẳn là thuộc ở chiến trường, trả lại cho hiền đệ.
Lưu Cảnh cũng không miễn cưỡng, hắn thu hồi kiếm cười nói:
- Ta nghe Trương Trưởng sử và Công Cẩn đều nhắc tới Giang Đông tính toán xuôi nam lấy quận Kiến An, kỳ thật vì sao không bắc thượng lấy Từ Châu cơ chứ?
Tôn Quyền lắc lắc đầu:
- Năm đó huynh trưởng Bá Phù ta vốn là muốn bắc chinh, bất hạnh mất sớm, về sau Giang Đông lại hủy bỏ kế hoạch này, mười năm nay cũng không có đề cập tới, có lẽ là thời cơ chưa tới chăng! Ít nhất trước mắt là không thực tế rồi.
Tôn Quyền cười khổ một tiếng, mấu chốt là Giang Đông chịu không nổi một lần thất bại nữa, xuôi nam lấy quận Kiến An, quận Lư Lăng mới là cử chỉ sáng suốt.
Lưu Cảnh trầm ngâm một chút nói:
- Ta nghe nói ở eo biển bờ bên kia quận Kiến An có một tòa đảo lớn tên là Di Châu, huynh trưởng vì sao không phái quân đội đi lấy?